Chương 32: Chương 11.2
Trịnh Viện
26/06/2015
Đi đến phía trước nhà hàng, Nghênh Hi nhận thấy bên ngoài có chút xôn xao.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô hỏi vài học sinh làm part-time đang tụ tập trước quầy hàng.
Một nhóm các cô trẻ tuổi đang châu đầu ghé tai thì thào với nhau, bộ dáng vẻ mặt đầy hưng phấn. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Chị Nghênh Hi, bên ngoài có một người khách rất đẹp trai!" Một cô gái nhỏ có đôi bím tóc buộc cao trên đầu, hai má đỏ rừng rực nói đầy thán phục.
"Thật quá đẹp trai! Xem ra ngài ấy cực giỏi, hơn nữa bộ dáng giống như có rất nhiều tiền." Một cô gái khác bằng tuổi hai mắt tỏa sáng bổ sung thêm.
"Nói cho chị nghe với nào?" Nghênh Hi cười hỏi. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Mấy cô gái trẻ này thật sự rất đáng yêu.
"Ngài ấy lái một chiếc xe thể thao xem ra cực kỳ đắt tiền, rồi dừng lại ở ngoài cửa nhà hàng của chúng ta!" Cô gái thứ ba có đôi má đầy tàn nhang, vẻ mặt tràn ngập ảo tưởng lộ rõ vẻ mê mẩn.
"Ở ngay cửa sao?" Ánh mắt Nghênh Hi dời về phía ngoài cửa.
Quả nhiên, có một chiếc xe thể thao màu đen đầy kiêu ngạo đang đỗ chắn ngang trước cổng nhà hàng ... di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Nhưng trong quy định, chỗ này không được dừng đỗ xe.
Nghênh Hi hơi hơi nhíu mày, đi tới nơi đã thu hút ánh mắt của nhóm các cô gái trẻ kia...
"Tiên sinh, phiền ngài có thể lái xe dời qua chỗ khác được không?"
"Có thể lắm, nhưng mà với điều kiện em phải đi cùng với anh." Người đàn ông xoay người, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người cô. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, trong nháy mắt, Nghênh Hi chết sững ở tại chỗ, cảm giác thấy mình cơ hồ không sao hít thở nổi nữa.
"Em cực kỳ kinh ngạc sao?" Hắc Diệu Tư nhếch môi, yên lặng nhìn cô."Em là người phụ nữ của anh, cho dù em ở nơi nào anh cũng đều có thể tìm được em."
Cô trừng mắt anh, mãi lúc sau cô mới khống chế được sự kinh ngạc lẫn luống cuống của mình.
"Mời anh đem xe đi chỗ khác, nếu anh muốn dùng cơm, trước hết xin mời anh đưa xe đi đã, sau đó có thể gọi người để được phục vụ các món ăn." Cô nghiêm mặt lại, vừa nói dứt lời, cô không chút do dự xoay người bỏ đi...
"Nghênh Hi." Anh tóm lấy cánh tay của cô.
"Anh buông tay ra." Cô nhỏ giọng trách cứ anh, khẩn trương nhìn xung quanh một hồi.
Mãi đến khi xác định chưa làm người khác chú ý, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Anh mau buông tay ra, tôi đang trong giờ làm việc." Cô tức giận cảnh cáo anh.
Nhìn thấy cô căng thẳng, thái độ của anh lại nhàn nhã khác thường: "Anh có lời muốn nói với em, trừ phi em theo anh ra ngoài, nếu không anh sẽ không buông tay." Nhướng mày, anh cẩn thận nghiên cứu thái độ của cô.
"Anh...”
Hít sâu một hơi, Nghênh Hi tự nhủ mình không nên so đo bởi anh chính là một người đàn ông thổ phỉ nhất trên đời.
"Rốt cuộc anh muốn nói điều gì đây? Không thể nói ở nơi này hay sao?"
"Em đang trong giờ làm việc, không tiện lắm." Anh dùng lời nói của chính cô để bao biện ngược lại với cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, cố gắng hạ giọng, tức giận nói: "Vậy anh hãy buông tay ra trước đã có được hay không?"
Cô chú ý tới mấy cô gái trẻ kia đã nhìn thấy Hắc Diệu Tư đang động tay động chân với cô.
