Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 15: chương 15

Peduyen1993

16/06/2014

Hai kẻ yêu nhau đắm chìm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến trong khi một cô gái đang ôm một nỗi hận thù chờ ngày “gửi lại”. Và một chàng trai đang đắm mình trong men rượu. Cả hai đều mang cùng nỗi đau mang tên “tình yêu”.

Cuối cùng thì tiệc cũng tàn, người người lần lượt ra về. Ba anh và ba cô thì hoan hỉ tiếp dòng họ. Anh và cô thì:

_Mệt không?? anh dịu dàng hỏi cô trong khi cô đang được người trang điểm dậm lại son phấn. Cô gật đầu rồi ngước mắt nhìn anh:

_Anh không đi tiếp khách nữa à??

Anh đúc tay vào túi quần dựa người vào cửa thủng thẳng nói:

_Anh đang đợi em đó!!

_Đợi em để làm gì???? ra ra trước đi một lát em ra sau!!! rồi cô nói tiếp:

_Em sắp xong rồi một tí nữa thôi!!

Anh phẩy tay ra hiệu cho người trang điểm dừng lại:

_Không cần trang điểm nữa, em thay đồ rồi chúng ta đi du lịch!!!

Cô tròn mắt nhìn anh không giấu được sự bất ngờ trên khuôn mặt :

_Du lịch hả??

Anh cốc yêu vào trán cô nói:

_Là hưởng “tuần trăng mật” đó đồ ngốc!!

Cô ngượng đỏ mặt lí nhí nói:

_Em biết rồi, đợi em chuẩn bị đã!! rồi cô đứng dậy cầm vạt váy cưới bỏ vào phòng thay đồ. Tay vỗ nhè nhẹ vào ***g ngực:

_Cảm giác gì thế này??

Bô váy cưới cô mặc được thay bằng một bộ đầm màu xanh biển. Cô đứng trước gương thắt nốt chiếc nơ màu đen trên cổ lại. Tự hỏi:

_Vậy là mình đã có chồng rồi ư thật không thể tin nỗi!!!

_Đã vậy bây giờ còn sắp sửa đi hưởng tuần trăng mật nữa chứ!! trong lòng cô lâng lâng một cảm giác khó có thể tả được, vừa là hồi hộp vừa là hạnh phúc cũng vừa sợ sệt thích thú.

..........

Hai người đáp chuyến bay xuống Đà Lạt vào buổi chiều tà. Cũng may cô còn kịp ngắm hoàng hôn Đà Lạt trước khi màn đêm ập xuống. Anh vẫn nắm chặt tay cô dịu dàng và ấm áp. Họ bắt chuyến taxi đến resort Hoàng Anh. Anh đã đặt phòng sẵn nên việc nhận phòng rất đơn giản.

Cô còn bất ngờ hơn khi cái phòng anh đặt trải đầy hoa hồng. Cô thốt lên:

_Đẹp quá!!

Anh nắm tay cô kéo cô vào phòng. Cô còn chưa kịp nhìn ngắm không gian thì anh đã đắm chìm cô bằng những nụ hôn rồi. Anh thì thầm vào tai cô:

_Anh yêu em!!

Cô từ từ khép đôi mắt lại và hưởng ứng cùng anh.

Những nụ hôn.......những cái vuốt ve......những cảm xúc ào ạt dâng lên........là khao khát........khao khát được yêu..........

Mùi hương nồng nàn thì cơ thể anh hòa lẫn hương thoang thoảng của hoa hồng khiến cô ngây ngất. Anh dịu dàng vòng tay ôm lấy cô:

_Anh vẫn nhớ cái đêm đó!!



Cô sựng người nhìn anh miệng lấp bấp không khỏi bất ngờ:

_Anh...!! chưa nói dứt câu thì anh lại dùng đôi môi kia áp đảo cô.

Không gian tĩnh lặng.................

Mùi hoa hồng thoang thoảng...............

Mùi cơ thể nồng nàn hòa quyện vào nhau.............

Khiến cô như lạc vào cõi mê. Cô yêu anh yêu cả cái mùi vị nồng nàn của anh. Yêu cả cái cách anh áp đảo cô. Cô yêu tất cả. Tất cả ở anh.....

Sau một hồi hoan lạc thì anh ôm trọn cô trong vòng tay của mình. Cô cũng rúc đầu vào ngực anh. Cô nghe được tiếng trái tim anh đang đập.....nghe được từng hơi thở của anh.........cảm nhận dược hơi ấm từ anh.........nó khiến cô thấy vô cùng ấm áp trong cái khí trời lạnh buốt của Đà Lạt

Niềm hạnh phúc dâng lên bất tận hai kẻ đó dần chìm vào giấc ngủ sau một dài khá dài...................

Một giấc ngủ khiến cả hai như đã lấy được sức lực đã mất. Cô choàng mở mở ra thì trông thấy anh đang say sưa nhìn cô.

_Người ta đang ngủ cũng nhìn trộm à??

Anh bật cười:

_Mới ngủ dậy mà đã hung dữ vậy hả??

Cô ỉu xìu:

_Em đâu có hung dữ hồi nào đâu!!

Rồi tay đưa tay lên xoa xoa gò má cô trìu mến.

_Dậy đi ăn tối nào!!!

Rồi trở mình dậy cúi xuống hôn vào môi cô......

Sau một hồi cãi nhau vì "tranh giành toilet" xong thì cả hai đều chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy. Cô lườm anh một cái vì anh cứ nằng nằng đòi sử dụng trước mặc cho cô cố gắng chui vào trước nhưng không được.

