Chương 33: CHƯƠNG 11.3
Trịnh Viện
26/06/2015
Sau khi nhanh chóng ra khỏi nhà hàng, cô đơn thương độc mã chạy đến tòa nhà lớn của tập đoàn Hắc thị. Cô nhận ra những bảo vệ lần trước đã ngăn cản cô, lần này lại để mặc cô đi vào thoải mái không ngăn trở nữa, lại còn đầy khách khí mỉm cười chào hỏi đối với cô ... diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Giống như đã sớm biết cô sẽ tới nơi này vậy.
Nghênh Hi đầy hồ nghi đi vào thang máy, sau khi đến tầng cao nhất, cô phát hiện ra cả khu văn phòng xa hoa rộng lớn như vậy mà lại trống không, đến cả một con mèo nhỏ cũng không có.
Ngày trước khi cô tới, rõ ràng nơi này rất náo nhiệt, một đoàn thư ký và nhân viên trợ lý rồng rắn vây quanh bên người Hắc Diệu Tư.
"Em nhìn cái chết tiệt gì ở xung quanh văn phòng vậy?"
Tiếng nói trầm thấp của Hắc Diệu Tư bỗng dưng vang lên, làm Nghênh Hi giật nảy mình.
"Vì sao nơi này của anh lại trở nên trống không như vậy?" Cô nghi ngờ hỏi, vừa rồi từ lúc ở dưới lầu cô đã cảm thấy có gì đó không bình thường.
Một văn phòng trống không, cũng bởi vì nó xa hoa, rộng lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi, lại càng làm cho người ta cảm thấy quái dị.
"Rất đơn giản, anh đã bảo tất cả bọn họ rời đi rồi." Anh sải cặp chân dài, nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc bàn tiếp khách.
"Vì sao lại thế?" Giác quan thứ sáu của con người, làm cho cô nổi lên sự hoài nghi về hiện tượng không bình thường này.
"Em đến chỗ anh là để thảo luận về văn phòng sao?" Anh như cười như không hỏi lại cô:"Nếu em thích, anh có thể ở chuẩn bị một phòng “trợ lý đặc biệt”dành riêng cho em ở nơi này." Anh cúi đầu cười nhẹ ngỏ ý.
"Anh đừng có giở cái vẻ mặt cợt nhả ấy với tôi!" Nghênh Hi cực kỳ nghiêm túc nghiêm mặt lại. Cô chợt nhớ hôm nay mình tới đây là vì muốn"giáo huấn" anh: "Tôi đến đây vì lý do gì, tin rằng chính anh đã làm ra chuyện gì thì anh cũng đã biết rất rõ rồi."
"Anh đã làm chuyện gì vậy?" Anh khẽ cười hỏi lại, mở chiếc hộp màu vàng rút ra một điếu xì gà cao nhất cấp, thảnh thơi châm lửa.
"Anh đã phái người đến gác ở cửa nhà hàng của Mike, cố ý làm cho việc kinh doanh của anh ấy không được thuận lợi, đúng không?" Cô vạch trần tội trạng của anh.
"Anh đã làm vậy sao?" Anh tròn mắt.
Không ngờ rằng anh lại có thể vô lại đến vậy!
"Đương nhiên là anh làm rồi!" Nghênh Hi trợn trừng cả mắt, thái độ quá quắt tỏ ý không liên quan gì của anh làm cho cô cực kỳ phẫn nộ."Nếu như anh muốn làm việc gì, cứ nhằm vào tôi là được, đừng có làm ảnh hướng đến bạn bè vô tội của tôi!"
Hắc Diệu Tư nheo mắt lại : "Em sai rồi, tất cả những điều anh làm chỉ nhằm vào em thôi, những người khác anh hoàn toàn không có hứng thú."
Giọng điệu tự cao tự đại, chỉ tốt ở bề ngoài, làm cho Nghênh Hi càng thêm tức giận.
"Nhưng hiện tại, anh đã xúc phạm tới bạn bè của tôi... "
"Đủ rồi đấy!" Anh đột nhiên phát hỏa: "Mở miệng ngậm miệng đều là bạn bè, anh nghe mà quá chướng tai, nếu có thể anh sẽ tìm người mang cái người mà em gọi là bạn bè kia ném xuống sông luôn."
Nghênh Hi kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
"Làm sao anh lại có thể ngang ngược, không phân rõ phải trái như vậy chứ? !"