"Theo anh ra ngoài." Anh cong môi, nhấc cặp chân dài, lôi thẳng cô ra ngoài cửa nhà hàng .
Cho dù Nghênh Hi không muốn, nhưng trong phòng ăn có rất nhiều khách hàng, cô rất khó tránh khỏi làm cho mọi người chú ý đến nếu cứ khư khư cố chấp chống cự lại anh. Trừ phi cô không thèm để ý tới ánh mắt của người khác.
Hai người đi đến ngoài cửa, cô lập tức hất tay anh ra.
Hắc Diệu Tư nheo lại mắt, cực kỳ hứng thú nhìn cô."Em đang tức giận sao, Nghênh Hi?"
"Vì tôi lại không thể tức giận chứ?" Cô phẫn nộ nói: "Trước kia anh trả thù tôi còn chưa đủ sao? Dựa vào cái gì anh lại tới quấy rầy cuộc sống của tôi chứ?"
"Em biết rõ ràng vì sao anh xuất hiện ở đây mà." Anh thu hồi lại nụ cười, thẳng thắn yêu cầu: "Theo anh trở về."
"Không bao giờ." Cô cự tuyệt không chút suy nghĩ.
Không khí đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng.
Hắc Diệu Tư giận tái mặt: "Rốt cục em muốn anh phải làm như thế nào đây?" Mãi lâu sau anh mới phá vỡ sự trầm mặc.
"Anh không phải làm cái gì hết, chỉ cần hãy rời khỏi cuộc sống của tôi mà thôi." Thái độ lạnh nhạt, Nghênh Hi nhìn người đối diện thẫn thờ nói.
"Như vậy không được." Anh cũng nghiêm mặt lại, trả lời thẳng thừng
"Vậy, cho tới cùng anh muốn thế nào đây? !"
Cô cũng không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa, kích động chất vấn anh.
"Những lời này anh nên hỏi lại em mới đúng, cho tới cùng em muốn điều gì đây?!" Anh giọng nói của anh không còn kiên nhẫn, trở nên cứng nhắc nhưng cũng tràn ngập sự mất tự nhiên.
Cảm giác sắp không khống chế nước mắt tràn mi, Nghênh Hi xoay lưng lại về phía anh."Anh đi đi, tôi không thể trở về với anh, vĩnh viễn không thể."
Hắc Diệu Tư giận tái mặt, gương mặt anh tuấn đầy tăm tối.
"Được, em muốn thời gian, anh sẽ cho em thời gian."
Anh đi đến cạnh cửa xe, trước khi lên xe bỏ lại một câu sau cùng ...
"Em hãy ngẫm nghĩ một lần cuối đi, anh thật sự hi vọng em hãy trở về cùng anh."
Nghênh Hi đứng thẳng bất động tại cửa, mãi đến lúc anh lái xe đi, cô mới mệt mỏi đưa tay lau đi những giọt nước mắt.
※※※
Nghênh Hi phát hiện, gần đây thường xuyên có những người không hiểu tại sao cứ đến gác ngoài cửa nhà hàng ...
Những người đó vừa nhìn đã thấy không phải là người như những người dân bình thường khác, tất cả họ đều cao to, cường tráng, vẻ mặt sát khí, chỉ kém ở trên mặt không có vết dao chém mà thôi. Khách hàng sợ tới mức không dám tới cửa, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, nhà hàng hoàn toàn không thể kinh doanh được nữa.
"Ài!"
Lúc này đã là lần thở dài thứ hai mươi trong ngày của Mike.
"Tôi thấy nhất định là do tôi không muốn bán nhà hàng này, cho nên đã đắc tội với người nào đó rồi." Mike lẩm bẩm, ánh mắt trừng trừng như muốn đâm mấy gã đại hán ở ngoài cửa kia.
"Rốt cuộc vì sao lại thế này, những người này ở từ đâu tới đây vậy?" Nghênh Hi hỏi Mike.
"Hai ngày trước có người tới tìm tôi đàm phán chuyện mua lại nhà hàng này " Mike nói vẻ như không biết làm thế nào: "Cô cũng biết rồi đấy, Nghênh Hi à, tôi và Điềm Điềm cũng sắp kết hôn, cho nên tôi đã suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định, cho dù đối phương có đặt giá bao nhiêu tiền tôi cũng không bán nhà hàng này. Nhưng mà không biết vì sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, tình hình vẫn còn thế này thì làm sao nhà hàng tiếp tục buôn bán được đây..."
Mike hoang mang ôm lấy đầu, không hiểu vì sao mỗi lần anh mở cửa hàng, mỗi lần kinh doanh không quá ba tháng, đều có người muốn mua lại.
Nghênh Hi vừa nghe, đã biết đây là kiệt tác của ai.
"Anh không cần phải lo lắng, không sao đâu." Cô yếu ớt an ủi Mike.
Mike vẫn không ngừng thở dài, mỗi một lần ngẩng đầu nhìn ra đồ hung thần ác sát ngoài cửa kia, anh lại càng chán nản cúi đầu xuống thấp hơn.
Nhìn thấy bộ dạng này của Mike, thật sự Nghênh Hi cảm thấy mình thật có lỗi, nếu không phải bởi vì cô, Mike hẳn sẽ không luôn gặp phải những chuyện kỳ quái như vậy...
Cô biết Hắc Diệu Tư làm như vậy, mục đích là cái gì.
Nhưng mà, sao anh lại có thể không kiêng nể bất cứ điều gì vậy chứ? Anh phá hoại cuộc sống bình lặng của cô, bức bách bạn bè của cô để làm gì?
"Nghênh Hi, thật xin lỗi, lần này có khác với những lần trước, tôi đồ rằng không chắc mình có giữ lại được nhà hàng này không." Mike ưu sầu nói.
Nghe thấy Mike nói vậy, Nghênh Hi không kìm được lòng chua xót ...
Vì sao cô luôn luôn không thoát khỏi nổi Hắc Diệu Tư? Lại còn làm liên lụy đến bạn bè ở bên mình, làm hại bọn họ phải chịu tội !
Vành mắt cô đỏ ửng, rốt cục Nghênh Hi hạ quyết tâm...
Mục đích Hắc Diệu Tư làm như vậy chính là muốn ép cô chủ động đi tìm anh! Vậy thì cô sẽ đi tìm anh...
"Có chuyện gì vậy?"
Cô hỏi vài học sinh làm part-time đang tụ tập trước quầy hàng.
Một nhóm các cô trẻ tuổi đang châu đầu ghé tai thì thào với nhau, bộ dáng vẻ mặt đầy hưng phấn. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Chị Nghênh Hi, bên ngoài có một người khách rất đẹp trai!" Một cô gái nhỏ có đôi bím tóc buộc cao trên đầu, hai má đỏ rừng rực nói đầy thán phục.
"Thật quá đẹp trai! Xem ra ngài ấy cực giỏi, hơn nữa bộ dáng giống như có rất nhiều tiền." Một cô gái khác bằng tuổi hai mắt tỏa sáng bổ sung thêm.
"Nói cho chị nghe với nào?" Nghênh Hi cười hỏi. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Mấy cô gái trẻ này thật sự rất đáng yêu.
"Ngài ấy lái một chiếc xe thể thao xem ra cực kỳ đắt tiền, rồi dừng lại ở ngoài cửa nhà hàng của chúng ta!" Cô gái thứ ba có đôi má đầy tàn nhang, vẻ mặt tràn ngập ảo tưởng lộ rõ vẻ mê mẩn.
"Ở ngay cửa sao?" Ánh mắt Nghênh Hi dời về phía ngoài cửa.
Quả nhiên, có một chiếc xe thể thao màu đen đầy kiêu ngạo đang đỗ chắn ngang trước cổng nhà hàng ... di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Nhưng trong quy định, chỗ này không được dừng đỗ xe.
Nghênh Hi hơi hơi nhíu mày, đi tới nơi đã thu hút ánh mắt của nhóm các cô gái trẻ kia...
"Tiên sinh, phiền ngài có thể lái xe dời qua chỗ khác được không?"
"Có thể lắm, nhưng mà với điều kiện em phải đi cùng với anh." Người đàn ông xoay người, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người cô. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, trong nháy mắt, Nghênh Hi chết sững ở tại chỗ, cảm giác thấy mình cơ hồ không sao hít thở nổi nữa.
