Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 592
Truyện
19/10/2022
Chương 592
Dường như cô đi đến chỗ nào luôn có paparazzi đi theo, cho dù cô thua kiện nhưng vì cô từng giúp nhà họ Bắc Minh sinh người thừa kế nên tên nổi như cồn.
Bắc Minh Quân vẫn bảo vệ bọn nhỏ rất tốt, ngay cả cô cũng không thể thăm hỏi.
Dưới tình hình này, một người bất ngờ tìm đến cửa ——
“Cô Cố, tôi là mẹ của Chi Lâm, tôi có thể vào ngồi một lát không?”
Cố Tịch Dao nhìn người phụ nữ mặc đồ thanh nhã đứng ngoài cửa, cô không ngờ dưới tình hình này lại gặp được mẹ của Vân Chi Lâm, người này là vợ của thẩm phán nổi tiếng thành phố A, cô chần chừ vài giây, cuối cùng gật đầu.
Vào phòng khách, người phụ nữ đánh giác căn nhà cô ở, lập tức ngồi xuống sô pha, hiền lành cười nói: “Cô Cố, cô thật xinh đẹp. ”
Cố Tịch Dao pha một ly trà đưa tới trước mặt người phụ nữ, mỉm cười nói: “Bà Vân, mời uống trà.”
“Tôi nghĩ cô nhất định cảm thấy tôi đường đột, có lẽ Chi Lâm không nói cho cô biết đúng không?” Người phụ nữ vẫn cười nhạt như cũ.
“Nói với tôi cái gì?”
“Về vụ kiện của cô, ngày đó người đã đổi video trong điện thoại của Chi Lâm, thật ra… Là tôi.” Người phụ nữ cầm ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khí chất ưu nhã.
Cố Tịch Dao run lên, ánh mắt kinh ngạc: “…”
Cô vẫn luôn tưởng Bắc Minh Quân đã làm, tuy rằng anh không thừa nhận.
“Ôi… Mấy ngày nay tên nhóc Chi Lâm không chịu để ý đến tôi, nhốt mình ở văn phòng luật sư, ai cũng không chịu gặp.” Người phụ nữ cười khổ một tiếng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Thua kiện nên Chi Lâm cảm thấy liên lụy đến tôi…” Cố Tịch Dao gật đầu: “Thật ra không liên quan đến anh ta, Bắc Minh Quân muốn thắng kiện thì có rất nhiều cách. Nhưng tôi muốn biết vì sao bà Vân lại đổi video trong điện thoại của Chi Lâm?”
Người phụ nữ tinh tế đánh giá Cố Tịch Dao một cái, than nhỏ một hơi: “Cô Cố, tôi có thể gọi cô là Tịch Dao chứ? Cô đã là mẹ của con trai Quân, nếu cô không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng dì Như Hân.”
Trong mắt Cố Tịch Dao đầy kinh ngạc, Dư Như Hân là mẹ của Vân Chi Lâm mới nói ra lý do ——
“Thật ra mẹ của Quân là chị gái của tôi, bà ấy tên là Dư Như Khiết. Tôi là dì của Quân nên không thể trơ mắt nhìn Chi Lâm chống lại nó. Sau khi mẹ Quân qua đời thì nó cắt đứt quan hệ với nhà họ Dư. Nhiều năm qua, đứa bé kia vẫn không chịu tha thứ cho nhà họ Dư, nó còn trách ba của tôi, nếu không phải năm đó ba tôi ép chị gái tôi gả cho Bắc Minh Chính thì cuộc đời sẽ không ngắn ngủi như thế… ”
Dư Như Hân nói đến đây thì hốc mắt ướt.
“…” Cố Tịch Dao khiếp sợ, cô không thể ngờ được Vân Chi Lâm và Bắc Minh Quân lại là anh em họ!
“Tịch Dao, tuy rằng Chi Lâm trách tôi lén đổi video trong điện thoại nó, thua dưới tay Quân, nhưng tôi biết tôi không thể để Quân thua kiện. Bởi vì từ nhỏ Chi Lâm có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng Quân lại không có. Trong lòng đứa nhỏ kia cô đơn hai mươi mấy năm, hiện tại rốt cuộc mới có con trai làm bạn, tôi làm dì nên vui mừng thay cho nó… ”
Dư Như Hân nhẹ nhàng lau nước mắt: “Tôi cũng biết một người mẹ mất con sẽ đau khổ thế nào, cho nên hôm nay tôi đến đây không phải cầu xin cô tha thứ, mà mong cô giúp Quân, giúp đỡ đứa bé cô đơn kia… ”
Cố Tịch Dao nghe đến đây, không khỏi cười khổ một chút: “Bà Vân, tôi giúp anh ta thì ai giúp tôi chứ? Hiện tại anh ta cực kỳ hận tôi, không cho tôi gặp con trai!”
Dường như cô đi đến chỗ nào luôn có paparazzi đi theo, cho dù cô thua kiện nhưng vì cô từng giúp nhà họ Bắc Minh sinh người thừa kế nên tên nổi như cồn.
Bắc Minh Quân vẫn bảo vệ bọn nhỏ rất tốt, ngay cả cô cũng không thể thăm hỏi.
Dưới tình hình này, một người bất ngờ tìm đến cửa ——
“Cô Cố, tôi là mẹ của Chi Lâm, tôi có thể vào ngồi một lát không?”
Cố Tịch Dao nhìn người phụ nữ mặc đồ thanh nhã đứng ngoài cửa, cô không ngờ dưới tình hình này lại gặp được mẹ của Vân Chi Lâm, người này là vợ của thẩm phán nổi tiếng thành phố A, cô chần chừ vài giây, cuối cùng gật đầu.
Vào phòng khách, người phụ nữ đánh giác căn nhà cô ở, lập tức ngồi xuống sô pha, hiền lành cười nói: “Cô Cố, cô thật xinh đẹp. ”
Cố Tịch Dao pha một ly trà đưa tới trước mặt người phụ nữ, mỉm cười nói: “Bà Vân, mời uống trà.”
“Tôi nghĩ cô nhất định cảm thấy tôi đường đột, có lẽ Chi Lâm không nói cho cô biết đúng không?” Người phụ nữ vẫn cười nhạt như cũ.
“Nói với tôi cái gì?”
“Về vụ kiện của cô, ngày đó người đã đổi video trong điện thoại của Chi Lâm, thật ra… Là tôi.” Người phụ nữ cầm ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khí chất ưu nhã.
Cố Tịch Dao run lên, ánh mắt kinh ngạc: “…”
Cô vẫn luôn tưởng Bắc Minh Quân đã làm, tuy rằng anh không thừa nhận.
“Ôi… Mấy ngày nay tên nhóc Chi Lâm không chịu để ý đến tôi, nhốt mình ở văn phòng luật sư, ai cũng không chịu gặp.” Người phụ nữ cười khổ một tiếng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Thua kiện nên Chi Lâm cảm thấy liên lụy đến tôi…” Cố Tịch Dao gật đầu: “Thật ra không liên quan đến anh ta, Bắc Minh Quân muốn thắng kiện thì có rất nhiều cách. Nhưng tôi muốn biết vì sao bà Vân lại đổi video trong điện thoại của Chi Lâm?”
Người phụ nữ tinh tế đánh giá Cố Tịch Dao một cái, than nhỏ một hơi: “Cô Cố, tôi có thể gọi cô là Tịch Dao chứ? Cô đã là mẹ của con trai Quân, nếu cô không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng dì Như Hân.”
Trong mắt Cố Tịch Dao đầy kinh ngạc, Dư Như Hân là mẹ của Vân Chi Lâm mới nói ra lý do ——
“Thật ra mẹ của Quân là chị gái của tôi, bà ấy tên là Dư Như Khiết. Tôi là dì của Quân nên không thể trơ mắt nhìn Chi Lâm chống lại nó. Sau khi mẹ Quân qua đời thì nó cắt đứt quan hệ với nhà họ Dư. Nhiều năm qua, đứa bé kia vẫn không chịu tha thứ cho nhà họ Dư, nó còn trách ba của tôi, nếu không phải năm đó ba tôi ép chị gái tôi gả cho Bắc Minh Chính thì cuộc đời sẽ không ngắn ngủi như thế… ”
Dư Như Hân nói đến đây thì hốc mắt ướt.
“…” Cố Tịch Dao khiếp sợ, cô không thể ngờ được Vân Chi Lâm và Bắc Minh Quân lại là anh em họ!
“Tịch Dao, tuy rằng Chi Lâm trách tôi lén đổi video trong điện thoại nó, thua dưới tay Quân, nhưng tôi biết tôi không thể để Quân thua kiện. Bởi vì từ nhỏ Chi Lâm có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng Quân lại không có. Trong lòng đứa nhỏ kia cô đơn hai mươi mấy năm, hiện tại rốt cuộc mới có con trai làm bạn, tôi làm dì nên vui mừng thay cho nó… ”
Dư Như Hân nhẹ nhàng lau nước mắt: “Tôi cũng biết một người mẹ mất con sẽ đau khổ thế nào, cho nên hôm nay tôi đến đây không phải cầu xin cô tha thứ, mà mong cô giúp Quân, giúp đỡ đứa bé cô đơn kia… ”
Cố Tịch Dao nghe đến đây, không khỏi cười khổ một chút: “Bà Vân, tôi giúp anh ta thì ai giúp tôi chứ? Hiện tại anh ta cực kỳ hận tôi, không cho tôi gặp con trai!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.