Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 233: Chính cung nương nương đã trở lại, đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn phải cút

Nam Thư

12/09/2023

Lam Tiếu: “Lăng Tiêu thật sự sẽ ly hôn với cô ta sao?”

Ngày đó ở nhà cũ Lăng gia, Lăng Tiêu đã rất che chở cho con tiện nhân Thịnh Hoàn Hoàn kia, hắn thật sự sẽ ly hôn với cô sao?

Trần Phỉ Phỉ: “Đã bị đuổi ra ngoài, Lăng Tiêu cũng rút khỏi Thịnh Thế, thư ký của anh ta còn chính miệng nói về sau sẽ không nhúng tay vào mọi công việc của Thịnh Thế, đây là chơi xong rồi.”

“Hơn nữa có một chuyện mọi người còn chưa biết, hôm trước Lam Nhan đã vào ở Lăng Phủ, mọi người ngẫm lại xem, chính cung nương nương đã trở lại, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn có thể không ly hôn sao?”

Chị họ vào ở Lăng Phủ sao?

Lam Tiếu mừng rỡ, như lập tức thấy được hy vọng “Đây là chuyện vui vẻ nhất mấy ngày nay tôi nghe thấy.”

Lam Tiếu hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn không thành, cuối cùng lại làm mất đứa nhỏ trong bụng mình, hiện giờ nhìn thấy người hầu mỗi ngày quỳ ở ngoài cửa liền hận không thể bóp chết cô ta.

Nhưng cô ta hận nhất vẫn là Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng bởi vì Lăng Tiêu, cả Lăng Phi cũng không dám động vào cô, làm Lam Tiếu tức đến cắn răng.

Ban đầu Lam Tiếu không nhìn thấy hy vọng, nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, Lam Nhan lại vào Lăng gia, làm lòng trả thù của cô ta ngo ngoe rục rịch.

Bạch Sương “Nói cách khác, lần này Thịnh Hoàn Hoàn không thể xoay người?”

Trần Phỉ Phỉ: “Tôi trả lời chắc chắn với cô, không thể. Còn nữa, ngày mai các người nhất định phải đến dưới lầu Thịnh Thế xem kịch vui, ai không đi thì hối hận.”

Bạch Sương “Nhất định sẽ đi, tôi chờ ngày Thịnh Hoàn Hoàn quỳ gối trước mặt tôi, kêu tôi một tiếng bà nội.”

Bạch Sương thua Thịnh Hoàn Hoàn trong cuộc thi đấu, phải gọi Thịnh Hoàn Hoàn là bà nội ngay trước mặt nhiều người ở bãi đua xe, về sau nhìn thấy cô còn phải đi vòng, cô ta vẫn luôn ghi hận chuyện này trong lòng.

Lam Tiếu “Tôi nhất định sẽ đi.”

Trần Do Mỹ lại làm ra vẻ người tốt vào thời điểm này “Tiếu Tiếu, cô mới vừa sinh non, đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Nghe Trần Do Mỹ nhắc tới, Lam Tiếu lại hận Thịnh Hoàn Hoàn thêm vài phần “Con tiện nhân Thịnh Hoàn Hoàn này hại tôi sinh non, tôi và cô ta thề không đội trời chung, ngày mai tôi nhất định sẽ đi.”

Được nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn xấu mặt, cô ta có lê lết cái thân vừa sinh non này cũng phải đi.

Khi đám phụ nữ trong group đang vui sướng khi người gặp họa, chờ ngày mai có thể xem Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta đuổi ra Thịnh Thế, lại không biết ngoài cổng của Trần gia, sau khi Trần Văn Huy nhìn theo xe Chu Tín rời đi, đang định vào nhà thì một giọng nói quen thuộc đã gọi ông ta lại: “Chú họ.”

Trần Văn Huy quay đầu lại, biến sắc: “Thịnh Hoàn Hoàn...”

Trần gia.



Nhìn câu nói cuối cùng của Lam Tiếu, Trần Do Mỹ vừa lòng nhếch khoé miệng lên, tiếp theo cô ta rời khỏi group chat, gọi điện thoại cho người anh bị phế bỏ của mình là Trần Vân Phàm, kể lại chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn cho gã nghe.

Đầu bên kia điện thoại, Trần Vân Phàm lộ ra bộ mặt dữ tợn: “Ngày mai Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ Thịnh Thế, anh sẽ cho người bắt cóc rồi làm chết nó.”

Trần Do Mỹ nghe xong thì đanh giọng lại: “Không được, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa ly hôn với Lăng Tiêu, anh còn chưa thể động vào nó.”

“Còn phải đợi bao lâu?” Trần Vân Phàm cắn răng cả giận nói: “Anh không muốn đợi ngày nào nữa, hiện tại anh muốn làm chết con tiện nhân kia ngay, nếu không phải tại nó thì anh đâu biến thành dáng vẻ quỷ quái này.”

Lúc trước Trần Vân Phàm tìm tới Trần Cường, muốn Trần Cường đánh nát Thịnh gia, làm Thịnh Hoàn Hoàn thân bại danh liệt, kết quả Lăng Tiêu lập tức đuổi tới, trực tiếp phế thận Trần Cường đi.

