Chương 10
Peduyen1993
16/06/2014
Nhưng nếu anh không yêu cô thì tại sao nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn của cô dần khuất sau cánh cửa mà lòng anh lại đau nhói??? Anh lẩm bẩm rủa:
_Cái thứ cảm giác chết tiệt này là gì vậy???
Anh đưa tay lên xoa xoa vào trái tim đang đau nhói của mình nhìn vệt máu đỏ thẫm dính trên tấm gra trải giường mà lòng đầy chua xót:
_Xin lỗi em!!!
Anh đang cố gắng suy nghĩ ra cái cách giải quyết thật hợp lý không khiến anh Lệ Thy và cô phải đau khổ vì cái sự bồng bột nông nổi này. Chợt tự hỏi lòng:
_Lệ Thy có thật yêu anh như cô ấy nói và anh có còn yêu Lệ Thy như ngày nào???
Mải mê với những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ đó. Là điện thoại của Lệ Thy người đã bỏ mặc anh thay vì bỏ mặc cuộc đi du lịch đó. Chợt anh cảm thấy giận cô ghê gớm. Nhưng anh vẫn nhấc máy trả lời cô:
_A lô!!
_Ox, bx nè!!
Anh chỉ đáp cụt lủn với vẻ chán chường:
_Uhm!!
Đầu giây bên kia mặc kệ cái giọng chán chường của anh vui vẻ đáp:
_Tối nay bx đáp máy bay về ox dẫn bx đi mua sắm nhe!!
Anh lạnh lùng đáp:
_Uhm, vậy tối gặp, bye em!! rồi lạnh lùng cúp máy.
Thái độ lạnh lùng của anh khiến Lệ Thy thấy lo ngại. Mặc dù anh vẫn luôn lạnh lùng với cô nhưng đến mức như thế này là lần đầu tiên anh như vậy. Nhưng tối nay cô sẽ đáp máy bay về là anh sẽ vui vẻ lại ngay thôi mà. Yên tâm với cái suy nghĩ đó nên Lệ Thy không màn nghĩ tới anh nữa mà tiếp tục cuộc vui cùng với bạn bè.
Về phần anh....sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lệ Thy anh cũng nhanh chóng sửa soạn trở về nhà. Những câu trả lời anh tìm kím tối nay chắc chắn anh sẽ được biết
Sau khi rời khỏi khách sạn cô bắt một chiếc taxi và đến thẳng nghĩa trang. Trên đường đi cô không quên dừng lại ở một tiệm bán hoa tươi và chọn ngay một bó hoa hồng trắng tuyệt đẹp để tặng cho mẹ cô. Nhìn bó hồng trắng tinh cô nhoẽn miệng cười thầm nghĩ:
_Chắc mẹ cô sẽ thích lắm!!
Chiếc taxi lướt nhanh trên con đường quốc lộ. Còn cô thì luôn nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật hai bên đường. Bầu trời hôm nay không được trong xanh như mọi ngày. Những đám mây u ám từ đâu kéo đến vây kín cả bầu trời tưởng chừng sẽ đổ cơn mưa bất cứ lúc nào.
Nghĩa trang hôm nay không đông người đi viếng mộ. Có lẽ vì thời tiết nên người ta cũng ngại đến những nơi như thế này nhưng với cô mỗi khi buồn cô đều tìm đến đây và tâm sự cùng mẹ cô. Mặc dù biết sẽ không bao giờ nghe được bà khuyên răn. Đặt bó hoa lên mộ cô nhìn bức hình mẹ cô rồi mỉm cười:
_Mẹ có thích không? lần sau con sẽ mua hoa hồng cho mẹ nữa.
Ngập ngừng đôi chút cô nói tiếp, giọng có vẻ như nghẹn ngào:
_Ngày mai là sinh nhật con rồi mẹ ạ, con nhớ mẹ lắm!!!
