Chương 232: Bảo Thịnh Hoàn Hoàn mang đồ của Thịnh Xán cút ra khỏi Thịnh Thế
Nam Thư
12/09/2023
Phóng mắt nhìn cả Thịnh Thế, chỉ có ông ta có tư cách ngồi vào vị trí giám đốc nhất, chỉ cần Lăng Tiêu không can thiệp thì ông hoàn toàn không coi hai mẹ con Thịnh gia ra gì.
“Vì sao tôi phải giúp anh?” Lăng Hoa Thanh nhướng mày.
“Anh sẽ giúp tôi, tôi nghĩ không có ai càng hy vọng Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn kết thúc đoạn hôn nhân này hơn anh.”
Chu Tín lý trí mà phân tích: “Hơn nữa, hơn bất cứ ai, anh rất hy vọng khi Thịnh Xán tỉnh lại thì phát hiện mình đã hai bàn tay trắng.”
Lăng Hoa Thanh cười hỏi: “Vì sao tôi phải giúp anh, anh leo lên có chỗ tốt gì cho tôi? Tôi bảo Tiêu Nhi tiếp tục xử lý Thịnh Thế, sớm hay muộn Thịnh Thế cũng là của tôi, đây mới là trả thù tốt nhất đối với Thịnh Xán, không phải sao?”
“Anh sẽ không làm như thế, Lăng Tiêu cũng không.”
Chu Tín rất hiểu Lăng Hoa Thanh, nếu nắm chắc thì lúc này ông ta sẽ không ngồi ở chỗ này: “Tuy rằng Lăng Tiêu làm việc nóng nảy, nhưng không phải không có nhân tính, cậu ta có điểm mấu chốt của mình, tôi nghĩ người ngoài không rõ điểm này lắm, nhưng người cha như anh chắc biết rồi.”
Ông ta nói rất chắc chắn: “Lăng Tiêu sẽ không động vào Thịnh Thế, mà ông cũng sẽ không làm Lăng Tiêu thất vọng, cho nên ông sẽ hợp tác với tôi.”
Lăng Hoa Thanh rất kiêu ngạo vì Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng tôn kính ông ta, tất nhiên Lăng Hoa Thanh không muốn làm Lăng Tiêu thất vọng, rất nhiều chuyện không thể làm thẳng ngoài mặt, chỉ có thể âm thầm thực hiện.
Chu Tín quen biết Lăng Hoa Thanh nhiều năm nên cũng biết chuyện này.
“Anh cũng rất hiểu tôi.” Lăng Hoa Thanh uống sạch trà trong tay, lại đổ thêm cho mình, sau một lúc lâu mới nói với Chu Tín: “Muốn làm gì thì anh cứ làm đi, anh không cần lo lắng phía Lăng Tiêu.”
Rốt cuộc trên mặt Chu Tín cũng lộ ra ý cười, bưng ly trà trước mặt lên: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Sau khi Chu Tín rời đi, An Lan đi ra từ trong phòng, nhìn Lăng Hoa Thanh với ánh mắt sắc bén: “Thịnh Hoàn Hoàn là con dâu ông, ông lại giúp đỡ người ngoài đối phó nó.”
Nhiều năm trôi qua mà người đàn ông này vẫn chẳng thay đổi chút nào cả.
Lăng Hoa Thanh không để bụng mà cười lạnh: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thừa nhận đứa con dâu này, huống chi hiện tại xem ra Tiêu Nhi cũng không để ý cô ta.”
Thịnh Hoàn Hoàn là con gái của Thịnh Xán, mà Thịnh Xán là kẻ thù cũ của ông ta, chỉ dựa vào điểm này, Lăng Hoa Thanh không khả năng thừa nhận thân phận của đứa con dâu này.
Cho dù lần này Lăng Tiêu không đuổi cô đi, Lăng Hoa Thanh cũng sẽ nghĩ cách làm họ ly hôn.
…
Sau khi rời khỏi biệt thự lưng chừng núi, Chu Tín đến nhà Trần Văn Huy.
Tuy rằng Trần Văn Huy bị cách chức, nhưng trong tay còn có 10% cổ phần.
Trần Phỉ Phỉ nghe lén hai người nói chuyện, biết được Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia, cũng khó giữ được quyền hành của Thịnh Thế nên vừa hưng phấn lại kích động, rốt cuộc cô ta đã chờ đến ngày tiểu thư đứng đầu phải sa sút.
Trần Phỉ Phỉ lập tức gọi điện thoại cho Trần Do Mỹ, nói cho cô ta biết chuyện đáng mừng này.
Chỉ qua một đêm, mọi người đều biết chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia.
Mà đêm nay, Thịnh Hoàn Hoàn cũng thu được tin nhắn được gửi đến từ một số lạ, nội dung lời ít mà ý nhiều “Cẩn thận Chu Tín.”
Thu được tin nhắn, Thịnh Hoàn Hoàn trằn trọc khó ngủ lập tức ngồi dậy khỏi giường, vội soạn một tin nhắn rồi gửi qua: “Anh là ai?”
Một lúc sau, đối phương không đáp lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại qua, lại thấy bên kia đã tắt máy.
Rốt cuộc đối phương là ai, vì sao anh ta | cô ta lại gửi tin nhắn cho cô?
Cẩn thận Chu Tín?
Cẩn thận Chu Tín cái gì?
Không phải các cổ đông đã chịu cho họ thời gian hai ngày sao?
Chẳng lẽ đây chỉ là kế hoãn binh của Chu Tín?
Nếu thật là như thế, mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là ngăn cản cô leo lên.
Vậy bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để ngăn cản họ?
Chế tạo ngoài ý muốn, làm cô vĩnh viễn biến mất?
Hay là...
Đúng rồi, cổ phần!
Chu Tín sẽ liên hợp với các cổ đông khác, phản đối cô nhậm chức.
Trước khi Trần Văn Hưng vào tù, trên tay ông ta nắm giữ 25% cổ phần của Thịnh Thế, số cổ phần này bị tịch thu về công ty sau khi ông ta đi tù.
75% còn lại thì gia đình Thịnh Hoàn Hoàn chiếm 40%, Trần Văn Huy chiếm 10%, Tống Chí Thượng chiếm 5%.
25% cổ phần được thu về công ty, tương đối mỗi cao tầng công ty đều được hưởng quyền bỏ phiếu, như vậy Chu Tín chỉ cần lấy được 10% của Trần Văn Huy thì chẳng khác nào khống chế 55%.
Bởi vì bản thân Chu Tín là một trong những quản lý công ty.
So ra thì không ai lại muốn bỏ phiếu cho một thiên kim tiểu thư chưa bao giờ đi làm một ngày, cả Thịnh Xán cũng nói cô không có năng khiếu làm ăn.
Nghĩ đến đây, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật nặng nề.
Nhưng hiện tại dù cô gọi cho Tống Chí Thượng, bảo ông ta bỏ phiếu cho mình thì cũng chỉ có 45%, không đạt đến một nửa, cô không ngồi nổi vị trí giám đốc kia.
Xem ra cô phải đến Trần gia một chuyến!
Thịnh Hoàn Hoàn mở máy tính ra, trong hộp thư điện tử đã có thứ mà mình cần.
Thời gian một ngày cũng đủ cho Nam Tầm làm rất nhiều chuyện. Hơn nữa hiệu suất làm việc của Nam Tầm rất cao, sửa sang lại các mục rất rõ ràng, Thịnh Hoàn Hoàn liếc một cái là nhìn ra chỗ có vấn đề, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lập tức đáp lại cô ấy ba chữ: “Vất vả rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tải phần mình cần xuống, sau đó rời khỏi Thịnh gia.
Vừa ra khỏi cửa liền có chiếc xe màu đen đi theo sau xe cô, không cần nghĩ cũng biết là người do Mộ Tư để lại.
Cô không để ý tới, chỉ lái xe đi thẳng đến Trần gia.
Sau khi tới đích đến, Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức đi vào, mà ngừng lại cách đó không xa.
Bởi vì lúc này ngoài cửa Trần gia có một chiếc xe đang đậu, Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán nó là của Chu Tín.
Không bao lâu sau, quả nhiên Chu Tín đã đi ra từ Trần gia.
