Chương 20
Già đầu vẫn ế
25/12/2019
Cẩm phu nhân cảm thấy không khí căng thẳng nên nhanh chóng chữa cháy " Hai đứa mau ngồi xuống đi, đừng đứng sững ra đó chứ.."
Cẩm phu nhân kéo tay Cẩm San ngồi xuống, ra hiệu cho người làm dâng trà và hoa quả lên
Ôn Đình Mặc cười thân thiện " Thật ra cháu đến đây là muốn xin phép hai bác cho cháu và Cẩm San có thể tìm hiểu nhau "
Thái độ chuyên nghiệp giống như anh đã gặp những trường hợp như thế này thường xuyên vậy, không có một chút sơ hở
Cẩm San thật sự kinh ngạc, anh ta vậy mà không đi làm diễn viên chuyên nghiệp thì quả là tiếc thật
Ngoại hình và cách ăn mặc cả giọng điệu nói chuyện, cứ như đang diễn có kịch bản vậy, chẳng giống anh ta lúc cãi tay đôi với cô chút nào
Cẩm lão gia nhìn một lượt từ trên xuống dưới chân Ôn Đình Mặc, có vẻ như về hình thức thì ông cũng đã có chút hài lòng
Còn Cẩm phu nhân thì vui ra mặt, bà cảm thấy nếu như chàng trai này là con rể bà thì cũng không tệ, cao to đẹp trai nhìn cũng có vẻ có học thức cao, từ cách ăn mặc cũng cảm thấy gia đình cũng khá giả..
Vẻ mặt Cẩm lão gia uy nghiêm " Cậu làm nghề gì ? "
Ôn Đình Mặc vẻ mặt không chút thay đổi vẫn rất tự nhiên " Cháu đang kinh doanh nhỏ thôi ạ "
Cẩm San dùng anh mắt kinh ngạc nhìn anh, nếu ba cô biết anh chỉ là nhân viên bán bảo hiểm thì cô sẽ ra sao?
Hai chân mày Cẩm lão gia chau lại có chút khó chịu
" Kinh doanh nhỏ sao? San San nhà tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, cực khổ nó sẽ không chịu được đâu "
Cẩm phu nhân biết tính của chồng khó mình nên cố gắng xoa dịu
" Tuổi trẻ mà, kinh doanh nhỏ mới có lớn đúng không nào, quan trọng phải có bản lĩnh, bác rất thích những chàng trai tự lập như vậy "
Ôn Đình Mặc quay qua nhìn Cẩm San, anh nắm lấy tay cô nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến
" Cuộc sống có thể sẽ có nhiều khó khăn nhưng mà cho dù cháu có chịu bao nhiêu cực khổ nhất định sẽ không bao giờ để cho San San phải chịu thiệt thòi đâu "
Toàn thân Cẩm San như bị điện giật, anh ta có phải diễn quá sâu rồi không?
Anh mất cử chỉ từng câu từng chữ đó nếu như không bình tĩnh chắc chắn sẽ bị rụng động mất thôi
Cẩm San cũng hợp tác mà gắng gượng nở nụ cười tự nhiên nhất
" Ba San San hồi trẻ cũng giống như cháu bây giờ vậy, tuổi trẻ thì không bao giờ hết nhiệt huyết, làm bác nhớ tới hồi xưa"
Biết Cẩm lão gia sẽ nói những lời gây khó dễ nên Cẩm phu nhân phải nhanh trí làm không khí vui vẻ hơn
Cẩm lão gia đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn Cẩm phu nhân, để xoa dịu chồng bà liền nở nụ cười hiền hậu
" Nói chuyện nãy giờ vẫn chưa biết tên cháu "
Cẩm phu nhân nhanh chóng chuyển chủ đề khác trước khi bi Cẩm lão gia bắt bẻ
Ôn Đình Mặc nở nụ cười điềm đạm " Cháu họ Ôn tên Đình Mặc "
Sắc mặt Cẩm lão gia bỗng chốc thay đổi rồi trong chốc lát lại trở về như cũ
Trong đầu ông xuất hiện cái tên Ôn Đình Mặc, nhưng mà có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, làm gì có chuyện chủ tịch của Ôn thị nổi tiếng hống hách coi người không ra gì lại ngồi đây nói chuyện lịch sự với ông như vậy...