"Bởi vì “lý” là do anh đặt ra, anh cao hứng thì sẽ rất biết điều, còn nếu mất hứng thì sẽ ngang ngược!" Anh xấu xa nói.
Anh kiêu ngạo nhìn cô, lồng ngực của Nghênh Hi không ngừng lên xuống bởi quá tức giận, cô cố gắng kìm lại nước mắt:"Tới cùng anh muốn thế nào mới bằng lòng dừng tay đây? !"
"Điều ấy em biết rất rõ mà, việc gì phải hỏi anh nữa." Khẩu khí của anh cự kỳ cứng rắn.
Rốt cuộc nước mắt của Nghênh Hi không kìm nổi nữa liền trào ra: "Tôi đã nói rồi, sẽ không bao giờ trở về với anh, nhất định không trở về."
Khuôn mặt tuấn tú bá đạo của Hắc Diệu Tư trở nên cứng đờ.
Nhìn thấy nước mắt của cô, gương mặt anh tuấn của anh thoáng chốc như bị sương mù phủ kín: “Không được khóc." Anh khàn giọng cảnh cáo cô.
Cô chua xót khổ sở gằn từng tiếng nói với anh: "Nếu anh còn tiếp tục làm tổn thương tới bạn bè của tôi, tôi sẽ hận anh." Nước mắt không nghe lời vẫn tiếp tục lăn xuống dưới.
Sắc mặt Hắc Diệu Tư rất khó coi: "Anh đã bảo là em là không được khóc cơ mà!" Giọng của anh càng thêm trầm đục.
"Anh đừng có để ý đến tôi..."
"Chết tiệt!"
Đột nhiên anh đưa tay tóm lấy cô. Nghênh Hi trở tay không kịp, lập tức bị anh ôm vào lòng...
"Anh đã nói là em không được khóc,em không nghe thấy sao? !" Giọng nói của anh rất xấu, lại giống như đang cố kìm nén lại cảm xúc sắp sửa bạo phát, vòng ôm của anh rất dịu dàng, rất cẩn thận như không muốn làm đau cô.
Nghênh Hi ngơ ngác nhìn người đàn ông đang thở hổn hển...
Nước mắt của cô làm cho anh không khống chế được sao?
Mọi người đều biết, từ trước đến nay Hắc Diệu Tư luôn lạnh lùng, tự kiềm chế rất tốt, nhưng mà...
Trong lúc vô tình, dường như cô đã phát hiện ra một chuyện vô cùng lạ lùng...
Nước mắt tiếp tục rơi xuống đất, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hắc Diệu Tư càng ngày càng thối, "thí nghiệm" của cô đã tính toán chuẩn xác hơn một chút.
"Ginny, lập tức thông báo cho Long Nham, nói cậu ta rút bỏ người gác cửa!" Rốt cục anh nhấn vào chiếc nút trò chuyện ở trên bàn, ảo não nhìn người con gái ở trong lòng.
Nụ cười thắng lợi hiện ra trên gương mặt như “hoa lê đẫm mưa” (nước mưa đọng trên cánh hoa lê) của Nghênh Hi...
Nếu như sớm biết chiêu này có tác dụng tốt như vậy, cô cũng không ngại lấy nước mắt của mình để đối phó với "người xấu" kia .
"Em đừng tưởng rằng anh sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy!" Anh nói giọng âm trầm, , trừng mắt hung tợn nhìn nụ cười trên mặt Nghênh Hi.
"Tôi phải đi rồi." Nước mắt đã biến mất, cô đẩy người đàn ông ra, không buồn để ý tới lời uy hiếp ác bá của anh.
"Em còn muốn chạy đi đâu?" Hắc Diệu Tư không những không buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
"Anh còn muốn thế nào nữa..."
Trước sau Nghênh Hi không thể tránh thoát ra nổi vòng tay của anh, sức lực của anh cũng thật lớn...
"Tự đến cửa chui đầu vào lưới, đơn giản như vậy mà em đã muốn đi sao?" Anh nheo mắt lại, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm sâu sắc.
"Cho tới cùng anh muốn thế nào thì mới thôi!" Cô căng thẳng nhớ tới việc một cả tầng lầu này hoàn toàn không có những người khác.
"Vậy em muốn như thế nào?" Anh cong môi, nở nụ cười cực kỳ tà ác."Em nói xem?"