Trần Văn Huy còn tự mình đưa tiễn, đầy mặt ý cười, xem ra hai người đã đạt thành nhận thức chung hoặc hiệp nghị nào đó.
Nhìn Chu Tín rời đi, tâm tình Trần Văn Huy rất tốt, ông ta và Chu Tín đã đạt thành hiệp nghị, chỉ cần ngày mai ông ta bỏ phiếu cho Chu Tín, giúp Chu Tín thành công leo lên thì một tháng sau ông ta sẽ được trở lại chức vị ban đầu.
Tuy Trần Văn Huy không có bản lĩnh gì, nhưng được anh cả là Trần Văn Hưng chiếu cố nên cũng được làm một tên ăn bám trong công ty, là trưởng phòng thu mua.
Phòng thu mua là phòng ban dễ ăn chặn ăn bớt nhất, trong lúc Trần Văn Huy nhậm chức đã lợi dụng chức vị vớt không ít chỗ tốt, điều kiện của Chu Tín đưa ra tương đối mê người.
Dù sao phiếu của ông ta cũng không có khả năng bầu cho Thịnh Hoàn Hoàn, Chu Tín tìm tới ông ta là chí lý, Trần Văn Huy không chút suy nghĩ đã đáp ứng.
“Ba, Chu Tín thật sự có thể leo lên sao?” Trần Phỉ Phỉ hỏi.
Trần Văn Huy cười lạnh: “Đương nhiên có thể, ngày mai chờ xem kịch vui đi, lúc trước ba bị Lăng Tiêu đuổi ra công ty, hiện tại ba cũng phải nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mang theo đồ của Thịnh Xán cút khỏi Thịnh Thế.”
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì rất vui mừng: “Vậy con đi ngủ, sáng mai con muốn theo ba đến Thịnh Thế.”
Trần Văn Huy gật đầu, Trần Phỉ Phỉ lập tức trở về phòng gửi tin tốt này cho bọn Trần Do Mỹ và Lam Tiếu.
Tin này thật sự làm họ quá hả hê.
Trần Do Mỹ: “Thật không ngờ cô ta cũng có ngày này.”
Trần Phỉ Phỉ: “Đúng vậy, tôi nói cho mọi người biết, đây chỉ là bắt đầu, chờ Lăng Tiêu ly hôn với cô ta sẽ có rất nhiều người muốn đánh sập Thịnh gia.”
“Vì sao tôi phải giúp anh?” Lăng Hoa Thanh nhướng mày.
“Anh sẽ giúp tôi, tôi nghĩ không có ai càng hy vọng Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn kết thúc đoạn hôn nhân này hơn anh.”
Chu Tín lý trí mà phân tích: “Hơn nữa, hơn bất cứ ai, anh rất hy vọng khi Thịnh Xán tỉnh lại thì phát hiện mình đã hai bàn tay trắng.”
Lăng Hoa Thanh cười hỏi: “Vì sao tôi phải giúp anh, anh leo lên có chỗ tốt gì cho tôi? Tôi bảo Tiêu Nhi tiếp tục xử lý Thịnh Thế, sớm hay muộn Thịnh Thế cũng là của tôi, đây mới là trả thù tốt nhất đối với Thịnh Xán, không phải sao?”
“Anh sẽ không làm như thế, Lăng Tiêu cũng không.”
Chu Tín rất hiểu Lăng Hoa Thanh, nếu nắm chắc thì lúc này ông ta sẽ không ngồi ở chỗ này: “Tuy rằng Lăng Tiêu làm việc nóng nảy, nhưng không phải không có nhân tính, cậu ta có điểm mấu chốt của mình, tôi nghĩ người ngoài không rõ điểm này lắm, nhưng người cha như anh chắc biết rồi.”
Ông ta nói rất chắc chắn: “Lăng Tiêu sẽ không động vào Thịnh Thế, mà ông cũng sẽ không làm Lăng Tiêu thất vọng, cho nên ông sẽ hợp tác với tôi.”
Lăng Hoa Thanh rất kiêu ngạo vì Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng tôn kính ông ta, tất nhiên Lăng Hoa Thanh không muốn làm Lăng Tiêu thất vọng, rất nhiều chuyện không thể làm thẳng ngoài mặt, chỉ có thể âm thầm thực hiện.
