Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 495
Truyện
29/09/2022
Chương 495
Trình Trình không thể không nghi ngờ, thằng nhóc này là con của ba mẹ thật sao? Không phải là của chú ba chứ? Nhưng mà mặt của Dương Dương giống mình như đúc mà.
Dương Dương chớp đôi mắt nghi ngờ, mày nhỏ nhăn lại: “Này, Bắc Minh Tư Trình, anh nói cái gì em không hiểu? Phong lưu nghĩa là gì?”
“Em đi với chú ba mấy ngày mà còn không hiểu phong lưu là sao hả?” Trình Trình mím môi, cậu phát hiện ra nếu mình còn nói tiếp thì bình tĩnh mà cậu xây dựng suốt năm năm sẽ bị phá hỏng mất.
“Đi với chú ba thì phải biết phong lưu là gì à? Rốt cuộc anh có ý gì vậy? Không được bắt nạt em ít chữ. Nói nhanh lên, phong lưu là gì, em phải biết.” Dương Dương quệt miệng, được đà lấn tới. Mặc dù cậu nhóc biết ít chữ, nhưng cậu cũng chăm chỉ hiếu học, không ngại học hỏi người khác, vậy mới là trẻ ngoan.
“…” Trình Trình trắng mắt, cậu thấy nhụt chí quá, bình tĩnh một lúc mới gầm lên: “Phong lưu nghĩa là lưu manh không có phong độ!”
“À?” Dương Dương gãi đầu một cái, ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ ⊙0⊙: “Chẳng trách hoa khôi nọ cứ giậm chân, mắng em là lưu manh rồi ôm mặt chạy…Bắc MinhTrình Trình này, hóa là lưu manh còn phhari có phong độ sao?”
“Phì..” Trình Trình phun máu…
Đứa trẻ lớn lên ở Mỹ thì không dạy nổi  ̄□ ̄||. . .
Màn đêm buông xuống.
Ở nhà Bắc Minh tối nay, đèn đuốc sáng choang, bóng người nhốn nháo.
Không phải vì lý do gì cả, là vì cậu hai nhà Bắc Minh ra lệnh, triệu tập toàn bộ người nhà, không có ngoại lệ.
Chỉ là không ai ngờ rằng…
Ngay cả nhân vật đứng đầu thành phố A-thị trưởng Bùi và thiên kim Bùi Huyền Kim cũng đến thăm nhà.
“Ông Bùi, haha, hiếm khi ông tự đến.” Ông cụ Bắc Minh nhìn thấy thị trưởng Bùi thì tươi cười ra chào hỏi.
“Anh Chính khách sáo, tôi cũng bất ngờ, không ngờ lần này cậu hai lại gọi hai cha con tôi đến ăn một bữa cơm chúng, nói chuyện hôn sự đấy.” Thị trưởng Bùi cười cong mặt mày.
“Hahaha, vậy à, thằng hai có thể nghĩ thông suốt là tốt.” Đêm nay, ông cụ Bắc Minh cũng thấy bất ngờ, mặc dù không hiểu thằng hai bị làm sao, chịu gọi cha con nhà họ Bùi tới ăn cơm nhưng mà ông vẫn thấy vui mừng.
Sắp bắt đầu ăn tối.
Mọi người ngồi xuống cả bàn.
Cố Tịch Dao được sắp xếp ngồi bên cạnh Bắc Minh Quân. Cô thấy cha con nhà họ Bùi cũng xuất hiện ở đây thì hơi thấy nghi ngờ và bất an.
Lúc Bùi Huyền Kim nhìn thấy Cố Tịch Dao, cô ta hơi đổi sắc, nhưng xuất thân danh môn nên cô ta che giấu tốt vô cùng.
Trong bữa tiệc, Bắc Minh Quân không hề che đậy sự dịu dàng chăm sóc với Cố Tịch Dao, làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc…
“Nào, ăn cơm thôi.”
“Tịch Dao, đây là cá muối cao cấp năm nay mới được đưa tới, em ăn thử đi.”
“Tịch Dao, anh lấy xương ra cho em rồi, yên tâm mà ăn.”
“Tịch Dao, ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn…”
Trình Trình không thể không nghi ngờ, thằng nhóc này là con của ba mẹ thật sao? Không phải là của chú ba chứ? Nhưng mà mặt của Dương Dương giống mình như đúc mà.
Dương Dương chớp đôi mắt nghi ngờ, mày nhỏ nhăn lại: “Này, Bắc Minh Tư Trình, anh nói cái gì em không hiểu? Phong lưu nghĩa là gì?”
“Em đi với chú ba mấy ngày mà còn không hiểu phong lưu là sao hả?” Trình Trình mím môi, cậu phát hiện ra nếu mình còn nói tiếp thì bình tĩnh mà cậu xây dựng suốt năm năm sẽ bị phá hỏng mất.
“Đi với chú ba thì phải biết phong lưu là gì à? Rốt cuộc anh có ý gì vậy? Không được bắt nạt em ít chữ. Nói nhanh lên, phong lưu là gì, em phải biết.” Dương Dương quệt miệng, được đà lấn tới. Mặc dù cậu nhóc biết ít chữ, nhưng cậu cũng chăm chỉ hiếu học, không ngại học hỏi người khác, vậy mới là trẻ ngoan.
“…” Trình Trình trắng mắt, cậu thấy nhụt chí quá, bình tĩnh một lúc mới gầm lên: “Phong lưu nghĩa là lưu manh không có phong độ!”
“À?” Dương Dương gãi đầu một cái, ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ ⊙0⊙: “Chẳng trách hoa khôi nọ cứ giậm chân, mắng em là lưu manh rồi ôm mặt chạy…Bắc MinhTrình Trình này, hóa là lưu manh còn phhari có phong độ sao?”
“Phì..” Trình Trình phun máu…
Đứa trẻ lớn lên ở Mỹ thì không dạy nổi  ̄□ ̄||. . .
Màn đêm buông xuống.
Ở nhà Bắc Minh tối nay, đèn đuốc sáng choang, bóng người nhốn nháo.
Không phải vì lý do gì cả, là vì cậu hai nhà Bắc Minh ra lệnh, triệu tập toàn bộ người nhà, không có ngoại lệ.
Chỉ là không ai ngờ rằng…
Ngay cả nhân vật đứng đầu thành phố A-thị trưởng Bùi và thiên kim Bùi Huyền Kim cũng đến thăm nhà.
“Ông Bùi, haha, hiếm khi ông tự đến.” Ông cụ Bắc Minh nhìn thấy thị trưởng Bùi thì tươi cười ra chào hỏi.
“Anh Chính khách sáo, tôi cũng bất ngờ, không ngờ lần này cậu hai lại gọi hai cha con tôi đến ăn một bữa cơm chúng, nói chuyện hôn sự đấy.” Thị trưởng Bùi cười cong mặt mày.
“Hahaha, vậy à, thằng hai có thể nghĩ thông suốt là tốt.” Đêm nay, ông cụ Bắc Minh cũng thấy bất ngờ, mặc dù không hiểu thằng hai bị làm sao, chịu gọi cha con nhà họ Bùi tới ăn cơm nhưng mà ông vẫn thấy vui mừng.
Sắp bắt đầu ăn tối.
Mọi người ngồi xuống cả bàn.
Cố Tịch Dao được sắp xếp ngồi bên cạnh Bắc Minh Quân. Cô thấy cha con nhà họ Bùi cũng xuất hiện ở đây thì hơi thấy nghi ngờ và bất an.
Lúc Bùi Huyền Kim nhìn thấy Cố Tịch Dao, cô ta hơi đổi sắc, nhưng xuất thân danh môn nên cô ta che giấu tốt vô cùng.
Trong bữa tiệc, Bắc Minh Quân không hề che đậy sự dịu dàng chăm sóc với Cố Tịch Dao, làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc…
“Nào, ăn cơm thôi.”
“Tịch Dao, đây là cá muối cao cấp năm nay mới được đưa tới, em ăn thử đi.”
“Tịch Dao, anh lấy xương ra cho em rồi, yên tâm mà ăn.”
“Tịch Dao, ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.