Chương 391
An Mộc Hạ
06/07/2022
Những mảnh vụn của tấm ảnh bay lên như những bông tuyết…
Rơi đầy trên mặt đất.
Cô bất lực nhìn khuôn mặt mình trong bức ảnh bị xé thành nhiều mảnh…
“Thế nào, bây giờ thái độ của cô có thể trở nên tôn trọng hơn chưa?”
Hạng Văn Thanh nhìn cô và hỏi, mặt mày uể oải.
Giang Ninh Phiến nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Đây là một người đàn ông có quyền lực ở nhiều quốc gia, cho dù cô có gọi cảnh sát vì tội xâm phạm trái phép, trộm cắp,… thì ông ta cũng sẽ không bị tổn hại dù chỉ một chút.
Nghĩ rồi Giang Ninh Phiến quyết định mặc kệ ông ta, một mình bước vào phòng.
Cô nhét đồ đạc vào vali, đẩy vali hành lý ra ngoài rồi để lại câu nói hờ hững: “Đập xong thì cứ tự nhiên.”
Dù sao thì bây giờ cô sẽ sống ở tòa nhà An
“…”
Hạng Văn Thanh đã bị một cô gái trẻ như cô khinh thường một cách thản nhiên, các đường nét trên khuôn mặt ông ta đều nhuốm màu tức giận.
Những tên đàn em đang đập căn hộ một cách sảng khoái thì đứng ngây ở đó như những tên ngốc.
Cô Minh Thành đã quen với vẻ ngoài lạnh lùng của Giang Ninh Phiến nên anh ta thích ứng nhanh nhất nên đập xé nát bét.
Giang Ninh Phiến cứ coi như không có ai mà sải bước một cách thản nhiên.
Hạng Văn Thanh nháy mắt, ngay lập tức có một tên đàn em tiến đến bắt lấy Giang Ninh Phiến.
Hạng Văn Thanh liếc mắt ra hiệu một cái, lập tức có đàn em tiến lên bắt lấy Giang Ninh Phiến.
“Bịch…”
Giang Ninh Phiến đã lường trước được, một chân đá văng túi du lịch, một tay chém về phía người tới, tóc dài hất thành đường cong duyên dáng trên không trung…
Túi du lịch xô ngã hai người.
Chém ngã một người.
“Ngoại hình cũng coi như có mấy phần sắc đẹp, chân dài, có chút bản lĩnh, phản ứng nhanh nhẹn, một cô gái làm được như cô quả thật có chút vốn liếng để kiêu ngạo.” Hạng Văn Thanh đứng lên đi về phía cô, thái độ kiêu căng: “Có điều chỉ với những điều này, cô vẫn không xứng với con trai tôi.”
Ánh mắt của ông ta như đang nhìn một con chó xem có thích hợp làm thú cưng cho nhà mình hay không.
Hiển nhiên trong mắt ông ta, cô vẫn chỉ là một con chó lông tạp.
Không phải giống loài quý giá gì.
“Ông đặc biệt trở về để phản đối? Có phải hơi muộn rồi không?”
Lễ đính hôn bị phá hỏng.
Hạng Chí Viễn đã vào AN rồi.
Bây giờ người làm ba nuôi như ông ta mới xuất hiện, còn chạy đến nhà trọ của cô là có ý gì đây?
“Con trai tôi vất vả tìm mười năm mới tìm được một người phụ nữ như vậy, sao tôi lại phản đối chứ.” Hạ Văn Thanh cọ xát qua vai cô.
“Vậy ông muốn làm gì?”
Rơi đầy trên mặt đất.
Cô bất lực nhìn khuôn mặt mình trong bức ảnh bị xé thành nhiều mảnh…
“Thế nào, bây giờ thái độ của cô có thể trở nên tôn trọng hơn chưa?”
Hạng Văn Thanh nhìn cô và hỏi, mặt mày uể oải.
Giang Ninh Phiến nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Đây là một người đàn ông có quyền lực ở nhiều quốc gia, cho dù cô có gọi cảnh sát vì tội xâm phạm trái phép, trộm cắp,… thì ông ta cũng sẽ không bị tổn hại dù chỉ một chút.
Nghĩ rồi Giang Ninh Phiến quyết định mặc kệ ông ta, một mình bước vào phòng.
Cô nhét đồ đạc vào vali, đẩy vali hành lý ra ngoài rồi để lại câu nói hờ hững: “Đập xong thì cứ tự nhiên.”
Dù sao thì bây giờ cô sẽ sống ở tòa nhà An
“…”
Hạng Văn Thanh đã bị một cô gái trẻ như cô khinh thường một cách thản nhiên, các đường nét trên khuôn mặt ông ta đều nhuốm màu tức giận.
Những tên đàn em đang đập căn hộ một cách sảng khoái thì đứng ngây ở đó như những tên ngốc.
Cô Minh Thành đã quen với vẻ ngoài lạnh lùng của Giang Ninh Phiến nên anh ta thích ứng nhanh nhất nên đập xé nát bét.
Giang Ninh Phiến cứ coi như không có ai mà sải bước một cách thản nhiên.
Hạng Văn Thanh nháy mắt, ngay lập tức có một tên đàn em tiến đến bắt lấy Giang Ninh Phiến.
Hạng Văn Thanh liếc mắt ra hiệu một cái, lập tức có đàn em tiến lên bắt lấy Giang Ninh Phiến.
“Bịch…”
Giang Ninh Phiến đã lường trước được, một chân đá văng túi du lịch, một tay chém về phía người tới, tóc dài hất thành đường cong duyên dáng trên không trung…
Túi du lịch xô ngã hai người.
Chém ngã một người.
“Ngoại hình cũng coi như có mấy phần sắc đẹp, chân dài, có chút bản lĩnh, phản ứng nhanh nhẹn, một cô gái làm được như cô quả thật có chút vốn liếng để kiêu ngạo.” Hạng Văn Thanh đứng lên đi về phía cô, thái độ kiêu căng: “Có điều chỉ với những điều này, cô vẫn không xứng với con trai tôi.”
Ánh mắt của ông ta như đang nhìn một con chó xem có thích hợp làm thú cưng cho nhà mình hay không.
Hiển nhiên trong mắt ông ta, cô vẫn chỉ là một con chó lông tạp.
Không phải giống loài quý giá gì.
“Ông đặc biệt trở về để phản đối? Có phải hơi muộn rồi không?”
Lễ đính hôn bị phá hỏng.
Hạng Chí Viễn đã vào AN rồi.
Bây giờ người làm ba nuôi như ông ta mới xuất hiện, còn chạy đến nhà trọ của cô là có ý gì đây?
“Con trai tôi vất vả tìm mười năm mới tìm được một người phụ nữ như vậy, sao tôi lại phản đối chứ.” Hạ Văn Thanh cọ xát qua vai cô.
“Vậy ông muốn làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.