Chương 91: Không ai nói chuyện.
An Mộc Hạ
28/11/2021
Đồ quý trọng nhất.
Tấm kẹp sách kia viết tên “Tiêm Tiêm”, nhưng bóng lưng cô gái trên giấy vẽ...
Vậy Hạng Chí Viễn ở lại trong nước nhiều năm là muốn tìm cô gái kia...
Có lẽ cách để có lưu lại chỉ có một.
Cặp mắt của Giang Ninh Phiến đảo vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông giống như tà thần trên ban công, chậm rãi nói: "Hạng Chí Viễn, nếu như tôi ở lại thì anh thật sự sẽ để tôi sống không bằng chết sao?"
"Cô nói xem?" Hạng Chí Viễn cười cô biết rõ còn cố hỏi.
Cô nghĩ là anh sẽ mua trang sức, mua quần áo hàng hiệu, túi xách cho cô giống trước đó sao?
Nằm mơ đi.
"Nếu như tôi chính là cô gái trên giấy vẽ thì sao?" Giang Ninh Phiến hỏi lại: "Anh còn tiếp tục tổn thương tôi không?"
Thân hình Hàng Chí Viễn cứng đờ, cả khuôn mặt không có biểu cảm.
Biệt thự xoa hoa phản chiếu ánh mặt trời, chiếu sáng rạng rỡ, thành bóng lưng của anh.
"Chiếc chuông kia là chị gái cho tôi, chị ấy tự mình làm, chỉ có một chiếc duy nhất trên đời này." Giang Ninh Phiến liều lĩnh nói ra.
"..." Hạng Chí Viễn không trả lời.
"Hạng Chí Viễn, anh đang tìm tôi sao?" Giang Ninh Phiến nói từng chữ rõ ràng, đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe được.
Trong tích tắc, chỉ còn lại có yên tĩnh giống như chết.
Không ai nói chuyện.
Thậm chí không nghe được tiếng gió.
Giống như thời gian đã ngừng lại hoàn toàn vào lúc này.
Tấm kẹp sách kia viết tên “Tiêm Tiêm”, nhưng bóng lưng cô gái trên giấy vẽ...
Vậy Hạng Chí Viễn ở lại trong nước nhiều năm là muốn tìm cô gái kia...
Có lẽ cách để có lưu lại chỉ có một.
Cặp mắt của Giang Ninh Phiến đảo vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông giống như tà thần trên ban công, chậm rãi nói: "Hạng Chí Viễn, nếu như tôi ở lại thì anh thật sự sẽ để tôi sống không bằng chết sao?"
"Cô nói xem?" Hạng Chí Viễn cười cô biết rõ còn cố hỏi.
Cô nghĩ là anh sẽ mua trang sức, mua quần áo hàng hiệu, túi xách cho cô giống trước đó sao?
Nằm mơ đi.
"Nếu như tôi chính là cô gái trên giấy vẽ thì sao?" Giang Ninh Phiến hỏi lại: "Anh còn tiếp tục tổn thương tôi không?"
Thân hình Hàng Chí Viễn cứng đờ, cả khuôn mặt không có biểu cảm.
Biệt thự xoa hoa phản chiếu ánh mặt trời, chiếu sáng rạng rỡ, thành bóng lưng của anh.
"Chiếc chuông kia là chị gái cho tôi, chị ấy tự mình làm, chỉ có một chiếc duy nhất trên đời này." Giang Ninh Phiến liều lĩnh nói ra.
"..." Hạng Chí Viễn không trả lời.
"Hạng Chí Viễn, anh đang tìm tôi sao?" Giang Ninh Phiến nói từng chữ rõ ràng, đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe được.
Trong tích tắc, chỉ còn lại có yên tĩnh giống như chết.
Không ai nói chuyện.
Thậm chí không nghe được tiếng gió.
Giống như thời gian đã ngừng lại hoàn toàn vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.