Nghênh Hi ngơ ngác mở to mắt nhìn lại anh...
Đột nhiên cô chợt hiểu ra, so với sự hư hỏng của "con người xấu xa" kia, bản thân cô dường như đã quá đơn thuần ...
Giống như đã sớm biết cô sẽ tới nơi này vậy.
Nghênh Hi đầy hồ nghi đi vào thang máy, sau khi đến tầng cao nhất, cô phát hiện ra cả khu văn phòng xa hoa rộng lớn như vậy mà lại trống không, đến cả một con mèo nhỏ cũng không có.
Ngày trước khi cô tới, rõ ràng nơi này rất náo nhiệt, một đoàn thư ký và nhân viên trợ lý rồng rắn vây quanh bên người Hắc Diệu Tư.
"Em nhìn cái chết tiệt gì ở xung quanh văn phòng vậy?"
Tiếng nói trầm thấp của Hắc Diệu Tư bỗng dưng vang lên, làm Nghênh Hi giật nảy mình.
"Vì sao nơi này của anh lại trở nên trống không như vậy?" Cô nghi ngờ hỏi, vừa rồi từ lúc ở dưới lầu cô đã cảm thấy có gì đó không bình thường.
Một văn phòng trống không, cũng bởi vì nó xa hoa, rộng lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi, lại càng làm cho người ta cảm thấy quái dị.
"Rất đơn giản, anh đã bảo tất cả bọn họ rời đi rồi." Anh sải cặp chân dài, nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc bàn tiếp khách.
"Vì sao lại thế?" Giác quan thứ sáu của con người, làm cho cô nổi lên sự hoài nghi về hiện tượng không bình thường này.
"Em đến chỗ anh là để thảo luận về văn phòng sao?" Anh như cười như không hỏi lại cô:"Nếu em thích, anh có thể ở chuẩn bị một phòng “trợ lý đặc biệt”dành riêng cho em ở nơi này." Anh cúi đầu cười nhẹ ngỏ ý.
"Anh đừng có giở cái vẻ mặt cợt nhả ấy với tôi!" Nghênh Hi cực kỳ nghiêm túc nghiêm mặt lại. Cô chợt nhớ hôm nay mình tới đây là vì muốn"giáo huấn" anh: "Tôi đến đây vì lý do gì, tin rằng chính anh đã làm ra chuyện gì thì anh cũng đã biết rất rõ rồi."
"Anh đã làm chuyện gì vậy?" Anh khẽ cười hỏi lại, mở chiếc hộp màu vàng rút ra một điếu xì gà cao nhất cấp, thảnh thơi châm lửa.
"Anh đã phái người đến gác ở cửa nhà hàng của Mike, cố ý làm cho việc kinh doanh của anh ấy không được thuận lợi, đúng không?" Cô vạch trần tội trạng của anh.
"Anh đã làm vậy sao?" Anh tròn mắt.
Không ngờ rằng anh lại có thể vô lại đến vậy!
"Đương nhiên là anh làm rồi!" Nghênh Hi trợn trừng cả mắt, thái độ quá quắt tỏ ý không liên quan gì của anh làm cho cô cực kỳ phẫn nộ."Nếu như anh muốn làm việc gì, cứ nhằm vào tôi là được, đừng có làm ảnh hướng đến bạn bè vô tội của tôi!"
Hắc Diệu Tư nheo mắt lại : "Em sai rồi, tất cả những điều anh làm chỉ nhằm vào em thôi, những người khác anh hoàn toàn không có hứng thú."
Giọng điệu tự cao tự đại, chỉ tốt ở bề ngoài, làm cho Nghênh Hi càng thêm tức giận.
"Nhưng hiện tại, anh đã xúc phạm tới bạn bè của tôi... "
"Đủ rồi đấy!" Anh đột nhiên phát hỏa: "Mở miệng ngậm miệng đều là bạn bè, anh nghe mà quá chướng tai, nếu có thể anh sẽ tìm người mang cái người mà em gọi là bạn bè kia ném xuống sông luôn."
Nghênh Hi kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
"Làm sao anh lại có thể ngang ngược, không phân rõ phải trái như vậy chứ? !"
"Bởi vì “lý” là do anh đặt ra, anh cao hứng thì sẽ rất biết điều, còn nếu mất hứng thì sẽ ngang ngược!" Anh xấu xa nói.