Trần Cường không dám tính sổ với Lăng Tiêu, chỉ có thể tìm Trần Vân Phàm trả thù, ai bảo gã giấu giếm quan hệ của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu, nếu không anh ta sẽ không chọc phải Lăng Tiêu, đánh mất chức năng thận, bị bệnh tật quấn thân.

Vì thế, Trần Cường tìm người thiến luôn Trần Vân Phàm.

Trần Vân Phàm hận Trần Cường, lại càng hận Thịnh Hoàn Hoàn!

Mỗi ngày gã nằm mơ cũng mơ thấy làm sao làm chết Thịnh Hoàn Hoàn thật tàn nhẫn mới giải mối hận trong lòng mình.

Trần Do Mỹ trầm giọng mà nói: “Nhịn một chút, nhớ nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, anh muốn báo thù thì phải nghe em.”

Trần Vân Phàm không kiên nhẫn rít gào: “Nhịn nhịn nhịn, rốt cuộc anh phải nhịn đến khi nào?”

Trần Do Mỹ từ từ nheo mắt lại: “Yên tâm, em sẽ không để anh phải chờ lâu.”

Cô gái Lam Nhan này không đơn giản, vào Lăng Phủ chưa được hai ngày thì Thịnh Hoàn Hoàn đã bị Lăng Tiêu đuổi đi, xem ra cô ta giữ vị trí khá quan trọng trong lòng Lăng Tiêu!

Cô ta phải cân nhắc xem nên hợp tác với Lam Nhan như thế nào, làm Thịnh Hoàn Hoàn vĩnh viễn không về được Lăng Phủ.

….

Sáng sớm hôm sau, Thịnh phu nhân còn ngủ mơ mơ hồ hồ liền bị một cú điện thoại đánh thức, là tay trong mà bà an bài ở Thịnh Thế gọi tới.

Cú điện thoại này làm Thịnh phu nhân biến sắc, lập tức đứng dậy xuống giường đi tìm Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn mau rời giường, việc lớn rồi, Chu Tín...”

Thịnh phu nhân đẩy cửa bước vào, giọng nói đột nhiên im bặt.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ tây trang trắng vừa người, mái tóc dài quấn lên cao cao, mặt đã trang điểm khéo léo, dưới chân dẫm lên đôi giày cao gót, khí thế sắc bén lạnh lẽo, hoàn toàn là dáng vẻ của nữ cường nhân.



Hiển nhiên cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Hoàn Hoàn...”

Nhìn dáng vẻ này của Thịnh Hoàn Hoàn, hốc mắt Thịnh phu nhân đột nhiên đỏ, bà và Thịnh Xán trông mong nhiều năm như thế, rốt cuộc cũng chờ đến ngày cô trưởng thành.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quầng thâm đen xì dưới mắt Thịnh phu nhân, liền biết đêm qua bà ngủ không được ngon, lập tức đau lòng tiến lên ôm lấy bà: “Mẹ, con đã biết chuyện của Chu Tín rồi, yên tâm, con có thể giải quyết.”

Thịnh phu nhân vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Nhưng Chu Tín có uy vọng rất cao ở công ty, cao tầng đều ủng hộ ông ta, mẹ lo... rõ ràng ông ta đã hứa cho chúng ta thời gian hai ngày, sao lại nói không giữ lời như vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Mẹ, thương trường không có cha con, câu mà ba thường nói nhất đó là “Binh bất yếm trá”, Chu Tín muốn đánh cho chúng ta trở tay không kịp, chúng ta cũng có thể ăn miếng trả miếng.”

Thịnh phu nhân cứng lại: “Con có cách à?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, Thịnh phu nhân lập tức nói: “Mẹ đi với con.”

Thịnh Hoàn Hoàn đè bà lại: “Mẹ, mẹ ở nhà chờ tin tốt của con, giao chuyện công ty cho con là được.”

“Nhưng mà...”

“Tin con đi.”

Nhìn đứa con gái cứng rắn trước mắt, Thịnh phu nhân không khỏi gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy công văn xuống lầu, lúc rời đi có tiến đến phòng của Thịnh Xán, cầm chặt tay ông: “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ chống chọi được Thịnh Thế, bảo vệ cho cái nhà này, ba cũng phải mau tỉnh lại, mọi người đều cần ba.”

Đáp lại cô vẫn là một mảnh tĩnh mịch.

Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ Thịnh gia, liếc nhìn một cái liền thấy được Mộ Tư.

Anh ta lại tới nữa, mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong có một chiếc sơ mi trắng, tay cầm một cây gậy màu đen.

Cây gậy này là Thịnh Hoàn Hoàn tự tay thiết kế, tự tay chế tạo, tốn không ít tâm tư của cô, trên đó còn có khắc tên cô.

Chỉ tiếc Mộ Tư không thích chống gậy, vì như vậy sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân và người khác, anh ta là một người què, anh ghét ánh mắt thương hại và tiếc hận của người khác, cho nên rất ít dùng đến cây gậy này.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xe đi ra, Mộ Tư lập tức chắn trước xe: “Hoàn Hoàn, anh có chuyện muốn nói với em.”

Thịnh Hoàn Hoàn hạ cửa xe xuống, bình tĩnh mà nhìn anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook