Chương 2: Oan gia ngõ hẹp
Peduyen1993
16/06/2014
Thời gian cứ thế trôi qua cũng gần một tuần lễ và cha con cô cuối cùng sau những lần trốn tránh bà chủ nhà cũng bị bả bắt gặp và kết quả là dọn hành lý ngay lập tức.
Cô và cha cô rong ruổi trên khắp các đường phố và cuối cùng. Ông sực nhớ ra một người có khả năng giúp đỡ cha con ông trong lúc này là nhà họ Lâm.
_Ba à, thôi mình đi chỗ khác đi!!! cô kéo tay ba cô lại khi ông vừa giơ tay lên nhấn chuông.
Nhìn ngôi biệt thự khang trang này khiến cô choáng ngộp
Ngôi biệt thự này trông có vẻ rất to rất giàu rất...có mùi tiền nhưng nó lại toát lên cái không khí lạnh lẽo khiến cô lạnh người.
_Con sao vậy con gái??? chúng ta đâu còn chỗ nào để đi. Nhà này dù sao cũng chịu ơn ba mà!!!!
_Nhưng mà.........!!!
Cô chưa kịp nói dứt lời thì ba vô đã nhấn vô cái chuông luôn rồi. Một ông quản gia đứng tuổi mở cửa:
_Các vị cần tìm ai???
Ba cô liền nói:
_Chúng tôi cần tìm ông Lâm!!!!
Cô giật khẽ tay áo ba mình lại như ra hiệu cho ông đi về. Ông quản gia nhìn ba cô rồi hỏi:
_Ông có hẹn trước không????
_Không, nhưng cứ nói với ông ấy tôi là ân nhân mười sáu năm về trước.
_Xin các vị chờ chút!!! Ông quản gia nói rồi quay lưng vào nhà báo với chủ nhà về sự có mặt của cha con cô.
Cô lại giật giật tay áo ba mình:
_Mình về đi ba như vậy con ngại lắm!!!
Ông nhăn trán đáp:
_Nếu về chúng ta biết đi đâu bây giờ??
Cô suy nghĩ rồi đáp:
_Chúng ta...........!! một lần nữa cô lại không nói được hết câu khi cánh cửa rào lại mở ra ông quản gia khi nãy bước ra gật đầu chào ra hiệu cho cha con cô đi theo.
Cha cô xuýt xoa:
_Chà chà, nhà này giàu quá!!!!
Cô không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn quanh. Họ được dẫn đến một căn phòng lớn mà cô nghĩ là phòng khách vì ở đây có bộ ghế sofa cực kì to và hoành tránh. Cách bày trí căn nhà khiến cô choáng ngộp: nó quá đẹp. Và đây cũng là lần đầu tiên cô được bước vào một căn biệt thự của nhà giàu.....
............
Ông quản gia cúi khẽ người rồi dang tay về phía chiếc ghế sofa ra hiệu cho cha con cô ngồi. Cha cô xuýt xoa:
_Ui cha, ngồi êm quá nhỉ???
Cô thì khẽ nhún nhún người trên ghế độ co giản của chiếc ghế khiến cô thích thú cực kỳ.
_Êm ái thật ba!!!
_E hèm!!!!!
Hai cha con cô đưa mắt về phía người đàn ông vừa tằng hắng. Ông chủ này cũng lớn tuổi rồi theo cô nghĩ chắc ông cũng 70 trở lên. Nhìn tóc ông chuyển sang màu bạc gần hết. Khuôn mặt hiền từ phúc hậu giãn ra thành một nụ cười. Ông bước đến chỗ cha cô con đang ngồi. Đưa tay ra bắt tay với cha cô rồi nói:
_Tôi đã mong chờ các vị đến đây từ lâu lắm rồi để tôi có thể đền đáp ân nghĩa trước khi tôi không còn trên cõi đời này!!!!
Cha cô đỡ ông ngồi xuống:
_Ngài chủ tịch đừng lo chúng tôi đến đây chỉ vì muốn ông có cơ hội trả ơn!!!
Cô tròn mắt nhìn người vừa nói ra câu nói này không ai khác ngoài cha cô rồi cảm thấy chưng hững xen lẫn ngượng ngùng vì sự thẳng toạc của cha mình.
Ông chủ tịch trầm ngâm một lúc rồi bật cười nói:
_Tôi thích sự thẳng thắn của ông!!!!!
