Chương 19
Già đầu vẫn ế
23/12/2019
Vẻ bề ngoài của anh thì cũng gọi là cực phẩm, nhưng mà tính cách có này
cô thật sự có chết cũng không dám vác anh ta về nhà gặp ba mẹ cô
Nếu anh ta phát bệnh trước mặt ba mẹ cô, thì xem như gia đình cô tan nát
Ôn Đình Mặc xích lại gần Cẩm San, anh dùng ánh mắt sắc bén đen nhánh nhìn cô như muốn nuốt chửng cô
" Ôn Đình Mặc tôi là người mà cả thành phố này không ai dám từ chối...."
Ánh mắt sắc bén đáng sợ đó làm sống lưng Cẩm San như có cơn gió thoảng qua.
Anh ngừng lại dở chừng, ánh mắt sáng lên tia tức giận rồi nhấn mạnh hai chữ " Trừ em.."
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và nhìn lại thì thấy lúc này cả hai đã quá gần nhau rồi
Gương mặt Cẩm San đỏ ửng, ánh mắt bối rối, hai tay cô đẩy nhẹ anh ra xa
" Ba mẹ tôi rất ghét kiểu người tự cao như anh "
Anh gật đầu " Đàn ông muốn thành công phải biết cao ngạo "
Cô lắp bắp " Nhưng mà
..nhưng mà anh chỉ là nhân viên bán bảo hiểm... Cái tên Vương Khải kia là người thừa kế Vương thị đó.."
Anh lại tiếp tục gật đầu mà không tức giận " Tôi sẽ tự có cách an bài "
Nhìn vẻ mặt cô không mấy tin tưởng, anh đưa tay xoa đầu cô " Tôi có một cái đầu hơn tên kia đấy "
Cẩm San nghĩ cũng phải, anh ta có vẻ rất thông minh, và với nhân viên bán bảo hiểm thường ăn nói với khách hàng rất dễ nghe nữa...
" Tự nhiên giúp tôi, tôi không tin là anh không có mục đích gì "
Đưa một ánh mắt dò xét nhìn anh cô nhận được một nụ cười nhếch môi đầy gian xảo
" Tất nhiên, nếu việc này thành công em phải thực hiện một điều kiện với tôi "
Hai chân mày Cẩm San chau lại, đúng là tên này không thể làm người tốt quá 5 giây mà
Cô thở dài " Nói điều kiện của anh đi "
" Để tôi suy nghĩ xem, sẽ không quá đáng đâu, em yên tâm "
Nhìn anh lúc này cô chỉ muốn đấm cho vài cái vào mặt, còn cố gắng tỏ ra nửa thần nửa bí với cô sao..
Suy nghĩ một lát cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định, cô mà sợ gì anh ta chứ, cùng lắm xong việc cô trốn anh ta thật kỹ..
Cẩm San vênh mặt lên nhìn anh " được thôi, tôi sợ gì anh"
" Nhưng nếu anh làm hỏng chuyện tôi sẽ giết anh đấy có biết không?"
Cẩm San nắm tay lại thành nắm đấm đưa lên trước mặt Ôn Đình Mặc
Anh cười lạnh " Trong cuộc sống của tôi chưa bao giờ có hai từ thất bại "
Ừ..cô sẽ chờ xem anh xử trí như thế nào với người ba khó tính của cô...
Cô chẳng muốn cãi nhau với anh nữa vì cô sợ nếu anh tức lên sẽ lại nâng lên hai hay ba điều kiện là số cô sẽ khổ lắm
Lấy lại tinh thần cô chỉ " Ừ " một tiếng rồi theo chân anh lên xe về nhà cô
[…]
Trước biệt thự nhà họ Cẩm
" Sao còn chưa xuống xe?" anh đưa cặp mắt khó hiểu nhìn cô
Hít một hơi lấy lại tinh thần như sấp ra trận chiến đấu " Anh phải nói chuyện cẩn thận đấy "
Ôn Đình Mặc chỉ gật đầu nhẹ rồi cả hai cùng xuống xe
Cẩm San bước đi trước anh đi theo sau, vừa bước được mấy bước cô liền quay lại
" Ba tôi ghét ai cắt lời ông ấy "
Anh gật đầu cô quay lại tiếp tục đi, một lát suy nghĩ cô đột ngột dừng lại quay qua nhìn anh
" Ba tôi khó tính lắm, hay là chúng ta không vào nữa? "
Cô có chút lo sợ, biểu cảm của cô bây giờ khiến anh càng thêm muốn bảo vệ che chở, tay anh như muốn ôm cô vào lòng nhưng cố gắng kìm nén lại..
" Đã đến đây rồi còn sợ gì nữa chứ?"
Anh nắm lấy tay cô rồi kéo thẳng cô một mạch vào trong nhà
" Chào đại tiểu thư "
Quản gia và người giúp việc đang nhìn cô bằng một ánh mắt lạ thường.
Đại tiểu thư nhà họ chưa bao giờ hẹn hò hay dẫn nam nhân về nhà nhưng lần này lại tay trong tay một người đàn ông cực soái, ánh mắt họ hiện rõ vẻ vui mừng
Quản gia cười thầm xem ra lần này tiểu thư đã trưởng thành thật rồi, như vậy lão gia và phu nhân sẽ không còn phải ngày đêm lo lắng nữa...
" Quản gia không phải...Ưm..ưm"
Không để cho Cẩm San giải thích Ôn Đình Mặc lấy tay biệt miệng cô lại rồi nhanh chóng kéo cô vào nhà
Lúc này ba và mẹ cô đang ngồi uống trà trên phòng chính, họ vừa uống trà vừa xem phim rất vui vẻ
Cẩm San thở phào nhẹ nhõm, chắc là ba mẹ cô chưa biết chuyện xảy ra trưa nay, cô cảm thấy Vương Khải cũng là người tốt
" Ba mẹ..."
Ba mẹ cô hướng ánh mắt về phía ngoài cửa
Hai người nắm tay nhau bước vào ghế sô pha mà ba mẹ Cẩm San đang ngồi..
Ôn Đình Mặc bước đến gần " Chào Cẩm lão gia và Cẩm phu nhân cháu là bạn trai của Cẩm San "
Gương mặt không chút thay đổi sắc thái, lại vô cùng bình tĩnh như không có chuyện gì, khiến cho Cẩm San vô cùng kinh ngạc
Ba mẹ Cẩm San như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
Cô nhanh chóng giải thích " Đây là bạn trai con, anh ấy muốn nói chuyện với ba mẹ về chuyện của chúng con "
Cô cố gắng bình tĩnh để nói rõ ràng từng câu từng chữ nhất có thể
Mặt Cảm lão gia lạnh nhạt " Chào cậu "
Nếu anh ta phát bệnh trước mặt ba mẹ cô, thì xem như gia đình cô tan nát
Ôn Đình Mặc xích lại gần Cẩm San, anh dùng ánh mắt sắc bén đen nhánh nhìn cô như muốn nuốt chửng cô
" Ôn Đình Mặc tôi là người mà cả thành phố này không ai dám từ chối...."
Ánh mắt sắc bén đáng sợ đó làm sống lưng Cẩm San như có cơn gió thoảng qua.
Anh ngừng lại dở chừng, ánh mắt sáng lên tia tức giận rồi nhấn mạnh hai chữ " Trừ em.."
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và nhìn lại thì thấy lúc này cả hai đã quá gần nhau rồi
Gương mặt Cẩm San đỏ ửng, ánh mắt bối rối, hai tay cô đẩy nhẹ anh ra xa
" Ba mẹ tôi rất ghét kiểu người tự cao như anh "
Anh gật đầu " Đàn ông muốn thành công phải biết cao ngạo "
Cô lắp bắp " Nhưng mà
..nhưng mà anh chỉ là nhân viên bán bảo hiểm... Cái tên Vương Khải kia là người thừa kế Vương thị đó.."
Anh lại tiếp tục gật đầu mà không tức giận " Tôi sẽ tự có cách an bài "
Nhìn vẻ mặt cô không mấy tin tưởng, anh đưa tay xoa đầu cô " Tôi có một cái đầu hơn tên kia đấy "
Cẩm San nghĩ cũng phải, anh ta có vẻ rất thông minh, và với nhân viên bán bảo hiểm thường ăn nói với khách hàng rất dễ nghe nữa...
" Tự nhiên giúp tôi, tôi không tin là anh không có mục đích gì "
Đưa một ánh mắt dò xét nhìn anh cô nhận được một nụ cười nhếch môi đầy gian xảo
" Tất nhiên, nếu việc này thành công em phải thực hiện một điều kiện với tôi "
Hai chân mày Cẩm San chau lại, đúng là tên này không thể làm người tốt quá 5 giây mà
Cô thở dài " Nói điều kiện của anh đi "
" Để tôi suy nghĩ xem, sẽ không quá đáng đâu, em yên tâm "
Nhìn anh lúc này cô chỉ muốn đấm cho vài cái vào mặt, còn cố gắng tỏ ra nửa thần nửa bí với cô sao..
Suy nghĩ một lát cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định, cô mà sợ gì anh ta chứ, cùng lắm xong việc cô trốn anh ta thật kỹ..
Cẩm San vênh mặt lên nhìn anh " được thôi, tôi sợ gì anh"
" Nhưng nếu anh làm hỏng chuyện tôi sẽ giết anh đấy có biết không?"
Cẩm San nắm tay lại thành nắm đấm đưa lên trước mặt Ôn Đình Mặc
Anh cười lạnh " Trong cuộc sống của tôi chưa bao giờ có hai từ thất bại "
Ừ..cô sẽ chờ xem anh xử trí như thế nào với người ba khó tính của cô...
Cô chẳng muốn cãi nhau với anh nữa vì cô sợ nếu anh tức lên sẽ lại nâng lên hai hay ba điều kiện là số cô sẽ khổ lắm
Lấy lại tinh thần cô chỉ " Ừ " một tiếng rồi theo chân anh lên xe về nhà cô
[…]
Trước biệt thự nhà họ Cẩm
" Sao còn chưa xuống xe?" anh đưa cặp mắt khó hiểu nhìn cô
Hít một hơi lấy lại tinh thần như sấp ra trận chiến đấu " Anh phải nói chuyện cẩn thận đấy "
Ôn Đình Mặc chỉ gật đầu nhẹ rồi cả hai cùng xuống xe
Cẩm San bước đi trước anh đi theo sau, vừa bước được mấy bước cô liền quay lại
" Ba tôi ghét ai cắt lời ông ấy "
Anh gật đầu cô quay lại tiếp tục đi, một lát suy nghĩ cô đột ngột dừng lại quay qua nhìn anh
" Ba tôi khó tính lắm, hay là chúng ta không vào nữa? "
Cô có chút lo sợ, biểu cảm của cô bây giờ khiến anh càng thêm muốn bảo vệ che chở, tay anh như muốn ôm cô vào lòng nhưng cố gắng kìm nén lại..
" Đã đến đây rồi còn sợ gì nữa chứ?"
Anh nắm lấy tay cô rồi kéo thẳng cô một mạch vào trong nhà
" Chào đại tiểu thư "
Quản gia và người giúp việc đang nhìn cô bằng một ánh mắt lạ thường.
Đại tiểu thư nhà họ chưa bao giờ hẹn hò hay dẫn nam nhân về nhà nhưng lần này lại tay trong tay một người đàn ông cực soái, ánh mắt họ hiện rõ vẻ vui mừng
Quản gia cười thầm xem ra lần này tiểu thư đã trưởng thành thật rồi, như vậy lão gia và phu nhân sẽ không còn phải ngày đêm lo lắng nữa...
" Quản gia không phải...Ưm..ưm"
Không để cho Cẩm San giải thích Ôn Đình Mặc lấy tay biệt miệng cô lại rồi nhanh chóng kéo cô vào nhà
Lúc này ba và mẹ cô đang ngồi uống trà trên phòng chính, họ vừa uống trà vừa xem phim rất vui vẻ
Cẩm San thở phào nhẹ nhõm, chắc là ba mẹ cô chưa biết chuyện xảy ra trưa nay, cô cảm thấy Vương Khải cũng là người tốt
" Ba mẹ..."
Ba mẹ cô hướng ánh mắt về phía ngoài cửa
Hai người nắm tay nhau bước vào ghế sô pha mà ba mẹ Cẩm San đang ngồi..
Ôn Đình Mặc bước đến gần " Chào Cẩm lão gia và Cẩm phu nhân cháu là bạn trai của Cẩm San "
Gương mặt không chút thay đổi sắc thái, lại vô cùng bình tĩnh như không có chuyện gì, khiến cho Cẩm San vô cùng kinh ngạc
Ba mẹ Cẩm San như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
Cô nhanh chóng giải thích " Đây là bạn trai con, anh ấy muốn nói chuyện với ba mẹ về chuyện của chúng con "
Cô cố gắng bình tĩnh để nói rõ ràng từng câu từng chữ nhất có thể
Mặt Cảm lão gia lạnh nhạt " Chào cậu "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.