Cẩm phu nhân ghé vào gần Cẩm lão gia thì thầm " Chắc là tên giống tên thôi mà "
" Ôn Đình Mặc sao? Tên rất đẹp " Cẩm lão gia gật gù rồi không nói gì thêm
Từ đầu đến cuối Cẩm San chỉ biết ngồi nghe và quan sát chứ chẳng giám lên tiếng, cô sợ cô và anh kết hợp không ăn ý nói sai nửa câu là đi đời rồi...
" Sau này bác có thể gọi cháu là Đình Mặc được không? Cháu không muốn có khoảng cách nào với những người thân của San San "
Lần này anh lại quay qua nhìn Cẩm San lần nữa, toàn thân cô nổi hết cả da gà, mấy câu này anh ta học ở đâu vậy cơ chứ...
Cẩm phu nhân vui vẻ hỏi " Hai đứa quen nhau bao lâu rồi ? Cẩm San sao con lại dấu mẹ cơ chứ?"
Cẩm San bối rối, cô ấp úng trả lời " Dạ, tụi con mới quen nhau được hai tháng thôi mẹ "
Cẩm phu nhân cười hiền hậu, bà vui vẻ cười nói" Đình Mặc hôm nay ở lại ăn cơm với cả nhà luôn nhé, cũng lâu rồi San San không về nhà ăn cơm rồi "
Như đang trông chờ một câu từ chối khéo léo từ Ôn Đình Mặc, Cẩm San quay qua nhìn bằng ánh mắt cầu cứu
Ôn Đình Mặc vô cùng tự nhiên mà không có chút do dự nào " Nếu như vậy thì quá tốt ạ "
Hai mắt Cẩm San tròn xoe vì kinh ngạc, cô đang muốn cuộc nói chuyện này chấm dứt càng sớm càng tốt mà anh ta lại đang làm gì thế này
Cô quay qua dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Ôn Đình Mặc, anh đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô như muốn nói rằng cô hãy yên tâm mà tin tưởng anh
Cẩm lão gia cũng không nói gì thêm, nhưng cũng không mấy vui vẻ, có vẻ như chàng rể này với ông vẫn chưa được hài lòng lắm
Bữa ăn diễn ra với Cẩm San vô cùng căng thẳng, Cẩm lão gia cũng im lặng ăn mà không nói lời nào, chỉ có Cẩm phu nhân vui vẻ nói chuyện với Ôn Đình Mặc, anh cũng vui vẻ đối đáp một cách thân thiện và vui vẻ
Cẩm phu nhân kéo tay Cẩm San ngồi xuống, ra hiệu cho người làm dâng trà và hoa quả lên
Ôn Đình Mặc cười thân thiện " Thật ra cháu đến đây là muốn xin phép hai bác cho cháu và Cẩm San có thể tìm hiểu nhau "
Thái độ chuyên nghiệp giống như anh đã gặp những trường hợp như thế này thường xuyên vậy, không có một chút sơ hở
Cẩm San thật sự kinh ngạc, anh ta vậy mà không đi làm diễn viên chuyên nghiệp thì quả là tiếc thật
Ngoại hình và cách ăn mặc cả giọng điệu nói chuyện, cứ như đang diễn có kịch bản vậy, chẳng giống anh ta lúc cãi tay đôi với cô chút nào
Cẩm lão gia nhìn một lượt từ trên xuống dưới chân Ôn Đình Mặc, có vẻ như về hình thức thì ông cũng đã có chút hài lòng
Còn Cẩm phu nhân thì vui ra mặt, bà cảm thấy nếu như chàng trai này là con rể bà thì cũng không tệ, cao to đẹp trai nhìn cũng có vẻ có học thức cao, từ cách ăn mặc cũng cảm thấy gia đình cũng khá giả..
Vẻ mặt Cẩm lão gia uy nghiêm " Cậu làm nghề gì ? "
Ôn Đình Mặc vẻ mặt không chút thay đổi vẫn rất tự nhiên " Cháu đang kinh doanh nhỏ thôi ạ "
Cẩm San dùng anh mắt kinh ngạc nhìn anh, nếu ba cô biết anh chỉ là nhân viên bán bảo hiểm thì cô sẽ ra sao?
Hai chân mày Cẩm lão gia chau lại có chút khó chịu
" Kinh doanh nhỏ sao? San San nhà tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, cực khổ nó sẽ không chịu được đâu "
Cẩm phu nhân biết tính của chồng khó mình nên cố gắng xoa dịu
" Tuổi trẻ mà, kinh doanh nhỏ mới có lớn đúng không nào, quan trọng phải có bản lĩnh, bác rất thích những chàng trai tự lập như vậy "
Ôn Đình Mặc quay qua nhìn Cẩm San, anh nắm lấy tay cô nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến
" Cuộc sống có thể sẽ có nhiều khó khăn nhưng mà cho dù cháu có chịu bao nhiêu cực khổ nhất định sẽ không bao giờ để cho San San phải chịu thiệt thòi đâu "
Toàn thân Cẩm San như bị điện giật, anh ta có phải diễn quá sâu rồi không?
Anh mất cử chỉ từng câu từng chữ đó nếu như không bình tĩnh chắc chắn sẽ bị rụng động mất thôi
Cẩm San cũng hợp tác mà gắng gượng nở nụ cười tự nhiên nhất
" Ba San San hồi trẻ cũng giống như cháu bây giờ vậy, tuổi trẻ thì không bao giờ hết nhiệt huyết, làm bác nhớ tới hồi xưa"
Biết Cẩm lão gia sẽ nói những lời gây khó dễ nên Cẩm phu nhân phải nhanh trí làm không khí vui vẻ hơn
Cẩm lão gia đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn Cẩm phu nhân, để xoa dịu chồng bà liền nở nụ cười hiền hậu
" Nói chuyện nãy giờ vẫn chưa biết tên cháu "
Cẩm phu nhân nhanh chóng chuyển chủ đề khác trước khi bi Cẩm lão gia bắt bẻ
Ôn Đình Mặc nở nụ cười điềm đạm " Cháu họ Ôn tên Đình Mặc "
Sắc mặt Cẩm lão gia bỗng chốc thay đổi rồi trong chốc lát lại trở về như cũ
Trong đầu ông xuất hiện cái tên Ôn Đình Mặc, nhưng mà có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, làm gì có chuyện chủ tịch của Ôn thị nổi tiếng hống hách coi người không ra gì lại ngồi đây nói chuyện lịch sự với ông như vậy...
Cẩm phu nhân ghé vào gần Cẩm lão gia thì thầm " Chắc là tên giống tên thôi mà "
" Ôn Đình Mặc sao? Tên rất đẹp " Cẩm lão gia gật gù rồi không nói gì thêm
Từ đầu đến cuối Cẩm San chỉ biết ngồi nghe và quan sát chứ chẳng giám lên tiếng, cô sợ cô và anh kết hợp không ăn ý nói sai nửa câu là đi đời rồi...
" Sau này bác có thể gọi cháu là Đình Mặc được không? Cháu không muốn có khoảng cách nào với những người thân của San San "
Lần này anh lại quay qua nhìn Cẩm San lần nữa, toàn thân cô nổi hết cả da gà, mấy câu này anh ta học ở đâu vậy cơ chứ...
Cẩm phu nhân vui vẻ hỏi " Hai đứa quen nhau bao lâu rồi ? Cẩm San sao con lại dấu mẹ cơ chứ?"
Cẩm San bối rối, cô ấp úng trả lời " Dạ, tụi con mới quen nhau được hai tháng thôi mẹ "
Cẩm phu nhân cười hiền hậu, bà vui vẻ cười nói" Đình Mặc hôm nay ở lại ăn cơm với cả nhà luôn nhé, cũng lâu rồi San San không về nhà ăn cơm rồi "
Như đang trông chờ một câu từ chối khéo léo từ Ôn Đình Mặc, Cẩm San quay qua nhìn bằng ánh mắt cầu cứu
Ôn Đình Mặc vô cùng tự nhiên mà không có chút do dự nào " Nếu như vậy thì quá tốt ạ "
Hai mắt Cẩm San tròn xoe vì kinh ngạc, cô đang muốn cuộc nói chuyện này chấm dứt càng sớm càng tốt mà anh ta lại đang làm gì thế này
Cô quay qua dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Ôn Đình Mặc, anh đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô như muốn nói rằng cô hãy yên tâm mà tin tưởng anh
Cẩm lão gia cũng không nói gì thêm, nhưng cũng không mấy vui vẻ, có vẻ như chàng rể này với ông vẫn chưa được hài lòng lắm
Bữa ăn diễn ra với Cẩm San vô cùng căng thẳng, Cẩm lão gia cũng im lặng ăn mà không nói lời nào, chỉ có Cẩm phu nhân vui vẻ nói chuyện với Ôn Đình Mặc, anh cũng vui vẻ đối đáp một cách thân thiện và vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.