Chương 431: Có lẽ chết là giải thoát đối với cậu ấy
Nam Thư
28/02/2024
Lâm Chi Vũ lễ phép gật đầu cười nhẹ với Thịnh Hoàn Hoàn, giống như không biết cô cũng đứng bên cạnh Lăng Tiêu mà nhỏ giọng nói chuyện với hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nép mình vào một góc, giữ im lặng làm nền.
Bệnh viện không có nhiều tầng lắm, rất nhanh cửa thang máy đã mở ra, Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chậm rãi bước ra rồi đi theo họ từ khoảng cách xa.
Mã Lai ra ngoài hút thuốc, vừa đi ra cửa đã nhìn thấy Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đang đi chậm rãi phía sau hắn thì lập tức kêu lên: “Lão đại, chị dâu đến rồi."
Mã Lai! ! !
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ nhìn lại Lăng Tiêu, chỉ thấy bước chân hắn tạm ngừng rồi chậm rãi quay đầu lại, lạnh lẽo liếc nhìn cô.
Ánh mắt kia quá lạnh, làm Thịnh Hoàn Hoàn có ảo giác như bước chân bị đông cứng.
Nhưng Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng liếc cô một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mã Lai cười hì hì tiến lên đón: “Chị dâu, chị đến rồi, lão đại chờ chị rất lâu."
Thịnh Hoàn Hoàn trừng anh ta một cái, cô rất hoài nghi Mã Lai cố ý: “Ngậm miệng."
"Vâng." Mã Lai thức thời ngậm miệng.
Hôm nay Mộ Tư hoàn toàn khác với dáng vẻ sa sút hôm qua, anh ta thanh cao ngồi trên xe lăn, mà mặt bàn trước mặt anh ta là những đồ ăn tinh xảo ngon miệng.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào, anh ta cười rất dịu dàng: “Hoàn Hoàn, cùng ăn cơm không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai món ăn trên bàn, trong miệng không khỏi tiết ra nước bọt: Khoai tây sợi chua cay, cá hấp chanh...
Gần đây cô không có sức chống cự đối với vị chua.
Trùng hợp Thịnh Hoàn Hoàn cũng chưa ăn cơm nên cô không khách sáo ngồi xuống.
…
"Em chờ anh ở bên ngoài." Lâm Chi Vũ dừng bước bên ngoài phòng bệnh của Lam Nhan.
"Ừm." Lăng Tiêu không nóng không lạnh đáp lại rồi đưa tay gõ cửa.
"Ai vậy."
Mở cửa là Lam Tiếu: “Lăng. . . Lăng tổng."
Lam Nhan lập tức nhìn ra ngoài cửa, trông thấy người đến là Lăng Tiêu thì ngạc nhiên ngồi dậy từ trên giường: “A Tiêu, rốt cục anh cũng đến thăm em rồi."
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc đi vào, Lam Nhan liếc nhìn Lam Tiếu, Lam Tiếu hiểu ý lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lam Nhan nhìn về phía Lăng Tiêu, quan tâm hỏi Lăng Hoa Thanh: “Thương tích của bác trai thế nào rồi?"
Câu nói này của Lam Nhan là nhắc nhở Lăng Tiêu chuyện cô ta thân cứu Lăng Hoa Thanh một mạng.
Ai ngờ Lăng Tiêu không chút biết ơn mà nói: “Ông ấy rất khoẻ, cảm ơn quan tâm."
Lăng Tiêu không có tâm tình trò chuyện với Lam Nhan nên trực tiếp đi vào đề tài, nhắc đến vụ hứa hẹn trước đó với Lam Nhan, cũng nhắc nhở cô ta chỉ còn lại thời gian một tuần.
Sự lạnh lùng của Lăng Tiêu làm Lam Nhan đau lòng, hốc mắt đỏ lên: “Em trúng đạn, không thể hoãn lại một chút sao?"
"Không thể." Lăng Tiêu không chút thương hoa tiếc ngọc mà lạnh lùng ngồi dựa vào ghế sa lon, đôi mắt đen thâm thúy sắc bén không có chút nhiệt độ nào: “Tôi thấy vết thương của cô cũng sắp lành rồi, bây giờ nói ra cách của cô đi!"
Lam Nhan trầm mặc nhìn gương mặt điển trai của Lăng Tiêu, không biết đang suy nghĩ gì.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu nói không ra được thì đêm nay lập tức về nước M giữ mộ cho An Niên đi."
Lam Nhan cắn môi, một lát sau mới nói: “Bắt chước vụ tai nạn xe làm An Niên xảy ra chuyện."
Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo thấu xương: “Đây là thứ cô gọi là biện pháp sao?"
Lam Nhan vội vàng giải thích: “Khi xảy ra tai nạn chỉ có An Niên và Thiên Vũ ở trong xe, Thiên Vũ không bị thương lại không kêu không gọi, trơ mắt nhìn An Niên chết đi, anh biết tại sao không?"
Trong lòng Lăng Tiêu có một dự cảm xấu.
Lam Nhan tạm ngừng rồi nói tiếp: “Bởi vì trước tai nạn An Niên hút nhiều quá nên lại bạo hành Thiên Vũ. Thiên Vũ không chịu nổi đánh đập nên cắn An Niên một cái, An Niên giận quá nên xách Thiên Vũ lên xe, nói muốn ném nó vào biển cho cá mập ăn."
"Em bị dọa sợ nên vội vàng báo cho anh, cũng gọi xe đi theo sau, nhưng lại theo không kịp họ."
Lăng Tiêu biết chuyện này, lúc trước hắn cũng nghe điện thoại của Lam Nhan nên mới biết An Niên hút ma tuý, đáng tiếc hắn đến quá trễ.
Hắn còn chạy tới hiện trường vụ tai nạn xe kia sớm hơn Lam Nhan nên gặp được An Niên lần cuối.
Lúc ấy An Niên đã tỉnh táo lại, lại vì mất máu quá nhiều nên chỉ kịp căn dặn Lăng Tiêu chiếu cố mẹ con Thiên Vũ thật tốt rồi tắt thở.
"Anh còn nhớ pháp y nói nguyên nhân cái chết của An Niên là mất máu quá nhiều không. Trong quá trình đó nội tâm của Thiên Vũ trải qua những gì?"
Lam Nhan lộ ra vẻ tự trách, rất đau lòng, nước mắt rơi xuống: “Nó có cơ hội gọi điện thoại cầu cứu, nhưng nó không làm."
"Lúc ấy Thiên Vũ nhất định đang nghĩ, tại sao nó phải cứu ông ta? Người đàn ông này không phải ba của nó mà là ma quỷ ác độc, ông ta chết không phải càng tốt sao?"
"Thế là nó không khóc không kêu mà lạnh lùng nhìn An Niên ngã trong vũng máu, cũng mặc kệ lời cầu cứu của anh ấy, nhìn anh ấy từ từ mất máu mà chết."
"Cuối cùng ác ma chết rồi, Thiên Vũ cũng bị lương tri và sợ hãi của mình phong ấn trong bóng tối, chạy thế nào cũng không thoát ra được."
Lăng Tiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Lam Nhan hình dung.
Lúc ấy hắn chạy tới hiện trường tai nạn thì thấy An Niên chỉ còn một hơi thở, mà Thiên Vũ không khóc không quấy như đã mất hồn.
Hắn nghĩ Thiên Vũ chỉ bị dọa sợ, bây giờ nhớ lại thì sai rồi!
Sau vụ tai nạn, An Niên vì đau đớn quá nên tỉnh táo lại, lúc ấy có lẽ cậu ta từng sám hối với Thiên Vũ, nhưng Thiên Vũ đã quá hận cậu ta.
"Cô sai rồi, An Niên không có cầu cứu, có lẽ chết là giải thoát đối với cậu ấy."
Nghĩ đến đau đớn Lăng Thiên Vũ phải chịu đựng, nghĩ đến An Niên đến chết cũng không được con trai tha thứ, Lăng Tiêu đau khổ nhắm mắt lại.
Dù thế nào hắn cũng phải cứu Thiên Vũ thoát ra bóng tối.
