Chương 114: Lục Kiến Thành, vĩnh biệt
Hà Thẩm
31/08/2022
Máu càng ngày càng chảy nhiều hơn, Nam Khuê sợ đến mức không còn nói chuyện liền mạch được nữa.
Nói ra việc mang thai đã là vốn liếng cuối cùng của cô.
Nếu như ngay cả việc này mà anh cũng không tin, không thể khiến anh nói ra lời sẽ đến cứu cô thì cô sẽ hoàn toàn hết hi vọng, sẽ không còn ôm chút hi vọng nào với anh nữa.
“Nam Khuê, từ khi chúng ta chung phòng đều dùng biện pháp tránh thai, nếu như em nói những chuyện khác thì có lẽ anh còn tin.”
Lúc giọng Lục Kiến Thành lại lần nữa vang lên, Nam Khuê chỉ cảm thấy thế giới hoàn toàn trở nên u ám, không còn chút ánh sáng nào nữa.
Mặt trời trong thế giới của cô đã tắt.
Vĩnh viễn ngừng chiếu sáng, sẽ không còn chiếu sáng nữa.
Nam Khuê nắm chặt lấy điện thoại, cứng rắn nói một câu cuối cùng: “Lục Kiến Thành, anh muốn tin cũng được, không muốn tin cũng được, nhưng tôi không lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, con của tôi cũng gặp nguy hiểu, nếu như có một ngày anh biết được sự thật, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Nói xong Nam Khuê trực tiếp cúp máy.
Cô lập tức gọi 120.
Cô muốn sống, cô nhất định phải sống, chỉ có như vậy bảo bối mới có thể bình yên vô sự.
Nhưng vừa nhấn xong ba số 120, Nam Khuê lập tức tuyệt vọng, màn hình điện thoại đã biến thành màu đen.
Cô thử tắt máy, thử khởi động lại, một lần, hai lần, ba lần…
Nhưng tất cả đều không có tác dụng.
Chiếc điện thoại giờ phút này giống như một cục kim loại vô dụng trong bàn tay cô, không còn chút tác dụng nào.
Nếu như biết trước câu trả lời của anh là vậy, cô nhất định sẽ không lãng phí hi vọng sống cuối cùng trên người anh.
Cô sẽ trực tiếp gọi 120.
Nhưng trên đời này không có “nếu”, cũng không có thuốc hối hận.
Ném điện thoại sang một bên, Nam Khuê cắn chặt răng, đau đớn khóc thành tiếng.
Sau khi khóc xong, cô không quan tâm hình tượng mà lau sạch nước mắt vì cô biết lúc này sẽ không có ai cứu cô trừ chính bản thân mình.
“Bảo bối, con cố gắng lên, cố gắng lên.”
“Mẹ sẽ nghĩ cách, mẹ nhất định sẽ không để con xảy ra việc.
Cô muốn ra ngoài, nhất định phải ra được khỏi xe, như vậy mới có chút hi vọng sống.
Nhìn cánh cửa xe bên trái, Nam Khuê dùng hết sức bò qua mở chốt cửa.
Mưa vẫn lớn như cũ.
Nam Khuê vừa mở cửa đã bị mưa to xối vào người, toàn thân cô đều ướt đẫm, máu tươi hòa vào với nước mưa chảy xuống.
Chiếc váy trắng của Nam Khuê lúc này dính đầy máu, từng vết máu dính trên váy cô như những đóa hoa nhỏ diêm dúa nở rộ.
Chướng mắt đến độ thê lương.
Mưa rất to, nhiệt độ thấp khiến Nam Khuê run rẩy, thật lạnh.
Hai tay cô bị lạnh đến không còn cảm giác, toàn thân đều băng cứng, cả người như mới bò ra từ trong hầm băng.
Cuối cùng cô cũng bò được từ trong xe ra ngoài.
Lúc cô muốn đứng lên mới cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ bắp đùi.
Nếu như cô đoán không sai, chân cô gãy xương rồi.
Rất rất đau.
Nhưng cho dù đau đến đâu cũng không sánh được với nỗi đau trong tim cô.
Những đau đớn mà Lục Kiến Thành mang lại cho cô, những thứ đó giống như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô vậy, từng nhát từng nhát một.
Cho nên chút đau đớn này thì có là gì chứ?
Xe trên đường rất ít, nhưng không phải không có chiếc xe nào.
Nam Khuê dồn hết sức lực đi đến ven đường, điên cuồng lắc lư tay, muốn xe ven đường dừng lại giúp cô đến bệnh viện, hoặc cho cô gọi nhờ điện thoại cũng được.
Nhưng mưa quá lớn, có xe căn bản không thấy cô vẫy tay.
Có xe thấy tình trạng tai nạn nghiêm trọng, sợ rước họa vào thân nên không dám dừng lại.
Nam Khuê không còn cách nào khác, đành phải làm liều.
Lúc thấy một chiếc xe đang đi đến, Nam Khuê nhắm hai mắt lại, quyết định lê lết bên chân bị gãy xương của mình chạy ra giữa đường, trực tiếp giang hai tay ra ngăn cản chiếc xe đang lao nhanh đến.
Tiếng thắng xe vang lên rõ ràng, xe dừng lại cách cô mấy centimet.
Nói cách khác, chỉ cần chiếc xe này đi nhanh hơn chút nữa, hoặc không giảm tốc độ, hoặc cô đứng gần hơn một chút thì cô đã chết rồi.
Khi biết mình thoát chết, Nam Khuê mở to mắt, vui vẻ cười tươi.
Cô lập tức đi đến cạnh cửa xe, đau khổ khẩn cầu: “Tôi bị tai nạn xe, có thể gọi 120 giúp tôi được không? Cầu xin anh.”
Cô vừa dứt lời, cửa xe đột nhiên mở ra, một giây sau, một người đàn ông to béo đi xuống, anh ta nhìn Nam Khuê thì trực tiếp đưa tay đẩy cô ngã xuống đất.
Vì quá bất ngờ nên Nam Khuê lập tức bị anh ta đẩy ra rất xa.
Phần xương cụt đau nhức, quan trọng hơn nữa là lần đẩy này càng khiến bên dưới cô chảy nhiều máu hơn.
Cô rất đau, đau đến mức không đứng lên nổi.
Thấy cả người cô đầy vết máu, hơn nữa toàn thân còn ướt đẫm, người đàn ông kia chửi ầm lên: “Con đàn bà điên này, mày muốn chết thì tìm xe của người khác mà lao vào, quấn lấy tao làm gì?”
“Một người toàn là máu, hôm nay ông đây đúng là ra ngoài xui xẻo, đen muốn chết.”
“Con đàn bà chết tiệt này, cút ra cút ra, mau cút xa ra cho ông.”
Người đàn ông hùng hổ lên xe.
Sau đó Nam Khuê cứ thế nhìn chiếc xe kia rời đi, thậm chí lúc anh ta rời đi còn cố ý đi qua vũng nước để nước bắn lên người Nam Khuê.
Người cô lập tức dính đầy nước bẩn, trên mặt cũng bẩn thỉu, vô cùng chật vật.
Nam Khuê muốn đi dọc đường, cô biết rõ giữa đường nguy hiểm đến mức nào.
Nhưng cô đã không còn sức, cô đau đến mức chỉ thở thôi cũng đau.
Cô rất nhớ mẹ, rất nhớ ông.
Có lẽ lần này ông trời sẽ không quan tâm đến cô nữa, cô thật sự muốn đi với họ.
Như vậy cũng tốt, có lẽ cô sẽ hạnh phúc ở thiên đường hơn là ở nơi này.
Ít nhất trên thiên đường cũng có mẹ yêu cô, có ông nội thương cô, bọn họ đều sẽ cưng chiều cô, che chở cho cô, bảo vệ cô, sẽ không để cô chịu một chút tổn thương hay uất ức nào.
Còn có bảo bối nữa, bảo bối cũng sẽ ở bên cạnh cô.
“Thật xin lỗi bé yêu, mẹ thất hứa mất rồi, mẹ không bảo vệ tốt cho con.”
“Nhưng con yên tâm, cho dù thế nào mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con.”
Trên khuôn mặt lấm lem hiện lên nụ cười, Nam Khuê đặt tay lên bụng, hoàn toàn mất đi ham muốn sống tiếp.
Vì cô biết sẽ không có người, sẽ không có ai đến cứu cô.
Mẹ qua đời, ông nội cũng đã ra đi.
Cô cũng không trông đợi gì vào người cha bài bạc của mình.
Người thân nhất với cô trên thế giới này là chồng lại nghi ngờ tất cả mọi thứ đều do cô tự biên tự diễn, căn bản không tin cô.
Cũng có thể đây là một cái cớ mà Lục Kiến Thành tự tìm cho mình đi!
Cho dù anh tin, cho dù anh biết cô bị tai nạn, biết bé con của cô gặp nguy hiểm, anh vẫn không thay đổi mà chọn Phương Thanh Liên, chọn người phụ nữ trong lòng mình.
Nam Khuê, mày thua rồi, thua một cách thảm hại, thua một cách triệt để.
Cho nên cô cũng tỉnh táo lại rồi.
“Lục Kiến Thành, nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại.”
“Lục Kiến Thành, vĩnh biệt, lần này là thật.”
Nói ra việc mang thai đã là vốn liếng cuối cùng của cô.
Nếu như ngay cả việc này mà anh cũng không tin, không thể khiến anh nói ra lời sẽ đến cứu cô thì cô sẽ hoàn toàn hết hi vọng, sẽ không còn ôm chút hi vọng nào với anh nữa.
“Nam Khuê, từ khi chúng ta chung phòng đều dùng biện pháp tránh thai, nếu như em nói những chuyện khác thì có lẽ anh còn tin.”
Lúc giọng Lục Kiến Thành lại lần nữa vang lên, Nam Khuê chỉ cảm thấy thế giới hoàn toàn trở nên u ám, không còn chút ánh sáng nào nữa.
Mặt trời trong thế giới của cô đã tắt.
Vĩnh viễn ngừng chiếu sáng, sẽ không còn chiếu sáng nữa.
Nam Khuê nắm chặt lấy điện thoại, cứng rắn nói một câu cuối cùng: “Lục Kiến Thành, anh muốn tin cũng được, không muốn tin cũng được, nhưng tôi không lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, con của tôi cũng gặp nguy hiểu, nếu như có một ngày anh biết được sự thật, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Nói xong Nam Khuê trực tiếp cúp máy.
Cô lập tức gọi 120.
Cô muốn sống, cô nhất định phải sống, chỉ có như vậy bảo bối mới có thể bình yên vô sự.
Nhưng vừa nhấn xong ba số 120, Nam Khuê lập tức tuyệt vọng, màn hình điện thoại đã biến thành màu đen.
Cô thử tắt máy, thử khởi động lại, một lần, hai lần, ba lần…
Nhưng tất cả đều không có tác dụng.
Chiếc điện thoại giờ phút này giống như một cục kim loại vô dụng trong bàn tay cô, không còn chút tác dụng nào.
Nếu như biết trước câu trả lời của anh là vậy, cô nhất định sẽ không lãng phí hi vọng sống cuối cùng trên người anh.
Cô sẽ trực tiếp gọi 120.
Nhưng trên đời này không có “nếu”, cũng không có thuốc hối hận.
Ném điện thoại sang một bên, Nam Khuê cắn chặt răng, đau đớn khóc thành tiếng.
Sau khi khóc xong, cô không quan tâm hình tượng mà lau sạch nước mắt vì cô biết lúc này sẽ không có ai cứu cô trừ chính bản thân mình.
“Bảo bối, con cố gắng lên, cố gắng lên.”
“Mẹ sẽ nghĩ cách, mẹ nhất định sẽ không để con xảy ra việc.
Cô muốn ra ngoài, nhất định phải ra được khỏi xe, như vậy mới có chút hi vọng sống.
Nhìn cánh cửa xe bên trái, Nam Khuê dùng hết sức bò qua mở chốt cửa.
Mưa vẫn lớn như cũ.
Nam Khuê vừa mở cửa đã bị mưa to xối vào người, toàn thân cô đều ướt đẫm, máu tươi hòa vào với nước mưa chảy xuống.
Chiếc váy trắng của Nam Khuê lúc này dính đầy máu, từng vết máu dính trên váy cô như những đóa hoa nhỏ diêm dúa nở rộ.
Chướng mắt đến độ thê lương.
Mưa rất to, nhiệt độ thấp khiến Nam Khuê run rẩy, thật lạnh.
Hai tay cô bị lạnh đến không còn cảm giác, toàn thân đều băng cứng, cả người như mới bò ra từ trong hầm băng.
Cuối cùng cô cũng bò được từ trong xe ra ngoài.
Lúc cô muốn đứng lên mới cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ bắp đùi.
Nếu như cô đoán không sai, chân cô gãy xương rồi.
Rất rất đau.
Nhưng cho dù đau đến đâu cũng không sánh được với nỗi đau trong tim cô.
Những đau đớn mà Lục Kiến Thành mang lại cho cô, những thứ đó giống như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô vậy, từng nhát từng nhát một.
Cho nên chút đau đớn này thì có là gì chứ?
Xe trên đường rất ít, nhưng không phải không có chiếc xe nào.
Nam Khuê dồn hết sức lực đi đến ven đường, điên cuồng lắc lư tay, muốn xe ven đường dừng lại giúp cô đến bệnh viện, hoặc cho cô gọi nhờ điện thoại cũng được.
Nhưng mưa quá lớn, có xe căn bản không thấy cô vẫy tay.
Có xe thấy tình trạng tai nạn nghiêm trọng, sợ rước họa vào thân nên không dám dừng lại.
Nam Khuê không còn cách nào khác, đành phải làm liều.
Lúc thấy một chiếc xe đang đi đến, Nam Khuê nhắm hai mắt lại, quyết định lê lết bên chân bị gãy xương của mình chạy ra giữa đường, trực tiếp giang hai tay ra ngăn cản chiếc xe đang lao nhanh đến.
Tiếng thắng xe vang lên rõ ràng, xe dừng lại cách cô mấy centimet.
Nói cách khác, chỉ cần chiếc xe này đi nhanh hơn chút nữa, hoặc không giảm tốc độ, hoặc cô đứng gần hơn một chút thì cô đã chết rồi.
Khi biết mình thoát chết, Nam Khuê mở to mắt, vui vẻ cười tươi.
Cô lập tức đi đến cạnh cửa xe, đau khổ khẩn cầu: “Tôi bị tai nạn xe, có thể gọi 120 giúp tôi được không? Cầu xin anh.”
Cô vừa dứt lời, cửa xe đột nhiên mở ra, một giây sau, một người đàn ông to béo đi xuống, anh ta nhìn Nam Khuê thì trực tiếp đưa tay đẩy cô ngã xuống đất.
Vì quá bất ngờ nên Nam Khuê lập tức bị anh ta đẩy ra rất xa.
Phần xương cụt đau nhức, quan trọng hơn nữa là lần đẩy này càng khiến bên dưới cô chảy nhiều máu hơn.
Cô rất đau, đau đến mức không đứng lên nổi.
Thấy cả người cô đầy vết máu, hơn nữa toàn thân còn ướt đẫm, người đàn ông kia chửi ầm lên: “Con đàn bà điên này, mày muốn chết thì tìm xe của người khác mà lao vào, quấn lấy tao làm gì?”
“Một người toàn là máu, hôm nay ông đây đúng là ra ngoài xui xẻo, đen muốn chết.”
“Con đàn bà chết tiệt này, cút ra cút ra, mau cút xa ra cho ông.”
Người đàn ông hùng hổ lên xe.
Sau đó Nam Khuê cứ thế nhìn chiếc xe kia rời đi, thậm chí lúc anh ta rời đi còn cố ý đi qua vũng nước để nước bắn lên người Nam Khuê.
Người cô lập tức dính đầy nước bẩn, trên mặt cũng bẩn thỉu, vô cùng chật vật.
Nam Khuê muốn đi dọc đường, cô biết rõ giữa đường nguy hiểm đến mức nào.
Nhưng cô đã không còn sức, cô đau đến mức chỉ thở thôi cũng đau.
Cô rất nhớ mẹ, rất nhớ ông.
Có lẽ lần này ông trời sẽ không quan tâm đến cô nữa, cô thật sự muốn đi với họ.
Như vậy cũng tốt, có lẽ cô sẽ hạnh phúc ở thiên đường hơn là ở nơi này.
Ít nhất trên thiên đường cũng có mẹ yêu cô, có ông nội thương cô, bọn họ đều sẽ cưng chiều cô, che chở cho cô, bảo vệ cô, sẽ không để cô chịu một chút tổn thương hay uất ức nào.
Còn có bảo bối nữa, bảo bối cũng sẽ ở bên cạnh cô.
“Thật xin lỗi bé yêu, mẹ thất hứa mất rồi, mẹ không bảo vệ tốt cho con.”
“Nhưng con yên tâm, cho dù thế nào mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con.”
Trên khuôn mặt lấm lem hiện lên nụ cười, Nam Khuê đặt tay lên bụng, hoàn toàn mất đi ham muốn sống tiếp.
Vì cô biết sẽ không có người, sẽ không có ai đến cứu cô.
Mẹ qua đời, ông nội cũng đã ra đi.
Cô cũng không trông đợi gì vào người cha bài bạc của mình.
Người thân nhất với cô trên thế giới này là chồng lại nghi ngờ tất cả mọi thứ đều do cô tự biên tự diễn, căn bản không tin cô.
Cũng có thể đây là một cái cớ mà Lục Kiến Thành tự tìm cho mình đi!
Cho dù anh tin, cho dù anh biết cô bị tai nạn, biết bé con của cô gặp nguy hiểm, anh vẫn không thay đổi mà chọn Phương Thanh Liên, chọn người phụ nữ trong lòng mình.
Nam Khuê, mày thua rồi, thua một cách thảm hại, thua một cách triệt để.
Cho nên cô cũng tỉnh táo lại rồi.
“Lục Kiến Thành, nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại.”
“Lục Kiến Thành, vĩnh biệt, lần này là thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.