Chương 290: Kết cục thê thảm (1)
Hà Thẩm
15/09/2022
Lục Nhu mở to mắt, hoàn toàn không tin vào những gì mình vừa nghe được.
Cô ta nghĩ rằng, một khi chuyện bại lộ, Phương Thanh Liên chắc chắn sẽ không bảo vệ mình.
Nhưng cô ta không ngờ rằng người phụ nữ này lại độc ác như vậy, mở miệng ra là bịa chuyện.
Cái miệng đó trực tiếp đổi chuyện từ đen thành trắng rồi.
“Kiến Thành, anh đòi lại công bằng cho em đi! Em đã quyết định không quấy rầy đến anh và Nam Khuê nữa, đều do Lục Nhu, do cô ấy tìm đến em, nói em chỉ cần nghe theo cô ấy thì có thể một lần nữa quay về bên cạnh anh.”
“Đúng… Thật xin lỗi anh, là em mê muội, là em không suy nghĩ thấu đáo.”
Kĩ thuật diễn của Phương Thanh Liên có thể nói là dày công tôi luyện.
Cuối cùng Lục Nhu không nghe nổi nữa, cô ta trực tiếp xông lên, một tát đánh thẳng lên mặt Phương Thanh Liên.
Sau khi tát xong, chính cô ta cũng ngẩn người luôn.
Mặc dù cô ta được nhà họ Lục cưng chiều nên có chút kiêu căng ngang ngược, nhưng chuyện đánh người như thế này là lần đầu tiên cô ta làm.
Trong lòng Phương Thanh Liên phun lửa đến nơi rồi nhưng cô ta lại cắn môi, một tay ôm mặt, khóc lóc đau thương: “Kiến Thành, anh xem đi, anh vẫn còn ở đây mà cô ấy đã bắt nạt em như vậy rồi.”
“Anh có thể nghĩ lúc anh không ở đây cô ấy còn bắt nạt em như thế nào không?”
Nói rồi cô ta ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc to.
Lục Nhu kinh hãi đến mức mắt cũng muốn rơi ra.
Nếu như không tận mắt chứng kiến thì cô ta sẽ không tin kĩ năng diễn của Phương Thanh Liên lại sâu đến mức này.
“Phương Thanh Liên, cô…” Lục Nhu tức đến mức lồng ngực lên xuống không ngừng: “Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, rõ ràng tất cả đều là do cô bày ra.”
“Ngày đó cô gọi điện thoại cho tôi, nói cô bị thương, nói tôi đến cứu cô, nửa tháng này ngày nào tôi cũng dốc hết lòng chăm sóc cho cô, vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy, tim của cô bị chó ăn rồi sao? Cô có còn lương tâm không?”
“Phương Thanh Liên, sao cô lại có thể độc ác như vậy chứ? Tôi đúng là bị mù rồi.”
Hét xong, Lục Nhu cảm thấy trái tim mình thoải mái hơn một chút.
“Nhu Nhu, chị biết bây giờ em đang tức giận, chị cũng biết em hối hận, chị thừa nhận, em đã cứu chị, nhưng em không thể vì chuyện này mà để chị chịu hết những tiếng xấu được!”
“Thật xin lỗi, Nhu Nhu, chị rất muốn trả lại ân cứu mạng của em, nhưng chị thật sự không thể làm những việc trái lòng mình được, chị không thể giúp em che giấu được.”
Lục Nhu tức đến mức toàn thân run rẩy.
Cô ta không khống chế được bản thân nữa, lập tức tiến lên kéo tóc Phương Thanh Liên: “Uổng công lúc trước tôi tin tưởng cô như vậy, tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô.”
“Phương Thanh Liên, cô không sợ báo ứng sao? A…”
Lục Nhu quả thật bị tức đến mất lí trí.
Tay cô ta nắm tóc Phương Thanh Liên, điên cuồng dùng sức, nếu như có thể, cô ta hận không thể trực tiếp nhổ sạch tóc trên đầu con người này.
“Lục Nhu, thả chị ra, xin em thả chị ra!”
“Kiến Thành, cứu em, đau, em đau…”
Phương Thanh Liên không phản kháng, cô ta quỳ trên mặt đất đáng thương nức nở.
Nhưng cô ta càng như vậy thì Lục Nhu càng tức giận.
Lực trên tay Lục Nhu tăng thêm, cô ta trực tiếp giật trọc một mảng tóc trên đầu Phương Thanh Liên.
Phần trước trán của Phương Thanh Liên lập tức trọc một mảng lớn.
Lục Nhu thấy vậy, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Hai người đánh nhau đến mức tôi sống cô chết nhưng Nam Khuê đã hết cảm hứng để đứng nhìn.
Chỉ là tôi cắn cô, cô cắn tôi mà thôi.
Chuyện đến nước này rồi, các cô cũng là trừng phạt đúng tội.
“Hơi đói, em muốn ăn cơm.” Lúc này Nam Khuê lên tiếng.
“Anh đi với em.”
Nam Khuê kinh ngạc nhìn anh: “Anh không ở lại xem rồi chỉ ra ai đúng ai sai sao?”
“Không quan trọng.” Anh lạnh lùng nói.
Sau đó nắm tay Nam Khuê rời đi.
Thấy anh rời đi, Phương Thanh Liên lập tức kêu gào thảm thiết: “Kiến Thành, đừng…đừng đi, mau cứu em.”
Nhưng từ đầu đến cuối Lục Kiến Thành đều nắm lấy tay Nam Khuê đi về phía trước, toàn bộ quá trình đều thẳng lưng, không có chút do dự nào.
Có chút thương tiếc đã sớm bị anh bỏ đi.
Anh đã cho cô ta quá nhiều cơ hội, từ nay về sau anh sẽ không còn chút mềm lòng và đồng tình nào với người phụ nữ này nữa.
“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên đau khổ gào thét.
Cô ta biết rằng, một khi anh rời đi, cô ta đã thua một cách thảm hại.
“Kiến Thành, anh không nhớ đến em đã cứu anh…” Một mạng sao?
Phương Thanh Liên còn chưa nói xong đã bị Lục Nhu túm tóc một lần nữa.
Sau đó kéo cô ta như rác rưởi vào trong phòng vệ sinh.
“A, đau, thả tôi ra.”
“Lục Nhu, đồ điên này, cô thả tôi ra.” Phương Thanh Liên đau tê cả da đầu, linh hồn cũng như muốn chảy máu.
Nhưng Lục Nhu dường như không nghe thấy, càng hận cô ta thêm.
Cô ta đã từng tin tưởng Phương Thanh Liên bao nhiêu chứ?
Hiện tại cô ta càng hận Phương Thanh Liên bấy nhiêu.
Nhiều năm tin tưởng như vậy, bây giờ tất cả đều cho chó ăn.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện mình tin tưởng cô ta thế nào, bảo vệ cô ta ra sao là Lục Nhu đã hối hận đến xanh ruột.
“Đau?” Lục Nhu điên cuồng nhìn cô ta: “Tôi còn đau hơn cô nhiều, Phương Thanh Liên, tôi toàn tâm toàn ý đợi cô, thậm chí tôi còn xem cô như chị ruột của mình, kết quả cô thì sao? Cô chỉ lợi dụng tôi, chưa từng đối xử thật lòng với tôi chút nào.”
“Cô biết không? Bây giờ tôi hận đến mức không thể xé nát cô ra.”
Lục Nhu đá cửa phòng tắm, trực tiếp kéo Phương Thanh Liên đến dưới vòi hoa sen.
Cô ta mở hoa sen ra, điều chỉnh đến mức độ nước nóng nhất, điên cuồng xả vào người Phương Thanh Liên.
Vừa xả vừa sụp đổ hét to: “Cho cô lợi dụng tôi, cho cô nói xấu tôi này.”
Vì nước nóng nên trong phòng tắm lập tức xuất hiện sương mù.
Phương Thanh Liên bị nóng mà kêu to, cô ta nhảy lên, điên cuồng trốn tránh trong phòng tắm.
Nhưng cũng vô dụng, Lục Nhu cầm vòi nước trên tay, cho dù Phương Thanh Liên có chạy trốn đến góc nào thì cô ta cũng có thể xối nước nóng lên người.
Bỏng, nước nóng bắn lên người khiến cô ta đau nhức.
Cơn đau nhanh chóng lan truyền khắp người.
Phương Thanh Liên cảm giác như mình đã quen với việc bị bỏng toàn thân.
“Lục Nhu, dừng lại, mau dừng lại, cô muốn giết chết tôi sao?” Phương Thanh Liên lớn tiếng gào thét nhưng hoàn toàn vô dụng.
Nhìn cô ta toàn thân ướt đẫm còn bốc hơi nóng, Lục Nhu đột nhiên nhếch miệng cười.
Sau đó cô ta lập tức chỉnh nhiệt độ từ nước nóng nhất sang nước lạnh nhất.
Rồi lại xả lên người Phương Thanh Liên.
Nóng và lạnh thay phiên nhau khiến Phương Thanh Liên điên cuồng gào to, cô ta ôm đầu, như người điên ngồi ở trong góc phòng.
Nước lạnh như băng xả thẳng vào đầu cô ta rồi chảy xuống.
Toàn thân cô ta đều là nước.
Cả người nhếch nhác đến cùng cực.
Cô ta vừa ôm bản thân vừa run rẩy.
Thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, môi xanh xám, Lục Nhu lúc này mới không tình nguyện mà ném vòi sang một bên, sau đó lạnh lùng nói: “Phương Thanh Liên, ác giả ác báo, đây chính là kết cục mà cô tự tạo ra.”
“Tự giải quyết cho tốt, đây chỉ là những gì tôi làm, cô cứ chờ xem, anh họ tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô.”
Nói xong Lục Nhu quay người chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc này Phương Thanh Liên nhìn thấy vòi nước trên mặt đất.
Cô ta đứng dậy nắm lấy vòi hoa sen, sau đó như điên mà giữ Lục Nhu lại, kéo cô ta ngược vào trong phòng tắm.
Cô ta nghĩ rằng, một khi chuyện bại lộ, Phương Thanh Liên chắc chắn sẽ không bảo vệ mình.
Nhưng cô ta không ngờ rằng người phụ nữ này lại độc ác như vậy, mở miệng ra là bịa chuyện.
Cái miệng đó trực tiếp đổi chuyện từ đen thành trắng rồi.
“Kiến Thành, anh đòi lại công bằng cho em đi! Em đã quyết định không quấy rầy đến anh và Nam Khuê nữa, đều do Lục Nhu, do cô ấy tìm đến em, nói em chỉ cần nghe theo cô ấy thì có thể một lần nữa quay về bên cạnh anh.”
“Đúng… Thật xin lỗi anh, là em mê muội, là em không suy nghĩ thấu đáo.”
Kĩ thuật diễn của Phương Thanh Liên có thể nói là dày công tôi luyện.
Cuối cùng Lục Nhu không nghe nổi nữa, cô ta trực tiếp xông lên, một tát đánh thẳng lên mặt Phương Thanh Liên.
Sau khi tát xong, chính cô ta cũng ngẩn người luôn.
Mặc dù cô ta được nhà họ Lục cưng chiều nên có chút kiêu căng ngang ngược, nhưng chuyện đánh người như thế này là lần đầu tiên cô ta làm.
Trong lòng Phương Thanh Liên phun lửa đến nơi rồi nhưng cô ta lại cắn môi, một tay ôm mặt, khóc lóc đau thương: “Kiến Thành, anh xem đi, anh vẫn còn ở đây mà cô ấy đã bắt nạt em như vậy rồi.”
“Anh có thể nghĩ lúc anh không ở đây cô ấy còn bắt nạt em như thế nào không?”
Nói rồi cô ta ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc to.
Lục Nhu kinh hãi đến mức mắt cũng muốn rơi ra.
Nếu như không tận mắt chứng kiến thì cô ta sẽ không tin kĩ năng diễn của Phương Thanh Liên lại sâu đến mức này.
“Phương Thanh Liên, cô…” Lục Nhu tức đến mức lồng ngực lên xuống không ngừng: “Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, rõ ràng tất cả đều là do cô bày ra.”
“Ngày đó cô gọi điện thoại cho tôi, nói cô bị thương, nói tôi đến cứu cô, nửa tháng này ngày nào tôi cũng dốc hết lòng chăm sóc cho cô, vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy, tim của cô bị chó ăn rồi sao? Cô có còn lương tâm không?”
“Phương Thanh Liên, sao cô lại có thể độc ác như vậy chứ? Tôi đúng là bị mù rồi.”
Hét xong, Lục Nhu cảm thấy trái tim mình thoải mái hơn một chút.
“Nhu Nhu, chị biết bây giờ em đang tức giận, chị cũng biết em hối hận, chị thừa nhận, em đã cứu chị, nhưng em không thể vì chuyện này mà để chị chịu hết những tiếng xấu được!”
“Thật xin lỗi, Nhu Nhu, chị rất muốn trả lại ân cứu mạng của em, nhưng chị thật sự không thể làm những việc trái lòng mình được, chị không thể giúp em che giấu được.”
Lục Nhu tức đến mức toàn thân run rẩy.
Cô ta không khống chế được bản thân nữa, lập tức tiến lên kéo tóc Phương Thanh Liên: “Uổng công lúc trước tôi tin tưởng cô như vậy, tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô.”
“Phương Thanh Liên, cô không sợ báo ứng sao? A…”
Lục Nhu quả thật bị tức đến mất lí trí.
Tay cô ta nắm tóc Phương Thanh Liên, điên cuồng dùng sức, nếu như có thể, cô ta hận không thể trực tiếp nhổ sạch tóc trên đầu con người này.
“Lục Nhu, thả chị ra, xin em thả chị ra!”
“Kiến Thành, cứu em, đau, em đau…”
Phương Thanh Liên không phản kháng, cô ta quỳ trên mặt đất đáng thương nức nở.
Nhưng cô ta càng như vậy thì Lục Nhu càng tức giận.
Lực trên tay Lục Nhu tăng thêm, cô ta trực tiếp giật trọc một mảng tóc trên đầu Phương Thanh Liên.
Phần trước trán của Phương Thanh Liên lập tức trọc một mảng lớn.
Lục Nhu thấy vậy, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Hai người đánh nhau đến mức tôi sống cô chết nhưng Nam Khuê đã hết cảm hứng để đứng nhìn.
Chỉ là tôi cắn cô, cô cắn tôi mà thôi.
Chuyện đến nước này rồi, các cô cũng là trừng phạt đúng tội.
“Hơi đói, em muốn ăn cơm.” Lúc này Nam Khuê lên tiếng.
“Anh đi với em.”
Nam Khuê kinh ngạc nhìn anh: “Anh không ở lại xem rồi chỉ ra ai đúng ai sai sao?”
“Không quan trọng.” Anh lạnh lùng nói.
Sau đó nắm tay Nam Khuê rời đi.
Thấy anh rời đi, Phương Thanh Liên lập tức kêu gào thảm thiết: “Kiến Thành, đừng…đừng đi, mau cứu em.”
Nhưng từ đầu đến cuối Lục Kiến Thành đều nắm lấy tay Nam Khuê đi về phía trước, toàn bộ quá trình đều thẳng lưng, không có chút do dự nào.
Có chút thương tiếc đã sớm bị anh bỏ đi.
Anh đã cho cô ta quá nhiều cơ hội, từ nay về sau anh sẽ không còn chút mềm lòng và đồng tình nào với người phụ nữ này nữa.
“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên đau khổ gào thét.
Cô ta biết rằng, một khi anh rời đi, cô ta đã thua một cách thảm hại.
“Kiến Thành, anh không nhớ đến em đã cứu anh…” Một mạng sao?
Phương Thanh Liên còn chưa nói xong đã bị Lục Nhu túm tóc một lần nữa.
Sau đó kéo cô ta như rác rưởi vào trong phòng vệ sinh.
“A, đau, thả tôi ra.”
“Lục Nhu, đồ điên này, cô thả tôi ra.” Phương Thanh Liên đau tê cả da đầu, linh hồn cũng như muốn chảy máu.
Nhưng Lục Nhu dường như không nghe thấy, càng hận cô ta thêm.
Cô ta đã từng tin tưởng Phương Thanh Liên bao nhiêu chứ?
Hiện tại cô ta càng hận Phương Thanh Liên bấy nhiêu.
Nhiều năm tin tưởng như vậy, bây giờ tất cả đều cho chó ăn.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện mình tin tưởng cô ta thế nào, bảo vệ cô ta ra sao là Lục Nhu đã hối hận đến xanh ruột.
“Đau?” Lục Nhu điên cuồng nhìn cô ta: “Tôi còn đau hơn cô nhiều, Phương Thanh Liên, tôi toàn tâm toàn ý đợi cô, thậm chí tôi còn xem cô như chị ruột của mình, kết quả cô thì sao? Cô chỉ lợi dụng tôi, chưa từng đối xử thật lòng với tôi chút nào.”
“Cô biết không? Bây giờ tôi hận đến mức không thể xé nát cô ra.”
Lục Nhu đá cửa phòng tắm, trực tiếp kéo Phương Thanh Liên đến dưới vòi hoa sen.
Cô ta mở hoa sen ra, điều chỉnh đến mức độ nước nóng nhất, điên cuồng xả vào người Phương Thanh Liên.
Vừa xả vừa sụp đổ hét to: “Cho cô lợi dụng tôi, cho cô nói xấu tôi này.”
Vì nước nóng nên trong phòng tắm lập tức xuất hiện sương mù.
Phương Thanh Liên bị nóng mà kêu to, cô ta nhảy lên, điên cuồng trốn tránh trong phòng tắm.
Nhưng cũng vô dụng, Lục Nhu cầm vòi nước trên tay, cho dù Phương Thanh Liên có chạy trốn đến góc nào thì cô ta cũng có thể xối nước nóng lên người.
Bỏng, nước nóng bắn lên người khiến cô ta đau nhức.
Cơn đau nhanh chóng lan truyền khắp người.
Phương Thanh Liên cảm giác như mình đã quen với việc bị bỏng toàn thân.
“Lục Nhu, dừng lại, mau dừng lại, cô muốn giết chết tôi sao?” Phương Thanh Liên lớn tiếng gào thét nhưng hoàn toàn vô dụng.
Nhìn cô ta toàn thân ướt đẫm còn bốc hơi nóng, Lục Nhu đột nhiên nhếch miệng cười.
Sau đó cô ta lập tức chỉnh nhiệt độ từ nước nóng nhất sang nước lạnh nhất.
Rồi lại xả lên người Phương Thanh Liên.
Nóng và lạnh thay phiên nhau khiến Phương Thanh Liên điên cuồng gào to, cô ta ôm đầu, như người điên ngồi ở trong góc phòng.
Nước lạnh như băng xả thẳng vào đầu cô ta rồi chảy xuống.
Toàn thân cô ta đều là nước.
Cả người nhếch nhác đến cùng cực.
Cô ta vừa ôm bản thân vừa run rẩy.
Thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, môi xanh xám, Lục Nhu lúc này mới không tình nguyện mà ném vòi sang một bên, sau đó lạnh lùng nói: “Phương Thanh Liên, ác giả ác báo, đây chính là kết cục mà cô tự tạo ra.”
“Tự giải quyết cho tốt, đây chỉ là những gì tôi làm, cô cứ chờ xem, anh họ tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô.”
Nói xong Lục Nhu quay người chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc này Phương Thanh Liên nhìn thấy vòi nước trên mặt đất.
Cô ta đứng dậy nắm lấy vòi hoa sen, sau đó như điên mà giữ Lục Nhu lại, kéo cô ta ngược vào trong phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.