Anh kiêu ngạo nhìn cô, lồng ngực của Nghênh Hi không ngừng lên xuống bởi quá tức giận, cô cố gắng kìm lại nước mắt:"Tới cùng anh muốn thế nào mới bằng lòng dừng tay đây? !"
"Điều ấy em biết rất rõ mà, việc gì phải hỏi anh nữa." Khẩu khí của anh cự kỳ cứng rắn.
Rốt cuộc nước mắt của Nghênh Hi không kìm nổi nữa liền trào ra: "Tôi đã nói rồi, sẽ không bao giờ trở về với anh, nhất định không trở về."
Khuôn mặt tuấn tú bá đạo của Hắc Diệu Tư trở nên cứng đờ.
Nhìn thấy nước mắt của cô, gương mặt anh tuấn của anh thoáng chốc như bị sương mù phủ kín: “Không được khóc." Anh khàn giọng cảnh cáo cô.
Cô chua xót khổ sở gằn từng tiếng nói với anh: "Nếu anh còn tiếp tục làm tổn thương tới bạn bè của tôi, tôi sẽ hận anh." Nước mắt không nghe lời vẫn tiếp tục lăn xuống dưới.
Sắc mặt Hắc Diệu Tư rất khó coi: "Anh đã bảo là em là không được khóc cơ mà!" Giọng của anh càng thêm trầm đục.
"Anh đừng có để ý đến tôi..."
"Chết tiệt!"
Đột nhiên anh đưa tay tóm lấy cô. Nghênh Hi trở tay không kịp, lập tức bị anh ôm vào lòng...
"Anh đã nói là em không được khóc,em không nghe thấy sao? !" Giọng nói của anh rất xấu, lại giống như đang cố kìm nén lại cảm xúc sắp sửa bạo phát, vòng ôm của anh rất dịu dàng, rất cẩn thận như không muốn làm đau cô.
Nghênh Hi ngơ ngác nhìn người đàn ông đang thở hổn hển...
Nước mắt của cô làm cho anh không khống chế được sao?
Mọi người đều biết, từ trước đến nay Hắc Diệu Tư luôn lạnh lùng, tự kiềm chế rất tốt, nhưng mà...
Trong lúc vô tình, dường như cô đã phát hiện ra một chuyện vô cùng lạ lùng...
Nước mắt tiếp tục rơi xuống đất, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hắc Diệu Tư càng ngày càng thối, "thí nghiệm" của cô đã tính toán chuẩn xác hơn một chút.
"Ginny, lập tức thông báo cho Long Nham, nói cậu ta rút bỏ người gác cửa!" Rốt cục anh nhấn vào chiếc nút trò chuyện ở trên bàn, ảo não nhìn người con gái ở trong lòng.
Nụ cười thắng lợi hiện ra trên gương mặt như “hoa lê đẫm mưa” (nước mưa đọng trên cánh hoa lê) của Nghênh Hi...
Nếu như sớm biết chiêu này có tác dụng tốt như vậy, cô cũng không ngại lấy nước mắt của mình để đối phó với "người xấu" kia .
"Em đừng tưởng rằng anh sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy!" Anh nói giọng âm trầm, , trừng mắt hung tợn nhìn nụ cười trên mặt Nghênh Hi.
"Tôi phải đi rồi." Nước mắt đã biến mất, cô đẩy người đàn ông ra, không buồn để ý tới lời uy hiếp ác bá của anh.
"Em còn muốn chạy đi đâu?" Hắc Diệu Tư không những không buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
"Anh còn muốn thế nào nữa..."
Trước sau Nghênh Hi không thể tránh thoát ra nổi vòng tay của anh, sức lực của anh cũng thật lớn...
"Tự đến cửa chui đầu vào lưới, đơn giản như vậy mà em đã muốn đi sao?" Anh nheo mắt lại, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm sâu sắc.
"Cho tới cùng anh muốn thế nào thì mới thôi!" Cô căng thẳng nhớ tới việc một cả tầng lầu này hoàn toàn không có những người khác.
"Vậy em muốn như thế nào?" Anh cong môi, nở nụ cười cực kỳ tà ác."Em nói xem?"
Nghênh Hi ngơ ngác mở to mắt nhìn lại anh...
Đột nhiên cô chợt hiểu ra, so với sự hư hỏng của "con người xấu xa" kia, bản thân cô dường như đã quá đơn thuần ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.