Chương 121: Lục Kiến Thành, chúng ta ly hôn đi (2)
Hà Thẩm
31/08/2022
Nhưng trong phòng bệnh đã sớm trống trơn, căn bản không có người trả lời anh.
“Nam Khuê, Khuê Khuê…”
Anh lại gọi thêm vài tiếng, nhưng thứ anh đợi được vẫn chỉ là sự yên lặng.
Lục Kiến Thành luống cuống, anh ôm theo hoa, điên cuồng chạy ra quầy trực ban: “Xin chào, xin hỏi bệnh nhân ở phòng số ** đâu rồi?”
Y tá trực ban lật sổ ghi chép, sau đó nói cho anh: “Ngài Lục, ngài nói cô Nam sao?”
“Đúng, chính là cô ấy, cô ấy đâu rồi?”
“Cô Nam đã làm thủ tục xuất hiện và đi rồi.”
“Cô nói lại lần nữa?” Lục Kiến Thành gần như không thể tin được vào tai mình.
Mấy ngày gần đây, ngày nào anh cũng đến chăm sóc Nam Khuê, hai ngày đầu đúng là cô khá ngang ngược, dáng vẻ khi đối mặt với anh lúc nào cũng lạnh như băng và xa cách, nhưng mấy ngày sau cô đã thay đổi rất nhiều.
Không còn từ chối những thứ mà anh chuẩn bị, lúc anh chủ động nói chuyện với cô, cô cũng sẽ trả lời.
Thậm chí ngày cuối cùng, nụ cười trên mặt cô còn xuất hiện nhiều hơn.
Chính những thay đổi này mà anh đã cho rằng cô đang từ từ khôi phục.
Nhưng xem ra bây giờ cô căn bản không vượt qua được quá khứ, tất cả những thay đổi, tất cả những biểu hiện kia đều là giả, tất cả chỉ vì để ngụy trang cho anh thấy, để anh buông lỏng cảm giác.
Lục Kiến Thành lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tiêu: “Lập tức tìm kiếm vị trí của Nam Khuê trong toàn thành phố.”
“Tổng giám đốc Lục, tôi lập tức làm ngay.”
Không cần nghi ngờ hiệu suất làm việc của tập đoàn Lục thị, mười phút sau Lâm Tiêu đã có kết quả: “Tổng giám đốc Lục, cô Nam Khuê đang ở phòng của một khách sạn, tôi lập tức gửi vị trí cho ngài.”
Sau khi nhận được định vị, Lục Kiến Thành điên cuồng đi thẳng đến đó.
Mười lăm phút sau, anh nhấn chuông cửa.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Nam Khuê, anh kích động nắm cổ tay cô: “Vì sao lại một mình rời đi?”
“Đến ngày xuất viện rồi thì tất nhiên tôi phải nhường vị trí lại cho những bệnh nhân cần hơn.”
So với Lục Kiến Thành đang vội vàng xúc động, Nam Khuê lại vô cùng bình tĩnh.
Không chỉ như vậy, đối với việc Lục Kiến Thành có thể nhanh chóng tìm được cô, cô cũng vô cùng bình tĩnh, không có chút bất ngờ nào.
Đúng vậy, đường đường là nhà họ Lục, muốn tìm một người thuê khách sạn ở đâu là chuyện dễ như trở bàn tay, cô biết chẳng mấy chốc Lục Kiến Thành sẽ tìm đến, cô cũng không muốn trốn, ngược lại cô chính là đang ở nơi này đợi anh.
“Anh đã nói sẽ đón em xuất viện, sao em không đợi anh?”
Ý thức được âm lượng giọng nói của mình hơi cao, Lục Kiến Thành hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói.
Nam Khuê cười, nụ cười của cô vô cùng lạnh lùng: “Vậy sao? Vậy thì thật cảm ơn ý tốt của ngài Lục, nhưng những lời của anh tôi đã không biết câu nào là thật câu nào là giả nữa rồi.”
“Nam Khuê, lời nào anh nói với em cũng là thật.” Lục Kiến Thành kích động nói.
Nam Khuê ngẩng đầu, nhẹ nhàng thoát khỏi sự kiềm chế của anh: “Đều là thật?”
“Có lẽ là vậy đi? Nhưng nếu như Phương Thanh Liên có việc, cô ta cảm thấy không thoải mái ở đâu, hay bị thương thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ rời đi tìm cô ta. Chỉ là thủ tục xuất viện mà thôi, rất đơn giản, tự tôi cũng làm được, không cần chờ anh đến.”
Hơn nữa bây giờ cô một chút cũng không muốn làm phiền anh.
“Nam Khuê, em vẫn còn tức giận đúng không?” Lục Kiến Thành thận trọng hỏi.
“Ngài Lục nói đùa, tôi đâu có tư cách tức giận, tôi cũng không hề tức giận.”
Chỉ là cô tuyệt vọng tồi, không muốn tự mình lừa bản thân rồi để bản thân chết lặng, sau đó lại cho anh cơ hội nữa.
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh không biết tai nạn xe cộ là thật, anh cũng không biết lúc đó em gặp nguy hiểm như vậy, nếu như anh biết…”
Nam Khuê cắt lời anh: “Không cần giải thích, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nói đi nói lại nữa cũng không có nghĩa gì nữa. Lục Kiến Thành, chúng ta đều là người trưởng thành, nên học cách chịu trách nhiệm với quyết định của mình, lúc trước anh kiên quyết chọn cô ta, cũng không cần phải xin lỗi tôi.”
“Trên thế giới này không có thuốc hối hận. Nếu đã không thể sửa sai thì chúng ta đừng tiếp tục sai lầm nữa, nên biết điểm dừng.”
Nói xong, Nam Khuê khom người, lấy tài liệu ra đặt xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói tiếp.
“Cho nên chúng ta đều buông tha cho nhau đi, đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc phải chia tay.”
Lục Kiến Thành đã quá quen với thứ ở trên bàn.
Lần đầu tiên là tự anh đưa ra.
Nhưng chỉ qua vài tháng ngắn ngủi, giữa hai người đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất, lần này là cô đưa ra thỏa thuận ly hôn, cũng là cô đề nghị ly hôn.
Lục Kiến Thành cúi người, run rẩy cầm giấy thỏa thuận trên bàn lên.
Tay của anh run rẩy, thiếu chút nữa làm rơi xuống.
Mặc dù đã đoán được đây là gì, nhưng chỉ cần chưa tận mắt nhìn thấy mấy chữ kia thì anh vẫn còn chút mơ mộng.
Nhưng khi nhìn thấy mấy chữ “Thỏa thuận ly hôn” được in to trên mặt giấy, tay anh run lên một cái, trái tim cũng như bị nứt ra một đường nhỏ, vô cùng đau đớn.
Sao lại đau như vậy chứ? Tại sao lại khó chịu như vậy chứ?
Khó chịu hơn rất rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng.
Giấy thỏa thuận ly hôn?
Rõ ràng họ đã nói sẽ tiếp tục cùng nhau mà?
Sao lại đến mức này chứ?
Vì sao?
Đã nói sẽ ở bên nhau cả đời cơ mà?
“Em quyết định xong rồi?” Anh nhìn Nam Khuê, khó khăn lên tiếng.
“Đúng.” Nam Khuê gật đầu.
So với Lục Kiến Thành đang khó chịu và đau thương, Nam Khuê dường như vô cùng nhẹ nhõm, không có chút khó chịu nào.
“Anh xem mặt sau đi, tôi đã ký xong rồi, chỉ còn chờ anh ký nữa là được, anh ký xong là tờ đơn này lập tức có hiệu lực, anh có thể tự do, được giải phóng, sẽ không bị tôi quấy rầy nữa.”
“Lúc tôi gả vào nhà họ Lục không có đồ cưới, cũng không mang thứ gì đáng tiền, chỉ có một chút quần áo của tôi, hai năm đến nhà họ Lục, tôi cũng không làm tăng giá trị kinh tế cho nhà họ Lục, cho nên anh yên tâm, gia sản của nhà họ Lục và tiền, bất động sản của anh, tôi đều không cần.”
Nam Khuê cho rằng sau khi nghe cô nói, Lục Kiến Thành sẽ vui mừng mà nhanh chóng ký vào đơn ly hôn.
Nhưng không ngờ sau khi cô nói xong, vẻ mặt Lục Kiến Thành trở nên dữ tợn hơn nhiều, càng ngày càng lạnh.
“Nam Khuê…” Anh nhìn cô, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em muốn không còn chút quan hệ nào với anh như vậy sao?”
“Đây là mong muốn của em sao? Anh hoàn thành giúp em.”
Tay Lục Kiến Thành nhanh chóng lật đơn ly hôn lại, cơn tức trong lồng ngực anh tăng cao, dường như lúc nào cũng có thể trào ra ngoài, lúc lật đến chỗ kí tên, anh lập tức cầm bút lên, chữ kí rồng bay phượng múa nhanh chóng xuất hiện.
Nhìn động tác dứt khoát không chút do dự của anh, trái tim Nam Khuê có chút đau đớn.
Nhưng cô nhanh chóng đưa tay ra muốn cầm giấy thỏa thuận ly hôn đã được ký xong.
Lúc cô vừa mới đưa tay ra, Lục Kiến Thành đột nhiên xé nát đơn ly hôn, đồng thời ném những mảnh vụn xuống đất, mảnh vụn bay lung tung khắp nơi.
Dưới những mảnh giấy bay, đôi mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn cô: “Nam Khuê, không có chuyện anh và em sẽ ly hôn với nhau!”
“Nam Khuê, Khuê Khuê…”
Anh lại gọi thêm vài tiếng, nhưng thứ anh đợi được vẫn chỉ là sự yên lặng.
Lục Kiến Thành luống cuống, anh ôm theo hoa, điên cuồng chạy ra quầy trực ban: “Xin chào, xin hỏi bệnh nhân ở phòng số ** đâu rồi?”
Y tá trực ban lật sổ ghi chép, sau đó nói cho anh: “Ngài Lục, ngài nói cô Nam sao?”
“Đúng, chính là cô ấy, cô ấy đâu rồi?”
“Cô Nam đã làm thủ tục xuất hiện và đi rồi.”
“Cô nói lại lần nữa?” Lục Kiến Thành gần như không thể tin được vào tai mình.
Mấy ngày gần đây, ngày nào anh cũng đến chăm sóc Nam Khuê, hai ngày đầu đúng là cô khá ngang ngược, dáng vẻ khi đối mặt với anh lúc nào cũng lạnh như băng và xa cách, nhưng mấy ngày sau cô đã thay đổi rất nhiều.
Không còn từ chối những thứ mà anh chuẩn bị, lúc anh chủ động nói chuyện với cô, cô cũng sẽ trả lời.
Thậm chí ngày cuối cùng, nụ cười trên mặt cô còn xuất hiện nhiều hơn.
Chính những thay đổi này mà anh đã cho rằng cô đang từ từ khôi phục.
Nhưng xem ra bây giờ cô căn bản không vượt qua được quá khứ, tất cả những thay đổi, tất cả những biểu hiện kia đều là giả, tất cả chỉ vì để ngụy trang cho anh thấy, để anh buông lỏng cảm giác.
Lục Kiến Thành lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tiêu: “Lập tức tìm kiếm vị trí của Nam Khuê trong toàn thành phố.”
“Tổng giám đốc Lục, tôi lập tức làm ngay.”
Không cần nghi ngờ hiệu suất làm việc của tập đoàn Lục thị, mười phút sau Lâm Tiêu đã có kết quả: “Tổng giám đốc Lục, cô Nam Khuê đang ở phòng của một khách sạn, tôi lập tức gửi vị trí cho ngài.”
Sau khi nhận được định vị, Lục Kiến Thành điên cuồng đi thẳng đến đó.
Mười lăm phút sau, anh nhấn chuông cửa.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Nam Khuê, anh kích động nắm cổ tay cô: “Vì sao lại một mình rời đi?”
“Đến ngày xuất viện rồi thì tất nhiên tôi phải nhường vị trí lại cho những bệnh nhân cần hơn.”
So với Lục Kiến Thành đang vội vàng xúc động, Nam Khuê lại vô cùng bình tĩnh.
Không chỉ như vậy, đối với việc Lục Kiến Thành có thể nhanh chóng tìm được cô, cô cũng vô cùng bình tĩnh, không có chút bất ngờ nào.
Đúng vậy, đường đường là nhà họ Lục, muốn tìm một người thuê khách sạn ở đâu là chuyện dễ như trở bàn tay, cô biết chẳng mấy chốc Lục Kiến Thành sẽ tìm đến, cô cũng không muốn trốn, ngược lại cô chính là đang ở nơi này đợi anh.
“Anh đã nói sẽ đón em xuất viện, sao em không đợi anh?”
Ý thức được âm lượng giọng nói của mình hơi cao, Lục Kiến Thành hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói.
Nam Khuê cười, nụ cười của cô vô cùng lạnh lùng: “Vậy sao? Vậy thì thật cảm ơn ý tốt của ngài Lục, nhưng những lời của anh tôi đã không biết câu nào là thật câu nào là giả nữa rồi.”
“Nam Khuê, lời nào anh nói với em cũng là thật.” Lục Kiến Thành kích động nói.
Nam Khuê ngẩng đầu, nhẹ nhàng thoát khỏi sự kiềm chế của anh: “Đều là thật?”
“Có lẽ là vậy đi? Nhưng nếu như Phương Thanh Liên có việc, cô ta cảm thấy không thoải mái ở đâu, hay bị thương thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ rời đi tìm cô ta. Chỉ là thủ tục xuất viện mà thôi, rất đơn giản, tự tôi cũng làm được, không cần chờ anh đến.”
Hơn nữa bây giờ cô một chút cũng không muốn làm phiền anh.
“Nam Khuê, em vẫn còn tức giận đúng không?” Lục Kiến Thành thận trọng hỏi.
“Ngài Lục nói đùa, tôi đâu có tư cách tức giận, tôi cũng không hề tức giận.”
Chỉ là cô tuyệt vọng tồi, không muốn tự mình lừa bản thân rồi để bản thân chết lặng, sau đó lại cho anh cơ hội nữa.
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh không biết tai nạn xe cộ là thật, anh cũng không biết lúc đó em gặp nguy hiểm như vậy, nếu như anh biết…”
Nam Khuê cắt lời anh: “Không cần giải thích, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nói đi nói lại nữa cũng không có nghĩa gì nữa. Lục Kiến Thành, chúng ta đều là người trưởng thành, nên học cách chịu trách nhiệm với quyết định của mình, lúc trước anh kiên quyết chọn cô ta, cũng không cần phải xin lỗi tôi.”
“Trên thế giới này không có thuốc hối hận. Nếu đã không thể sửa sai thì chúng ta đừng tiếp tục sai lầm nữa, nên biết điểm dừng.”
Nói xong, Nam Khuê khom người, lấy tài liệu ra đặt xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói tiếp.
“Cho nên chúng ta đều buông tha cho nhau đi, đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc phải chia tay.”
Lục Kiến Thành đã quá quen với thứ ở trên bàn.
Lần đầu tiên là tự anh đưa ra.
Nhưng chỉ qua vài tháng ngắn ngủi, giữa hai người đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất, lần này là cô đưa ra thỏa thuận ly hôn, cũng là cô đề nghị ly hôn.
Lục Kiến Thành cúi người, run rẩy cầm giấy thỏa thuận trên bàn lên.
Tay của anh run rẩy, thiếu chút nữa làm rơi xuống.
Mặc dù đã đoán được đây là gì, nhưng chỉ cần chưa tận mắt nhìn thấy mấy chữ kia thì anh vẫn còn chút mơ mộng.
Nhưng khi nhìn thấy mấy chữ “Thỏa thuận ly hôn” được in to trên mặt giấy, tay anh run lên một cái, trái tim cũng như bị nứt ra một đường nhỏ, vô cùng đau đớn.
Sao lại đau như vậy chứ? Tại sao lại khó chịu như vậy chứ?
Khó chịu hơn rất rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng.
Giấy thỏa thuận ly hôn?
Rõ ràng họ đã nói sẽ tiếp tục cùng nhau mà?
Sao lại đến mức này chứ?
Vì sao?
Đã nói sẽ ở bên nhau cả đời cơ mà?
“Em quyết định xong rồi?” Anh nhìn Nam Khuê, khó khăn lên tiếng.
“Đúng.” Nam Khuê gật đầu.
So với Lục Kiến Thành đang khó chịu và đau thương, Nam Khuê dường như vô cùng nhẹ nhõm, không có chút khó chịu nào.
“Anh xem mặt sau đi, tôi đã ký xong rồi, chỉ còn chờ anh ký nữa là được, anh ký xong là tờ đơn này lập tức có hiệu lực, anh có thể tự do, được giải phóng, sẽ không bị tôi quấy rầy nữa.”
“Lúc tôi gả vào nhà họ Lục không có đồ cưới, cũng không mang thứ gì đáng tiền, chỉ có một chút quần áo của tôi, hai năm đến nhà họ Lục, tôi cũng không làm tăng giá trị kinh tế cho nhà họ Lục, cho nên anh yên tâm, gia sản của nhà họ Lục và tiền, bất động sản của anh, tôi đều không cần.”
Nam Khuê cho rằng sau khi nghe cô nói, Lục Kiến Thành sẽ vui mừng mà nhanh chóng ký vào đơn ly hôn.
Nhưng không ngờ sau khi cô nói xong, vẻ mặt Lục Kiến Thành trở nên dữ tợn hơn nhiều, càng ngày càng lạnh.
“Nam Khuê…” Anh nhìn cô, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em muốn không còn chút quan hệ nào với anh như vậy sao?”
“Đây là mong muốn của em sao? Anh hoàn thành giúp em.”
Tay Lục Kiến Thành nhanh chóng lật đơn ly hôn lại, cơn tức trong lồng ngực anh tăng cao, dường như lúc nào cũng có thể trào ra ngoài, lúc lật đến chỗ kí tên, anh lập tức cầm bút lên, chữ kí rồng bay phượng múa nhanh chóng xuất hiện.
Nhìn động tác dứt khoát không chút do dự của anh, trái tim Nam Khuê có chút đau đớn.
Nhưng cô nhanh chóng đưa tay ra muốn cầm giấy thỏa thuận ly hôn đã được ký xong.
Lúc cô vừa mới đưa tay ra, Lục Kiến Thành đột nhiên xé nát đơn ly hôn, đồng thời ném những mảnh vụn xuống đất, mảnh vụn bay lung tung khắp nơi.
Dưới những mảnh giấy bay, đôi mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn cô: “Nam Khuê, không có chuyện anh và em sẽ ly hôn với nhau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.