Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 13: chương 13

Peduyen1993

16/06/2014

Anh ái ngại nhìn cô, còn cô thì cứ vờ như không thấy không nghe gì hết cứ ngồi im lặng lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một cách vô thức nhưng đầu óc thì thả đi tới tận đâu không rõ. Có lẽ cô chịu đựng cái màn kịch do Lệ Thy bày được chừng nửa tiếng thì đành lên tiếng cáo lỗi xin về trước. Anh nhìn cô lo lắng:

_Em tự về được không??

Cô mỉm cười:

_Em tự về được rồi, hai người cứ ăn tiếp đi!! rồi cô bỏ đi.

Trái tim cô bị tổn thương ghê gớm, cô chỉ muốn nhảy vào và cấu xé nát cái con nhỏ đang nũng nịu với anh ngay lập tức nhưng không. Lương tâm cô lại không cho phép cô làm điều đó. Thứ nhất vì đây chỉ là "sự thỏa thuận" cô chẳng là gì của anh cả. Thứ hai là Lệ Thy đang có thai. Thứ ba là cô không dùng sức mạnh để trút giận. Cô bước thật nhanh ra khỏi quán và không ngoái đầu lại một lần nào. Trong đầu cứ lởn vởn cái suy nghĩ:

_Tại sao mình phải để tâm những chuyện như vậy chứ??

Rồi lại ngước lên nhìn trời cao trách ông trời sao lại trớ trêu như thế. Sao lại để cô "lỡ" yêu anh rồi lại bắt cô phải nhìn anh ở bên cạnh chăm lo cho người khác???

Anh dừng lại trước một nhà hàng nhật. Cô nhìn đăm đăm vào cái bảng hiệu và đang cố gắng đọc từng chữ trên đó. Anh giục:

_Sao vậy đi mau lên chứ??

Rồi chạy tót theo anh không thèm nấn ná đọc tên cái bảng chi cho mệt. Anh lựa một cái bàn rồi ngồi xuống cô cũng mau chóng ngồi xuống đối diện anh. Anh đẩy cái menu về phía cô:

_Em chọn đi!!

Cô thì đành bó tay với mấy cái chữ tiếng anh tiếng nhật ghi trên đó. Đành nhìn hình mà gọi món ăn thôi. Hễ cứ món nào màu sắc rực rỡ lòe loẹt là cô cho nó vào danh sách được tuyển.

_Tui lấy cái này, cái này với cái này!!!

Chàng trai phục vụ vội lấy sổ ra ghi chép lia lịa các món ăn cô vừa chỉ. Cô xuýt xoa:

_Không gian ở đây đẹp quá anh Vũ nhỉ??

Anh nhìn cô mỉm cười hỏi:

_Em thích không??

_Rất thích!!

Cô cười thật tươi. Lúc này cô thấy anh sao dễ gần và ấm áp đến như vậy. Trong lòng vừa nhen nhúm lên một niềm vui nho nhỏ. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại của anh reo lên inh ỏi. Người gọi không ai khác mà là Lệ Thy:

_Gì vậy Thy??

_Ox đang ở đâu vậy??

_Anh đang chở Thiên Nhi đi ăn!!

_Thế à, hai người đang ăn ở đâu vậy em cũng muốn đến chung vui!!

Anh ngập ngừng đôi lát rồi mới trả lời:

_Ở nhà hàng SuShi Nhật!!!

_Ok, em tới liền!!

Rồi Lệ Thy cúp máy vội bắt một chiếc taxi đến chỗ cô và anh. Khóe miệng cô ta nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.

Cô hỏi:

_Sao thế???

_Lệ Thy đến đang đến đây, cô ấy bảo muốn ăn cùng anh và em!!

Lòng chợt buồn cái niềm vui nho nhỏ vừa được nhen nhúm bây giờ đã tắt ngấm. Nhưng cô vẫn cố kiềm chế cái cảm xúc làm mắt cô rưng rưng kia lại và nở nụ cười:

_Vậy anh để chị ấy đến đi!!



Anh gật đầu. Món ăn được dọn ra. Cô từ tốn gắp lên nếm thử nhưng chẳng còn chút tâm trí nào để thưởng thức. Cuối cùng thì cái kẻ không được trông mong cũng đã xuất hiện. Lệ Thy bước đến và ngồi xuống cạnh anh rồi nở nụ cười thật tươi với cô:

_Chào Thiên Nhi!!!

Cô miễn cưỡng chào đáp lễ cho lịch sự:

_Chào chị!!

Lệ Thy ngả đầu vào vai anh nũng nịu:

_Bx đói quá à, ox gắp thức ăn cho bx đi!!

Anh không nói không rằng tay cầm đũa gắp thức ăn cho Lệ Thy, Nhưng cô nàng Lệ Thy không chịu dừng ở đó mà còn há miệng ra bắt anh đút thức ăn. Anh quay sang nhìn thấy thấy cô đang chăm chú nhìn anh. Nên anh bảo:

_Em tự ăn đi!!

Thấy vậy nên Lệ Thy vùng vằng khó chịu:

_Vậy em không ăn luôn!!

Thế là anh cũng phải gắp thức ăn đút cho cô nàng ăn vì tội nghiệp đứa bé trong bụng sẽ đói. Vừa ăn Lệ Thy vừa xoa xoa vào bụng mình nói:

_Con thấy ba con có thương mẹ không!!!

Anh ái ngại nhìn cô, còn cô thì cứ vờ như không thấy không nghe gì hết cứ ngồi im lặng lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một cách vô thức nhưng đầu óc thì thả đi tới tận đâu không rõ. Có lẽ cô chịu đựng cái màn kịch do Lệ Thy bày được chừng nửa tiếng thì đành lên tiếng cáo lỗi xin về trước. Anh nhìn cô lo lắng:

_Em tự về được không??

Cô mỉm cười:

_Em tự về được rồi, hai người cứ ăn tiếp đi!! rồi cô bỏ đi.

Trái tim cô bị tổn thương ghê gớm, cô chỉ muốn nhảy vào và cấu xé nát cái con nhỏ đang nũng nịu với anh ngay lập tức nhưng không. Lương tâm cô lại không cho phép cô làm điều đó. Thứ nhất vì đây chỉ là "sự thỏa thuận" cô chẳng là gì của anh cả. Thứ hai là Lệ Thy đang có thai. Thứ ba là cô không dùng sức mạnh để trút giận. Cô bước thật nhanh ra khỏi quán và không ngoái đầu lại một lần nào. Trong đầu cứ lởn vởn cái suy nghĩ:

_Tại sao mình phải để tâm những chuyện như vậy chứ??

Rồi lại ngước lên nhìn trời cao trách ông trời sao lại trớ trêu như thế. Sao lại để cô "lỡ" yêu anh rồi lại bắt cô phải nhìn anh ở bên cạnh chăm lo cho người khác???

Vừa bước đi cô vừa nở nụ cười ngặt nghẽo. Sao tự dưng cô lại cảm thấy buồn chán đến thế này. Cô bước chậm rãi trên con đường trải dài ra đường lớn. Thành phố về đêm đã lên đèn. Ánh đèn loe lói ít người qua lại chỉ có tíếng xe cộ phớt ngang rồi mất hút. Cô ngước mắt lên nhìn cành cây phượng vĩ đang lao xao trong gió. Gió rít mạnh qua khiến lá cây rơi lác đác xuống mặt đường. Những chiếc lá đang nằm im trên đường cứ thế lại bị cơn gió cuốn đi một đoạn xa khá xa.

Lang thang một hồi cũng chán nên cô tạt vào một quán ăn ven đường. Chợt nhớ đến câu nói của người xưa: _Mượn rượu giải sầu!! nên cô cũng muốn trải nghiệm xem có đúng như thế không. Thế là cô gọi rượu ra để trải nghiệm cái cảm giác tự mình muốn "say". Phải một lúc khá lâu ngồi trầm tư bên ly rượu cay nồng cô gần như "xỉn quắc cần câu". Nhưng cô đã có một trải nghiệm tuyệt vời. Lúc này cảm giác thật sự của cô chợt tuôn trào như vỡ òa.

Bà chủ quán nhìn cô đang gục đầu trên bàn ngủ ngon lành nên bước đến lục túi xách của cô tìm cái điện thoại. Thế là bà bấm số đầu tiên của danh bạ và gọi. Là số của anh Tiến.

Thấy số cô nên anh vội bắt máy:

_Anh nghe nè!!

_Cậu là bạn của cô gái này à??

Tim anh gần như giật thót khi nghe giọng nói đó không phải của cô. Anh lo lắng hỏi:

_Uhm đúng vậy có chuyện gì à??

_Cô gái say rồi, anh đến đây đón cổ về đi!!

_Được rồi cổ đang ở đâu vậy??

Thế là bà đọc địa quán cho anh. Ghi xong cái địa chỉ anh vội phóng xe lao đi như kẻ điên trên đường mặc cho bao nguy hiểm đang rình rập như anh nào có sợ gì. Lúc này trong đầu anh chỉ mải miết nghĩ đến cô.

Mười lăm phút sau anh có mặt ở quán. Nhìn cô gục mặt trên bàn anh bước đến rồi lay nhẹ cô:

_Thiên Nhi à!!

Bị lay nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh:



_Là anh à??

Anh thở phào khi thấy cô còn nhận ra anh. Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống cạnh cô:

_Sao đi "nhậu" mà không rủ anh vậy hả???

Cô mỉm cười:

_Tại em tiện đường nên ghé vào thôi!!

_Có chuyện gì à??

Cô hít một hơi thiệt mạnh rồi thở dài:

_Em đau lắm!!!

Anh sốt sắng nhìn cô hỏi:

_Em đau ở đâu??

_Em đau.......tim!!

Rồi cô bật khóc ngon lành như chưa từng được khóc. Không cần nói thì anh cũng biết cô khóc vì điều gì và vì ai rồi. Lòng anh đau nhói thầm than trách ông trời tại sao người đó không phải là anh??

Anh kéo nhẹ đầu cô ngả vào vai mình. Tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô. Còn cô thì cứ tựa đầu vào vai anh mà khóc cho thỏa. Nước mắt cô lăn dài xuống đôi gò má nóng thổi. Đây là những giọt nước mắt đau khổ sao?? Những giọt nước từ trong khóe mắt cứ thi nhau tuôn rơi như chưa bao giờ được rơi.

Anh dịu dàng nói:

_Em yêu Chấn Vũ rồi Thiên Nhi à!!

Cô nói trong tiếng nấc:

_Em yêu anh ấy rồi!!

_Yêu anh ấy thật rồi anh à!!

Anh lại dùng tay vỗ nhè nhẹ đầu lưng cô an ủi cô mà cô nào có hay lòng anh đang đau như trăm ngàn nhát dao đâm vào thế nhưng anh vẫn cố tỏ ra là một điểm tựa vững chắc để cô gục đầu vào mà khóc. Anh vẫn cứ thế ngồi im để cô tha hồ gục đầu vào mà khóc. Khóc xong cô ngủ quên lúc nào không hay biết.

Anh thấy cô dường như đã ngủ quên nên nhẹ nhàng bế cô ra rồi bắt một chiếc taxi rồi anh đưa cô về. Cô tựa đầu vào vai anh mà ngủ ngon lành. Còn anh thì lặng thinh chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô rồi nhẹ nhàng vén mái tóc đang lòa xòa trước mặt vào vành tai. Anh là thế tình yêu anh dành cho cô luôn thầm lặng và ấm áp.

Tới trước nhà anh vội trả tiền cho tài xế rồi dặn kêu anh ta bấm chuông kêu người nhà ra dìu cô vào. Anh đẩy cửa xe bước xuống rồi bỏ đi. Trước khi đi anh còn ngoái lại nhìn cô lần cuối rồi mới chịu bước đi.

Nghe tiếng chuông cửa anh vội chạy ra mở cửa thấy anh tài xế taxi đang đi qua đi lại trước cửa nhà. Thấy anh anh ta vội nói:

_Anh là người nhà cô gái này phải không??

Anh bước đến rồi nhìn vào xe thấy cô đang nằm ngủ ngon lành trên ghế. Bao nhiêu lo lắng trong lòng vụt tan biến. Anh lấy bóp ra trả tiền rồi bế cô vào trong. Trong vòng tay của anh cô như một sinh vật bé nhỏ cần được che chở. Cô khẽ chép miệng:

_Em yêu....anh....Vũ..... thật rồi!!

Anh như sững người trước câu nói của cô. Cuối cùng cái điều anh lo lắng nhất cũng đã thành sự thật người mà anh "không biết yêu từ bao giờ" đã yêu anh thật rồi. Anh khẽ nói:

_Em yêu tui rồi sao???

Anh đặt cô xuống nệm kéo chăn lên đắp cho cô rổi cúi xuống hôn lên trán cô. Anh nói:

_Đừng yêu anh nữa, em nhé!!!

Giọt nước mắt anh rơi xuống khóe miệng cô. Đây là lần đầu tiên anh khóc kể từ khi mẹ anh mất. Là vì cô ư?? Anh lau nhẹ giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt cô rồi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy. Anh nghĩ đây là lần cuối anh thể hiện tình yêu của mình với cô trong thầm lặng. Rồi anh quay lưng đi không quay lại nhìn cô nữa.

Anh ngồi trên giường hai tay ôm lấy đầu suy nghĩ rất nhiều:

_Mình phải làm sao??

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook