Chương 14: chương 14
Peduyen1993
16/06/2014
Sáng hôm nay anh dậy rất sớm v́ì anh có việc rất quan trọng cần phải gặp Lệ Thy. Lệ Thy ngạc nhiên khi thấy mới sáng sớm mà anh đă xuất hiện trước cửa nhà cô. Anh dịu dàng nói:
_Em chuẩn bị đi anh dẫn em đi ăn sáng!!!
Lệ Thy mừng thầm trong bụng khi thấy anh đă quan tâm tới cô hơn. Khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Có lẽ anh đă suy nghĩ thông suốt và đă bỏ qua hết tất cả những chuyện cô đă làm với anh toàn tâm chăm sóc cho cô như lúc đầu mới quen nhau rồi chăng? Lệ Thy mong chóng sửa soạn rồi ra ngoài cùng anh.
Anh chở cô nàng đến quán ăn sang trọng mà cô nàng thích nhất, vừa ăn cô nàng vừa tủm tỉm cười cảm thấy quá vui v́ì kế hoạch của cô nàng dường như đă diễn ra tốt đẹp. Nụ cười Lệ Thy vụt tắt đi khi anh bảo rằng:
_Ăn xong anh sẽ dẫn em đi khám thai!!
Cô ngừng ăn rồi nh́ìn anh trân trân xong lại nở nụ cười:
_Hôm nay ox đáng yêu quá vậy?
_Anh muốn chăm lo cho em nhiều hơn!!!
Lệ Thy sung sướng sà vào ḷòng anh. Vì anh đã quan tâm tới cô như vậy. Cô nàng áp mặt vào khuôn ngực khóe miệng nhếch lên cười nham hiểm. Có lẽ anh đã không thể thấy được nụ cười đó. Anh nhắc:
_Ăn lẹ đi còn đi bác sĩ nữa!!
Lệ Thy ngẩng đầu lên nh́ìn anh rồi tiếp tục “xử lý” phần thức ăn của ḿnh.
Tại bệnh viện Từ Dũ.....
Vị bác sĩ trầm ngâm nh́ìn vào tờ kết quả siêu âm của Lệ Thy rồi nói:
_Theo kết quả siêu âm thì thai nhi đă được 2 tuần rưỡi rồi!!
Lệ Thy e thẹn nh́ìn anh. C̣òn anh th́ì sững sờ đến kinh ngạc tâm trạng trở nên rối bời vì sắp sửa có người sẽ kêu anh bằng :"BA".
Ông bác sĩ tiếp tục nói:
_Trong thời gian này cô cần được ăn uống đầy đủ và bổ sung đủ dưỡng chất!!!
Lệ Thy gật đầu:
_Cám ơn bác sĩ!! rồi cùng anh ra về.
Anh dặn:
_Em nghe bác sĩ nói rồi đó nhớ ăn uống đầy đủ và giữ ǵìn sức khỏe. Anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi thưa với ba đón em về nhà ở. Lệ Thy như ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Cô vòng tay qua ôm eo anh rồi nói:
_Em yêu anh nhất!!
Anh không nói ǵì vẫn tiếp tục chạy xe. Lòng anh nặng trĩu âu lo về việc sẽ nói với ba anh rồi còn cả Thiên Nhi nữa. Nhưng biết làm sao khi việc anh gây ra thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm. C̣òn thứ t́ình yêu anh dành cho cô có lẽ sẽ chỉ là một t́ình yêu thầm lặng. Anh sẽ chôn vùi sâu vào tim. Bây giờ anh cũng không thể làm đám cưới “thỏa thuận” với cô nữa v́ì nếu làm như thế sẽ chỉ làm tổn thương đến cô và làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Anh quyết định tối nay sẽ gặp cô và tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Vừa về tới nhà là anh vội vàng đến phòng cô gõ cửa tìm cô ngay nhưng lại chẳng thấy tăm hơi cô đâu hết. Anh lấy điện thoại ra bấm số gọi cho cô nhưng lại nghe tiếng nhạc chuông điện thoại reo inh ỏi trong tủ đồ trang điểm. Anh bực bội lấy điện thoại ra gọi tiếp cho thằng bạn thân của anh. Anh Tiến đang ngồi tính toán sổ sách thì thấy số thằng bạn đang gọi:
_Gì thế???
Anh ngập ngừng giây lát rồi mới nói:
_Mày thân với Thiên Nhi vậy giờ mày biết cô ấy đang ở đâu không??
Đầu giây bên kia im lặng không trả lời. Anh giục:
_Mày đâu rồi??
_Tao đây, mày muốn biết Thiên Nhi đang ở đâu để làm chi??
_Tao có chuyện quan trọng cần tìm Thiên Nhi!!
Phải khó khăn lắm anh Tiến mới quyết định sẽ nói với anh rằng Thiên Nhi đang làm phục vụ ở quán anh. Làm anh ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Anh hỏi tiếp:
_Vậy mấy giờ tan ca vậy??
_8h tối!!!
_Ok, vậy 8h tao sẽ đến!!
Rồi anh cúp máy. Anh ở bên cạnh cô mỗi ngày thế mà còn chẳng hề hay biết một tí gì về cô cả. Thế mà thằng bạn thân của anh lại rành về cô hơn cả anh....
Màn đêm buông xuống. Hoàng hôn dần lịm tắt. Anh chuẩn bị đến đón cô. Anh lướt xe thật chậm thật chậm như không muốn tới lúc gặp cô. Vì anh biết khi anh nói ra điều đó anh sẽ mất cô mãi mãi và cuộc đời anh sẽ rẽ sang một bước ngoặc mới.
Vừa xong việc là cô lấy túi xách quay trở về nhà. Anh Tiến vẫn thì đi đâu mất tăm hơi từ lúc tính toán sổ sách xong. Vừa bước ra khỏi cửa chợt thấy anh đang đứng tựa người bên xe. Anh nhìn cô. Cô ngạc nhiên:
_Anh...!!!
_Em đi làm ở đây mà không nói với tui tiếng nào à??
_Tại...ở nhà buồn quá nên mới kím việc làm thôi mà!! rồi cười cô nhe răng cười. Anh giục:
_Lên xe đi!!
Cô vội leo vào xe mặt vẫn cười rất tươi. Không hiểu sao khi thấy anh đến đón cô cô lại cảm thấy vui đến thế này.
Nhưng hôm nay sao thấy anh lại im lìm hết quá vậy. Cô đưa mắt nhìn ra đường xe cộ qua lại cũng không quá đông. Chợt cô kéo tay anh:
_Anh!!!
_Gì vậy???
Rồi quay qua nhìn cô thấy cô đang nhìn ra đường nên anh cũng đưa mắt nhìn theo. Là Lệ Thy. Cô nàng đang choàng tay một thằng con trai trông như cái thằng lần trước cô gặp ở buổi họp mặt mà anh chở cô đi. Chính xác hơn thì hắn là cái người đã chỉ tay vào cô và hỏi: "_Cô gái này là ai thế Vũ??" Hai người đang vui vẻ sải bước từ khách sạn đi ra. Anh bất ngờ đến độ không nói được gì. Cô quay sang nhìn đầy ái ngại:
_Anh không sao chứ??
Anh vội móc điện thoại ra gọi cho Lệ Thy. Cô nàng mau chóng bắt máy giọng vẫn vui vẻ hồ hởi:
_Ox gọi bx hả??
Anh lạnh lùng hỏi:
_Em đang ở đâu vậy??
_Em đang đi shopping với mấy đứa bạn!!
_Shopping ở khách sạn Rex ra sao??
Cô vẫn đưa mắt nhìn Lệ Thy bên kia đường. Trông cô nàng trở nên lúng túng:
_Anh ở đâu vậy??
Anh không trả lời câu hỏi của Lệ Thy mà hỏi ngược lại cô nàng:
_Vậy em có chắc đưa bé kia là con của tui chứ???
Lệ Thy quay qua quay lại nhìn xung quanh. Còn thằng bạn anh thì vẫn tỉnh bơ mặc cho Lệ Thy bối rối đến tội. Nhìn quanh rồi cũng thấy. Lệ Thy sững người nhìn về phía anh và cô. Lệ Thy vội nói:
_Không phải như anh nghĩ đâu!!!
Anh vẫn nhìn cô cay đắng nói:
_Thế tui nên nghĩ như thế nào???
Lệ Thy bật khóc mếu máo nói:
_Hãy tha thứ cho em!!
_Anh không trách em nhưng em hãy sống thật hạnh phúc và để Tuấn chăm sóc em hay anh!!
Rồi anh cúp máy chân nhấn ga cho xe chạy. Lệ Thy vẫn nhìn theo anh cho đến khi chiếc xe anh khuất sau làn xe cộ trên đường. Tuấn là tên anh chàng đó. Anh ta vỗ nhè nhẹ vào vai Lệ Thy.
Cô thôi ngoái lại nhìn Lệ Thy nhưng lần cuối cùng cô nh́ìn lại thì thấy Lệ Thy đang bật khóc ngon lành. Anh dường như không nói một câu nào c̣òn cô thì chỉ biết ngồi im lặng. Thậm chí đến thở mạnh cũng không dám. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng đến đáng sợ hơn bao giờ hết. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đáng sợ đến như vậy nhưng cô vẫn cố gắng mở lời an ủi anh:
_Anh...không sao chứ??
Anh lạnh lùng hỏi:
_Thế em nghĩ tui sẽ như thế nào??
Cô tỉnh bơ đáp:
_Em nghĩ anh sẽ không sao!!
Anh đột ngột thắng xe lại nhìn cô chằm chằm:
_Tui chỉ cảm thấy hơi bất ngờ!!!
Cô đề nghị:
_Vậy đi dạo đi cho tâm trạng thoải mái hơn!!
_Đi dạo ở đâu??
_Phú Mỹ Hưng!!
_Vậy đi thôi!! rồi anh nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn. Không hiểu sao lúc này anh lại thấy ḷòng ḿình nhẹ nhàng đến thế.
C̣òn cô thì tủm tỉm cười vì đă đề xuất được một ý kiến khá hay. Hi vọng cô sẽ giúp anh vơi đi nỗi buồn trong ḷòng. Cô nghĩ chỉ cần thấy anh cười thì cô cũng đă cảm thấy rất vui rồi. Rồi chợt nhoẽn miệng cười với cái suy nghĩ ấy. C̣òn anh thì nh́ìn cô ṭò mò.
Anh và cô cùng sải bước đi dạo trên con đường rợp bóng cây trông như đôi tình nhân thật sự. Cô gợi chuyện khi thấy anh cứ măi im lặng:
_Anh thấy ở đây đẹp không???
_Em thích ở đây à??
_Thích lắm nhưng mà ở đây nhà mắc lắm chắc làm cả đời cũng không mua nổi!!!
Anh bật cười trước câu nói của cô:
_Vậy để chồng của em mua cho!!
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
_Anh đùa hoài, sau khi tụi mình li dị th́ì có ma nào đến “rước” em nữa đâu!!
Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi gật gù tán thành:
_Ừ, cũng phải he, em hung dữ vậy ai mà dám “rước về” chứ!!
Cô trề môi:
_Không dám đâu!!
Cả hai dường như cởi mở với nhau hơn, cái cảm giác khó chịu trong lòng anh đă tan biến từ lúc nào không biết. Cô thấy anh có vẻ vui hơn nên cũng không khơi gợi lại chuyện cũ.
Đi được một lúc khá lâu anh nói:
_Về thôi!!
Cô lẽo đẽo đi theo anh mặc dù vẫn còn muốn thời gian này kéo dài mãi. Nhưng sẽ chẳng bao giờ cô dám đề nghị với anh như thế. Còn anh thì cũng nuối tiếc nhưng anh vừa chia tay với Lệ Thy nếu như quá vội vàng đến với cô sẽ chỉ khiến cô nghĩ rằng cô chỉ là người thay thế. Nhưng cô có biết rằng cô đă thật sự thay thế vị trí của Lệ Thy từ lúc nào.
Cô trở về nhà với tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Thấy "hai ba" đang ngồi dùng bữa nên cô vội kéo anh đến ngồi chung bàn. Ông mỉm cười:
_Hai đứa đi đâu mới về thế!!
Cô nhanh nhẩu đáp:
_Dạ đi dạo ạ!!
Ông mỉm cười hài lòng:
_Tuần sau đám cưới rồi hai đứa dự định "hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa??
Cô ngượng ngùng lắc đầu. Anh bình thản nói:
_Chuyện đó tụi con vẫn chưa quyết định!!
Ba anh giục:
_Suy nghĩ gì nữa đời người chỉ có một lần thôi. Liệu mà sắp xếp cho ổn thỏa đấy!!
Cô gật đầu. Dưới ánh đèn vàng của nhà bếp khó ai có thể thấy mặt cô đỏ ửng lên khi nghe từ "tuần trăng mật". Thật ra người ta đã hưởng thức từ lâu rồi còn gì nữa.
Còn anh thì làm sao có thể quên những gì đã xảy ra đêm hôm đó chứ, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu và chinh phục trọn vẹn trái tim cô để cô mãi mãi thuộc về anh. Đó là thứ duy nhất anh cần trong lúc này.
Cuối cùng thì cái ngày trọng đại nhất trong đời cô cũng đã đến. Tối qua cô không hề chợt mắt được một tí nào cả. Trong lòng cứ hồi hộp nôn nao. Cả đêm cô cứ lăn qua lăn lại trên giường như con "khùng".
Những ngày qua khoảng cách anh và cô gần như đã "gần lại" nhiều. Anh hay nói chuyện với cô đã vậy còn hay rủ cô đi uống cà phê nữa thế nhưng anh vẫn chưa nói một lời nào "cần phải nói nhất". Còn cô thì cứ hồn nhiên tưởng rằng anh cần có cô bầu bạn có hiểu rằng anh đã yêu cô nhưng vẫn chưa thể nói ra câu đó.
Chỉ có cô biết rằng cô đã định nghĩa được cái thứ cảm xúc rối loạn ấy là "tình yêu" nhưng vì một lí do nào đó mà cô không thể thổ lộ cùng anh.
Quan khách đã có mặt ở nhà thờ và trông đợi sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Trong bô váy cưới màu trắng cô ngẩn cao đầu tiến vào nhà thờ như những cô dâu thật sự. Anh đứng phía trước nhìn cô đầy trìu mến. Khi cô tiến đến gần anh vội đỡ lấy tay cô. Cô bước lên đứng cạnh anh khẽ mỉm cười. Cả không gian trở nên yên tĩnh lắng nghe lời tuyên hệ của hai người. Vị linh mục nhìn cô hỏi:
_Con có đồng ý lấy Chấn Vũ làm chồng nguyện suốt đời này dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa không??
Cô quay qua nhìn anh thẹn thùng rồi đáp:
_Con đồng ý thưa cha!!
Vị linh mục nhìn sang anh:
_Con có đồng ý lấy Thiên Nhi làm vợ dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa không??
Anh nhìn cô đây trìu mến. Ánh mắt ngập tràn yêu thương:
_Con đồng ý!!!
Linh mục mỉm cười rồi nói tiếp:
_Hai con hãy đeo nhẫn cho nhau và hãy sống bên nhau thật hạnh phúc. Chúa sẽ phù hộ cho hai con!!!
Cả khán phòng vỗ tay rần rần lên khi anh và cô đeo nhẫn cho nhau. Đeo xong anh nhìn cô đầy trìu mến nói khẽ:
_Anh yêu em!!
Đó là câu cuối cùng cô nghe được khi anh cúi xuống hôn vào môi cô. Tiếng vỗ tay lại nổi lên mạnh mẽ hơn cả lần trước. Nụ hôn anh trao cô không phải là "hình thức" như lần chụp hình cưới điều này chỉ có cô và anh có thể cảm nhận được.
Tim cô như đập loạn nhịp trong niềm vui bất ngờ ập đến này. Đó là câu nói cô mong chờ nhất ở anh ngay lúc này. Còn anh thì dường như đã thành công. Trong lòng anh dậy lên một cảm xúc mới. Đó mới là tình yêu thật sự của một con người......
Sau khi hôn lễ kết thúc mọi người kéo nhau đến nhà hàng buffet sân vườn do tự tay anh chọn. Cô thì vô cùng bất ngờ khi đám cưới được tổ chức ở một nơi đầy “cảm giác” thiên nhiên đến như vậy. Cô nhìn anh mỉm cười thay cho lời cám ơn. Anh vẫn nắm chặt tay cô dẫn cô đi từng bước. Họ đã nắum tay nhau như thế từ lúc ở nhà thờ lận. Có vẻ ai kia cũng thích như thế.
Trong khi khách khứa vui vẻ thưởng thức những món ăn thì anh cũng không quên lấy những món ăn ngon cho cô vợ yêu thưởng thức. Cô vui vẻ thưởng thức hết tất cả món anh đưa cho. Rồi anh dịu dàng lau thức ăn dính trên khóe miệng khiến cô như “kẻ đang bơi” trong niềm hạnh phúc bất tận. Khó ai có thể nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này.
_Em chuẩn bị đi anh dẫn em đi ăn sáng!!!
Lệ Thy mừng thầm trong bụng khi thấy anh đă quan tâm tới cô hơn. Khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Có lẽ anh đă suy nghĩ thông suốt và đă bỏ qua hết tất cả những chuyện cô đă làm với anh toàn tâm chăm sóc cho cô như lúc đầu mới quen nhau rồi chăng? Lệ Thy mong chóng sửa soạn rồi ra ngoài cùng anh.
Anh chở cô nàng đến quán ăn sang trọng mà cô nàng thích nhất, vừa ăn cô nàng vừa tủm tỉm cười cảm thấy quá vui v́ì kế hoạch của cô nàng dường như đă diễn ra tốt đẹp. Nụ cười Lệ Thy vụt tắt đi khi anh bảo rằng:
_Ăn xong anh sẽ dẫn em đi khám thai!!
Cô ngừng ăn rồi nh́ìn anh trân trân xong lại nở nụ cười:
_Hôm nay ox đáng yêu quá vậy?
_Anh muốn chăm lo cho em nhiều hơn!!!
Lệ Thy sung sướng sà vào ḷòng anh. Vì anh đã quan tâm tới cô như vậy. Cô nàng áp mặt vào khuôn ngực khóe miệng nhếch lên cười nham hiểm. Có lẽ anh đã không thể thấy được nụ cười đó. Anh nhắc:
_Ăn lẹ đi còn đi bác sĩ nữa!!
Lệ Thy ngẩng đầu lên nh́ìn anh rồi tiếp tục “xử lý” phần thức ăn của ḿnh.
Tại bệnh viện Từ Dũ.....
Vị bác sĩ trầm ngâm nh́ìn vào tờ kết quả siêu âm của Lệ Thy rồi nói:
_Theo kết quả siêu âm thì thai nhi đă được 2 tuần rưỡi rồi!!
Lệ Thy e thẹn nh́ìn anh. C̣òn anh th́ì sững sờ đến kinh ngạc tâm trạng trở nên rối bời vì sắp sửa có người sẽ kêu anh bằng :"BA".
Ông bác sĩ tiếp tục nói:
_Trong thời gian này cô cần được ăn uống đầy đủ và bổ sung đủ dưỡng chất!!!
Lệ Thy gật đầu:
_Cám ơn bác sĩ!! rồi cùng anh ra về.
Anh dặn:
_Em nghe bác sĩ nói rồi đó nhớ ăn uống đầy đủ và giữ ǵìn sức khỏe. Anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi thưa với ba đón em về nhà ở. Lệ Thy như ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Cô vòng tay qua ôm eo anh rồi nói:
_Em yêu anh nhất!!
Anh không nói ǵì vẫn tiếp tục chạy xe. Lòng anh nặng trĩu âu lo về việc sẽ nói với ba anh rồi còn cả Thiên Nhi nữa. Nhưng biết làm sao khi việc anh gây ra thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm. C̣òn thứ t́ình yêu anh dành cho cô có lẽ sẽ chỉ là một t́ình yêu thầm lặng. Anh sẽ chôn vùi sâu vào tim. Bây giờ anh cũng không thể làm đám cưới “thỏa thuận” với cô nữa v́ì nếu làm như thế sẽ chỉ làm tổn thương đến cô và làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Anh quyết định tối nay sẽ gặp cô và tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Vừa về tới nhà là anh vội vàng đến phòng cô gõ cửa tìm cô ngay nhưng lại chẳng thấy tăm hơi cô đâu hết. Anh lấy điện thoại ra bấm số gọi cho cô nhưng lại nghe tiếng nhạc chuông điện thoại reo inh ỏi trong tủ đồ trang điểm. Anh bực bội lấy điện thoại ra gọi tiếp cho thằng bạn thân của anh. Anh Tiến đang ngồi tính toán sổ sách thì thấy số thằng bạn đang gọi:
_Gì thế???
Anh ngập ngừng giây lát rồi mới nói:
_Mày thân với Thiên Nhi vậy giờ mày biết cô ấy đang ở đâu không??
Đầu giây bên kia im lặng không trả lời. Anh giục:
_Mày đâu rồi??
_Tao đây, mày muốn biết Thiên Nhi đang ở đâu để làm chi??
_Tao có chuyện quan trọng cần tìm Thiên Nhi!!
Phải khó khăn lắm anh Tiến mới quyết định sẽ nói với anh rằng Thiên Nhi đang làm phục vụ ở quán anh. Làm anh ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Anh hỏi tiếp:
_Vậy mấy giờ tan ca vậy??
_8h tối!!!
_Ok, vậy 8h tao sẽ đến!!
Rồi anh cúp máy. Anh ở bên cạnh cô mỗi ngày thế mà còn chẳng hề hay biết một tí gì về cô cả. Thế mà thằng bạn thân của anh lại rành về cô hơn cả anh....
Màn đêm buông xuống. Hoàng hôn dần lịm tắt. Anh chuẩn bị đến đón cô. Anh lướt xe thật chậm thật chậm như không muốn tới lúc gặp cô. Vì anh biết khi anh nói ra điều đó anh sẽ mất cô mãi mãi và cuộc đời anh sẽ rẽ sang một bước ngoặc mới.
Vừa xong việc là cô lấy túi xách quay trở về nhà. Anh Tiến vẫn thì đi đâu mất tăm hơi từ lúc tính toán sổ sách xong. Vừa bước ra khỏi cửa chợt thấy anh đang đứng tựa người bên xe. Anh nhìn cô. Cô ngạc nhiên:
_Anh...!!!
_Em đi làm ở đây mà không nói với tui tiếng nào à??
_Tại...ở nhà buồn quá nên mới kím việc làm thôi mà!! rồi cười cô nhe răng cười. Anh giục:
_Lên xe đi!!
Cô vội leo vào xe mặt vẫn cười rất tươi. Không hiểu sao khi thấy anh đến đón cô cô lại cảm thấy vui đến thế này.
Nhưng hôm nay sao thấy anh lại im lìm hết quá vậy. Cô đưa mắt nhìn ra đường xe cộ qua lại cũng không quá đông. Chợt cô kéo tay anh:
_Anh!!!
_Gì vậy???
Rồi quay qua nhìn cô thấy cô đang nhìn ra đường nên anh cũng đưa mắt nhìn theo. Là Lệ Thy. Cô nàng đang choàng tay một thằng con trai trông như cái thằng lần trước cô gặp ở buổi họp mặt mà anh chở cô đi. Chính xác hơn thì hắn là cái người đã chỉ tay vào cô và hỏi: "_Cô gái này là ai thế Vũ??" Hai người đang vui vẻ sải bước từ khách sạn đi ra. Anh bất ngờ đến độ không nói được gì. Cô quay sang nhìn đầy ái ngại:
_Anh không sao chứ??
Anh vội móc điện thoại ra gọi cho Lệ Thy. Cô nàng mau chóng bắt máy giọng vẫn vui vẻ hồ hởi:
_Ox gọi bx hả??
Anh lạnh lùng hỏi:
_Em đang ở đâu vậy??
_Em đang đi shopping với mấy đứa bạn!!
_Shopping ở khách sạn Rex ra sao??
Cô vẫn đưa mắt nhìn Lệ Thy bên kia đường. Trông cô nàng trở nên lúng túng:
_Anh ở đâu vậy??
Anh không trả lời câu hỏi của Lệ Thy mà hỏi ngược lại cô nàng:
_Vậy em có chắc đưa bé kia là con của tui chứ???
Lệ Thy quay qua quay lại nhìn xung quanh. Còn thằng bạn anh thì vẫn tỉnh bơ mặc cho Lệ Thy bối rối đến tội. Nhìn quanh rồi cũng thấy. Lệ Thy sững người nhìn về phía anh và cô. Lệ Thy vội nói:
_Không phải như anh nghĩ đâu!!!
Anh vẫn nhìn cô cay đắng nói:
_Thế tui nên nghĩ như thế nào???
Lệ Thy bật khóc mếu máo nói:
_Hãy tha thứ cho em!!
_Anh không trách em nhưng em hãy sống thật hạnh phúc và để Tuấn chăm sóc em hay anh!!
Rồi anh cúp máy chân nhấn ga cho xe chạy. Lệ Thy vẫn nhìn theo anh cho đến khi chiếc xe anh khuất sau làn xe cộ trên đường. Tuấn là tên anh chàng đó. Anh ta vỗ nhè nhẹ vào vai Lệ Thy.