Chu Tín quen biết Lăng Hoa Thanh nhiều năm nên cũng biết chuyện này.
“Anh cũng rất hiểu tôi.” Lăng Hoa Thanh uống sạch trà trong tay, lại đổ thêm cho mình, sau một lúc lâu mới nói với Chu Tín: “Muốn làm gì thì anh cứ làm đi, anh không cần lo lắng phía Lăng Tiêu.”
Rốt cuộc trên mặt Chu Tín cũng lộ ra ý cười, bưng ly trà trước mặt lên: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Sau khi Chu Tín rời đi, An Lan đi ra từ trong phòng, nhìn Lăng Hoa Thanh với ánh mắt sắc bén: “Thịnh Hoàn Hoàn là con dâu ông, ông lại giúp đỡ người ngoài đối phó nó.”
Nhiều năm trôi qua mà người đàn ông này vẫn chẳng thay đổi chút nào cả.
Lăng Hoa Thanh không để bụng mà cười lạnh: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thừa nhận đứa con dâu này, huống chi hiện tại xem ra Tiêu Nhi cũng không để ý cô ta.”
Thịnh Hoàn Hoàn là con gái của Thịnh Xán, mà Thịnh Xán là kẻ thù cũ của ông ta, chỉ dựa vào điểm này, Lăng Hoa Thanh không khả năng thừa nhận thân phận của đứa con dâu này.
Cho dù lần này Lăng Tiêu không đuổi cô đi, Lăng Hoa Thanh cũng sẽ nghĩ cách làm họ ly hôn.
…
Sau khi rời khỏi biệt thự lưng chừng núi, Chu Tín đến nhà Trần Văn Huy.
Tuy rằng Trần Văn Huy bị cách chức, nhưng trong tay còn có 10% cổ phần.
Trần Phỉ Phỉ nghe lén hai người nói chuyện, biết được Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia, cũng khó giữ được quyền hành của Thịnh Thế nên vừa hưng phấn lại kích động, rốt cuộc cô ta đã chờ đến ngày tiểu thư đứng đầu phải sa sút.
Trần Phỉ Phỉ lập tức gọi điện thoại cho Trần Do Mỹ, nói cho cô ta biết chuyện đáng mừng này.
Chỉ qua một đêm, mọi người đều biết chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia.
Mà đêm nay, Thịnh Hoàn Hoàn cũng thu được tin nhắn được gửi đến từ một số lạ, nội dung lời ít mà ý nhiều “Cẩn thận Chu Tín.”
Thu được tin nhắn, Thịnh Hoàn Hoàn trằn trọc khó ngủ lập tức ngồi dậy khỏi giường, vội soạn một tin nhắn rồi gửi qua: “Anh là ai?”
Một lúc sau, đối phương không đáp lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại qua, lại thấy bên kia đã tắt máy.
Rốt cuộc đối phương là ai, vì sao anh ta | cô ta lại gửi tin nhắn cho cô?
Cẩn thận Chu Tín?
Cẩn thận Chu Tín cái gì?
Không phải các cổ đông đã chịu cho họ thời gian hai ngày sao?
Chẳng lẽ đây chỉ là kế hoãn binh của Chu Tín?
Nếu thật là như thế, mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là ngăn cản cô leo lên.
Vậy bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để ngăn cản họ?
Chế tạo ngoài ý muốn, làm cô vĩnh viễn biến mất?
Hay là...
Đúng rồi, cổ phần!
Chu Tín sẽ liên hợp với các cổ đông khác, phản đối cô nhậm chức.
Trước khi Trần Văn Hưng vào tù, trên tay ông ta nắm giữ 25% cổ phần của Thịnh Thế, số cổ phần này bị tịch thu về công ty sau khi ông ta đi tù.
75% còn lại thì gia đình Thịnh Hoàn Hoàn chiếm 40%, Trần Văn Huy chiếm 10%, Tống Chí Thượng chiếm 5%.
25% cổ phần được thu về công ty, tương đối mỗi cao tầng công ty đều được hưởng quyền bỏ phiếu, như vậy Chu Tín chỉ cần lấy được 10% của Trần Văn Huy thì chẳng khác nào khống chế 55%.