Cô thở phào nhẹ nhõm vì ông đã không vì câu nói vừa rồi mà shock. Ông tiếp tục nói:
_Hai người muốn ta làm gì để trả mối ơn nghĩa này???
Cha cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau chậc lưỡi thở dài:
_Thật ra chúng tôi rất ngại khi đến đây nhưng vì tình huống cấp bách quá chúng tôi không còn biết đi đâu cả. Mong ngài chủ tịch giúp đỡ.
Ông chủ tịch nhìn về phía hai cái vali của cha con họ rồi gật gù hiểu ý.
Nãy giờ cô cứ nhìn ông chủ tịch chăm chăm. Một phần vì cô ngạc nhiên trước sự thân thiện của ông. Trong suy nghĩ cô người giàu bao giờ cũng cau có, khó chịu nhưng ông lại mang cho cô một cảm giác hoàn toàn khác. Bất chợt bắt gặp ánh mắt của ông nhìn mình cô e thẹn đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. Ông chủ tịch giơ tay ra bắt tay cô:
_Ta rất vui vì rất lâu rồi mới được gặp con con gái!!!!
Cô há hốc mồm ra ngạc nhiên lấp bấp hỏi:
_Ông...ông... cũng biết con????
Ông bật cười khanh khách:
_Ta vẫn nhớ hình ảnh con bé chạy khắp nơi tìm người cứu con trai ta.....nếu không có con giờ này chắc nó đã chết rồi!!!!
Cô tròn mắt nhìn ông, càng lúc cô càng không hiểu câu chuyện "Ân nghĩa" này. Thấy cô có vẻ bối rối ông hiểu ý liền kể lại sự việc:
_Ngày đó ta đã sơ ý để đứa con trai vừa lên sáu của mình chạy ra bờ sông chơi. Rồi nó chợt chân té xuống sông. Nó vùng vẫy thì con đã thấy và chạy đi tìm ba con cứu nó. Nhìn dáng vẻ con vì cứu người mà chạy nhanh đến độ vấp ngã đến chảy máu chân mà không hay biết cho tới khi thằng nhóc con ta được cứu lên con mới kêu đau.
Cô hết nhìn ông sang nhìn cha cô. Thấy ông gật đầu ra vẻ "đúng như vậy" cô cũng thôi không tò mò nữa. Mặc dù cô không hề nhớ một tí gì. Có lẽ lúc đấy cô còn quá nhỏ nên không nhớ.....
_Quản gia!!!!
Ông quản gia ban nãy bước đến cạnh ông cúi đầu chờ lệnh:
_Hãy dọn hai phòng trống cho hai cha con ông ấy ở!!!!
_Nhưng mà....!!!! cô liền nói.
Hiểu ý cô ông mới nói:
_Con đừng ngại, ta xem hai người như người nhà từ ngày đó rồi. Hãy để ta có cơ hội trả ơn!!!!
Thấy ông dáng vẻ thành thẩn của ông cô e dè gật đầu. Còn cha cô thì khỏi nói cũng biết ông ấy đang cười tít cả mắt.
Cô thầm nghĩ:
_Ít ra ở đây cũng đỡ hơn phải lang thang suốt ngày ngoài đường mà không một xu dính túi!!!!
Đi theo ông quản gia về phòng. Cô còn khá nhiều thứ để tò mò. Nhà này treo khá nhiều tranh vẽ. Những bức tranh thiên nhiên đẹp rực rỡ khiến mắt cô không thể rời đi. Ông quản gia dừng lại trước một căn phòng và cô cũng hiểu ra đó là phòng mình. Cô thở thật mạnh rồi vặn tay nắm bước vào phòng. Cô bị choáng trước vẻ đẹp lỗng lẫy của phòng ngủ (choáng toàn tập) miệng thốt lên vô thức:
_WOW!!!!
Cô bước nhanh về phía chiếc giường được phủ ga màu vàng chanh mang cảm giác ấm áp đến không ngờ. Cả cái mùng cũng được treo lên y như phòng một cô công chúa.
_Thật là đẹp!!!
Cô bật tung cánh cửa sổ ra thít lấy không khí từ phía bện ngoài. Phía bên ngoài cánh cửa sổ là cả một khu vườn hoàng gia. Cô cho là vậy khi thấy muôn ngàn hoa mang nhiều màu sắc rực rỡ đang khoe nhìn dưới nắng chiều. Cô hít lấy hít để cái bầu không khí mà mình đang đứng cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Cô tò mò bước đến phòng tắm. Nơi này là nơi cuối cùng trong căn phòng này mà cô chưa khám phá. Cánh cửa phòng tắm mở ra. Tất cả nội thất trong phòng tắm như được đánh bóng. Bóng láng. Cái bồn tắm cũng mang màu kem kem.