"Em cực kỳ kinh ngạc sao?" Hắc Diệu Tư nhếch môi, yên lặng nhìn cô."Em là người phụ nữ của anh, cho dù em ở nơi nào anh cũng đều có thể tìm được em."
Cô trừng mắt anh, mãi lúc sau cô mới khống chế được sự kinh ngạc lẫn luống cuống của mình.
"Mời anh đem xe đi chỗ khác, nếu anh muốn dùng cơm, trước hết xin mời anh đưa xe đi đã, sau đó có thể gọi người để được phục vụ các món ăn." Cô nghiêm mặt lại, vừa nói dứt lời, cô không chút do dự xoay người bỏ đi...
"Nghênh Hi." Anh tóm lấy cánh tay của cô.
"Anh buông tay ra." Cô nhỏ giọng trách cứ anh, khẩn trương nhìn xung quanh một hồi.
Mãi đến khi xác định chưa làm người khác chú ý, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Anh mau buông tay ra, tôi đang trong giờ làm việc." Cô tức giận cảnh cáo anh.
Nhìn thấy cô căng thẳng, thái độ của anh lại nhàn nhã khác thường: "Anh có lời muốn nói với em, trừ phi em theo anh ra ngoài, nếu không anh sẽ không buông tay." Nhướng mày, anh cẩn thận nghiên cứu thái độ của cô.
"Anh...”
Hít sâu một hơi, Nghênh Hi tự nhủ mình không nên so đo bởi anh chính là một người đàn ông thổ phỉ nhất trên đời.
"Rốt cuộc anh muốn nói điều gì đây? Không thể nói ở nơi này hay sao?"
"Em đang trong giờ làm việc, không tiện lắm." Anh dùng lời nói của chính cô để bao biện ngược lại với cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, cố gắng hạ giọng, tức giận nói: "Vậy anh hãy buông tay ra trước đã có được hay không?"
Cô chú ý tới mấy cô gái trẻ kia đã nhìn thấy Hắc Diệu Tư đang động tay động chân với cô.
"Theo anh ra ngoài." Anh cong môi, nhấc cặp chân dài, lôi thẳng cô ra ngoài cửa nhà hàng .
Cho dù Nghênh Hi không muốn, nhưng trong phòng ăn có rất nhiều khách hàng, cô rất khó tránh khỏi làm cho mọi người chú ý đến nếu cứ khư khư cố chấp chống cự lại anh. Trừ phi cô không thèm để ý tới ánh mắt của người khác.
Hai người đi đến ngoài cửa, cô lập tức hất tay anh ra.
Hắc Diệu Tư nheo lại mắt, cực kỳ hứng thú nhìn cô."Em đang tức giận sao, Nghênh Hi?"
"Vì tôi lại không thể tức giận chứ?" Cô phẫn nộ nói: "Trước kia anh trả thù tôi còn chưa đủ sao? Dựa vào cái gì anh lại tới quấy rầy cuộc sống của tôi chứ?"
"Em biết rõ ràng vì sao anh xuất hiện ở đây mà." Anh thu hồi lại nụ cười, thẳng thắn yêu cầu: "Theo anh trở về."
"Không bao giờ." Cô cự tuyệt không chút suy nghĩ.
Không khí đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng.
Hắc Diệu Tư giận tái mặt: "Rốt cục em muốn anh phải làm như thế nào đây?" Mãi lâu sau anh mới phá vỡ sự trầm mặc.
"Anh không phải làm cái gì hết, chỉ cần hãy rời khỏi cuộc sống của tôi mà thôi." Thái độ lạnh nhạt, Nghênh Hi nhìn người đối diện thẫn thờ nói.
"Như vậy không được." Anh cũng nghiêm mặt lại, trả lời thẳng thừng
"Vậy, cho tới cùng anh muốn thế nào đây? !"
Cô cũng không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa, kích động chất vấn anh.
"Những lời này anh nên hỏi lại em mới đúng, cho tới cùng em muốn điều gì đây?!" Anh giọng nói của anh không còn kiên nhẫn, trở nên cứng nhắc nhưng cũng tràn ngập sự mất tự nhiên.
Cảm giác sắp không khống chế nước mắt tràn mi, Nghênh Hi xoay lưng lại về phía anh."Anh đi đi, tôi không thể trở về với anh, vĩnh viễn không thể."
Hắc Diệu Tư giận tái mặt, gương mặt anh tuấn đầy tăm tối.
"Được, em muốn thời gian, anh sẽ cho em thời gian."
Anh đi đến cạnh cửa xe, trước khi lên xe bỏ lại một câu sau cùng ...
"Em hãy ngẫm nghĩ một lần cuối đi, anh thật sự hi vọng em hãy trở về cùng anh."
Nghênh Hi đứng thẳng bất động tại cửa, mãi đến lúc anh lái xe đi, cô mới mệt mỏi đưa tay lau đi những giọt nước mắt.
※※※
Nghênh Hi phát hiện, gần đây thường xuyên có những người không hiểu tại sao cứ đến gác ngoài cửa nhà hàng ...
Những người đó vừa nhìn đã thấy không phải là người như những người dân bình thường khác, tất cả họ đều cao to, cường tráng, vẻ mặt sát khí, chỉ kém ở trên mặt không có vết dao chém mà thôi. Khách hàng sợ tới mức không dám tới cửa, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, nhà hàng hoàn toàn không thể kinh doanh được nữa.
"Ài!"
Lúc này đã là lần thở dài thứ hai mươi trong ngày của Mike.
"Tôi thấy nhất định là do tôi không muốn bán nhà hàng này, cho nên đã đắc tội với người nào đó rồi." Mike lẩm bẩm, ánh mắt trừng trừng như muốn đâm mấy gã đại hán ở ngoài cửa kia.
"Rốt cuộc vì sao lại thế này, những người này ở từ đâu tới đây vậy?" Nghênh Hi hỏi Mike.
"Hai ngày trước có người tới tìm tôi đàm phán chuyện mua lại nhà hàng này " Mike nói vẻ như không biết làm thế nào: "Cô cũng biết rồi đấy, Nghênh Hi à, tôi và Điềm Điềm cũng sắp kết hôn, cho nên tôi đã suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định, cho dù đối phương có đặt giá bao nhiêu tiền tôi cũng không bán nhà hàng này. Nhưng mà không biết vì sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, tình hình vẫn còn thế này thì làm sao nhà hàng tiếp tục buôn bán được đây..."
Mike hoang mang ôm lấy đầu, không hiểu vì sao mỗi lần anh mở cửa hàng, mỗi lần kinh doanh không quá ba tháng, đều có người muốn mua lại.
Nghênh Hi vừa nghe, đã biết đây là kiệt tác của ai.
"Anh không cần phải lo lắng, không sao đâu." Cô yếu ớt an ủi Mike.
Mike vẫn không ngừng thở dài, mỗi một lần ngẩng đầu nhìn ra đồ hung thần ác sát ngoài cửa kia, anh lại càng chán nản cúi đầu xuống thấp hơn.
Nhìn thấy bộ dạng này của Mike, thật sự Nghênh Hi cảm thấy mình thật có lỗi, nếu không phải bởi vì cô, Mike hẳn sẽ không luôn gặp phải những chuyện kỳ quái như vậy...
Cô biết Hắc Diệu Tư làm như vậy, mục đích là cái gì.
Nhưng mà, sao anh lại có thể không kiêng nể bất cứ điều gì vậy chứ? Anh phá hoại cuộc sống bình lặng của cô, bức bách bạn bè của cô để làm gì?
"Nghênh Hi, thật xin lỗi, lần này có khác với những lần trước, tôi đồ rằng không chắc mình có giữ lại được nhà hàng này không." Mike ưu sầu nói.
Nghe thấy Mike nói vậy, Nghênh Hi không kìm được lòng chua xót ...
Vì sao cô luôn luôn không thoát khỏi nổi Hắc Diệu Tư? Lại còn làm liên lụy đến bạn bè ở bên mình, làm hại bọn họ phải chịu tội !
Vành mắt cô đỏ ửng, rốt cục Nghênh Hi hạ quyết tâm...
Mục đích Hắc Diệu Tư làm như vậy chính là muốn ép cô chủ động đi tìm anh! Vậy thì cô sẽ đi tìm anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.