Bởi vì bản thân Chu Tín là một trong những quản lý công ty.
So ra thì không ai lại muốn bỏ phiếu cho một thiên kim tiểu thư chưa bao giờ đi làm một ngày, cả Thịnh Xán cũng nói cô không có năng khiếu làm ăn.
Nghĩ đến đây, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật nặng nề.
Nhưng hiện tại dù cô gọi cho Tống Chí Thượng, bảo ông ta bỏ phiếu cho mình thì cũng chỉ có 45%, không đạt đến một nửa, cô không ngồi nổi vị trí giám đốc kia.
Xem ra cô phải đến Trần gia một chuyến!
Thịnh Hoàn Hoàn mở máy tính ra, trong hộp thư điện tử đã có thứ mà mình cần.
Thời gian một ngày cũng đủ cho Nam Tầm làm rất nhiều chuyện. Hơn nữa hiệu suất làm việc của Nam Tầm rất cao, sửa sang lại các mục rất rõ ràng, Thịnh Hoàn Hoàn liếc một cái là nhìn ra chỗ có vấn đề, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lập tức đáp lại cô ấy ba chữ: “Vất vả rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tải phần mình cần xuống, sau đó rời khỏi Thịnh gia.
Vừa ra khỏi cửa liền có chiếc xe màu đen đi theo sau xe cô, không cần nghĩ cũng biết là người do Mộ Tư để lại.
Cô không để ý tới, chỉ lái xe đi thẳng đến Trần gia.
Sau khi tới đích đến, Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức đi vào, mà ngừng lại cách đó không xa.
Bởi vì lúc này ngoài cửa Trần gia có một chiếc xe đang đậu, Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán nó là của Chu Tín.
Không bao lâu sau, quả nhiên Chu Tín đã đi ra từ Trần gia.
Trần Văn Huy còn tự mình đưa tiễn, đầy mặt ý cười, xem ra hai người đã đạt thành nhận thức chung hoặc hiệp nghị nào đó.
Nhìn Chu Tín rời đi, tâm tình Trần Văn Huy rất tốt, ông ta và Chu Tín đã đạt thành hiệp nghị, chỉ cần ngày mai ông ta bỏ phiếu cho Chu Tín, giúp Chu Tín thành công leo lên thì một tháng sau ông ta sẽ được trở lại chức vị ban đầu.
Tuy Trần Văn Huy không có bản lĩnh gì, nhưng được anh cả là Trần Văn Hưng chiếu cố nên cũng được làm một tên ăn bám trong công ty, là trưởng phòng thu mua.
Phòng thu mua là phòng ban dễ ăn chặn ăn bớt nhất, trong lúc Trần Văn Huy nhậm chức đã lợi dụng chức vị vớt không ít chỗ tốt, điều kiện của Chu Tín đưa ra tương đối mê người.
Dù sao phiếu của ông ta cũng không có khả năng bầu cho Thịnh Hoàn Hoàn, Chu Tín tìm tới ông ta là chí lý, Trần Văn Huy không chút suy nghĩ đã đáp ứng.
“Ba, Chu Tín thật sự có thể leo lên sao?” Trần Phỉ Phỉ hỏi.
Trần Văn Huy cười lạnh: “Đương nhiên có thể, ngày mai chờ xem kịch vui đi, lúc trước ba bị Lăng Tiêu đuổi ra công ty, hiện tại ba cũng phải nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mang theo đồ của Thịnh Xán cút khỏi Thịnh Thế.”
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì rất vui mừng: “Vậy con đi ngủ, sáng mai con muốn theo ba đến Thịnh Thế.”
Trần Văn Huy gật đầu, Trần Phỉ Phỉ lập tức trở về phòng gửi tin tốt này cho bọn Trần Do Mỹ và Lam Tiếu.
Tin này thật sự làm họ quá hả hê.
Trần Do Mỹ: “Thật không ngờ cô ta cũng có ngày này.”
Trần Phỉ Phỉ: “Đúng vậy, tôi nói cho mọi người biết, đây chỉ là bắt đầu, chờ Lăng Tiêu ly hôn với cô ta sẽ có rất nhiều người muốn đánh sập Thịnh gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.