Chương 11
Peduyen1993
16/06/2014
Sau một ngày làm việc khá dài thì cô thở phào mệt mỏi. Cả người mệt lả. Lúc này cô chỉ muốn được thả người lên chiếc giường nệm êm ấm ở nhà. Chợt nhớ lại cái cảnh tối qua thì cô lại bồn chồn lo lắng. Cô đang lo lắng vì cô không biết chuyện tối qua anh còn nhớ gì hay không. Hay là chỉ mình cô là người biết sự thật. Trong lòng cô rối bời cô không biết nên mong anh sẽ nhớ hay anh sẽ quên. Cô xua tay:
_Thôi kệ, tới đâu thì tới, dù sao mình cũng chẳng nhớ gì!!!
Rồi cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng quay trở về nhà mặc cho anh Tiến cứ đề nghị chở cô về. Cô biết anh rất quan tâm tới cô nhưng cô lại không muốn nhận sự quan tâm của anh vì điều đó sẽ làm cả hai khó xử. Cô sợ có một ngày anh lỡ "yêu" cô thì cô không biết phải làm như thế nào. Vì anh Tiến biết cái sự thật về cuộc hôn nhân của cô mà nên anh có thể "yêu" cô thoải mái.
Nhưng cô có biết rằng có một ai đó đã thật sự yêu thầm cô mà vẫn không thể bày tỏ cùng cô mà chỉ biết lặng im và dõi theo cô. Đó chỉ là một tình yêu đơn phương thầm lặng và tình yêu đó đã khiến anh đau khổ rất nhiều.
Sau khi chở Lệ Thy về nhà anh cũng phóng xe về nhà ngay. Trong lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng cho ai kia vô cùng rồi lại cảm thấy mình thật có lỗi với cô. Bây giờ anh phải làm sao để giải quyết mọi chuyện khi trái tim anh đang dần chuyển hướng về phía cô. Anh xót xa nhếch miệng cười. Có lẽ tình yêu vừa chớm nở của anh sẽ mãi được chôn sâu trong trái tim và quay lại với Lệ Thy bù đắp cho cô ấy.
Còn với cô có lẽ cái hôn nhân sắp sửa diễn ra có lẽ chỉ là một "sự thỏa thuận" như lúc đầu. Và anh sẽ phải quên tất cả kể cả cái đêm hôm qua và vờ như nó chưa hề xảy ra để cô không ngượng ngùng bối rối khi đối diện với anh....
Đang đi lang thang trên đường về nhà thì nghe tiếng còi xe tít kèn từ phía sau. Quay lại thì thấy anh đang chạy xe tới rồi dừng ngay bên cạnh cô đang đi. Anh chồm người qua đẩy cửa xe cho cô vào. Chợt thấy ánh mắt anh nhìn cô có vẻ lạ nên cô đành lẳng lặng chui vào xe rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra:
_Anh đi đâu về vậy??
Anh vẫn tiếp tục chạy xe:
_Mới đi gặp Lệ Thy về!!!
Cô trở nên sững người. Tim chợt nhói đau nhưng vẫn cố gượng cười:
_Chắc vui lắm nhỉ???
Anh không trả lời mà nói sang chuyện khác:
_Lệ Thy đang mang thai!!
Cô sững người đến há hốc miệng ra nhìn anh trân trân. Cảm thấy ngạc nhiên đến khó tin. Cô lặp lại lời anh trong sự kinh ngạc:
_Mang thai???
Anh nhìn cô khó chịu nhưng cũng gật đầu. Vẫn chưa hết kinh ngạc cô hỏi tiếp:
_Thế anh tính sao??
Rồi đột ngột anh tấp xe vào lề rồi thắng xe lại. Cô thì ngạc nhiên nhìn anh. Khuôn mặt anh nghiêm lại:
_Thiên Nhi à!!
Cô cứ đưa mắt nhìn anh trong lòng cảm thấy hồi hộp:
_Gì vậy??
_Tôi có chuyện muốn nói với em!!
_Chuyện gì vậy??
Tay anh nắm chặt tay lái. Anh không nhìn cô nữa mà nhìn đăm đăm về phía trước:
_Hai tháng sau khi kết hôn chúng ta sẽ li hôn!!
Câu nói của anh cũng đủ cho cô nghĩ rằng cái chuyện tối qua anh chẳng nhớ cái gì trong đầu. Và bây giờ anh đang đề nghị li hôn trong khi vẫn chưa kết hôn. Cô cảm thấy tim mình như bị hàng ngàn cánh tay cùng bóp nghẹt. Mắt cảm thấy rưng rưng nước nhưng cô vẫn nhoẽn miệng cười:
_Uhm, tôi cũng nghĩ nên như vậy đó!!
Rồi anh không nói không rằng cho xe lăn bánh. Suốt đoạn đường còn lại cô cứ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ cố gắng đè nèn những giọt nước mắt đang muốn trào ra khỏi khóe mắt. Tay cô nắm chặt lại hình nắm đấm. Cô tự hỏi:
_Không yêu tại sao vẫn đau???
Còn anh cứ lái xe lâu lâu lại "liếc trộm" sang cô đầy vẻ lo lắng. Anh đang lo sợ cô "yêu" anh và việc anh quay trở về bên Lệ Thy sẽ khiến cô đau khổ. Nhưng bây giờ anh biết làm gì hơn là cứ vờ như không quan tâm cô.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng khi hai kẻ trên xe mỗi người mang mỗi suy nghĩ riêng. Có ai biết rằng trái tim họ đã trao về nhau tự khi nào để rồi phải nhói đau khi "ai kia" đi cùng một người khác.
Vừa mở cửa ra thấy con "táp" nó mừng quýnh lên. Có lẽ cả ngày không ai chơi với nó nên chắc nó buồn lắm. Cô cúi xuống vỗ nhè nhẹ lên đầu "táp".
_Ngoan lắm!!
Mặc dù nó là con chó của Lệ Thy nhưng sao cô vẫn thấy nó rất đáng yêu. Và cô cũng không thể nào vì Lệ Thy mà đâm ra ghét bỏ con "táp" một cách vô lí được. Cô soạn lấy bộ đồ rồi vào nhà tắm tắm.
Dòng nước lạnh buốt chảy xuống từ vòi sen khiến cô run mình môi run lên vì lạnh nhưng lại khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhưng trong làn nước lạnh buốt đó lại có những có giọt nước âm ấm đang rỉ ra từ khóe mắt ai kia. Rồi tự trách mình sao lại phải khóc?? khóc vì điều gì??? có phải cô đang khóc vì trái tim đang rỉ máu vì một tình yêu không kết quả. Những giọt nước mặt trào ra như đã bị kìm nén từ rất lâu.
Cô ngâm mình dưới dòng nước lạnh đó khá lâu. Cơn lạnh khiến hai chân cô run rẩy đứng không muốn vững nữa cô mới chịu thay đồ rồi thả người lên nệm. Cô dần chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi rã rời. Con "táp" rên ư ử một vài tiếng rồi cũng cuộn tròn mình lại trên tấm thảm bông rồi ngủ thiếp đi.
Tiếng gõ cửa phòng khiến cô giật mình thức giấc. Cô bước ra mở cửa trong bộ dạng cực kì buồn cười.
_Gì vậy??
_Thay đồ lẹ đi chụp hình cưới!!
Cô gật đầu rồi đóng cửa phòng lại. Mau chóng thay quần ao trang điểm sơ sơ. Chợt nhớ ra một điều nên vội chộp lấy cái điện thoại bấm số gọi. Bên đầu dây bên kia có tiếng trả lời:
_Em là Thiên Nhi nè, anh Tiến!!
_Có chuyện gì vậy em??
Cô e dè nói:
_Hôm nay chắc em xin nghỉ một ngày được không tại em phải đi chụp hình đám cưới rồi!!
Đầu giây bên kia chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ: _"Uhm!" rồi anh cúp máy lạnh lùng đến khó hiểu. Cô đâu có biết rằng cứ mỗi ngày càng gần ngày lên xe hoa là anh như ngồi trên lửa đốt. Chỉ muốn chạy đến và cướp mất cô dâu nhưng anh không thể làm được điều đó vì anh đọc được trong mắt cô thứ tình yêu cô đang có không phải dành cho anh. Nếu anh cướp cô đi thì cô sẽ được hạnh phúc không??
Cô được nhân viên trang điểm rất kĩ lưỡng khi cô xuất hiện anh dường như kẻ bị hút mất hồn. Trong cô xinh như một thiên sứ. Vẻ đẹp thanh thoát cộng thêm gương mặt hồn nhiên khiến cô nổi bật trong bộ sa rê trắng tinh. Nhưng trông anh thì cũng không hề thuộc hạng xoàng. Anh khoác lên người bộ com lê màu đen khuôn mặt lạnh lùng đôi chân mày rậm đôi mắt sâu thẳm hút hồn người khiến cô gần như bị cuốn hút vào đấy. Địa điểm họ chụp hình ngày hôm nay là khu du lịch Bình Quới.
Hôm nay không phải ngày lễ cũng càng không phải ngày chủ nhật nên số lượng du khách đến đây không đông lắm. Vì thế cô và anh có thể thỏa sức vu vi tìm những cảnh đẹp để chụp hình.
Cô bị thu hút bởi cái cảnh đẹp thiên nhiên ở nơi đây...những cái ao, cái hồ.....những bông sen nổi trên mặt nước.....những thảm cỏ xanh mướt....một dòng kênh hai bên mọc toàn là dừa nước.....khiến cô muốn hòa mình vào cái không gian ấy. Cô nhoẽn miệng cười. Anh ngạc nhiên hỏi:
_Thích lắm à??
Cô khẽ gật đầu trong lòng lâng lâng niềm vui khó tả. Hôm nay cũng gần như là một ngày trọng đại đối với cô mặc dù đó chỉ là một "sự thỏa thuận" thôi nhưng sao cô vẫn muốn hoàn thành thật tốt.
Anh chụp hình ra hiệu cho hai người chụp trên đám cỏ xanh mướt. Anh và cô cùng bước đến và ngồi xuống trên thảm cỏ. Anh chụp hình quan sát từng hành động của hai người rồi nói:
_Ngồi gần lại một chút, thân mật hơn một chút!!!
Cô quay sang nhìn anh. Còn anh thì ngồi nhích lại gần cô hơn. Rồi choàng tay eo cô. Thấy thế nên cô cũng nép người vào người anh. Lúc này trái tim cô lại đang "biểu tình" dữ dội. Nó đập liên hồi và mạnh mẽ như muốn nhảy tung ra lồng ngực.
Anh chụp hình đưa máy chụp hình lên canh góc độ miệng nói:
_Hôn nhau đi!!!
Cô ngượng ngùng quay sang nhìn anh. Cô nói nhỏ vừa đủ anh nghe thấy:
_Giờ sao đây??
Không biết anh nghĩ sao mà cô chỉ nghe thấy anh nói khẽ rằng:
_Xin lỗi!!! rồi anh cúi đầu xuống đặt lên môi cô nụ hôn.
Anh chỉ hôn nhẹ phớt qua môi cô khiến cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa luyến tiếc. Nụ hôn này khác hẳn những lần anh "hù dọa" cô. Tim cô đột ngột nhói lên khi nhận ra sự khác biệt của nó. Nhưng những điều này có lẽ chỉ có anh và cô là người biết rõ nhất.
..................
Sau một ngày dài làm "vợ chồng" thì cô cũng mệt nhoài khi cứ phải giả vờ thân mật cùng anh. Còn anh thì cứ luôn lạnh lùng vô tình như những lúc đầu mới quen biết. Cô tự hỏi:
_Đâu mới là con người thật của anh??? rồi cô nở một nụ cười buồn không may anh đã kịp nhìn thấy. Lòng anh nhói lên trong tâm trí anh chỉ vỏn vẹn một câu hỏi:
_Tại sao anh phải đau khi thấy em buồn??