_Quá hoàn hảo!!! là từ mà cô cho rằng đủ để miêu tả tất cả.Buổi tối bàn ăn được dọn ra với đủ hết các món mà cô cho rằng cô có thể hi sinh 1 đời này để đổi lấy một bữa ăn như thế. Dưới ánh đèn vàng rực rỡ sang trọng cô khoác lên mình bộ váy màu vàng nhạt mà ông vừa tặng lúc chiều. Cô cứ nhìn hết món ăn này tới món ăn kia rồi tới cách bày trí lộng lẫy của nhà bếp mà trong lòng tràn ngập niềm vui. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi, được ăn và được ở trong một căn nhà to thế này. Rồi ánh mắt dừng ở ông. Ông nhìn cô mỉm cười:
_Đến đây con gái!!!!
Cô bước vội đến chỗ ông rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ông nhìn cô ấm áp như tình yêu của một người ông dành cho cháu mình:
_Con ăn đi!!!!
Cô vừa cho vào miệng một miếng thịt chưa kịp nhai thì suýt nữa phụt ra khi cánh cửa nhà bếp mở ra. người bước vào là chàng trai mà cô chạm mặt trong toilet hồi tuần trước. Cô suýt rớt cả cái nĩa trên tay. Chàng trai nhìn cô không chớp mắt miệng khẽ kêu:
_Biến thái!!!!! cũng may là vừa đủ anh ta nghe.
Nhưng nhìn anh ta chép miệng thì cô cũng đủ hiểu là anh ta đã nhận ra cô là ai rồi. Anh ta bước đến bàn kéo tay cô ra ngoài. Bị đẩy vào thế bị động cô chỉ biết ngoan ngoãn chạy theo. Rồi anh đứng lại bất chợt khiến cô thắng không kịp nên đâm đầu thẳng vào lưng anh. Cô mới chợt nhận ra là mình đang đứng trong một khu vườn tuyệt đẹp dưới ánh đèn màu vàng rực rỡ. Cô lắc đầu nguày nguậy:
_Đây không phải lúc mơ mộng...đây không phải lúc mơ mộng!!!
Suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi anh lên tiếng:
_Cô đến đây làm gì???
_Ơ...tôi...!!! cô ấp úng đáp.
Trong đầu cô lóe lên một tia sáng rồi cô nhanh nhẩu đáp:
_Tôi là ân nhân của anh???
_Ân nhân??? cái từ "ân nhân" thoát ra từ miệng anh đầy châm biếm chế giễu khiến cô lạnh người.
_Cô tính đến bòn rút tiền của cha tôi chứ gì???
Cô há hốc mồm:
_Gì chứ, người đó là cha anh???
Anh khinh khỉnh đáp nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh:
_Cô rất có tài đóng kịch đấy!!!
Cô bực bội nhìn trừng trừng vào mặt anh nói:
_Tôi không đóng kịch...!!! rồi không thèm giải thích thêm cho cái đồ "đáng ghét" đó hiểu cô bỏ vào nhà bếp nơi có ông và cha cô đang đợi.
Cô bước vào bàn khẽ kéo ghế ra ngồi nhưng cũng không tài nào tránh khỏi 4 con mắt tò mò của ba cô và ông chủ tịch đang nhìn chăm chăm vào mình. Ông ngạc nhiên hỏi:
_Hai đứa quen nhau à???
Cô bối rối giây lát vì không biết sẽ trả lời như thế nào thì anh vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Thật ra là ngồi cách một cái ghế. Thấy cô im lặng không nói anh bèn lên tiếng:
_Con gặp cô ta ở.....!!! anh chưa nói dứt câu thì bị cô chồm qua bịt miệng lại ú ớ không nói thành tiếng. Cô nói khẽ vào tai anh:
_Anh mà nói thì tôi thề sẽ cho anh một trận!!!
Nhìn ánh mắt kiên quyết của cô anh đành nhượng bộ. Cô cười xòa:
_Thật ra tụi con mới biết nhau hồi tuần trước thôi ạ!!!