Cô thôi ngoái lại nhìn Lệ Thy nhưng lần cuối cùng cô nh́ìn lại thì thấy Lệ Thy đang bật khóc ngon lành. Anh dường như không nói một câu nào c̣òn cô thì chỉ biết ngồi im lặng. Thậm chí đến thở mạnh cũng không dám. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng đến đáng sợ hơn bao giờ hết. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đáng sợ đến như vậy nhưng cô vẫn cố gắng mở lời an ủi anh:
_Anh...không sao chứ??
Anh lạnh lùng hỏi:
_Thế em nghĩ tui sẽ như thế nào??
Cô tỉnh bơ đáp:
_Em nghĩ anh sẽ không sao!!
Anh đột ngột thắng xe lại nhìn cô chằm chằm:
_Tui chỉ cảm thấy hơi bất ngờ!!!
Cô đề nghị:
_Vậy đi dạo đi cho tâm trạng thoải mái hơn!!
_Đi dạo ở đâu??
_Phú Mỹ Hưng!!
_Vậy đi thôi!! rồi anh nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn. Không hiểu sao lúc này anh lại thấy ḷòng ḿình nhẹ nhàng đến thế.
C̣òn cô thì tủm tỉm cười vì đă đề xuất được một ý kiến khá hay. Hi vọng cô sẽ giúp anh vơi đi nỗi buồn trong ḷòng. Cô nghĩ chỉ cần thấy anh cười thì cô cũng đă cảm thấy rất vui rồi. Rồi chợt nhoẽn miệng cười với cái suy nghĩ ấy. C̣òn anh thì nh́ìn cô ṭò mò.
Anh và cô cùng sải bước đi dạo trên con đường rợp bóng cây trông như đôi tình nhân thật sự. Cô gợi chuyện khi thấy anh cứ măi im lặng:
_Anh thấy ở đây đẹp không???
_Em thích ở đây à??
_Thích lắm nhưng mà ở đây nhà mắc lắm chắc làm cả đời cũng không mua nổi!!!
Anh bật cười trước câu nói của cô:
_Vậy để chồng của em mua cho!!
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
_Anh đùa hoài, sau khi tụi mình li dị th́ì có ma nào đến “rước” em nữa đâu!!
Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi gật gù tán thành:
_Ừ, cũng phải he, em hung dữ vậy ai mà dám “rước về” chứ!!
Cô trề môi:
_Không dám đâu!!
Cả hai dường như cởi mở với nhau hơn, cái cảm giác khó chịu trong lòng anh đă tan biến từ lúc nào không biết. Cô thấy anh có vẻ vui hơn nên cũng không khơi gợi lại chuyện cũ.
Đi được một lúc khá lâu anh nói:
_Về thôi!!
Cô lẽo đẽo đi theo anh mặc dù vẫn còn muốn thời gian này kéo dài mãi. Nhưng sẽ chẳng bao giờ cô dám đề nghị với anh như thế. Còn anh thì cũng nuối tiếc nhưng anh vừa chia tay với Lệ Thy nếu như quá vội vàng đến với cô sẽ chỉ khiến cô nghĩ rằng cô chỉ là người thay thế. Nhưng cô có biết rằng cô đă thật sự thay thế vị trí của Lệ Thy từ lúc nào.
Cô trở về nhà với tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Thấy "hai ba" đang ngồi dùng bữa nên cô vội kéo anh đến ngồi chung bàn. Ông mỉm cười:
_Hai đứa đi đâu mới về thế!!
Cô nhanh nhẩu đáp:
_Dạ đi dạo ạ!!
Ông mỉm cười hài lòng:
_Tuần sau đám cưới rồi hai đứa dự định "hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa??
Cô ngượng ngùng lắc đầu. Anh bình thản nói:
_Chuyện đó tụi con vẫn chưa quyết định!!
Ba anh giục:
_Suy nghĩ gì nữa đời người chỉ có một lần thôi. Liệu mà sắp xếp cho ổn thỏa đấy!!
Cô gật đầu. Dưới ánh đèn vàng của nhà bếp khó ai có thể thấy mặt cô đỏ ửng lên khi nghe từ "tuần trăng mật". Thật ra người ta đã hưởng thức từ lâu rồi còn gì nữa.
Còn anh thì làm sao có thể quên những gì đã xảy ra đêm hôm đó chứ, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu và chinh phục trọn vẹn trái tim cô để cô mãi mãi thuộc về anh. Đó là thứ duy nhất anh cần trong lúc này.
Cuối cùng thì cái ngày trọng đại nhất trong đời cô cũng đã đến. Tối qua cô không hề chợt mắt được một tí nào cả. Trong lòng cứ hồi hộp nôn nao. Cả đêm cô cứ lăn qua lăn lại trên giường như con "khùng".
Những ngày qua khoảng cách anh và cô gần như đã "gần lại" nhiều. Anh hay nói chuyện với cô đã vậy còn hay rủ cô đi uống cà phê nữa thế nhưng anh vẫn chưa nói một lời nào "cần phải nói nhất". Còn cô thì cứ hồn nhiên tưởng rằng anh cần có cô bầu bạn có hiểu rằng anh đã yêu cô nhưng vẫn chưa thể nói ra câu đó.
Chỉ có cô biết rằng cô đã định nghĩa được cái thứ cảm xúc rối loạn ấy là "tình yêu" nhưng vì một lí do nào đó mà cô không thể thổ lộ cùng anh.
Quan khách đã có mặt ở nhà thờ và trông đợi sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Trong bô váy cưới màu trắng cô ngẩn cao đầu tiến vào nhà thờ như những cô dâu thật sự. Anh đứng phía trước nhìn cô đầy trìu mến. Khi cô tiến đến gần anh vội đỡ lấy tay cô. Cô bước lên đứng cạnh anh khẽ mỉm cười. Cả không gian trở nên yên tĩnh lắng nghe lời tuyên hệ của hai người. Vị linh mục nhìn cô hỏi:
_Con có đồng ý lấy Chấn Vũ làm chồng nguyện suốt đời này dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa không??
Cô quay qua nhìn anh thẹn thùng rồi đáp:
_Con đồng ý thưa cha!!
Vị linh mục nhìn sang anh:
_Con có đồng ý lấy Thiên Nhi làm vợ dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa không??
Anh nhìn cô đây trìu mến. Ánh mắt ngập tràn yêu thương:
_Con đồng ý!!!
Linh mục mỉm cười rồi nói tiếp:
_Hai con hãy đeo nhẫn cho nhau và hãy sống bên nhau thật hạnh phúc. Chúa sẽ phù hộ cho hai con!!!
Cả khán phòng vỗ tay rần rần lên khi anh và cô đeo nhẫn cho nhau. Đeo xong anh nhìn cô đầy trìu mến nói khẽ:
_Anh yêu em!!
Đó là câu cuối cùng cô nghe được khi anh cúi xuống hôn vào môi cô. Tiếng vỗ tay lại nổi lên mạnh mẽ hơn cả lần trước. Nụ hôn anh trao cô không phải là "hình thức" như lần chụp hình cưới điều này chỉ có cô và anh có thể cảm nhận được.
Tim cô như đập loạn nhịp trong niềm vui bất ngờ ập đến này. Đó là câu nói cô mong chờ nhất ở anh ngay lúc này. Còn anh thì dường như đã thành công. Trong lòng anh dậy lên một cảm xúc mới. Đó mới là tình yêu thật sự của một con người......
Sau khi hôn lễ kết thúc mọi người kéo nhau đến nhà hàng buffet sân vườn do tự tay anh chọn. Cô thì vô cùng bất ngờ khi đám cưới được tổ chức ở một nơi đầy “cảm giác” thiên nhiên đến như vậy. Cô nhìn anh mỉm cười thay cho lời cám ơn. Anh vẫn nắm chặt tay cô dẫn cô đi từng bước. Họ đã nắum tay nhau như thế từ lúc ở nhà thờ lận. Có vẻ ai kia cũng thích như thế.
Trong khi khách khứa vui vẻ thưởng thức những món ăn thì anh cũng không quên lấy những món ăn ngon cho cô vợ yêu thưởng thức. Cô vui vẻ thưởng thức hết tất cả món anh đưa cho. Rồi anh dịu dàng lau thức ăn dính trên khóe miệng khiến cô như “kẻ đang bơi” trong niềm hạnh phúc bất tận. Khó ai có thể nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.