Chương 392
An Mộc Hạ
06/07/2022
“Cô phản bội con trai tôi, dựa theo quy tắc trong giới thì chỉ riêng
chuyện này thôi đã nên lóc từng miếng thịt mềm mịn trên người cô xuống,
dùng dao phẫu thuật nhúng muối.” Hạng Văn Thanh nói: “Có điều nếu con
trai tôi đã cưng chiều cô như vậy, tôi cũng không thể tùy tiện lấy mất
thứ mà nó yêu thích.”
“…”
Tùng xẻo có đau khổ hơn maca không?
Giang Ninh Phiến không nhịn được mà suy nghĩ, ánh mắt có chút mất tập trung.
“Dám mất tập trung ở trước mặt Hạng Văn Thanh tôi, cô là người đầu tiên còn sống.” Hạng Văn Thanh tức giận.
“Vinh hạnh của tôi.”
Giang Ninh Phiến cười yếu ớt.
“…” Đây là lần đầu tiên Hạng Văn Thanh bị một cô gái làm tức đến mức nói không nên lời.
“Xin cứ tự nhiên.”
Giang Ninh Phiến kéo túi du lịch rời đi, sau lưng vang lên mệnh lệnh của Hạng Văn Thanh…
“Giám sát chặt chẽ cô gái miệng lưỡi sắc bén này, đừng để cô ta ra khỏi thành phố S, chờ sau khi cậu chủ trở về, trói bằng dây dắt chó đưa lên giường cậu chủ.”
“Vâng, thưa ông Hạng.”
Đám đàn em đồng thanh trả lời.
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng, người đàn ông này thật sự coi cô là một con chó.
“Hôm nay tôi tới là muốn xem cô có đủ tư cách làm người phụ nữ nhà họ Hạng hay không.” Giọng nói của Hạng Văn Thanh có chất như âm thấp của đàn piano: “Xem ra tôi đã đánh giá cao thẩm mỹ của con trai tôi, hạng như cô chỉ có thể làm thú cưng của nó.”
“…”
Ba nuôi cuồng kiêu căng.
Giang Ninh Phiến không đáp lại ông ta câu nào, kéo túi du lịch đi luôn.
…
Màn đêm buông xuống, tòa cao ốc AN bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám.
Trải qua mấy cửa kiểm tra, sau khi được xác nhận không mang theo bất kỳ đồ vật dư thừa nào, Giang Ninh Phiến mới được cho phép đi vào căn phòng tối để tạm giam kia.
Đẩy cánh cửa thép tinh luyện đi vào, Giang Ninh Phiến nhìn vào trong.
Bên trong không có một ai.
Sạch sẽ, trống trơn rộng rãi…
Người đâu?
“…”
Bị thẩm vấn hay là bị tra tấn rồi?
Thần kinh của Giang Ninh Phiến lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng lùi về sau chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên có một bóng dáng nhảy ra từ bên cạnh, ôm trầm cô vào trong lòng…
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, người đã bị ôm ngang lên, cả người lơ lửng giữa không trung.
“Sao em đến muộn như vậy?” Hạng Chí Viễn bất mãn cúi đầu liếc nhìn mặt cô: “Có biết anh chờ lâu lắm rồi không.”
Là do ba nuôi của anh đến phá phách ở chung cư của cô, nếu không cô cũng sẽ không muộn như vậy.
“Tôi mang cái này cho anh.”
Giang Ninh Phiến bị anh ôm vào trong lòng, giơ túi nilon trong tay lên, bên trong là bữa tối do cô mua.
Cô không nói chuyện Hạng Văn Thanh đi tìm cô.
“…”
Tùng xẻo có đau khổ hơn maca không?
Giang Ninh Phiến không nhịn được mà suy nghĩ, ánh mắt có chút mất tập trung.
“Dám mất tập trung ở trước mặt Hạng Văn Thanh tôi, cô là người đầu tiên còn sống.” Hạng Văn Thanh tức giận.
“Vinh hạnh của tôi.”
Giang Ninh Phiến cười yếu ớt.
“…” Đây là lần đầu tiên Hạng Văn Thanh bị một cô gái làm tức đến mức nói không nên lời.
“Xin cứ tự nhiên.”
Giang Ninh Phiến kéo túi du lịch rời đi, sau lưng vang lên mệnh lệnh của Hạng Văn Thanh…
“Giám sát chặt chẽ cô gái miệng lưỡi sắc bén này, đừng để cô ta ra khỏi thành phố S, chờ sau khi cậu chủ trở về, trói bằng dây dắt chó đưa lên giường cậu chủ.”
“Vâng, thưa ông Hạng.”
Đám đàn em đồng thanh trả lời.
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng, người đàn ông này thật sự coi cô là một con chó.
“Hôm nay tôi tới là muốn xem cô có đủ tư cách làm người phụ nữ nhà họ Hạng hay không.” Giọng nói của Hạng Văn Thanh có chất như âm thấp của đàn piano: “Xem ra tôi đã đánh giá cao thẩm mỹ của con trai tôi, hạng như cô chỉ có thể làm thú cưng của nó.”
“…”
Ba nuôi cuồng kiêu căng.
Giang Ninh Phiến không đáp lại ông ta câu nào, kéo túi du lịch đi luôn.
…
Màn đêm buông xuống, tòa cao ốc AN bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám.
Trải qua mấy cửa kiểm tra, sau khi được xác nhận không mang theo bất kỳ đồ vật dư thừa nào, Giang Ninh Phiến mới được cho phép đi vào căn phòng tối để tạm giam kia.
Đẩy cánh cửa thép tinh luyện đi vào, Giang Ninh Phiến nhìn vào trong.
Bên trong không có một ai.
Sạch sẽ, trống trơn rộng rãi…
Người đâu?
“…”
Bị thẩm vấn hay là bị tra tấn rồi?
Thần kinh của Giang Ninh Phiến lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng lùi về sau chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên có một bóng dáng nhảy ra từ bên cạnh, ôm trầm cô vào trong lòng…
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, người đã bị ôm ngang lên, cả người lơ lửng giữa không trung.
“Sao em đến muộn như vậy?” Hạng Chí Viễn bất mãn cúi đầu liếc nhìn mặt cô: “Có biết anh chờ lâu lắm rồi không.”
Là do ba nuôi của anh đến phá phách ở chung cư của cô, nếu không cô cũng sẽ không muộn như vậy.
“Tôi mang cái này cho anh.”
Giang Ninh Phiến bị anh ôm vào trong lòng, giơ túi nilon trong tay lên, bên trong là bữa tối do cô mua.
Cô không nói chuyện Hạng Văn Thanh đi tìm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.