Sau khi mọi người chụp hình về hết thì anh cũng cùng cô leo lên xe quay về nhà. Hai người không ai nói với ai câu nào. Cái không khí trên xe sẽ càng nặng nề hơn nếu như cái "bao tử" của cô nó không biểu tình đột ngột. Còn anh thì tròn mắt nhìn cô rồi bật cười. Cô thì ngượng ngùng chỉ muốn đập đầu vô cái ghế mà chết cho rồi. Mặc cho cái kẻ kia cứ vô tư cười ha hả lên rồi bất chợt đề nghị:
_Em muốn ăn gì???
Cô suy nghĩ vài giây rồi nói:
_Ăn lẩu cay xè đi anh!!!
Nghe tới từ "cay" anh nuốt nước miếng cái ực. Nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thường nhất có thể:
_Ok được thôi!! rồi chạy xe đi.
Có ai biết rằng có một kẻ sợ ăn cay đến chết khiếp. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đụng đến một thứ gì cay hay quá cay. Vậy mà không lẽ lại phải tự thú với cô rằng. Tôi "sợ" ăn cay nhất như thế thì thật mất sĩ diện quá đi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cô nhìn về phía anh thấy anh đang cầm điện thoại trên tay. Cô chỉ thấy trên màn hình đang hiện tên Lệ Thy.
_A lô!!
Nghe thấy giọng anh đầu giây bên kia vội nói:
_Ox đang ở đâu đó???
_Mới đi chụp hình cưới về!!
_Chụp hình cưới???
Anh chỉ trả lời vỏn vẹn bằng từ: _UHM!!!
_Với cô ta??
Anh lại tiếp tục:_UHM!!!
Lệ Thy nũng nịu:
_Ox à, qua chở bx đi ăn đi bx đang đói lắm!!!
Anh quay sang nhìn cô. Chợt thấy vậy nên cô quay mặt ra cửa sổ làm ra vẻ như không hề để ý tới cuộc đàm thoại kia.
_Đi mà ox, bx đói lắm, con cũng đói lắm đó!!!
Thấy vậy nên anh miễn cưỡng đồng ý:
_Uhm, Anh qua liền!!!
Rồi anh cúp máy. Còn cô thì nhìn anh mỉm cười:
_Không sao đâu, anh cứ đi với chị ấy đi, em tự về được mà!!!
Anh lo lắng hỏi:
_Em tự về được chứ??
Cô gật đầu rồi lại mỉm cười với anh.
Nhìn nụ cười của cô lại khiến lòng anh đau như cắt. Anh ước gì cô đừng cười thì anh sẽ không cảm thấy có lỗi đến như vậy. Cô đẩy nhẹ cửa xe rồi bước xuống vẫy tay chào tạm biệt anh. Còn anh thì nhấn ga cho xe chạy đi.
Cô đứng nhìn theo bóng chiếc xe của anh khuất dần khuất dần đến lúc biến mất hẳn. Cô bước đi lầm lũi trên đường như một kẻ lang thang không biết về chốn nào. Lâu lâu lại ngước mắt lên nhìn những vì sao trên trời mà khóe mắt cay cay. Cô tự nhủ:
_Cố lên Thiên Nhi, mày làm được mà!!!
Rồi cô lại tiếp tục đi dôc theo con đường dưới ánh đèn vàng loe lói. Cái màn đêm kia tưởng chừng như "chực" nuốt chửng cái bóng người bé nhỏ đang mang trong mình một nỗi buồn kia.
Tiếng xe mô tô rồ mạnh khiến cô giật mình quay lại nhìn. Khuôn mặt cô dần chuyển sang vẻ ngạc nhiên miệng hốt lên:
_Anh Tiến!!
Anh dừng xe lại mỉm cười nhìn cô trêu:
_Em đang đi lang thang đấy à!!
Cô cười xòa:
_Em đang tập thể dục đấy chứ!!
Anh đưa cái nón bảo hiểm cho cô:
_Leo lên nào!!
Cô ngoan ngoãn leo lên theo lệnh anh. Anh rồ ga phóng đi còn cô thì hai tay bấu chặt lấy eo anh vì "sợ té" nhưng lại không lên tiếng bảo anh giảm tốc độ. Gió cứ tạt vào mặt nhưng lại khiến cô cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn.
_Thôi kệ, tới đâu thì tới, dù sao mình cũng chẳng nhớ gì!!!
Rồi cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng quay trở về nhà mặc cho anh Tiến cứ đề nghị chở cô về. Cô biết anh rất quan tâm tới cô nhưng cô lại không muốn nhận sự quan tâm của anh vì điều đó sẽ làm cả hai khó xử. Cô sợ có một ngày anh lỡ "yêu" cô thì cô không biết phải làm như thế nào. Vì anh Tiến biết cái sự thật về cuộc hôn nhân của cô mà nên anh có thể "yêu" cô thoải mái.
Nhưng cô có biết rằng có một ai đó đã thật sự yêu thầm cô mà vẫn không thể bày tỏ cùng cô mà chỉ biết lặng im và dõi theo cô. Đó chỉ là một tình yêu đơn phương thầm lặng và tình yêu đó đã khiến anh đau khổ rất nhiều.
Sau khi chở Lệ Thy về nhà anh cũng phóng xe về nhà ngay. Trong lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng cho ai kia vô cùng rồi lại cảm thấy mình thật có lỗi với cô. Bây giờ anh phải làm sao để giải quyết mọi chuyện khi trái tim anh đang dần chuyển hướng về phía cô. Anh xót xa nhếch miệng cười. Có lẽ tình yêu vừa chớm nở của anh sẽ mãi được chôn sâu trong trái tim và quay lại với Lệ Thy bù đắp cho cô ấy.
Còn với cô có lẽ cái hôn nhân sắp sửa diễn ra có lẽ chỉ là một "sự thỏa thuận" như lúc đầu. Và anh sẽ phải quên tất cả kể cả cái đêm hôm qua và vờ như nó chưa hề xảy ra để cô không ngượng ngùng bối rối khi đối diện với anh....
Đang đi lang thang trên đường về nhà thì nghe tiếng còi xe tít kèn từ phía sau. Quay lại thì thấy anh đang chạy xe tới rồi dừng ngay bên cạnh cô đang đi. Anh chồm người qua đẩy cửa xe cho cô vào. Chợt thấy ánh mắt anh nhìn cô có vẻ lạ nên cô đành lẳng lặng chui vào xe rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra:
_Anh đi đâu về vậy??
Anh vẫn tiếp tục chạy xe:
_Mới đi gặp Lệ Thy về!!!
Cô trở nên sững người. Tim chợt nhói đau nhưng vẫn cố gượng cười:
_Chắc vui lắm nhỉ???
Anh không trả lời mà nói sang chuyện khác:
_Lệ Thy đang mang thai!!
Cô sững người đến há hốc miệng ra nhìn anh trân trân. Cảm thấy ngạc nhiên đến khó tin. Cô lặp lại lời anh trong sự kinh ngạc:
_Mang thai???
Anh nhìn cô khó chịu nhưng cũng gật đầu. Vẫn chưa hết kinh ngạc cô hỏi tiếp:
_Thế anh tính sao??
Rồi đột ngột anh tấp xe vào lề rồi thắng xe lại. Cô thì ngạc nhiên nhìn anh. Khuôn mặt anh nghiêm lại:
_Thiên Nhi à!!
Cô cứ đưa mắt nhìn anh trong lòng cảm thấy hồi hộp:
_Gì vậy??
_Tôi có chuyện muốn nói với em!!
_Chuyện gì vậy??
Tay anh nắm chặt tay lái. Anh không nhìn cô nữa mà nhìn đăm đăm về phía trước:
_Hai tháng sau khi kết hôn chúng ta sẽ li hôn!!
Câu nói của anh cũng đủ cho cô nghĩ rằng cái chuyện tối qua anh chẳng nhớ cái gì trong đầu. Và bây giờ anh đang đề nghị li hôn trong khi vẫn chưa kết hôn. Cô cảm thấy tim mình như bị hàng ngàn cánh tay cùng bóp nghẹt. Mắt cảm thấy rưng rưng nước nhưng cô vẫn nhoẽn miệng cười:
_Uhm, tôi cũng nghĩ nên như vậy đó!!
Rồi anh không nói không rằng cho xe lăn bánh. Suốt đoạn đường còn lại cô cứ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ cố gắng đè nèn những giọt nước mắt đang muốn trào ra khỏi khóe mắt. Tay cô nắm chặt lại hình nắm đấm. Cô tự hỏi:
_Không yêu tại sao vẫn đau???
Còn anh cứ lái xe lâu lâu lại "liếc trộm" sang cô đầy vẻ lo lắng. Anh đang lo sợ cô "yêu" anh và việc anh quay trở về bên Lệ Thy sẽ khiến cô đau khổ. Nhưng bây giờ anh biết làm gì hơn là cứ vờ như không quan tâm cô.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng khi hai kẻ trên xe mỗi người mang mỗi suy nghĩ riêng. Có ai biết rằng trái tim họ đã trao về nhau tự khi nào để rồi phải nhói đau khi "ai kia" đi cùng một người khác.
Vừa mở cửa ra thấy con "táp" nó mừng quýnh lên. Có lẽ cả ngày không ai chơi với nó nên chắc nó buồn lắm. Cô cúi xuống vỗ nhè nhẹ lên đầu "táp".
_Ngoan lắm!!
Mặc dù nó là con chó của Lệ Thy nhưng sao cô vẫn thấy nó rất đáng yêu. Và cô cũng không thể nào vì Lệ Thy mà đâm ra ghét bỏ con "táp" một cách vô lí được. Cô soạn lấy bộ đồ rồi vào nhà tắm tắm.
Dòng nước lạnh buốt chảy xuống từ vòi sen khiến cô run mình môi run lên vì lạnh nhưng lại khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhưng trong làn nước lạnh buốt đó lại có những có giọt nước âm ấm đang rỉ ra từ khóe mắt ai kia. Rồi tự trách mình sao lại phải khóc?? khóc vì điều gì??? có phải cô đang khóc vì trái tim đang rỉ máu vì một tình yêu không kết quả. Những giọt nước mặt trào ra như đã bị kìm nén từ rất lâu.
Cô ngâm mình dưới dòng nước lạnh đó khá lâu. Cơn lạnh khiến hai chân cô run rẩy đứng không muốn vững nữa cô mới chịu thay đồ rồi thả người lên nệm. Cô dần chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi rã rời. Con "táp" rên ư ử một vài tiếng rồi cũng cuộn tròn mình lại trên tấm thảm bông rồi ngủ thiếp đi.
Tiếng gõ cửa phòng khiến cô giật mình thức giấc. Cô bước ra mở cửa trong bộ dạng cực kì buồn cười.
_Gì vậy??
_Thay đồ lẹ đi chụp hình cưới!!
Cô gật đầu rồi đóng cửa phòng lại. Mau chóng thay quần ao trang điểm sơ sơ. Chợt nhớ ra một điều nên vội chộp lấy cái điện thoại bấm số gọi. Bên đầu dây bên kia có tiếng trả lời:
_Em là Thiên Nhi nè, anh Tiến!!
_Có chuyện gì vậy em??
Cô e dè nói:
_Hôm nay chắc em xin nghỉ một ngày được không tại em phải đi chụp hình đám cưới rồi!!
Đầu giây bên kia chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ: _"Uhm!" rồi anh cúp máy lạnh lùng đến khó hiểu. Cô đâu có biết rằng cứ mỗi ngày càng gần ngày lên xe hoa là anh như ngồi trên lửa đốt. Chỉ muốn chạy đến và cướp mất cô dâu nhưng anh không thể làm được điều đó vì anh đọc được trong mắt cô thứ tình yêu cô đang có không phải dành cho anh. Nếu anh cướp cô đi thì cô sẽ được hạnh phúc không??
Cô được nhân viên trang điểm rất kĩ lưỡng khi cô xuất hiện anh dường như kẻ bị hút mất hồn. Trong cô xinh như một thiên sứ. Vẻ đẹp thanh thoát cộng thêm gương mặt hồn nhiên khiến cô nổi bật trong bộ sa rê trắng tinh. Nhưng trông anh thì cũng không hề thuộc hạng xoàng. Anh khoác lên người bộ com lê màu đen khuôn mặt lạnh lùng đôi chân mày rậm đôi mắt sâu thẳm hút hồn người khiến cô gần như bị cuốn hút vào đấy. Địa điểm họ chụp hình ngày hôm nay là khu du lịch Bình Quới.
Hôm nay không phải ngày lễ cũng càng không phải ngày chủ nhật nên số lượng du khách đến đây không đông lắm. Vì thế cô và anh có thể thỏa sức vu vi tìm những cảnh đẹp để chụp hình.
Cô bị thu hút bởi cái cảnh đẹp thiên nhiên ở nơi đây...những cái ao, cái hồ.....những bông sen nổi trên mặt nước.....những thảm cỏ xanh mướt....một dòng kênh hai bên mọc toàn là dừa nước.....khiến cô muốn hòa mình vào cái không gian ấy. Cô nhoẽn miệng cười. Anh ngạc nhiên hỏi:
_Thích lắm à??
Cô khẽ gật đầu trong lòng lâng lâng niềm vui khó tả. Hôm nay cũng gần như là một ngày trọng đại đối với cô mặc dù đó chỉ là một "sự thỏa thuận" thôi nhưng sao cô vẫn muốn hoàn thành thật tốt.
Anh chụp hình ra hiệu cho hai người chụp trên đám cỏ xanh mướt. Anh và cô cùng bước đến và ngồi xuống trên thảm cỏ. Anh chụp hình quan sát từng hành động của hai người rồi nói:
_Ngồi gần lại một chút, thân mật hơn một chút!!!
Cô quay sang nhìn anh. Còn anh thì ngồi nhích lại gần cô hơn. Rồi choàng tay eo cô. Thấy thế nên cô cũng nép người vào người anh. Lúc này trái tim cô lại đang "biểu tình" dữ dội. Nó đập liên hồi và mạnh mẽ như muốn nhảy tung ra lồng ngực.
Anh chụp hình đưa máy chụp hình lên canh góc độ miệng nói:
_Hôn nhau đi!!!
Cô ngượng ngùng quay sang nhìn anh. Cô nói nhỏ vừa đủ anh nghe thấy:
_Giờ sao đây??
Không biết anh nghĩ sao mà cô chỉ nghe thấy anh nói khẽ rằng:
_Xin lỗi!!! rồi anh cúi đầu xuống đặt lên môi cô nụ hôn.
Anh chỉ hôn nhẹ phớt qua môi cô khiến cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa luyến tiếc. Nụ hôn này khác hẳn những lần anh "hù dọa" cô. Tim cô đột ngột nhói lên khi nhận ra sự khác biệt của nó. Nhưng những điều này có lẽ chỉ có anh và cô là người biết rõ nhất.
..................
Sau một ngày dài làm "vợ chồng" thì cô cũng mệt nhoài khi cứ phải giả vờ thân mật cùng anh. Còn anh thì cứ luôn lạnh lùng vô tình như những lúc đầu mới quen biết. Cô tự hỏi:
_Đâu mới là con người thật của anh??? rồi cô nở một nụ cười buồn không may anh đã kịp nhìn thấy. Lòng anh nhói lên trong tâm trí anh chỉ vỏn vẹn một câu hỏi:
_Tại sao anh phải đau khi thấy em buồn??
Sau khi mọi người chụp hình về hết thì anh cũng cùng cô leo lên xe quay về nhà. Hai người không ai nói với ai câu nào. Cái không khí trên xe sẽ càng nặng nề hơn nếu như cái "bao tử" của cô nó không biểu tình đột ngột. Còn anh thì tròn mắt nhìn cô rồi bật cười. Cô thì ngượng ngùng chỉ muốn đập đầu vô cái ghế mà chết cho rồi. Mặc cho cái kẻ kia cứ vô tư cười ha hả lên rồi bất chợt đề nghị:
_Em muốn ăn gì???
Cô suy nghĩ vài giây rồi nói:
_Ăn lẩu cay xè đi anh!!!
Nghe tới từ "cay" anh nuốt nước miếng cái ực. Nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thường nhất có thể:
_Ok được thôi!! rồi chạy xe đi.
Có ai biết rằng có một kẻ sợ ăn cay đến chết khiếp. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đụng đến một thứ gì cay hay quá cay. Vậy mà không lẽ lại phải tự thú với cô rằng. Tôi "sợ" ăn cay nhất như thế thì thật mất sĩ diện quá đi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cô nhìn về phía anh thấy anh đang cầm điện thoại trên tay. Cô chỉ thấy trên màn hình đang hiện tên Lệ Thy.
_A lô!!
Nghe thấy giọng anh đầu giây bên kia vội nói:
_Ox đang ở đâu đó???
_Mới đi chụp hình cưới về!!
_Chụp hình cưới???
Anh chỉ trả lời vỏn vẹn bằng từ: _UHM!!!
_Với cô ta??
Anh lại tiếp tục:_UHM!!!
Lệ Thy nũng nịu:
_Ox à, qua chở bx đi ăn đi bx đang đói lắm!!!
Anh quay sang nhìn cô. Chợt thấy vậy nên cô quay mặt ra cửa sổ làm ra vẻ như không hề để ý tới cuộc đàm thoại kia.
_Đi mà ox, bx đói lắm, con cũng đói lắm đó!!!
Thấy vậy nên anh miễn cưỡng đồng ý:
_Uhm, Anh qua liền!!!
Rồi anh cúp máy. Còn cô thì nhìn anh mỉm cười:
_Không sao đâu, anh cứ đi với chị ấy đi, em tự về được mà!!!
Anh lo lắng hỏi:
_Em tự về được chứ??
Cô gật đầu rồi lại mỉm cười với anh.
Nhìn nụ cười của cô lại khiến lòng anh đau như cắt. Anh ước gì cô đừng cười thì anh sẽ không cảm thấy có lỗi đến như vậy. Cô đẩy nhẹ cửa xe rồi bước xuống vẫy tay chào tạm biệt anh. Còn anh thì nhấn ga cho xe chạy đi.
Cô đứng nhìn theo bóng chiếc xe của anh khuất dần khuất dần đến lúc biến mất hẳn. Cô bước đi lầm lũi trên đường như một kẻ lang thang không biết về chốn nào. Lâu lâu lại ngước mắt lên nhìn những vì sao trên trời mà khóe mắt cay cay. Cô tự nhủ:
_Cố lên Thiên Nhi, mày làm được mà!!!
Rồi cô lại tiếp tục đi dôc theo con đường dưới ánh đèn vàng loe lói. Cái màn đêm kia tưởng chừng như "chực" nuốt chửng cái bóng người bé nhỏ đang mang trong mình một nỗi buồn kia.
Tiếng xe mô tô rồ mạnh khiến cô giật mình quay lại nhìn. Khuôn mặt cô dần chuyển sang vẻ ngạc nhiên miệng hốt lên:
_Anh Tiến!!
Anh dừng xe lại mỉm cười nhìn cô trêu:
_Em đang đi lang thang đấy à!!
Cô cười xòa:
_Em đang tập thể dục đấy chứ!!
Anh đưa cái nón bảo hiểm cho cô:
_Leo lên nào!!
Cô ngoan ngoãn leo lên theo lệnh anh. Anh rồ ga phóng đi còn cô thì hai tay bấu chặt lấy eo anh vì "sợ té" nhưng lại không lên tiếng bảo anh giảm tốc độ. Gió cứ tạt vào mặt nhưng lại khiến cô cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.