Cứ mỗi lần sinh nhật thì cái ngày đó lại khiến cộ vô cùng day dứt ân hận. Chính vào cái ngày này bảy năm về trước vì đi mua quà sinh nhật cho cô mà mẹ cô đã bị chiếc xe oan nghiệt đó cướp đi mãi mãi. Cô cứ luôn tự trách mình vì cái ngày sinh nhật của cô mà cô phải đánh đổi bằng chính người mẹ thân yêu của mình. Cô thấy cái giá này quá đắt. Cô thầm ước ao mình sẽ không bao giờ có ngày sinh nhật nữa. Từ ngày mẹ cô mất ba cô hiểu ý con gái nên không bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô nữa nhưng cứ ngay ngày đó khi cô buồn thì ông lại ôm cô vào lòng dùng hết tình yêu thương để an ủi cô.
Không gian dường như tĩnh lặng hơn bao giờ hết chỉ còn tiếng lá khô xào xạc. Cô đưa mắt nhìn những chiếc lá vàng úa bị cơn gió cuốn đi. Có lẽ số phận con người cũng như thế......Cô ngồi cạnh mộ mẹ cô rất lâu.....kể cho bà nghe rất nhiều thứ kể cả cái chuyện tối hôm qua vừa xảy ra. Cô ước gì được mẹ cô cho lời khuyên ngay lúc này......
Một lúc khá lâu sau, cô chợt nhớ ra còn phải đến quán của anh Tiến làm nên tạm biệt mẹ cô rồi vội vàng bắt chuyến xe buýt về trung tâm thành phố.....
Về phần ai kia khi vừa về tới nhà đã vội đến phòng cô và gõ cửa phòng nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng cô trả lời chỉ nghe con "táp" đáp lại tiếng gõ cửa bằng cách kêu ăng ẳng. Anh quay về phòng thả người lên nệm nhưng lại cảm thấy bức rức khó chịu nên tìm ra khu vườn thư giản đầu óc.
Thấy ba anh đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế tre trong vườn nên anh cũng chầm chậm tiến tới:
_Ba!!!
_Con lại đây!!!
Anh tiến đến gần ba anh rồi ngồi xuống cạnh ông. Ông gấp tờ báo lại rồi nói:
_Đám cưới chuẩn bị tới đâu rồi??
Anh lúng túng đáp:
_Vẫn chưa tới đâu hết!!
Ba anh trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
_Ta biết hai đứa không có tình yêu nhưng Thiên Nhi là cô gái tốt. Ta nhìn người không lầm đâu. Con nên biết trân trọng điều đó.
Anh gật đầu:
_Con biết rồi ba!!
Rồi đột nhiên ông nhìn anh rồi hỏi:
_Thế con có thích Thiên Nhi tí nào không???
Anh lưỡng lự đáp:
_Con cũng không biết nữa!!!
Ông gật gù nói tiếp:
_Ta tin có một ngày hai đứa sẽ hòa hợp được với nhau!!
Anh ngạc nhiên hỏi:
_Sao ba biết???
Ông mỉm cười dịu dàng:
_Vì lần này con không dám khẳng định rằng không có thích Thiên Nhi. Ta nghĩ rằng trong con cũng có ít nhiều yêu mến con bé.
Anh ngượng ngùng không trả lời và tự hỏi:
_Có thật như vậy không?? mình yêu mến Thiên Nhi??
Ba anh nói tiếp:
_Có một ngày con sẽ nhận ra thôi con trai à!!
Ông vừa dứt câu thì chuông điện thoại của anh reo lên. Anh xin phép ba anh đi nghe điện thoại. Vẫn cái giọng lạnh lùng:
_A lô!!
_Ox, bx nè, ox đang làm gì vậy??
_Không làm gì hết, sao vậy??
_Bx vừa đáp máy bay xuống. Ox qua đón bx nhe!!
Anh suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời:
_Được rồi, đợi ở đó đi!!
Rồi anh thay đồ leo lên xe chạy thẳng đến sân bay đón Lệ Thy. Trên đường đi anh đã suy xét rất nhiều về tình yêu của anh và Lệ Thy và cuối cùng anh nhếch miệng cười khi đúc kết ra cái kết luận cuối cùng.
Lệ Thy nhìn thấy anh vội phụng phịu:
_Bx đợi ox lâu quá chừng!!
Anh không màng đến xách hộ cô nàng cái vali rồi quăng vào xe. Mặc cho cô nàng tay cứ bám lấy tay anh miệng í ới:
_Anh đi từ từ thôi đợi em với!!
Chợt thấy cái vẻ lả lướt của Lệ Thy không hiểu sao anh lại thấy chán ghét vô cùng. Anh vừa leo lên thì Lệ Thy cũng vội vào xe ngay. Giọng giận dỗi:
_Anh làm gì phải đi nhanh như vậy chứ, hết yêu em rồi chứ gì??
Anh nhìn Lệ:
_Thế còn em có còn yêu anh không??
Lệ Thy chu môi hờn dỗi:
_Không yêu anh thì em yêu ai!!
Anh vẫn lạnh lùng:
_Thế mà em có thể thản nhiên bỏ mặc tui mà đi du lịch à??
Lệ Thy sững người khi nghe lời trách móc từ anh. Trước giờ anh luôn cưng chiều cô có bao giờ trách móc cô điều gì. Lệ Thy lúng túng:
_Tại vé lỡ mua rồi, tiền cũng đã trả rồi, không đi bỏ uổng lắm với lại em biết thế nào anh cũng tự tìm cách về nhà được mà!!!
Anh nhìn Lệ Thy đầy sắc lạnh cay đắng nói:
_Lệ Thy à, đúng là lúc trước anh quá u muội khi bị sắc đẹp của em che phủ nhưng bây giờ anh chợt nhận ra đằng sau sắc đẹp của em là một con người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Ngay cả anh em cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Lệ Thy sững người trở nên lúng túng vô cùng trước thái độ bất ngờ mà anh dành cho cô:
_Em...em!!!
Anh cắt lời cô:
_Và cũng đến lúc em nên suy nghĩ lại bản thân rồi Lệ Thy à, anh không cần một người chỉ quan tâm đến vật chất và bản thân mình ở bên cạnh!!
Lệ Thy nhìn anh hỏi:
_Anh nói gì là sao??
Anh lạnh lùng nói:
_Chúng ta nên dừng ở đây thôi!!
Lệ Thy trừng mắt nhìn anh:
_Anh dám chia tay em à?? Anh dám chia tay em trong khi em đang có thai với anh sao???
Anh ngạc nhiên nhìn Lệ Thy:
_Em nói cái gì???
.........................
Lệ Thy nhìn anh nở nụ cười:
_Em có thai với anh rồi!!!
Anh bàng hoàng nhìn Lệ Thy. Còn cô nàng thì vẫn nở nụ cười thật tươi với anh. Anh nhẹ nhàng nói:
_Em làm anh thật bất ngờ. Làm sao em biết em đang...-rồi anh bỏ lửng câu nói. Lệ Thy tỉnh bơ nói:
_Em thấy khó chịu trong người nên đã thử thai. Ai ngờ lại có thật!!!
Còn anh vì quá bất ngờ nên không biết nói gì hơn. Thấy anh im lặng khá lâu Lệ Thy đề nghị:
_Mình đi ăn đi anh. Em đói lắm rồi, con cũng đói nữa!!rồi Lệ Thy xoa xoa bụng mình.
Anh nhìn cô rồi bắt đầu cho xe lăn bánh. Suốt đoạn đường đi anh vẫn không nói câu nào. Một phần vì quá bất ngờ một phần vì anh vẫn chưa biết phải làm thế nào. Còn Lệ Thy thì luôn nhếch miệng cười nham hiểm. Cô hài lòng vì thái độ của anh. Đó là một lí do khá hoàn hảo để anh không bao giờ rời xa cô được. Lệ Thy ngả đầu vào vai anh rồi nhếch miệng cười.
Về phần ai kia. Sau khi bắt kịp chuyến xe buýt đến chỗ làm thỉ đã trễ giờ làm nên cô vội vàng bắt tay vào làm việc ngay. Nhưng có lẽ cái đầu óc của cô không hoàn toàn nằm trong cái đầu. Nó cứ thả đi lơ lửng tận nơi nào. Thấy cô cứ mơ mơ màng màng nên anh Tiến bước đến ân cần hỏi thăm:
_Hôm nay em mệt à??
Cô nhìn anh cười xòa:
_Em đâu có mệt đâu!!!
Anh nhìn cô lo lắng:
_Thế có chuyện gì à?? nhìn em cứ như người mất hồn vậy!!
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
_Không có gì thật mà!!
_Có gì thì nói cho anh biết nhe!!
Cô gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Mặc cho cái ánh mắt lo lắng của anh cứ nhìn xoáy vào cô.
_Cái thứ cảm giác chết tiệt này là gì vậy???
Anh đưa tay lên xoa xoa vào trái tim đang đau nhói của mình nhìn vệt máu đỏ thẫm dính trên tấm gra trải giường mà lòng đầy chua xót:
_Xin lỗi em!!!
Anh đang cố gắng suy nghĩ ra cái cách giải quyết thật hợp lý không khiến anh Lệ Thy và cô phải đau khổ vì cái sự bồng bột nông nổi này. Chợt tự hỏi lòng:
_Lệ Thy có thật yêu anh như cô ấy nói và anh có còn yêu Lệ Thy như ngày nào???
Mải mê với những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ đó. Là điện thoại của Lệ Thy người đã bỏ mặc anh thay vì bỏ mặc cuộc đi du lịch đó. Chợt anh cảm thấy giận cô ghê gớm. Nhưng anh vẫn nhấc máy trả lời cô:
_A lô!!
_Ox, bx nè!!
Anh chỉ đáp cụt lủn với vẻ chán chường:
_Uhm!!
Đầu giây bên kia mặc kệ cái giọng chán chường của anh vui vẻ đáp:
_Tối nay bx đáp máy bay về ox dẫn bx đi mua sắm nhe!!
Anh lạnh lùng đáp:
_Uhm, vậy tối gặp, bye em!! rồi lạnh lùng cúp máy.
Thái độ lạnh lùng của anh khiến Lệ Thy thấy lo ngại. Mặc dù anh vẫn luôn lạnh lùng với cô nhưng đến mức như thế này là lần đầu tiên anh như vậy. Nhưng tối nay cô sẽ đáp máy bay về là anh sẽ vui vẻ lại ngay thôi mà. Yên tâm với cái suy nghĩ đó nên Lệ Thy không màn nghĩ tới anh nữa mà tiếp tục cuộc vui cùng với bạn bè.
Về phần anh....sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lệ Thy anh cũng nhanh chóng sửa soạn trở về nhà. Những câu trả lời anh tìm kím tối nay chắc chắn anh sẽ được biết
Sau khi rời khỏi khách sạn cô bắt một chiếc taxi và đến thẳng nghĩa trang. Trên đường đi cô không quên dừng lại ở một tiệm bán hoa tươi và chọn ngay một bó hoa hồng trắng tuyệt đẹp để tặng cho mẹ cô. Nhìn bó hồng trắng tinh cô nhoẽn miệng cười thầm nghĩ:
_Chắc mẹ cô sẽ thích lắm!!
Chiếc taxi lướt nhanh trên con đường quốc lộ. Còn cô thì luôn nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật hai bên đường. Bầu trời hôm nay không được trong xanh như mọi ngày. Những đám mây u ám từ đâu kéo đến vây kín cả bầu trời tưởng chừng sẽ đổ cơn mưa bất cứ lúc nào.
Nghĩa trang hôm nay không đông người đi viếng mộ. Có lẽ vì thời tiết nên người ta cũng ngại đến những nơi như thế này nhưng với cô mỗi khi buồn cô đều tìm đến đây và tâm sự cùng mẹ cô. Mặc dù biết sẽ không bao giờ nghe được bà khuyên răn. Đặt bó hoa lên mộ cô nhìn bức hình mẹ cô rồi mỉm cười:
_Mẹ có thích không? lần sau con sẽ mua hoa hồng cho mẹ nữa.
Ngập ngừng đôi chút cô nói tiếp, giọng có vẻ như nghẹn ngào:
_Ngày mai là sinh nhật con rồi mẹ ạ, con nhớ mẹ lắm!!!
Cứ mỗi lần sinh nhật thì cái ngày đó lại khiến cộ vô cùng day dứt ân hận. Chính vào cái ngày này bảy năm về trước vì đi mua quà sinh nhật cho cô mà mẹ cô đã bị chiếc xe oan nghiệt đó cướp đi mãi mãi. Cô cứ luôn tự trách mình vì cái ngày sinh nhật của cô mà cô phải đánh đổi bằng chính người mẹ thân yêu của mình. Cô thấy cái giá này quá đắt. Cô thầm ước ao mình sẽ không bao giờ có ngày sinh nhật nữa. Từ ngày mẹ cô mất ba cô hiểu ý con gái nên không bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô nữa nhưng cứ ngay ngày đó khi cô buồn thì ông lại ôm cô vào lòng dùng hết tình yêu thương để an ủi cô.