Anh lặng thinh không nói không rằng nhưng ánh mắt lạnh băng đằng đằng sát khí. Khiến cô cảm thấy như đang ngồi gần 1 tảng băng trôi.
Suốt bữa ăn mọi người cười nói vui vẻ chỉ trừ một người mặt luôn lầm lầm lì lì. Mà cô cũng chẳng thèm quan tâm đến - kệ anh chứ liên quan gì tới tôi. Lâu lâu cô quay qua nhìn anh tưởng đâu cô cảm thông và bắt chuyện ai dè cô lè lưỡi ra chọc quê khiến anh càng tức thêm đùng đùng bỏ về phòng.
.........
Cô nằm lăn qua lăn lại trên giường sao lại cảm thấy bất an dữ vậy ta???? chỗ này quả thật rất tuyệt nhưng đây không phải chỗ dành cho mình.
_Có lẽ mình nên rời khỏi đây sớm!!! cô khẽ nói rồi chìm vào giấc ngủ.
Những tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ và rọi thẳng ngay mặt cô. Cô cũng chẳng thèm dậy mà chỉ trở mình rồi kéo cái chăn đắp trùm luôn cả mặt - thế là an toàn ngủ rồi. Vậy mà khoảng mười lăm phút sau một kẻ "vô duyên" vào đó gõ cửa phòng cô rầm rầm khiến cô "không dậy không được" bước xuống giường và lết tới cửa. Cô đưa tay lên dụi mắt. "Kẻ vô duyên" đó không ai khác mà là anh. Anh đang nhăn nhó vì cô mở cửa lâu. Vừa thấy đầu cô ló ra khỏi cửa là anh liền quăng vào người cô một bộ đồ lạnh lùng nói:
_Thay đồ lẹ rồi theo tôi ra ngoài!!!
Cô ngạc nhiên hỏi:
_Đi đâu???
Anh không thèm trả lời mà đóng sầm cửa lại bỏ đi. Bỏ mặc cô đang đứng thẫn thờ với "dấu chấm hỏi" to đùng trong đầu. Cô vội vàng thay đồ rồi chạy theo anh.
Thấy cô bước xuống ông vui vẻ cười nói:
_Lại đây ăn sáng đi con gái!!!
Cô mỉm cười bước đến bên cạnh ông ngồi xuống nhâm nhi bữa sáng. Lâu lâu quay sang nhìn vẻ mặt cau có của anh mà cô thấy hả hê hết sức. Anh đột nhiên đứng dậy rồi nói:
_Đi thôi!!!
Cô vội vàng đứng dậy chào ông và ba cô rồi hấp tấp chạy theo.
_Người gì mà đi nhanh thế không biết!!! vừa chạy theo cô vừa thở hổn hển.
Ông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô đang đuổi theo anh mà bật cười:
_Tụi nó có vẻ thân quá, nếu như thành một đôi thì tốt biết mấy!!!
Ba cô vôi vàng đáp:
_Như thế đâu có gì khó thưa chủ tịch!!!
Ông ngạc nhiên hỏi:
_Ông không phản đối à???
Ba cô lắc đầu rồi nói:
_Tôi sẽ ủng hộ ông chủ tịch!!!
Thấy thế ông chủ tịch vui mừng ra mặt. Ông liền nói:
_Quyết định như vậy đi!!!
Về phần hai kẻ đang đứng ngoài gara xe kia......
Cô gõ tay vào mặt kính chiếc xe anh đang ngồi. Anh bèn hạ kính xe xuống:
_Sao không vô mà còn đứng ngoài đó????
Cô chu môi đáp:
_Anh không mở cửa xe thì sao tôi vô được????
Anh chồm qua đẩy cửa cho cô vào miệng lẩm bẩm vừa đủ cô nghe:
_Đồ nhà quê!!!!!
Cô nghe thấy nhưng đành giả điên chọc tức anh:
_Anh nói anh nhà quê à??? anh đừng ngại tôi không có chê anh quê đâu!!! nói rồi cô bật cười khanh khách. Tức quá anh đạp mạnh ga vọt ra khỏi cửa gara khiến cô ngã nhào ra phía sau rồi độ ngột thắng xe lại khiến cô ngã nhào ra phía trước. Đầu cô đập vào kính chắn gió nghe cái cốp. Anh xuýt xoa. Tưởng anh hối lỗi ai dè kẻ đáng ghét đó lại phán một câu xanh rờn khiến cô tức ói máu:
_Đầu cô cứng vậy coi chừng bể kính xe tôi!!! rồi anh cười khoái chí.
Còn mặt cô thì nhăn lại vì cái trán lại u thêm một cục nhức nhối.
Cô và cha cô rong ruổi trên khắp các đường phố và cuối cùng. Ông sực nhớ ra một người có khả năng giúp đỡ cha con ông trong lúc này là nhà họ Lâm.
_Ba à, thôi mình đi chỗ khác đi!!! cô kéo tay ba cô lại khi ông vừa giơ tay lên nhấn chuông.
Nhìn ngôi biệt thự khang trang này khiến cô choáng ngộp
Ngôi biệt thự này trông có vẻ rất to rất giàu rất...có mùi tiền nhưng nó lại toát lên cái không khí lạnh lẽo khiến cô lạnh người.
_Con sao vậy con gái??? chúng ta đâu còn chỗ nào để đi. Nhà này dù sao cũng chịu ơn ba mà!!!!
_Nhưng mà.........!!!
Cô chưa kịp nói dứt lời thì ba vô đã nhấn vô cái chuông luôn rồi. Một ông quản gia đứng tuổi mở cửa:
_Các vị cần tìm ai???
Ba cô liền nói:
_Chúng tôi cần tìm ông Lâm!!!!
Cô giật khẽ tay áo ba mình lại như ra hiệu cho ông đi về. Ông quản gia nhìn ba cô rồi hỏi:
_Ông có hẹn trước không????
_Không, nhưng cứ nói với ông ấy tôi là ân nhân mười sáu năm về trước.
_Xin các vị chờ chút!!! Ông quản gia nói rồi quay lưng vào nhà báo với chủ nhà về sự có mặt của cha con cô.
Cô lại giật giật tay áo ba mình:
_Mình về đi ba như vậy con ngại lắm!!!
Ông nhăn trán đáp:
_Nếu về chúng ta biết đi đâu bây giờ??
Cô suy nghĩ rồi đáp:
_Chúng ta...........!! một lần nữa cô lại không nói được hết câu khi cánh cửa rào lại mở ra ông quản gia khi nãy bước ra gật đầu chào ra hiệu cho cha con cô đi theo.
Cha cô xuýt xoa:
_Chà chà, nhà này giàu quá!!!!
Cô không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn quanh. Họ được dẫn đến một căn phòng lớn mà cô nghĩ là phòng khách vì ở đây có bộ ghế sofa cực kì to và hoành tránh. Cách bày trí căn nhà khiến cô choáng ngộp: nó quá đẹp. Và đây cũng là lần đầu tiên cô được bước vào một căn biệt thự của nhà giàu.....
............
Ông quản gia cúi khẽ người rồi dang tay về phía chiếc ghế sofa ra hiệu cho cha con cô ngồi. Cha cô xuýt xoa:
_Ui cha, ngồi êm quá nhỉ???
Cô thì khẽ nhún nhún người trên ghế độ co giản của chiếc ghế khiến cô thích thú cực kỳ.
_Êm ái thật ba!!!
_E hèm!!!!!
Hai cha con cô đưa mắt về phía người đàn ông vừa tằng hắng. Ông chủ này cũng lớn tuổi rồi theo cô nghĩ chắc ông cũng 70 trở lên. Nhìn tóc ông chuyển sang màu bạc gần hết. Khuôn mặt hiền từ phúc hậu giãn ra thành một nụ cười. Ông bước đến chỗ cha cô con đang ngồi. Đưa tay ra bắt tay với cha cô rồi nói:
_Tôi đã mong chờ các vị đến đây từ lâu lắm rồi để tôi có thể đền đáp ân nghĩa trước khi tôi không còn trên cõi đời này!!!!
Cha cô đỡ ông ngồi xuống:
_Ngài chủ tịch đừng lo chúng tôi đến đây chỉ vì muốn ông có cơ hội trả ơn!!!
Cô tròn mắt nhìn người vừa nói ra câu nói này không ai khác ngoài cha cô rồi cảm thấy chưng hững xen lẫn ngượng ngùng vì sự thẳng toạc của cha mình.
Ông chủ tịch trầm ngâm một lúc rồi bật cười nói:
_Tôi thích sự thẳng thắn của ông!!!!!
Cô thở phào nhẹ nhõm vì ông đã không vì câu nói vừa rồi mà shock. Ông tiếp tục nói:
_Hai người muốn ta làm gì để trả mối ơn nghĩa này???
Cha cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau chậc lưỡi thở dài:
_Thật ra chúng tôi rất ngại khi đến đây nhưng vì tình huống cấp bách quá chúng tôi không còn biết đi đâu cả. Mong ngài chủ tịch giúp đỡ.
Ông chủ tịch nhìn về phía hai cái vali của cha con họ rồi gật gù hiểu ý.
Nãy giờ cô cứ nhìn ông chủ tịch chăm chăm. Một phần vì cô ngạc nhiên trước sự thân thiện của ông. Trong suy nghĩ cô người giàu bao giờ cũng cau có, khó chịu nhưng ông lại mang cho cô một cảm giác hoàn toàn khác. Bất chợt bắt gặp ánh mắt của ông nhìn mình cô e thẹn đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. Ông chủ tịch giơ tay ra bắt tay cô:
_Ta rất vui vì rất lâu rồi mới được gặp con con gái!!!!
Cô há hốc mồm ra ngạc nhiên lấp bấp hỏi:
_Ông...ông... cũng biết con????
Ông bật cười khanh khách:
_Ta vẫn nhớ hình ảnh con bé chạy khắp nơi tìm người cứu con trai ta.....nếu không có con giờ này chắc nó đã chết rồi!!!!
Cô tròn mắt nhìn ông, càng lúc cô càng không hiểu câu chuyện "Ân nghĩa" này. Thấy cô có vẻ bối rối ông hiểu ý liền kể lại sự việc:
_Ngày đó ta đã sơ ý để đứa con trai vừa lên sáu của mình chạy ra bờ sông chơi. Rồi nó chợt chân té xuống sông. Nó vùng vẫy thì con đã thấy và chạy đi tìm ba con cứu nó. Nhìn dáng vẻ con vì cứu người mà chạy nhanh đến độ vấp ngã đến chảy máu chân mà không hay biết cho tới khi thằng nhóc con ta được cứu lên con mới kêu đau.
Cô hết nhìn ông sang nhìn cha cô. Thấy ông gật đầu ra vẻ "đúng như vậy" cô cũng thôi không tò mò nữa. Mặc dù cô không hề nhớ một tí gì. Có lẽ lúc đấy cô còn quá nhỏ nên không nhớ.....
_Quản gia!!!!
Ông quản gia ban nãy bước đến cạnh ông cúi đầu chờ lệnh:
_Hãy dọn hai phòng trống cho hai cha con ông ấy ở!!!!
_Nhưng mà....!!!! cô liền nói.
Hiểu ý cô ông mới nói:
_Con đừng ngại, ta xem hai người như người nhà từ ngày đó rồi. Hãy để ta có cơ hội trả ơn!!!!
Thấy ông dáng vẻ thành thẩn của ông cô e dè gật đầu. Còn cha cô thì khỏi nói cũng biết ông ấy đang cười tít cả mắt.
Cô thầm nghĩ:
_Ít ra ở đây cũng đỡ hơn phải lang thang suốt ngày ngoài đường mà không một xu dính túi!!!!
Đi theo ông quản gia về phòng. Cô còn khá nhiều thứ để tò mò. Nhà này treo khá nhiều tranh vẽ. Những bức tranh thiên nhiên đẹp rực rỡ khiến mắt cô không thể rời đi. Ông quản gia dừng lại trước một căn phòng và cô cũng hiểu ra đó là phòng mình. Cô thở thật mạnh rồi vặn tay nắm bước vào phòng. Cô bị choáng trước vẻ đẹp lỗng lẫy của phòng ngủ (choáng toàn tập) miệng thốt lên vô thức:
_WOW!!!!
Cô bước nhanh về phía chiếc giường được phủ ga màu vàng chanh mang cảm giác ấm áp đến không ngờ. Cả cái mùng cũng được treo lên y như phòng một cô công chúa.
_Thật là đẹp!!!
Cô bật tung cánh cửa sổ ra thít lấy không khí từ phía bện ngoài. Phía bên ngoài cánh cửa sổ là cả một khu vườn hoàng gia. Cô cho là vậy khi thấy muôn ngàn hoa mang nhiều màu sắc rực rỡ đang khoe nhìn dưới nắng chiều. Cô hít lấy hít để cái bầu không khí mà mình đang đứng cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Cô tò mò bước đến phòng tắm. Nơi này là nơi cuối cùng trong căn phòng này mà cô chưa khám phá. Cánh cửa phòng tắm mở ra. Tất cả nội thất trong phòng tắm như được đánh bóng. Bóng láng. Cái bồn tắm cũng mang màu kem kem.
_Quá hoàn hảo!!! là từ mà cô cho rằng đủ để miêu tả tất cả.Buổi tối bàn ăn được dọn ra với đủ hết các món mà cô cho rằng cô có thể hi sinh 1 đời này để đổi lấy một bữa ăn như thế. Dưới ánh đèn vàng rực rỡ sang trọng cô khoác lên mình bộ váy màu vàng nhạt mà ông vừa tặng lúc chiều. Cô cứ nhìn hết món ăn này tới món ăn kia rồi tới cách bày trí lộng lẫy của nhà bếp mà trong lòng tràn ngập niềm vui. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi, được ăn và được ở trong một căn nhà to thế này. Rồi ánh mắt dừng ở ông. Ông nhìn cô mỉm cười:
_Đến đây con gái!!!!
Cô bước vội đến chỗ ông rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ông nhìn cô ấm áp như tình yêu của một người ông dành cho cháu mình:
_Con ăn đi!!!!
Cô vừa cho vào miệng một miếng thịt chưa kịp nhai thì suýt nữa phụt ra khi cánh cửa nhà bếp mở ra. người bước vào là chàng trai mà cô chạm mặt trong toilet hồi tuần trước. Cô suýt rớt cả cái nĩa trên tay. Chàng trai nhìn cô không chớp mắt miệng khẽ kêu:
_Biến thái!!!!! cũng may là vừa đủ anh ta nghe.
Nhưng nhìn anh ta chép miệng thì cô cũng đủ hiểu là anh ta đã nhận ra cô là ai rồi. Anh ta bước đến bàn kéo tay cô ra ngoài. Bị đẩy vào thế bị động cô chỉ biết ngoan ngoãn chạy theo. Rồi anh đứng lại bất chợt khiến cô thắng không kịp nên đâm đầu thẳng vào lưng anh. Cô mới chợt nhận ra là mình đang đứng trong một khu vườn tuyệt đẹp dưới ánh đèn màu vàng rực rỡ. Cô lắc đầu nguày nguậy:
_Đây không phải lúc mơ mộng...đây không phải lúc mơ mộng!!!
Suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi anh lên tiếng:
_Cô đến đây làm gì???
_Ơ...tôi...!!! cô ấp úng đáp.
Trong đầu cô lóe lên một tia sáng rồi cô nhanh nhẩu đáp:
_Tôi là ân nhân của anh???
_Ân nhân??? cái từ "ân nhân" thoát ra từ miệng anh đầy châm biếm chế giễu khiến cô lạnh người.
_Cô tính đến bòn rút tiền của cha tôi chứ gì???
Cô há hốc mồm:
_Gì chứ, người đó là cha anh???
Anh khinh khỉnh đáp nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh:
_Cô rất có tài đóng kịch đấy!!!
Cô bực bội nhìn trừng trừng vào mặt anh nói:
_Tôi không đóng kịch...!!! rồi không thèm giải thích thêm cho cái đồ "đáng ghét" đó hiểu cô bỏ vào nhà bếp nơi có ông và cha cô đang đợi.
Cô bước vào bàn khẽ kéo ghế ra ngồi nhưng cũng không tài nào tránh khỏi 4 con mắt tò mò của ba cô và ông chủ tịch đang nhìn chăm chăm vào mình. Ông ngạc nhiên hỏi:
_Hai đứa quen nhau à???
Cô bối rối giây lát vì không biết sẽ trả lời như thế nào thì anh vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Thật ra là ngồi cách một cái ghế. Thấy cô im lặng không nói anh bèn lên tiếng:
_Con gặp cô ta ở.....!!! anh chưa nói dứt câu thì bị cô chồm qua bịt miệng lại ú ớ không nói thành tiếng. Cô nói khẽ vào tai anh:
_Anh mà nói thì tôi thề sẽ cho anh một trận!!!
Nhìn ánh mắt kiên quyết của cô anh đành nhượng bộ. Cô cười xòa:
_Thật ra tụi con mới biết nhau hồi tuần trước thôi ạ!!!
Anh lặng thinh không nói không rằng nhưng ánh mắt lạnh băng đằng đằng sát khí. Khiến cô cảm thấy như đang ngồi gần 1 tảng băng trôi.
Suốt bữa ăn mọi người cười nói vui vẻ chỉ trừ một người mặt luôn lầm lầm lì lì. Mà cô cũng chẳng thèm quan tâm đến - kệ anh chứ liên quan gì tới tôi. Lâu lâu cô quay qua nhìn anh tưởng đâu cô cảm thông và bắt chuyện ai dè cô lè lưỡi ra chọc quê khiến anh càng tức thêm đùng đùng bỏ về phòng.
.........
Cô nằm lăn qua lăn lại trên giường sao lại cảm thấy bất an dữ vậy ta???? chỗ này quả thật rất tuyệt nhưng đây không phải chỗ dành cho mình.
_Có lẽ mình nên rời khỏi đây sớm!!! cô khẽ nói rồi chìm vào giấc ngủ.
Những tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ và rọi thẳng ngay mặt cô. Cô cũng chẳng thèm dậy mà chỉ trở mình rồi kéo cái chăn đắp trùm luôn cả mặt - thế là an toàn ngủ rồi. Vậy mà khoảng mười lăm phút sau một kẻ "vô duyên" vào đó gõ cửa phòng cô rầm rầm khiến cô "không dậy không được" bước xuống giường và lết tới cửa. Cô đưa tay lên dụi mắt. "Kẻ vô duyên" đó không ai khác mà là anh. Anh đang nhăn nhó vì cô mở cửa lâu. Vừa thấy đầu cô ló ra khỏi cửa là anh liền quăng vào người cô một bộ đồ lạnh lùng nói:
_Thay đồ lẹ rồi theo tôi ra ngoài!!!
Cô ngạc nhiên hỏi:
_Đi đâu???
Anh không thèm trả lời mà đóng sầm cửa lại bỏ đi. Bỏ mặc cô đang đứng thẫn thờ với "dấu chấm hỏi" to đùng trong đầu. Cô vội vàng thay đồ rồi chạy theo anh.
Thấy cô bước xuống ông vui vẻ cười nói:
_Lại đây ăn sáng đi con gái!!!
Cô mỉm cười bước đến bên cạnh ông ngồi xuống nhâm nhi bữa sáng. Lâu lâu quay sang nhìn vẻ mặt cau có của anh mà cô thấy hả hê hết sức. Anh đột nhiên đứng dậy rồi nói:
_Đi thôi!!!
Cô vội vàng đứng dậy chào ông và ba cô rồi hấp tấp chạy theo.
_Người gì mà đi nhanh thế không biết!!! vừa chạy theo cô vừa thở hổn hển.
Ông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô đang đuổi theo anh mà bật cười:
_Tụi nó có vẻ thân quá, nếu như thành một đôi thì tốt biết mấy!!!
Ba cô vôi vàng đáp:
_Như thế đâu có gì khó thưa chủ tịch!!!
Ông ngạc nhiên hỏi:
_Ông không phản đối à???
Ba cô lắc đầu rồi nói:
_Tôi sẽ ủng hộ ông chủ tịch!!!
Thấy thế ông chủ tịch vui mừng ra mặt. Ông liền nói:
_Quyết định như vậy đi!!!
Về phần hai kẻ đang đứng ngoài gara xe kia......
Cô gõ tay vào mặt kính chiếc xe anh đang ngồi. Anh bèn hạ kính xe xuống:
_Sao không vô mà còn đứng ngoài đó????
Cô chu môi đáp:
_Anh không mở cửa xe thì sao tôi vô được????
Anh chồm qua đẩy cửa cho cô vào miệng lẩm bẩm vừa đủ cô nghe:
_Đồ nhà quê!!!!!
Cô nghe thấy nhưng đành giả điên chọc tức anh:
_Anh nói anh nhà quê à??? anh đừng ngại tôi không có chê anh quê đâu!!! nói rồi cô bật cười khanh khách. Tức quá anh đạp mạnh ga vọt ra khỏi cửa gara khiến cô ngã nhào ra phía sau rồi độ ngột thắng xe lại khiến cô ngã nhào ra phía trước. Đầu cô đập vào kính chắn gió nghe cái cốp. Anh xuýt xoa. Tưởng anh hối lỗi ai dè kẻ đáng ghét đó lại phán một câu xanh rờn khiến cô tức ói máu:
_Đầu cô cứng vậy coi chừng bể kính xe tôi!!! rồi anh cười khoái chí.
Còn mặt cô thì nhăn lại vì cái trán lại u thêm một cục nhức nhối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.