Chương 1: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Peduyen1993
16/06/2014
Một cô gái đang ngồi bên ghế đá công viên mân mê ổ bánh mì "lăm le cho vào miệng cạp" thì vừa lúc cô đưa ổ bánh mì lên cạp thì một đám đàn ông cỡ chừng 30-40 tuổi chạy tới miệng hét lên:
_Nó kia kìa!!!!
Giật mình cô quay lại nhìn. Phản xạ nhanh cô cầm ổ bánh mì thật chặt trong tay rồi vọt lẹ. Miệng lầm bầm oán trách đám người đang đuổi theo mình:
_Trời à, ít ra cũng phải để tôi ăn xong ổ bánh mì mới có sức chạy tiếp chứ!!!! vừa nói vừa thở không ra hơi cô biết sức lực mình sắp hết hạn nên đánh liều lủi đầu vào một nơi không dành cho cô: WC NAM. >"
Nhìn quanh không thấy ai nên cô lẻn vào phòng thật nhanh và đóng cửa lại. Ngồi trên nắp bồn cầu thở hổn hển. Phương châm lúc này của cô là:
_"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
Lúc này cô mới không dám thở mạnh nữa mà cố gắng lắng nghe tình hình bên ngoài. Cô nghe loáng thoáng tiếng chữi rủi của bọn người đuổi theo cô:
_Mẹ kiếp, nó lại thoát nữa rồi!!!!
Giọng một thằng khác chen vào:
_Đ***m ba nó còn vay của tao 5 triệu mà tao còn chưa lấy lại được!!!
_Mau tản ra kiếm nó đi nhất định không để cho nó thoát nữa!!!
Chỉ cần nghe bấy nhiêu thôi là cô cũng đủ biết số nợ nần mà ba cô thua do cờ bạc mà ra càng ngày càng lên đến con số kỉ lục mà cô có đi làm mướn cả đời cũng không bao giờ trả nổi. Ý là chưa kể đến số tiền lãi cắt cổ cứ mỗi tháng lại được công vào đều đều.
Sau một hồi không nghe động tĩnh gì của bọn cho vay cô mới hé cửa rón rén bước ra rồi thở phào nhẹ nhõm:
_May quá không có ai cả!!!!
Vừa nói dứt lời thì cánh cửa phòng bên cạnh mở tung khiến tim cô giật thót lại. Là một thằng con trai sở hữu một ngoại hình cực chuẩn và khuôn mặt cực kỳ điển trai nhưng ánh mắt lại sắt và lạnh như băng làm tim cô thoi thóp (trời ạ, tới giờ còn mám dzai đẹp!!!) Hắn vừa quay lại vứt nốt cái áo vest đen vào thùng rác. Rồi hắn bước đến chổ rửa tay. Tưởng như hắn không để ý thấy một nhân vật lạ xuất hiện trong toilet nam và đang trố mắt nhìn hắn nên cô nhẹ nhàng bước đi thật nhẹ ra khỏi toilet. Giọng nói trầm ấm của một kẻ nào đó đang đứng rửa tay vang lên:
_Lao công, đưa tôi cục xà bông!!!!
Bất chợt cô nhận ra là hắn đang gọi cô và tức cười hơn là hắn ta lại tưởng cô là "lao công" dọn vệ sinh mới chết chứ. Theo logic thì cô sẽ hỏi lại xem đối phương vừa nói gì:
_Gì cơ???? Hắn bực bội quát lên:
_Bộ cô bị điếc à??? đưa tôi cục xà bông!!!
_Trời ạ, người ta đang trốn nợ mà thằng cha này còn quát lên inh ỏi thế chẳng khác gì - lạy ông tôi ở bụi này??? Cô lao tới bịt miệng hắn. Còn hắn thì thấy cô lao tới mà giật mình càng la to hơn:
_Biến thái!!!!!
Rồi mất đà hắn ngã ra phía sau còn cô thì cũng mất đã mà ngã theo. Tình huống thật quái gỡ. Hắn vừa cướp đi nụ hôn đầu đời của cô đã vậy hai đứa còn nằm sóng soài trên sàn gạch. Cô nằm trên hắn nằm dưới. Cả cái lưng của một kẻ nào đó bị in hẳn xuống cái sàn gạch dơ bẩn của toilet. Hai kẻ đó lúc này bất động như vừa bị sét đánh trúng. Cả hai sẽ còn như thế mãi nếu hắn không giật mình sực tỉnh mà đẩy mạnh cô ra khiến đầu cô va vào cái thành bồn rửa tay đau điếng. Hắn lồm cồm ngồi dậy rồi bỏ đi không thèm ngoái lại. Còn cô thì đơ như cây cơ. Thật là hết thuốc chữa. Phải mất năm phút sau cô mới hoàn hồn và đưa tay lên sờ vào cục u trên đầu cảm thấy nhức nhối cô mới đứng dậy và lê bước ra khỏi toilet dưới dáng vẻ thật thảm hại. Cô lầm bầm rủa:
_Vừa bị u đầu còn mất nụ hôn đầu!!!
Cô lê từng bước về nhà. Lủi ngay vô nhà tắm và dội nước liên tục (con này hâm rồi chắc???)
Một lúc sau, cô bước ra chải đầu và ngắm mình trong gương: Một cô gái có mái tóc đen dài, nụ cười có hai má lún đồng tiền và hai cái má phúng phính. Nước da trắng hồng mặc dù cô hay bang bang ngoài nắng "trốn nợ". Đôi mắt to tròn đen lay láy trong gương khẽ chớp chớp nhìn cô. Cô mỉm cười hài lòng với các nhan sắc vốn có của mình. Tất cả đều được thừa hưởng từ mẹ cô: Hoàng Ái Linh và cô là Ngô Hoàng Thiên Nhi.
Tranh thủ ba cô chưa về cô vội vàng vào bếp nấu cơm chiều. Nói nhà bếp cho sang vậy thôi chứ chu vi sinh hoạt cả cái nhà cô chỉ gói gọn trong một căn phòng trọ bề ngang 6m và chiều dài 6m.
_Nợ nần ngập đầu vậy thì làm gì có cái nhà mà ở!!!! vừa nói cô vừa thở dài ngao ngán.
_Con gái à còn trẻ thở dài không nên đâu!!!!
Vừa nói ba cô vừa mở cửa bước vào.
Cô nhìn cô đầy nghi vấn khi thấy dáng vẻ rón rén của ông:
_Ba, ba vừa đi đâu về????
Ông lúng túng móc chìa khóa vô tình đánh rớt viên xí ngầu trong túi quần. Cô hết nhìn viên xí ngầu rồi lại nhìn ông.....:
BA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ông vội vàng ra hiệu:
_Suỵt nhỏ nhỏ thôi con gái bà chủ nhà nghe thấy bây giờ!!!!
_Chẳng lẽ ba lấy tiền trả tiền phòng mà đi cờ bạc sao????
Ông vội vàng biện minh:
_Ba chỉ chơi có 1 chút xíu thôi à. Mà sao lát hồi tiền đâu hết trơn!!!!
Cô ngồi hụp xuống nệm. Thế là xong tháng này cha con cô sắp sửa bị cuốn gói đi nơi khác mà trọ rồi. Đây không phải là lần đầu tiên cha con cô bị tống cổ ra khỏi nhà nên cô cũng chẳng nói gì thêm mà lẳng lặng vào bếp nấu cơm......
_Nó kia kìa!!!!
Giật mình cô quay lại nhìn. Phản xạ nhanh cô cầm ổ bánh mì thật chặt trong tay rồi vọt lẹ. Miệng lầm bầm oán trách đám người đang đuổi theo mình:
_Trời à, ít ra cũng phải để tôi ăn xong ổ bánh mì mới có sức chạy tiếp chứ!!!! vừa nói vừa thở không ra hơi cô biết sức lực mình sắp hết hạn nên đánh liều lủi đầu vào một nơi không dành cho cô: WC NAM. >"
Nhìn quanh không thấy ai nên cô lẻn vào phòng thật nhanh và đóng cửa lại. Ngồi trên nắp bồn cầu thở hổn hển. Phương châm lúc này của cô là:
_"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
Lúc này cô mới không dám thở mạnh nữa mà cố gắng lắng nghe tình hình bên ngoài. Cô nghe loáng thoáng tiếng chữi rủi của bọn người đuổi theo cô:
_Mẹ kiếp, nó lại thoát nữa rồi!!!!
Giọng một thằng khác chen vào:
_Đ***m ba nó còn vay của tao 5 triệu mà tao còn chưa lấy lại được!!!
_Mau tản ra kiếm nó đi nhất định không để cho nó thoát nữa!!!
Chỉ cần nghe bấy nhiêu thôi là cô cũng đủ biết số nợ nần mà ba cô thua do cờ bạc mà ra càng ngày càng lên đến con số kỉ lục mà cô có đi làm mướn cả đời cũng không bao giờ trả nổi. Ý là chưa kể đến số tiền lãi cắt cổ cứ mỗi tháng lại được công vào đều đều.
Sau một hồi không nghe động tĩnh gì của bọn cho vay cô mới hé cửa rón rén bước ra rồi thở phào nhẹ nhõm:
_May quá không có ai cả!!!!
Vừa nói dứt lời thì cánh cửa phòng bên cạnh mở tung khiến tim cô giật thót lại. Là một thằng con trai sở hữu một ngoại hình cực chuẩn và khuôn mặt cực kỳ điển trai nhưng ánh mắt lại sắt và lạnh như băng làm tim cô thoi thóp (trời ạ, tới giờ còn mám dzai đẹp!!!) Hắn vừa quay lại vứt nốt cái áo vest đen vào thùng rác. Rồi hắn bước đến chổ rửa tay. Tưởng như hắn không để ý thấy một nhân vật lạ xuất hiện trong toilet nam và đang trố mắt nhìn hắn nên cô nhẹ nhàng bước đi thật nhẹ ra khỏi toilet. Giọng nói trầm ấm của một kẻ nào đó đang đứng rửa tay vang lên:
_Lao công, đưa tôi cục xà bông!!!!
Bất chợt cô nhận ra là hắn đang gọi cô và tức cười hơn là hắn ta lại tưởng cô là "lao công" dọn vệ sinh mới chết chứ. Theo logic thì cô sẽ hỏi lại xem đối phương vừa nói gì:
_Gì cơ???? Hắn bực bội quát lên:
_Bộ cô bị điếc à??? đưa tôi cục xà bông!!!
_Trời ạ, người ta đang trốn nợ mà thằng cha này còn quát lên inh ỏi thế chẳng khác gì - lạy ông tôi ở bụi này??? Cô lao tới bịt miệng hắn. Còn hắn thì thấy cô lao tới mà giật mình càng la to hơn:
_Biến thái!!!!!
Rồi mất đà hắn ngã ra phía sau còn cô thì cũng mất đã mà ngã theo. Tình huống thật quái gỡ. Hắn vừa cướp đi nụ hôn đầu đời của cô đã vậy hai đứa còn nằm sóng soài trên sàn gạch. Cô nằm trên hắn nằm dưới. Cả cái lưng của một kẻ nào đó bị in hẳn xuống cái sàn gạch dơ bẩn của toilet. Hai kẻ đó lúc này bất động như vừa bị sét đánh trúng. Cả hai sẽ còn như thế mãi nếu hắn không giật mình sực tỉnh mà đẩy mạnh cô ra khiến đầu cô va vào cái thành bồn rửa tay đau điếng. Hắn lồm cồm ngồi dậy rồi bỏ đi không thèm ngoái lại. Còn cô thì đơ như cây cơ. Thật là hết thuốc chữa. Phải mất năm phút sau cô mới hoàn hồn và đưa tay lên sờ vào cục u trên đầu cảm thấy nhức nhối cô mới đứng dậy và lê bước ra khỏi toilet dưới dáng vẻ thật thảm hại. Cô lầm bầm rủa:
_Vừa bị u đầu còn mất nụ hôn đầu!!!
Cô lê từng bước về nhà. Lủi ngay vô nhà tắm và dội nước liên tục (con này hâm rồi chắc???)
Một lúc sau, cô bước ra chải đầu và ngắm mình trong gương: Một cô gái có mái tóc đen dài, nụ cười có hai má lún đồng tiền và hai cái má phúng phính. Nước da trắng hồng mặc dù cô hay bang bang ngoài nắng "trốn nợ". Đôi mắt to tròn đen lay láy trong gương khẽ chớp chớp nhìn cô. Cô mỉm cười hài lòng với các nhan sắc vốn có của mình. Tất cả đều được thừa hưởng từ mẹ cô: Hoàng Ái Linh và cô là Ngô Hoàng Thiên Nhi.
Tranh thủ ba cô chưa về cô vội vàng vào bếp nấu cơm chiều. Nói nhà bếp cho sang vậy thôi chứ chu vi sinh hoạt cả cái nhà cô chỉ gói gọn trong một căn phòng trọ bề ngang 6m và chiều dài 6m.
_Nợ nần ngập đầu vậy thì làm gì có cái nhà mà ở!!!! vừa nói cô vừa thở dài ngao ngán.
_Con gái à còn trẻ thở dài không nên đâu!!!!
Vừa nói ba cô vừa mở cửa bước vào.
Cô nhìn cô đầy nghi vấn khi thấy dáng vẻ rón rén của ông:
_Ba, ba vừa đi đâu về????
Ông lúng túng móc chìa khóa vô tình đánh rớt viên xí ngầu trong túi quần. Cô hết nhìn viên xí ngầu rồi lại nhìn ông.....:
BA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ông vội vàng ra hiệu:
_Suỵt nhỏ nhỏ thôi con gái bà chủ nhà nghe thấy bây giờ!!!!
_Chẳng lẽ ba lấy tiền trả tiền phòng mà đi cờ bạc sao????
Ông vội vàng biện minh:
_Ba chỉ chơi có 1 chút xíu thôi à. Mà sao lát hồi tiền đâu hết trơn!!!!
Cô ngồi hụp xuống nệm. Thế là xong tháng này cha con cô sắp sửa bị cuốn gói đi nơi khác mà trọ rồi. Đây không phải là lần đầu tiên cha con cô bị tống cổ ra khỏi nhà nên cô cũng chẳng nói gì thêm mà lẳng lặng vào bếp nấu cơm......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.