Không gian dường như tĩnh lặng hơn bao giờ hết chỉ còn tiếng lá khô xào xạc. Cô đưa mắt nhìn những chiếc lá vàng úa bị cơn gió cuốn đi. Có lẽ số phận con người cũng như thế......Cô ngồi cạnh mộ mẹ cô rất lâu.....kể cho bà nghe rất nhiều thứ kể cả cái chuyện tối hôm qua vừa xảy ra. Cô ước gì được mẹ cô cho lời khuyên ngay lúc này......
Một lúc khá lâu sau, cô chợt nhớ ra còn phải đến quán của anh Tiến làm nên tạm biệt mẹ cô rồi vội vàng bắt chuyến xe buýt về trung tâm thành phố.....
Về phần ai kia khi vừa về tới nhà đã vội đến phòng cô và gõ cửa phòng nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng cô trả lời chỉ nghe con "táp" đáp lại tiếng gõ cửa bằng cách kêu ăng ẳng. Anh quay về phòng thả người lên nệm nhưng lại cảm thấy bức rức khó chịu nên tìm ra khu vườn thư giản đầu óc.
Thấy ba anh đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế tre trong vườn nên anh cũng chầm chậm tiến tới:
_Ba!!!
_Con lại đây!!!
Anh tiến đến gần ba anh rồi ngồi xuống cạnh ông. Ông gấp tờ báo lại rồi nói:
_Đám cưới chuẩn bị tới đâu rồi??
Anh lúng túng đáp:
_Vẫn chưa tới đâu hết!!
Ba anh trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
_Ta biết hai đứa không có tình yêu nhưng Thiên Nhi là cô gái tốt. Ta nhìn người không lầm đâu. Con nên biết trân trọng điều đó.
Anh gật đầu:
_Con biết rồi ba!!
Rồi đột nhiên ông nhìn anh rồi hỏi:
_Thế con có thích Thiên Nhi tí nào không???
Anh lưỡng lự đáp:
_Con cũng không biết nữa!!!
Ông gật gù nói tiếp:
_Ta tin có một ngày hai đứa sẽ hòa hợp được với nhau!!
Anh ngạc nhiên hỏi:
_Sao ba biết???
Ông mỉm cười dịu dàng:
_Vì lần này con không dám khẳng định rằng không có thích Thiên Nhi. Ta nghĩ rằng trong con cũng có ít nhiều yêu mến con bé.
Anh ngượng ngùng không trả lời và tự hỏi:
_Có thật như vậy không?? mình yêu mến Thiên Nhi??
Ba anh nói tiếp:
_Có một ngày con sẽ nhận ra thôi con trai à!!
Ông vừa dứt câu thì chuông điện thoại của anh reo lên. Anh xin phép ba anh đi nghe điện thoại. Vẫn cái giọng lạnh lùng:
_A lô!!
_Ox, bx nè, ox đang làm gì vậy??
_Không làm gì hết, sao vậy??
_Bx vừa đáp máy bay xuống. Ox qua đón bx nhe!!
Anh suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời:
_Được rồi, đợi ở đó đi!!
Rồi anh thay đồ leo lên xe chạy thẳng đến sân bay đón Lệ Thy. Trên đường đi anh đã suy xét rất nhiều về tình yêu của anh và Lệ Thy và cuối cùng anh nhếch miệng cười khi đúc kết ra cái kết luận cuối cùng.
Lệ Thy nhìn thấy anh vội phụng phịu:
_Bx đợi ox lâu quá chừng!!
Anh không màng đến xách hộ cô nàng cái vali rồi quăng vào xe. Mặc cho cô nàng tay cứ bám lấy tay anh miệng í ới:
_Anh đi từ từ thôi đợi em với!!
Chợt thấy cái vẻ lả lướt của Lệ Thy không hiểu sao anh lại thấy chán ghét vô cùng. Anh vừa leo lên thì Lệ Thy cũng vội vào xe ngay. Giọng giận dỗi:
_Anh làm gì phải đi nhanh như vậy chứ, hết yêu em rồi chứ gì??
Anh nhìn Lệ:
_Thế còn em có còn yêu anh không??
Lệ Thy chu môi hờn dỗi:
_Không yêu anh thì em yêu ai!!
Anh vẫn lạnh lùng:
_Thế mà em có thể thản nhiên bỏ mặc tui mà đi du lịch à??
Lệ Thy sững người khi nghe lời trách móc từ anh. Trước giờ anh luôn cưng chiều cô có bao giờ trách móc cô điều gì. Lệ Thy lúng túng:
_Tại vé lỡ mua rồi, tiền cũng đã trả rồi, không đi bỏ uổng lắm với lại em biết thế nào anh cũng tự tìm cách về nhà được mà!!!
Anh nhìn Lệ Thy đầy sắc lạnh cay đắng nói:
_Lệ Thy à, đúng là lúc trước anh quá u muội khi bị sắc đẹp của em che phủ nhưng bây giờ anh chợt nhận ra đằng sau sắc đẹp của em là một con người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Ngay cả anh em cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Lệ Thy sững người trở nên lúng túng vô cùng trước thái độ bất ngờ mà anh dành cho cô:
_Em...em!!!
Anh cắt lời cô:
_Và cũng đến lúc em nên suy nghĩ lại bản thân rồi Lệ Thy à, anh không cần một người chỉ quan tâm đến vật chất và bản thân mình ở bên cạnh!!
Lệ Thy nhìn anh hỏi:
_Anh nói gì là sao??
Anh lạnh lùng nói:
_Chúng ta nên dừng ở đây thôi!!
Lệ Thy trừng mắt nhìn anh:
_Anh dám chia tay em à?? Anh dám chia tay em trong khi em đang có thai với anh sao???
Anh ngạc nhiên nhìn Lệ Thy:
_Em nói cái gì???
.........................
Lệ Thy nhìn anh nở nụ cười:
_Em có thai với anh rồi!!!
Anh bàng hoàng nhìn Lệ Thy. Còn cô nàng thì vẫn nở nụ cười thật tươi với anh. Anh nhẹ nhàng nói:
_Em làm anh thật bất ngờ. Làm sao em biết em đang...-rồi anh bỏ lửng câu nói. Lệ Thy tỉnh bơ nói:
_Em thấy khó chịu trong người nên đã thử thai. Ai ngờ lại có thật!!!
Còn anh vì quá bất ngờ nên không biết nói gì hơn. Thấy anh im lặng khá lâu Lệ Thy đề nghị:
_Mình đi ăn đi anh. Em đói lắm rồi, con cũng đói nữa!!rồi Lệ Thy xoa xoa bụng mình.
Anh nhìn cô rồi bắt đầu cho xe lăn bánh. Suốt đoạn đường đi anh vẫn không nói câu nào. Một phần vì quá bất ngờ một phần vì anh vẫn chưa biết phải làm thế nào. Còn Lệ Thy thì luôn nhếch miệng cười nham hiểm. Cô hài lòng vì thái độ của anh. Đó là một lí do khá hoàn hảo để anh không bao giờ rời xa cô được. Lệ Thy ngả đầu vào vai anh rồi nhếch miệng cười.
Về phần ai kia. Sau khi bắt kịp chuyến xe buýt đến chỗ làm thỉ đã trễ giờ làm nên cô vội vàng bắt tay vào làm việc ngay. Nhưng có lẽ cái đầu óc của cô không hoàn toàn nằm trong cái đầu. Nó cứ thả đi lơ lửng tận nơi nào. Thấy cô cứ mơ mơ màng màng nên anh Tiến bước đến ân cần hỏi thăm:
_Hôm nay em mệt à??
Cô nhìn anh cười xòa:
_Em đâu có mệt đâu!!!
Anh nhìn cô lo lắng:
_Thế có chuyện gì à?? nhìn em cứ như người mất hồn vậy!!
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
_Không có gì thật mà!!
_Có gì thì nói cho anh biết nhe!!
Cô gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Mặc cho cái ánh mắt lo lắng của anh cứ nhìn xoáy vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.