Chương 112: Nam Khuê bị tai nạn xe cộ
Hà Thẩm
31/08/2022
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh không thể bỏ mặc cô ấy được.”
Nói xong câu đó, Lục Kiến Thành đứng dậy rời đi.
Nam Khuê nhìn bóng lưng anh mà bật cười.
Đúng vậy, anh không thể bỏ mặc Phương Thanh Liên được, cho nên chỉ có thể bỏ mặc cô thôi.
Giờ phút này, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ còn mình người phụ nữ kia, có khả năng anh đã quên hôm nay mưa gió to như thế nào, cô sợ hãi ra sao.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê đứng dậy.
Nhìn từ tầng hai xuống, cô có thể thấy rõ bóng dáng của Lục Kiến Thành.
Anh không dùng ô, cũng không dùng xe, cứ như vậy lao vào trong màn mưa.
Nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành người xa lạ với anh, trong cuộc đời hai người sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, không biết đột nhiên Nam Khuê lấy dũng khí từ đâu ra, cô đứng dậy, cái gì cũng không quan tâm, điên cuồng chạy xuống dưới.
“Lục Kiến Thành…”
Cô lớn tiếng gọi, giọng nói xuyên qua màn mưa truyền vào tai anh.
Mặc dù giọng của cô đã bị tiếng mưa át đi mất, nhưng Lục Kiến Thành vẫn nghe thấy.
Anh nhanh chóng xoay người, khi nhìn thấy Nam Khuê chạy xuống, hơn nữa còn xuống đến cửa, mưa to đang hắt lên người cô, anh không chút suy nghĩ mà lao thẳng đến.
“Sao lại xuống dưới này?” Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Bên ngoài mưa rất lớn, thời tiết cũng rất lạnh, em mặc ít áo, sao chịu được chứ, mau vào đi.”
Nam Khuê không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.
“Mau lên đi, xe và ô anh đều để lại, anh cũng đã gọi điện cho Lâm Tiêu, lát nữa cậu ấy sẽ đến đón em.”
“Vậy còn anh? Tự mình đi sao?”
Yêu nhiều đến bao nhiêu mới có thể dũng cảm đến quên mình như vậy chứ?
“Không cần quan tâm đến anh, anh tự có cách của anh.”
Lúc này Lâm Tiêu lái xe đến, cậu ấy xuống xe đi về phía bọn họ.
“Đưa thiếu phu nhân về nhà, chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Dặn dò Lâm Tiêu xong, Lục Kiến Thành xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
“Thiếu phu nhân, tôi đưa cô về.” Lâm Tiêu cầm một chiếc ô rất to, cung kính nói với Nam Khuê.
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn chiếc ô cậu ấy đang cầm, đột nhiên nói: “Đưa ô cho anh ấy đi.”
“Chiếc ô này che mưa che gió vô cùng tốt, tổng giám đốc Lục nói để tôi dùng nó che mưa cho thiếu phu nhân.”
Nam Khuê cười nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: “Đưa cho anh ấy đi, tôi không cần.”
Ngay cả anh cô còn không cần chứ nói gì đến một chiếc ô của anh?
“Thiếu phu nhân, chuyện này…” Lâm Tiêu có chút khó xử.
“Vậy tôi tự mình đi.” Nhìn Nam Khuê có vẻ muốn tiến lên cầm ô, Lâm Tiêu lập tức đồng ý: “Thiếu phu nhân, cô chờ một lúc, tôi lập tức đi.”
“Vớ vẩn.”
Lúc Lục Kiến Thành nghe Nam Khuê nhất định muốn đưa ô cho anh thì vô cùng tức giận.
“Tổng giám đốc Lục, tôi thấy thiếu phu nhân rất kiên quyết, chắc cô ấy rất lo cho ngài, ngài vẫn nên nhận thì hơn, cho dù làm ra vẻ chút cũng được.” Lâm Tiêu ở bên cạnh hết lòng khuyên.
Lục Kiến Thành không nhận, cắn răng nhận lại: “Đồ đã đưa rồi tôi cũng không muốn nhận lại, nếu cô ấy đã không cần thì vứt đi.”
Nói xong tay lớn của anh vung lên, chiếc ô kia lập tức rơi xuống mặt đất.
Mặc dù trời đã tối, mưa cũng rất lớn nhưng trong màn mưa dày đặc, Nam Khuê vẫn có thể nhìn thấy rõ chiếc ô kia bị anh ném xuống đất.
Lúc đầu chiếc ô còn bị gió lớn thổi xoay tròn trên mặt đất mấy vòng.
Nhưng chiếc ô nhanh chóng bị mưa làm ướt nhẹp, bên trong chứa càng ngày càng nhiều nước, càng ngày càng nặng.
Cuối cùng không thổi được nữa.
Trái tim Nam Khuê đau đến tê liệt.
Cô cảm thấy cô giống như chiếc ô kia vậy.
Giữa hè cô không sợ nắng nóng, chỉ muốn mang đến cho anh một chút mát mẻ, mùa đông cô không sợ lạnh lẽo, chỉ muốn mang lại cho anh chút ấm áp.
Cô mang theo một trái tim không chút tạp chất chạy về phía anh.
Nhưng anh lại không cần.
Anh cứ như vậy tùy tiện vứt sang một bên.
“Nam Khuê, từ bỏ đi! Anh ấy không yêu mày, hơn nữa vĩnh viễn cũng không yêu mày, chẳng lẽ đến giờ mày vẫn chưa hết hi vọng sao?”
Đúng vậy, đáng lẽ nên hết hi vọng.
Sớm nên hết hi vọng rồi mới phải.
Mưa to như trút nước, càng ngày càng lớn hơn, bóng dáng Lục Kiến Thành biến mất trong xe, sau đó chiếc xe đen kia lập tức biến mất trong màn mưa.
Càng đi càng xa, cuối cùng không còn nhìn thấy gì cả.
Lúc này Lâm Tiêu tiến đến, cậu ấy vừa muốn nói gì đó thì bị Nam Khuê cắt lời: “Cậu không cần đưa tôi về đâu, đi cùng anh ấy đi.”
Lâm Tiêu khó xử: “Thiếu phu nhân, đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc Lục.”
“Vậy cậu có biết vì sao anh ấy lại một mình đi ra ngoài không?”
Lâm Tiêu lắc đầu.
“Phương Thanh Liên bị bắt cóc, anh ấy đi cứu Phương Thanh Liên, chắc tôi cũng không cần nói bọn bắt cóc nguy hiểm đến mức nào đúng không, lần này anh ấy đi gặp nguy hiểm như thế nào cũng có thể đoán được, cậu chắc chắn không đi giúp sao?”
Nam Khuê nói xong, Lâm Tiêu vô cùng khiếp sợ nói: “Thiếu phu nhân, cô… cô nói thật sao?”
“Đương nhiên, nếu không thì còn chuyện gì có thể khiến anh ấy sốt ruột như vậy, không màng đến gì hết mà chạy đi?”
“Được, thiếu phu nhân, tôi lập tức đi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tổng giám đốc Lục thật tốt.”
“Ừm.”
Trước khi đi, Lâm Tiêu gọi một chiếc xe cho Nam Khuê.
Mãi cho đến khi Nam Khuê ngồi lên xe, cậu ấy mới yên tâm lái xe rời đi.
Nhưng nếu như Lâm Tiêu biết chiếc xe kia sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù cậu ấy có chết cũng sẽ không để thiếu phu nhân lên chiếc xe đó.
Trên xe, Nam Khuê yên lặng ngồi.
Tay cô đặt trên bụng, từ đầu đến cuối đều bảo vệ thật kĩ.
“Bảo bối, xin lỗi con, mẹ luôn hứa hẹn muốn cho con một mái nhà hoàn chỉnh, nhưng mẹ mệt quá rồi, mẹ không làm được.”
“Con nói mẹ nhát gan cũng được, nói mẹ yếu đuối cũng được, mẹ thật sự không còn dũng khí nữa rồi.”
“Bảo bối, sau này con không có cha nữa, nhưng con yên tâm, một mình mẹ cũng sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Mặc dù trái tim đau đớn đến chết lặng nhưng nghĩ đến sinh mệnh bé nhỏ đang lớn lên trong bụng mình, Nam Khuê vẫn tràn đầy lòng tin với cuộc sống.
Vì cô luôn tin tưởng, sau khi bảo bối chào đời, cuộc đời cô sẽ thay đổi.
Nhưng Nam Khuê nằm mơ cũng không ngờ rằng, trên thế giới này lại có nhiều bất ngờ như vậy.
“Cô gái, ngồi chắc nhé.”
Đột nhiên tài xế ngồi trước kêu to một tiếng.
Nam Khuê khiếp sợ ngẩng đầu, cô vừa ngẩng đầu lên đã cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Trong cơn mưa như trút nước, một chiếc xe tải chở hàng lớn đang điên cuồng lao về phía bọn họ, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, cũng không thấy có dấu hiệu giảm tốc độ.
“Bác tài, xe đối diện…” Nam Khuê nắm chặt lấy thành xe, giọng nói run rẩy sợ hãi.
Trong giây phút đó, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ: “Lục Kiến Thành, tạm biệt!”
“Lục Kiến Thành, vĩnh biệt!”
“Mẹ, con là Khuê Khuê, con đến tìm mẹ đây.”
“Bảo bối, mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con.”
Nam Khuê cầm gối ôm đặt lên bụng, khom người xuống, cố bảo vệ bụng hết mức có thể.
Rầm một tiếng…
Tiếng va chạm vang lên mạnh mẽ, một giây sau, chiếc xe lộn mấy vòng rồi dừng lại.
Nói xong câu đó, Lục Kiến Thành đứng dậy rời đi.
Nam Khuê nhìn bóng lưng anh mà bật cười.
Đúng vậy, anh không thể bỏ mặc Phương Thanh Liên được, cho nên chỉ có thể bỏ mặc cô thôi.
Giờ phút này, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ còn mình người phụ nữ kia, có khả năng anh đã quên hôm nay mưa gió to như thế nào, cô sợ hãi ra sao.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê đứng dậy.
Nhìn từ tầng hai xuống, cô có thể thấy rõ bóng dáng của Lục Kiến Thành.
Anh không dùng ô, cũng không dùng xe, cứ như vậy lao vào trong màn mưa.
Nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành người xa lạ với anh, trong cuộc đời hai người sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, không biết đột nhiên Nam Khuê lấy dũng khí từ đâu ra, cô đứng dậy, cái gì cũng không quan tâm, điên cuồng chạy xuống dưới.
“Lục Kiến Thành…”
Cô lớn tiếng gọi, giọng nói xuyên qua màn mưa truyền vào tai anh.
Mặc dù giọng của cô đã bị tiếng mưa át đi mất, nhưng Lục Kiến Thành vẫn nghe thấy.
Anh nhanh chóng xoay người, khi nhìn thấy Nam Khuê chạy xuống, hơn nữa còn xuống đến cửa, mưa to đang hắt lên người cô, anh không chút suy nghĩ mà lao thẳng đến.
“Sao lại xuống dưới này?” Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Bên ngoài mưa rất lớn, thời tiết cũng rất lạnh, em mặc ít áo, sao chịu được chứ, mau vào đi.”
Nam Khuê không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.
“Mau lên đi, xe và ô anh đều để lại, anh cũng đã gọi điện cho Lâm Tiêu, lát nữa cậu ấy sẽ đến đón em.”
“Vậy còn anh? Tự mình đi sao?”
Yêu nhiều đến bao nhiêu mới có thể dũng cảm đến quên mình như vậy chứ?
“Không cần quan tâm đến anh, anh tự có cách của anh.”
Lúc này Lâm Tiêu lái xe đến, cậu ấy xuống xe đi về phía bọn họ.
“Đưa thiếu phu nhân về nhà, chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Dặn dò Lâm Tiêu xong, Lục Kiến Thành xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
“Thiếu phu nhân, tôi đưa cô về.” Lâm Tiêu cầm một chiếc ô rất to, cung kính nói với Nam Khuê.
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn chiếc ô cậu ấy đang cầm, đột nhiên nói: “Đưa ô cho anh ấy đi.”
“Chiếc ô này che mưa che gió vô cùng tốt, tổng giám đốc Lục nói để tôi dùng nó che mưa cho thiếu phu nhân.”
Nam Khuê cười nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: “Đưa cho anh ấy đi, tôi không cần.”
Ngay cả anh cô còn không cần chứ nói gì đến một chiếc ô của anh?
“Thiếu phu nhân, chuyện này…” Lâm Tiêu có chút khó xử.
“Vậy tôi tự mình đi.” Nhìn Nam Khuê có vẻ muốn tiến lên cầm ô, Lâm Tiêu lập tức đồng ý: “Thiếu phu nhân, cô chờ một lúc, tôi lập tức đi.”
“Vớ vẩn.”
Lúc Lục Kiến Thành nghe Nam Khuê nhất định muốn đưa ô cho anh thì vô cùng tức giận.
“Tổng giám đốc Lục, tôi thấy thiếu phu nhân rất kiên quyết, chắc cô ấy rất lo cho ngài, ngài vẫn nên nhận thì hơn, cho dù làm ra vẻ chút cũng được.” Lâm Tiêu ở bên cạnh hết lòng khuyên.
Lục Kiến Thành không nhận, cắn răng nhận lại: “Đồ đã đưa rồi tôi cũng không muốn nhận lại, nếu cô ấy đã không cần thì vứt đi.”
Nói xong tay lớn của anh vung lên, chiếc ô kia lập tức rơi xuống mặt đất.
Mặc dù trời đã tối, mưa cũng rất lớn nhưng trong màn mưa dày đặc, Nam Khuê vẫn có thể nhìn thấy rõ chiếc ô kia bị anh ném xuống đất.
Lúc đầu chiếc ô còn bị gió lớn thổi xoay tròn trên mặt đất mấy vòng.
Nhưng chiếc ô nhanh chóng bị mưa làm ướt nhẹp, bên trong chứa càng ngày càng nhiều nước, càng ngày càng nặng.
Cuối cùng không thổi được nữa.
Trái tim Nam Khuê đau đến tê liệt.
Cô cảm thấy cô giống như chiếc ô kia vậy.
Giữa hè cô không sợ nắng nóng, chỉ muốn mang đến cho anh một chút mát mẻ, mùa đông cô không sợ lạnh lẽo, chỉ muốn mang lại cho anh chút ấm áp.
Cô mang theo một trái tim không chút tạp chất chạy về phía anh.
Nhưng anh lại không cần.
Anh cứ như vậy tùy tiện vứt sang một bên.
“Nam Khuê, từ bỏ đi! Anh ấy không yêu mày, hơn nữa vĩnh viễn cũng không yêu mày, chẳng lẽ đến giờ mày vẫn chưa hết hi vọng sao?”
Đúng vậy, đáng lẽ nên hết hi vọng.
Sớm nên hết hi vọng rồi mới phải.
Mưa to như trút nước, càng ngày càng lớn hơn, bóng dáng Lục Kiến Thành biến mất trong xe, sau đó chiếc xe đen kia lập tức biến mất trong màn mưa.
Càng đi càng xa, cuối cùng không còn nhìn thấy gì cả.
Lúc này Lâm Tiêu tiến đến, cậu ấy vừa muốn nói gì đó thì bị Nam Khuê cắt lời: “Cậu không cần đưa tôi về đâu, đi cùng anh ấy đi.”
Lâm Tiêu khó xử: “Thiếu phu nhân, đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc Lục.”
“Vậy cậu có biết vì sao anh ấy lại một mình đi ra ngoài không?”
Lâm Tiêu lắc đầu.
“Phương Thanh Liên bị bắt cóc, anh ấy đi cứu Phương Thanh Liên, chắc tôi cũng không cần nói bọn bắt cóc nguy hiểm đến mức nào đúng không, lần này anh ấy đi gặp nguy hiểm như thế nào cũng có thể đoán được, cậu chắc chắn không đi giúp sao?”
Nam Khuê nói xong, Lâm Tiêu vô cùng khiếp sợ nói: “Thiếu phu nhân, cô… cô nói thật sao?”
“Đương nhiên, nếu không thì còn chuyện gì có thể khiến anh ấy sốt ruột như vậy, không màng đến gì hết mà chạy đi?”
“Được, thiếu phu nhân, tôi lập tức đi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tổng giám đốc Lục thật tốt.”
“Ừm.”
Trước khi đi, Lâm Tiêu gọi một chiếc xe cho Nam Khuê.
Mãi cho đến khi Nam Khuê ngồi lên xe, cậu ấy mới yên tâm lái xe rời đi.
Nhưng nếu như Lâm Tiêu biết chiếc xe kia sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù cậu ấy có chết cũng sẽ không để thiếu phu nhân lên chiếc xe đó.
Trên xe, Nam Khuê yên lặng ngồi.
Tay cô đặt trên bụng, từ đầu đến cuối đều bảo vệ thật kĩ.
“Bảo bối, xin lỗi con, mẹ luôn hứa hẹn muốn cho con một mái nhà hoàn chỉnh, nhưng mẹ mệt quá rồi, mẹ không làm được.”
“Con nói mẹ nhát gan cũng được, nói mẹ yếu đuối cũng được, mẹ thật sự không còn dũng khí nữa rồi.”
“Bảo bối, sau này con không có cha nữa, nhưng con yên tâm, một mình mẹ cũng sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Mặc dù trái tim đau đớn đến chết lặng nhưng nghĩ đến sinh mệnh bé nhỏ đang lớn lên trong bụng mình, Nam Khuê vẫn tràn đầy lòng tin với cuộc sống.
Vì cô luôn tin tưởng, sau khi bảo bối chào đời, cuộc đời cô sẽ thay đổi.
Nhưng Nam Khuê nằm mơ cũng không ngờ rằng, trên thế giới này lại có nhiều bất ngờ như vậy.
“Cô gái, ngồi chắc nhé.”
Đột nhiên tài xế ngồi trước kêu to một tiếng.
Nam Khuê khiếp sợ ngẩng đầu, cô vừa ngẩng đầu lên đã cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Trong cơn mưa như trút nước, một chiếc xe tải chở hàng lớn đang điên cuồng lao về phía bọn họ, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, cũng không thấy có dấu hiệu giảm tốc độ.
“Bác tài, xe đối diện…” Nam Khuê nắm chặt lấy thành xe, giọng nói run rẩy sợ hãi.
Trong giây phút đó, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ: “Lục Kiến Thành, tạm biệt!”
“Lục Kiến Thành, vĩnh biệt!”
“Mẹ, con là Khuê Khuê, con đến tìm mẹ đây.”
“Bảo bối, mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con.”
Nam Khuê cầm gối ôm đặt lên bụng, khom người xuống, cố bảo vệ bụng hết mức có thể.
Rầm một tiếng…
Tiếng va chạm vang lên mạnh mẽ, một giây sau, chiếc xe lộn mấy vòng rồi dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.