Vài giây sau Lăng Tiêu lại mở mắt ra, đáy mắt là sự tĩnh lặng.
"Lâm Tiểu thư, vào đi!" Lăng Tiêu gọi điện thoại cho Lâm Chi Vũ.
Lâm Chi Vũ đẩy cửa bước vào: “Đã lâu không gặp, Lam Tiểu thư."
Lam Nhan trông thấy Lâm Chi Vũ thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lăng Tiêu nhìn thấy rõ phản ứng của Lam Nhan: “Hai người quen biết sao?"
"Tụi em từng gặp mặt lúc ở nước M." Lam Nhan gật đầu.
Lăng Tiêu nói kế hoạch cho Lâm Chi Vũ, Lâm Chi Vũ trầm mặc hồi lâu mới gật đầu: “Nếu như không có cách tốt hơn thì chỉ có thể mạo hiểm thử xem."
Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan: “Vậy thì ngày mốt thực hiện, cô có đề nghị gì khác không?"
Lam Nhan lắc đầu: “Không có."
"Vậy quyết định thế đi."
Lăng Tiêu không nhiều lời nữa mà đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Chi Vũ muốn theo sau, nhưng Lam Nhan lại gọi cô ta: “Lâm tiểu thư xin dừng bước, có một số chi tiết tôi muốn nói với cô."
Lâm Chi Vũ dừng bước, mà Lăng Tiêu cũng không chờ cô ta.
Lâm Chi Vũ quay đầu nhìn về phía Lam Nhan: “Cô muốn nói gì với tôi?"
Lâm Chi Vũ không trả lời cô ta ngay mà vén chăn xuống giường, đi tới cửa rồi khoá lại, sau đó mới nhìn Lâm Chi Vũ mà hỏi: “Cô thích A Tiêu đúng không?"
Lâm Chi Vũ cười nói: “Rất rõ ràng sao?"
"Thích một người sẽ không che giấu được." Lam Nhan hỏi: “Cô biết Thịnh Hoàn Hoàn không?"
"Đương nhiên, vợ trước của Lăng Tiêu."
"Rất có thể cô ta đã có con của Lăng Tiêu rồi."
Lâm Chi Vũ khó mà tin nổi: “Làm sao có thể?"
Thịnh Hoàn Hoàn nép mình vào một góc, giữ im lặng làm nền.
Bệnh viện không có nhiều tầng lắm, rất nhanh cửa thang máy đã mở ra, Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chậm rãi bước ra rồi đi theo họ từ khoảng cách xa.
Mã Lai ra ngoài hút thuốc, vừa đi ra cửa đã nhìn thấy Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đang đi chậm rãi phía sau hắn thì lập tức kêu lên: “Lão đại, chị dâu đến rồi."
Mã Lai! ! !
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ nhìn lại Lăng Tiêu, chỉ thấy bước chân hắn tạm ngừng rồi chậm rãi quay đầu lại, lạnh lẽo liếc nhìn cô.
Ánh mắt kia quá lạnh, làm Thịnh Hoàn Hoàn có ảo giác như bước chân bị đông cứng.
Nhưng Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng liếc cô một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mã Lai cười hì hì tiến lên đón: “Chị dâu, chị đến rồi, lão đại chờ chị rất lâu."
Thịnh Hoàn Hoàn trừng anh ta một cái, cô rất hoài nghi Mã Lai cố ý: “Ngậm miệng."
"Vâng." Mã Lai thức thời ngậm miệng.
Hôm nay Mộ Tư hoàn toàn khác với dáng vẻ sa sút hôm qua, anh ta thanh cao ngồi trên xe lăn, mà mặt bàn trước mặt anh ta là những đồ ăn tinh xảo ngon miệng.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào, anh ta cười rất dịu dàng: “Hoàn Hoàn, cùng ăn cơm không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai món ăn trên bàn, trong miệng không khỏi tiết ra nước bọt: Khoai tây sợi chua cay, cá hấp chanh...
Gần đây cô không có sức chống cự đối với vị chua.
Trùng hợp Thịnh Hoàn Hoàn cũng chưa ăn cơm nên cô không khách sáo ngồi xuống.
…
"Em chờ anh ở bên ngoài." Lâm Chi Vũ dừng bước bên ngoài phòng bệnh của Lam Nhan.
"Ừm." Lăng Tiêu không nóng không lạnh đáp lại rồi đưa tay gõ cửa.
"Ai vậy."
Mở cửa là Lam Tiếu: “Lăng. . . Lăng tổng."
Lam Nhan lập tức nhìn ra ngoài cửa, trông thấy người đến là Lăng Tiêu thì ngạc nhiên ngồi dậy từ trên giường: “A Tiêu, rốt cục anh cũng đến thăm em rồi."
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc đi vào, Lam Nhan liếc nhìn Lam Tiếu, Lam Tiếu hiểu ý lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lam Nhan nhìn về phía Lăng Tiêu, quan tâm hỏi Lăng Hoa Thanh: “Thương tích của bác trai thế nào rồi?"
Câu nói này của Lam Nhan là nhắc nhở Lăng Tiêu chuyện cô ta thân cứu Lăng Hoa Thanh một mạng.
Ai ngờ Lăng Tiêu không chút biết ơn mà nói: “Ông ấy rất khoẻ, cảm ơn quan tâm."
Lăng Tiêu không có tâm tình trò chuyện với Lam Nhan nên trực tiếp đi vào đề tài, nhắc đến vụ hứa hẹn trước đó với Lam Nhan, cũng nhắc nhở cô ta chỉ còn lại thời gian một tuần.
Sự lạnh lùng của Lăng Tiêu làm Lam Nhan đau lòng, hốc mắt đỏ lên: “Em trúng đạn, không thể hoãn lại một chút sao?"
"Không thể." Lăng Tiêu không chút thương hoa tiếc ngọc mà lạnh lùng ngồi dựa vào ghế sa lon, đôi mắt đen thâm thúy sắc bén không có chút nhiệt độ nào: “Tôi thấy vết thương của cô cũng sắp lành rồi, bây giờ nói ra cách của cô đi!"
Lam Nhan trầm mặc nhìn gương mặt điển trai của Lăng Tiêu, không biết đang suy nghĩ gì.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu nói không ra được thì đêm nay lập tức về nước M giữ mộ cho An Niên đi."
Lam Nhan cắn môi, một lát sau mới nói: “Bắt chước vụ tai nạn xe làm An Niên xảy ra chuyện."
Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo thấu xương: “Đây là thứ cô gọi là biện pháp sao?"
Lam Nhan vội vàng giải thích: “Khi xảy ra tai nạn chỉ có An Niên và Thiên Vũ ở trong xe, Thiên Vũ không bị thương lại không kêu không gọi, trơ mắt nhìn An Niên chết đi, anh biết tại sao không?"
Trong lòng Lăng Tiêu có một dự cảm xấu.
Lam Nhan tạm ngừng rồi nói tiếp: “Bởi vì trước tai nạn An Niên hút nhiều quá nên lại bạo hành Thiên Vũ. Thiên Vũ không chịu nổi đánh đập nên cắn An Niên một cái, An Niên giận quá nên xách Thiên Vũ lên xe, nói muốn ném nó vào biển cho cá mập ăn."
"Em bị dọa sợ nên vội vàng báo cho anh, cũng gọi xe đi theo sau, nhưng lại theo không kịp họ."
Lăng Tiêu biết chuyện này, lúc trước hắn cũng nghe điện thoại của Lam Nhan nên mới biết An Niên hút ma tuý, đáng tiếc hắn đến quá trễ.
Hắn còn chạy tới hiện trường vụ tai nạn xe kia sớm hơn Lam Nhan nên gặp được An Niên lần cuối.
Lúc ấy An Niên đã tỉnh táo lại, lại vì mất máu quá nhiều nên chỉ kịp căn dặn Lăng Tiêu chiếu cố mẹ con Thiên Vũ thật tốt rồi tắt thở.
"Anh còn nhớ pháp y nói nguyên nhân cái chết của An Niên là mất máu quá nhiều không. Trong quá trình đó nội tâm của Thiên Vũ trải qua những gì?"
Lam Nhan lộ ra vẻ tự trách, rất đau lòng, nước mắt rơi xuống: “Nó có cơ hội gọi điện thoại cầu cứu, nhưng nó không làm."
"Lúc ấy Thiên Vũ nhất định đang nghĩ, tại sao nó phải cứu ông ta? Người đàn ông này không phải ba của nó mà là ma quỷ ác độc, ông ta chết không phải càng tốt sao?"
"Thế là nó không khóc không kêu mà lạnh lùng nhìn An Niên ngã trong vũng máu, cũng mặc kệ lời cầu cứu của anh ấy, nhìn anh ấy từ từ mất máu mà chết."
"Cuối cùng ác ma chết rồi, Thiên Vũ cũng bị lương tri và sợ hãi của mình phong ấn trong bóng tối, chạy thế nào cũng không thoát ra được."
Lăng Tiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Lam Nhan hình dung.
Lúc ấy hắn chạy tới hiện trường tai nạn thì thấy An Niên chỉ còn một hơi thở, mà Thiên Vũ không khóc không quấy như đã mất hồn.
Hắn nghĩ Thiên Vũ chỉ bị dọa sợ, bây giờ nhớ lại thì sai rồi!
Sau vụ tai nạn, An Niên vì đau đớn quá nên tỉnh táo lại, lúc ấy có lẽ cậu ta từng sám hối với Thiên Vũ, nhưng Thiên Vũ đã quá hận cậu ta.
"Cô sai rồi, An Niên không có cầu cứu, có lẽ chết là giải thoát đối với cậu ấy."
Nghĩ đến đau đớn Lăng Thiên Vũ phải chịu đựng, nghĩ đến An Niên đến chết cũng không được con trai tha thứ, Lăng Tiêu đau khổ nhắm mắt lại.
Dù thế nào hắn cũng phải cứu Thiên Vũ thoát ra bóng tối.
Vài giây sau Lăng Tiêu lại mở mắt ra, đáy mắt là sự tĩnh lặng.
"Lâm Tiểu thư, vào đi!" Lăng Tiêu gọi điện thoại cho Lâm Chi Vũ.
Lâm Chi Vũ đẩy cửa bước vào: “Đã lâu không gặp, Lam Tiểu thư."
Lam Nhan trông thấy Lâm Chi Vũ thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lăng Tiêu nhìn thấy rõ phản ứng của Lam Nhan: “Hai người quen biết sao?"
"Tụi em từng gặp mặt lúc ở nước M." Lam Nhan gật đầu.
Lăng Tiêu nói kế hoạch cho Lâm Chi Vũ, Lâm Chi Vũ trầm mặc hồi lâu mới gật đầu: “Nếu như không có cách tốt hơn thì chỉ có thể mạo hiểm thử xem."
Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan: “Vậy thì ngày mốt thực hiện, cô có đề nghị gì khác không?"
Lam Nhan lắc đầu: “Không có."
"Vậy quyết định thế đi."
Lăng Tiêu không nhiều lời nữa mà đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Chi Vũ muốn theo sau, nhưng Lam Nhan lại gọi cô ta: “Lâm tiểu thư xin dừng bước, có một số chi tiết tôi muốn nói với cô."
Lâm Chi Vũ dừng bước, mà Lăng Tiêu cũng không chờ cô ta.
Lâm Chi Vũ quay đầu nhìn về phía Lam Nhan: “Cô muốn nói gì với tôi?"
Lâm Chi Vũ không trả lời cô ta ngay mà vén chăn xuống giường, đi tới cửa rồi khoá lại, sau đó mới nhìn Lâm Chi Vũ mà hỏi: “Cô thích A Tiêu đúng không?"
Lâm Chi Vũ cười nói: “Rất rõ ràng sao?"
"Thích một người sẽ không che giấu được." Lam Nhan hỏi: “Cô biết Thịnh Hoàn Hoàn không?"
"Đương nhiên, vợ trước của Lăng Tiêu."
"Rất có thể cô ta đã có con của Lăng Tiêu rồi."
Lâm Chi Vũ khó mà tin nổi: “Làm sao có thể?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.