Chương 537: Cô phải lập phép tắc cho Lăng Tiêu
Nam Thư
04/04/2024
“Dậy đi, heo."
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Tiêu không nhúc nhích như ngủ rất sâu, mà bốn phía chỉ còn lại họ, nếu hắn không dậy thì nhân viên của rạp chiếu phim sẽ đến dọn dẹp.
"Lăng Tiêu?"
Hắn vẫn không có phản ứng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán Lăng Tiêu.
Nhiệt độ bình thường, hơn nữa cô còn nhìn thấy mí mắt Lăng Tiêu giật giật.
Đây là... Đang giả vờ ngủ sao?
Thế là Thịnh Hoàn Hoàn đưa tay nhẹ nhàng cào lên bụng Lăng Tiêu.
Kết quả một giây sau Lăng Tiêu đã ôm chặt eo Thịnh Hoàn Hoàn, đè cô dưới người rồi bá đạo hôn lên đôi môi đỏ làm hắn nhớ mong cả buổi tối, công thành chiếm đất không bỏ sót chỗ nào.
Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương nắm chặt cổ áo Lăng Tiêu, rất người bàn tay cô đã bị hắn kéo xuống rồi đè lên đỉnh đầu, tay họ đan xen với nhau.
…..
Trên tầng thượng của căn hộ xa hoa nào đó, Đường Nguyên Minh đứng trong bóng đêm, trông thấy tấm ảnh thuộc hạ gửi tới thì đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Anh đặt điếu thuốc trên tay lên môi rồi hít mạnh một hơi.
Sương mù mỏng manh không che giấu được vẻ lạnh lẽo giết chóc dưới đáy mắt anh.
Qua hồi lâu lại có ảnh chụp được gửi đến.
Trong ảnh, Lăng Tiêu đưa Thịnh Hoàn Hoàn về Thịnh gia.
Ban đầu tưởng rằng như vậy liền kết thúc, không bao lâu sau anh lại thu được một tin nhắn: “Thịnh tiểu thư đã đi vào, Lăng Tiêu lại leo tường tiến vào phòng Thịnh tiểu thư, bảo an của Thịnh gia không phát hiện nên chắc không phải là lần đầu."
Sắc mặt Đường Nguyên Minh càng lạnh lẽo, hung tợn ném điện thoại ra ngoài.
"Phanh" một tiếng, điện thoại vỡ nát.
Đường Nguyên Minh không nhìn nó lấy một cái mà quay người tiến vào phòng sách, mở máy tính ra rồi vội đăng nhập vào một tài khoản, gửi tin nhắn cho người liên hệ duy nhất trong đó: “Dẫn Lăng Tiêu tới Nam Phi, tôi muốn hắn có đi không về."
Sau đó còn để lại một câu: “Không tiếc bất kỳ giá nào."
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở lại Thịnh gia thì đã qua 12h, cô vào cửa như đi ăn trộm, cũng may trong phòng khách không có ai, cô đoán Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Xán đã ngủ nên không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ cô vừa định lên lầu đã nhìn thấy Thịnh Tư Nguyên mặc áo khoác đi xuống, trong tay còn cầm một cái ly.
"Ông ngoại."
"Ừm." Thịnh Tư Nguyên thản nhiên đáp lại rồi giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông khát nước nên đi xuống hứng ly nước uống."
"À!"
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói là một ly nước thôi có cần xuống lầu không?
Thịnh Tư Nguyên liếc nhìn đôi môi đỏ bừng của Thịnh Hoàn Hoàn rồi không nói thêm gì nữa: “Được rồi, đi lên ngủ đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn như được tha mạng: “Ông ngoại ngủ ngon."
Thịnh Tư Nguyên nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn mà lắc đầu, thấp giọng thì thầm: “Ai, dù sao cũng là người trẻ tuổi..."
Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng đã trực tiếp vào phòng tắm, nhìn người phụ nữ mặt như hoa đào quyến rũ trong gương, cô lập tức hơi ngượng ngùng.
Khi cô đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường mình.
Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn, cho là mình ngâm nước quá lâu nên hoa mắt, ai ngờ Lăng Tiêu thật sự đang ngồi bên giường cô: “Tại sao anh lại đến nữa?"
Người đàn ông này trèo tường đến ghiền rồi đúng không?
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ mới đi ra từ phòng tắm, làn da trắng nõn toàn thân được bao trùm bởi một lớp màu hồng, ngon miệng đến mức khiến hắn muốn nuốt cô vào trong bụng.
Lăng Tiêu ép mình dời ánh mắt khỏi người cô, sau đó tháo hai cái nút áo ra, cầm lấy quần áo Bạch quản gia đưa tới rồi đi vào phòng tắm, cao ngạo để lại một câu: “Mượn phòng tắm của em một lát."
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tức điên, đôi môi bị hắn cắn bắt đầu nhói đau.
Không được, cô phải lập phép tắc cho Lăng Tiêu, đêm nay tuyệt đối không để hắn ở lại nơi này qua đêm.
Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi giữa giường, hai tay chống lên eo như đang chuẩn bị ra chiến trường.
Lăng Tiêu nhếch môi rồi lấy ra một cái hộp từ trong túi.
Thịnh Hoàn Hoàn bị ngó lơ nên rất tức giận, khí thế bừng bừng nhìn Lăng Tiêu mà nói: “Lăng Tiêu, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện rõ ràng..."
Lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy Lăng Tiêu lấy ra một cây kim từ trong hộp.
Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc: “Anh đang làm gì?"
Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Tiêm chất kháng sinh, những con sói rắn bọ cạp gì đó đều có rất nhiều bệnh khuẩn, cho nên phải tiêm chất kháng sinh."
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Cô quên trên người hắn còn bị thương chồng chất.
Lăng Tiêu tiêm một mũi vào tay trái phải của mình rồi đóng hộp lại và nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Vừa rồi em muốn nói cái gì với tôi?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “Em... Em muốn hỏi có cần bôi thuốc giúp anh sao?"
Được rồi, nể tình hắn bị thương, đêm nay tạm thời giữ hắn ở đây một đêm.
Đáy mắt thâm thúy của Lăng Tiêu lướt qua một tia gian xảo, lấy cái hộp khác ra rồi đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó kéo áo choàng tắm xuống để lộ ra vết thương trên người: “Bôi đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vết thương trên người Lăng Tiêu, nhất là vết sói cắn trên cánh tay thì cánh mũi lập tức cay cay, hốc mắt ẩm ướt: “Đau không?"
Lăng Tiêu nhìn chóp mũi đỏ bừng và nước mắt long lanh của cô thì nói một câu trái lương tâm: “Không đau."
Người phụ nữ này làm bằng nước sao?
Nhiều nước mắt như vậy là muốn làm hắn đau lòng chết sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi nhiều nữa mà cẩn thận bôi thuốc cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm làn da mịn màng của cô, ai cũng nói Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp bẩm sinh, lời nói này không phải khoa trương, cô đã hai mươi mấy tuổi mà da non mịn như trứng luộc, gió thổi qua là rách.
Lăng Tiêu nhịn không được liếc qua ngực Thịnh Hoàn Hoàn, nhớ tới phong cảnh bên trong, lại nghĩ tới những lời nói của Lăng lão thái thái thì tâm tư lập tức nhộn nhạo.
Nếu như cô thật sự có con của hắn thì cả đời cô sẽ là người của hắn, chạy cũng chạy không thoát.
"Được rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đậy hộp thuốc lại rồi lại nhẹ nhàng thổi thổi trên cánh tay hắn, sau đó nâng gương mặt tinh xảo xinh đẹp lên nhìn hắn.
Lăng Tiêu nhìn đôi mắt hạnh ướt sũng của cô thì trái cổ khẽ động mấy lần, đột nhiên đưa tay đẩy ngã cô rồi ép cả người xuống, ánh mắt triền miên nhìn cô: “Hoàn Hoàn, chúng ta..."
"Lăng Tiêu." Thịnh Hoàn Hoàn hơi đỏ mặt, lập tức che miệng Lăng Tiêu lại rồi nhắm mắt nói: “Nếu anh làm vậy thì về sau em sẽ khóa cửa sổ lại không để anh vào."
Thịnh Hoàn Hoàn biết hắn muốn làm gì, nhưng hiện tại cô đang mang thai, hắn nên sớm từ bỏ những chuyện không thích hợp với trẻ em này.
Lăng Tiêu nhíu cặt mày lại, gương mặt anh tuấn quý phái kia nhăn nhó lại như một đứa bé to xác không được ăn kẹo đang làm nũng.
Chuyện khác thì Thịnh Hoàn Hoàn có thể nhượng bộ, chỉ có việc này không thể mềm lòng, cô đặc biệt kiên định nói: “Lăng Tiêu, trước khi chúng ta tái hôn, anh không thể như vậy."
Sắc mặt Lăng Tiêu thối hơn, đặc biệt cường thế mà nói: “Vậy ngày mai chúng ta tái hôn, ngày mai làm hôn lễ luôn."
"Thức dậy đi, trời còn chưa sáng."
Cho nên đừng nằm mơ giữa ban ngày!
Thịnh Hoàn Hoàn tránh ra khỏi cánh tay hắn, sau đó vỗ nhẹ vị trí bên cạnh rồi nhếch môi cười với hắn: “Nên đi ngủ thôi Lăng tiên sinh."
Lăng Tiêu nhụt chí nằm xuống bên cạnh cô, bóp cằm của cô để cô nhìn mình: “Thịnh Hoàn Hoàn, em nhất định là Yêu Cơ mà Thượng Đế phái tới tra tấn tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Tiêu không nhúc nhích như ngủ rất sâu, mà bốn phía chỉ còn lại họ, nếu hắn không dậy thì nhân viên của rạp chiếu phim sẽ đến dọn dẹp.
"Lăng Tiêu?"
Hắn vẫn không có phản ứng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán Lăng Tiêu.
Nhiệt độ bình thường, hơn nữa cô còn nhìn thấy mí mắt Lăng Tiêu giật giật.
Đây là... Đang giả vờ ngủ sao?
Thế là Thịnh Hoàn Hoàn đưa tay nhẹ nhàng cào lên bụng Lăng Tiêu.
Kết quả một giây sau Lăng Tiêu đã ôm chặt eo Thịnh Hoàn Hoàn, đè cô dưới người rồi bá đạo hôn lên đôi môi đỏ làm hắn nhớ mong cả buổi tối, công thành chiếm đất không bỏ sót chỗ nào.
Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương nắm chặt cổ áo Lăng Tiêu, rất người bàn tay cô đã bị hắn kéo xuống rồi đè lên đỉnh đầu, tay họ đan xen với nhau.
…..
Trên tầng thượng của căn hộ xa hoa nào đó, Đường Nguyên Minh đứng trong bóng đêm, trông thấy tấm ảnh thuộc hạ gửi tới thì đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Anh đặt điếu thuốc trên tay lên môi rồi hít mạnh một hơi.
Sương mù mỏng manh không che giấu được vẻ lạnh lẽo giết chóc dưới đáy mắt anh.
Qua hồi lâu lại có ảnh chụp được gửi đến.
Trong ảnh, Lăng Tiêu đưa Thịnh Hoàn Hoàn về Thịnh gia.
Ban đầu tưởng rằng như vậy liền kết thúc, không bao lâu sau anh lại thu được một tin nhắn: “Thịnh tiểu thư đã đi vào, Lăng Tiêu lại leo tường tiến vào phòng Thịnh tiểu thư, bảo an của Thịnh gia không phát hiện nên chắc không phải là lần đầu."
Sắc mặt Đường Nguyên Minh càng lạnh lẽo, hung tợn ném điện thoại ra ngoài.
"Phanh" một tiếng, điện thoại vỡ nát.
Đường Nguyên Minh không nhìn nó lấy một cái mà quay người tiến vào phòng sách, mở máy tính ra rồi vội đăng nhập vào một tài khoản, gửi tin nhắn cho người liên hệ duy nhất trong đó: “Dẫn Lăng Tiêu tới Nam Phi, tôi muốn hắn có đi không về."
Sau đó còn để lại một câu: “Không tiếc bất kỳ giá nào."
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở lại Thịnh gia thì đã qua 12h, cô vào cửa như đi ăn trộm, cũng may trong phòng khách không có ai, cô đoán Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Xán đã ngủ nên không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ cô vừa định lên lầu đã nhìn thấy Thịnh Tư Nguyên mặc áo khoác đi xuống, trong tay còn cầm một cái ly.
"Ông ngoại."
"Ừm." Thịnh Tư Nguyên thản nhiên đáp lại rồi giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông khát nước nên đi xuống hứng ly nước uống."
"À!"
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói là một ly nước thôi có cần xuống lầu không?
Thịnh Tư Nguyên liếc nhìn đôi môi đỏ bừng của Thịnh Hoàn Hoàn rồi không nói thêm gì nữa: “Được rồi, đi lên ngủ đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn như được tha mạng: “Ông ngoại ngủ ngon."
Thịnh Tư Nguyên nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn mà lắc đầu, thấp giọng thì thầm: “Ai, dù sao cũng là người trẻ tuổi..."
Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng đã trực tiếp vào phòng tắm, nhìn người phụ nữ mặt như hoa đào quyến rũ trong gương, cô lập tức hơi ngượng ngùng.
Khi cô đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường mình.
Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn, cho là mình ngâm nước quá lâu nên hoa mắt, ai ngờ Lăng Tiêu thật sự đang ngồi bên giường cô: “Tại sao anh lại đến nữa?"
Người đàn ông này trèo tường đến ghiền rồi đúng không?
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ mới đi ra từ phòng tắm, làn da trắng nõn toàn thân được bao trùm bởi một lớp màu hồng, ngon miệng đến mức khiến hắn muốn nuốt cô vào trong bụng.
Lăng Tiêu ép mình dời ánh mắt khỏi người cô, sau đó tháo hai cái nút áo ra, cầm lấy quần áo Bạch quản gia đưa tới rồi đi vào phòng tắm, cao ngạo để lại một câu: “Mượn phòng tắm của em một lát."
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tức điên, đôi môi bị hắn cắn bắt đầu nhói đau.
Không được, cô phải lập phép tắc cho Lăng Tiêu, đêm nay tuyệt đối không để hắn ở lại nơi này qua đêm.
Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi giữa giường, hai tay chống lên eo như đang chuẩn bị ra chiến trường.
Lăng Tiêu nhếch môi rồi lấy ra một cái hộp từ trong túi.
Thịnh Hoàn Hoàn bị ngó lơ nên rất tức giận, khí thế bừng bừng nhìn Lăng Tiêu mà nói: “Lăng Tiêu, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện rõ ràng..."
Lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy Lăng Tiêu lấy ra một cây kim từ trong hộp.
Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc: “Anh đang làm gì?"
Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Tiêm chất kháng sinh, những con sói rắn bọ cạp gì đó đều có rất nhiều bệnh khuẩn, cho nên phải tiêm chất kháng sinh."
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Cô quên trên người hắn còn bị thương chồng chất.
Lăng Tiêu tiêm một mũi vào tay trái phải của mình rồi đóng hộp lại và nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Vừa rồi em muốn nói cái gì với tôi?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “Em... Em muốn hỏi có cần bôi thuốc giúp anh sao?"
Được rồi, nể tình hắn bị thương, đêm nay tạm thời giữ hắn ở đây một đêm.
Đáy mắt thâm thúy của Lăng Tiêu lướt qua một tia gian xảo, lấy cái hộp khác ra rồi đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó kéo áo choàng tắm xuống để lộ ra vết thương trên người: “Bôi đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vết thương trên người Lăng Tiêu, nhất là vết sói cắn trên cánh tay thì cánh mũi lập tức cay cay, hốc mắt ẩm ướt: “Đau không?"
Lăng Tiêu nhìn chóp mũi đỏ bừng và nước mắt long lanh của cô thì nói một câu trái lương tâm: “Không đau."
Người phụ nữ này làm bằng nước sao?
Nhiều nước mắt như vậy là muốn làm hắn đau lòng chết sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi nhiều nữa mà cẩn thận bôi thuốc cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm làn da mịn màng của cô, ai cũng nói Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp bẩm sinh, lời nói này không phải khoa trương, cô đã hai mươi mấy tuổi mà da non mịn như trứng luộc, gió thổi qua là rách.
Lăng Tiêu nhịn không được liếc qua ngực Thịnh Hoàn Hoàn, nhớ tới phong cảnh bên trong, lại nghĩ tới những lời nói của Lăng lão thái thái thì tâm tư lập tức nhộn nhạo.
Nếu như cô thật sự có con của hắn thì cả đời cô sẽ là người của hắn, chạy cũng chạy không thoát.
"Được rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đậy hộp thuốc lại rồi lại nhẹ nhàng thổi thổi trên cánh tay hắn, sau đó nâng gương mặt tinh xảo xinh đẹp lên nhìn hắn.
Lăng Tiêu nhìn đôi mắt hạnh ướt sũng của cô thì trái cổ khẽ động mấy lần, đột nhiên đưa tay đẩy ngã cô rồi ép cả người xuống, ánh mắt triền miên nhìn cô: “Hoàn Hoàn, chúng ta..."
"Lăng Tiêu." Thịnh Hoàn Hoàn hơi đỏ mặt, lập tức che miệng Lăng Tiêu lại rồi nhắm mắt nói: “Nếu anh làm vậy thì về sau em sẽ khóa cửa sổ lại không để anh vào."
Thịnh Hoàn Hoàn biết hắn muốn làm gì, nhưng hiện tại cô đang mang thai, hắn nên sớm từ bỏ những chuyện không thích hợp với trẻ em này.
Lăng Tiêu nhíu cặt mày lại, gương mặt anh tuấn quý phái kia nhăn nhó lại như một đứa bé to xác không được ăn kẹo đang làm nũng.
Chuyện khác thì Thịnh Hoàn Hoàn có thể nhượng bộ, chỉ có việc này không thể mềm lòng, cô đặc biệt kiên định nói: “Lăng Tiêu, trước khi chúng ta tái hôn, anh không thể như vậy."
Sắc mặt Lăng Tiêu thối hơn, đặc biệt cường thế mà nói: “Vậy ngày mai chúng ta tái hôn, ngày mai làm hôn lễ luôn."
"Thức dậy đi, trời còn chưa sáng."
Cho nên đừng nằm mơ giữa ban ngày!
Thịnh Hoàn Hoàn tránh ra khỏi cánh tay hắn, sau đó vỗ nhẹ vị trí bên cạnh rồi nhếch môi cười với hắn: “Nên đi ngủ thôi Lăng tiên sinh."
Lăng Tiêu nhụt chí nằm xuống bên cạnh cô, bóp cằm của cô để cô nhìn mình: “Thịnh Hoàn Hoàn, em nhất định là Yêu Cơ mà Thượng Đế phái tới tra tấn tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.