Anh nắm tay dẫn cô dạo quanh thành phố Đà Lạt đã lên đèn. Con đường trải đầy sương mù. Sương thấm vào da ướt át mà lạnh buốt. Anh kéo cô nép vào người anh:

_Lạnh không??

Cô gật đầu. Nhưng thật ra lại chẳng cảm thấy lạnh tí nào vì đôi bàn tay to lớn của anh đã lấn áp mất cái không khí lạnh buốt của Đà Lạt rồi.

Anh và cô dùng bữa tại một nhà hàng ven bờ hồ Xuân Hương. Trong tiếng nhạc ballad du dương......ánh đèn vàng lấp lánh....... ánh mắt anh nhìn cô đăm đăm ngập tràn tình yêu thương......

Sau khi ăn xong hai người tản bộ dọc đoạn đường dài rồi thăm thú chợ đêm ồn ào náo nhiệt của Đà Lạt. Cái tiết trời se lạnh này thật khiến người ta phải rùng mình. Hàm răng cô tê buốt về lạnh. Hơi thở như muốn phà ra cái làn khói trắng như trong phim Hàn. Cô khẽ siết chặt tay anh hơn. Thấy cô cựa quậy anh hỏi:

_Sao vậy, muốn rút tay ra à??

_Ơ, đâu có!!

_Mà em có muốn rút tay anh cũng không buông đâu!! rồi anh mỉm cười.

Cô thì lại cảm thấy ấm áp dễ sợ. Bàn tay to lớn của anh siết chặt bàn tay cô như thể không bao giờ buông như lời anh vừa nói. Sau khi lượn vài vòng thì cả hai dường như đều "thấm" cái lạnh ở đây. Cô đề nghị quay về......

Nằm trên giường ai kia khẽ thì thầm hỏi thăm:

_Lạnh không???

Cô xuýt xoa:



_Hơi lạnh một chút!!!

Rồi cô kéo cô nép vào người anh hơn. Cô rúc vào người anh như con mèo con cần sưởi ấm. Anh choàng tay qua ôm trọn lấy cô.......cả hai chìm vào giấc ngủ nhưng khóe miệng vẫn nhếch thành nụ cười.

Sau những ngày vi vu ở Đà Lạt thì cô và anh cũng phải đáp chuyến bay về lại thành phố. Cái không khí nóng nực của thành phố khiến ai kia không còn cơ hội quan tâm và hỏi câu:"_Lạnh không??" với cô nữa. Trên đường đi taxi về nhà cô cứ ngả đầu vào vai anh. Còn anh thì nói cho cô nghe dự định trong tương lại:

_Anh sẽ kế nghiệp ba quản lý công ty!!

Câu nói của anh khiến cô cảm thấy vui vô cùng vì đó giờ chưa bao giờ cô nghe anh nói là anh muốn làm việc hay tiếp quản sự nghiệp của ba anh cả. Thế mà hôm nay anh lại nói như thế. Có đáng bất ngờ không cơ chứ. Đây chắc hẳn sẽ là một món quà bất ngờ thật ý nghĩ dành tặng ba anh chắc ông sẽ không kiềm nỗi niềm vui sướng mà khóc mất. Cô khẽ thì thầm:

_Cố gắng lên nhe anh, em ủng hộ!!

Anh xoa xoa đầu cô:

_Vợ anh phải ủng hộ anh chứ!!

Về đến nhà thấy ba anh và ba cô đang ngồi uống cà phê trong phòng khách. Anh nắm tay cô bước đến cạnh ba anh. Ba anh mỉm cười:

_Ngồi đi hai đứa!!

Anh ngồi xuống cạnh ông cô cũng bắt chước ngồi theo. Rồi anh nhìn ba đầy trịnh trọng nói:

_Xin ba hãy để con kế nghiệp sự nghiệp của ba!!

_Thật..thật không? ba anh xúc động hỏi.

Anh gật đầu rồi nói tiếp:

_Xin ba hãy tin tưởng con, con sẽ cố gắng hết sức!!

Ba anh tỏ vẻ hài lòng hết sức. Ông vội nói:

_Được rồi, ta sẽ hướng dẫn con, chỉ cần con chịu khó học hỏi!!

Anh gật đầu. Ba anh không nói gì nhưng cô biết ba anh đang rất vui, niềm vui không dễ gì tả hết.

Vừa mở cửa phòng ra là con “táp” vội chạy ra mừng quấn quít. Cô cúi xuống bế nó lên. Như chợt nhớ ra cô quay sang hỏi anh:

_Anh không trả con “táp” cho chị ấy à??

Anh bật cười xoa đầu cô rồi nói:

_Con chó này không phải của Lệ Thy đâu!!

Cô tròn mắt nhìn anh. Hiểu ý nên anh bèn giải thích thêm:

_Là anh mua nó để hành hạ em một tí thôi!!

Cô hụi vào bụng anh một cái khiến anh ngưng bặt cười mà ôm lấy cái bụng tội nghiệp vừa bị một cú đau điếng. Vừa ôm lấy bụng anh vừa nhăn mặt nói:

_Em dám đánh chồng em vậy sao??

Cô trề môi:

_Ai kêu chồng em bày kế hành hạ em làm chi??

Cô vừa dứt câu thì anh nhấc bổng cô lên rồi thì thầm vào tai cô:

_Thế thì bây giờ anh sẽ hành hạ em đây!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook