Chương 536: Dậy nào, heo
Nam Thư
04/04/2024
Thịnh Tư Nguyên liếc ra ngoài cửa rồi thấp giọng nói với Tô Quy: “Đó là đứa cháu rể chưa vào nhà của tôi."
Cháu rể chưa vào nhà?
Lời nói này giống như Lăng Tiêu muốn đến ở rể ấy.
Nhưng lấy hiểu biết của Tô Quy đối với thực lực của Lăng Tiêu thì Thịnh Tư Nguyên nhiều lắm cũng chỉ là chiếm lợi ngoài miệng thôi: “Ánh mắt của cháu anh không tệ."
Thịnh Tư Nguyên nghe xong lời này lập tức không chịu: “Cái gì gọi là ánh mắt cháu tôi không tệ? Tôi cho anh biết, người theo đuổi cháu tôi có thể xếp từ thành Tây tới thành Đông, anh phải nói ánh mắt của Lăng Tiêu không tệ."
Tô Quy lại như bốn lạng chống ngàn cân: “Lấy tướng mạo và quyền thế của Lăng Tiêu người ta thì phụ nữ theo đuổi cậu ta không xếp từ thành Tây tới thành Đông sao?"
Thịnh Tư Nguyên nhất thời không phản bác được: “Anh nói đúng, xem ra tôi phải bảo Hoàn Hoàn nhà tôi thận trọng suy xét thêm, dù sao bên cạnh Lăng Tiêu có quá nhiều cám dỗ."
Tô Quy tức giận: “Anh nói lời này thật là vong ân phụ nghĩa, xứng với Lăng Tiêu người ta sao? Xem ra lần này tôi đi ra không nên đến Thịnh gia."
Thịnh Tư Nguyên bị lời nói của Tô Quy làm hơi xấu hổ: “Tôi không có ý đó..."
Mộ Tư nghe hai cụ nói đùa thì trong lòng cực kỳ khó chịu, cô gái mà họ nói đến chỉ thiếu chút nữa đã được gả cho anh ta.
Nếu lúc ấy anh ta không bỏ cô rời đi thì lúc này trong bụng cô đã mang đứa con của anh ta rồi.
Nhưng trên thế giới này cái gì cũng có, nhưng không có nếu.
Chuyện đã qua rồi, dù bạn có dùng hết mọi cách cũng không thể thay đổi thời gian.
Một lát sau Thịnh Tư Nguyên đẩy Mộ Tư ra ngoài và nói tin tức tốt này cho Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cuối cùng tảng đá luôn đè nặng trong lòng cô cũng biến mất, cô cười nói với Mộ Tư: “Chúc mừng anh."
Nụ cười của Mộ Tư vẫn dịu dàng sạch sẽ, nhưng có thêm chút phiền muộn nhàn nhạt: “Hôm nào anh sẽ đi thăm bác trai."
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đang cười, nhưng câu trả lời của cô lại rất lạnh lùng: “Tôi nghĩ ba tôi sẽ không muốn gặp anh."
Mặc dù lời này rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.
Lúc trước Mộ Tư quá nhẫn tâm, dù Thịnh Xán cầu khẩn như thế nào thì trái tim anh ta vẫn lạnh lẽo như đá, về sau Thịnh Xán xảy ra tai nạn, anh ta vẫn không quay đầu lại.
Tình cảm và ân tình nhiều năm qua chẳng là gì trong mắt anh ta cả, nếu đã như vậy thì cần gì gặp lại nữa?
Mộ Tư nói: “Anh không xin ông ấy tha thứ cho mình, chỉ muốn cảm ơn ông ấy đã dốc lòng dạy bảo nhiều năm qua."
Nói xong, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu đứng sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn: “Chuyện ngày hôm nay rất cảm ơn Lăng tổng, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này."
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Hi vọng lời cảm ơn của Mộ tổng là thật lòng."
Sau đó hắn nhìn về phía vợ chồng Tô Quy: “Không còn sớm nữa, tôi đưa ông bà trở về."
Mộ Tư nhìn đoàn người Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đi ra ngoài thì trong lòng vẫn không cam lòng, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, sẽ không!
Dù thế nào anh ta cũng phải nghĩ cách để được Thịnh Xán tha thứ.
Lúc này Bạch Tuyết đi xuống rồi tự trách đi đến trước mặt Mộ Tư: “Thật xin lỗi anh Mộ Tư, vừa rồi em chỉ hiếu kì muốn nhìn một cái, không ngờ lại bị người kia phát hiện."
Mộ Tư nhìn đôi tay bất an siết chặt quần áo của Bạch Tuyết mà thở dài khe khẽ rồi đưa tay sờ đầu cô ta: “Không có gì, em an tâm ở lại đi, qua hai ngày nữa anh cho người đưa em trở về."
Đáy mắt Bạch Tuyết lướt qua một tia lạnh lẽo rồi ngoan ngoãn khẽ gật đầu: “Được."
Sau khi đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi thì Lăng Tiêu liền nói với Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão lên xe trước, cháu và Hoàn Hoàn tiễn Tô Lão."
Đương nhiên Thịnh Tư Nguyên rất có ý kiến, đêm hôm khuya khoắt ai biết cậu muốn tiễn người ta đi nơi nào?
Khi đang định mở miệng, Tô Quy lại lạnh lùng liếc nhìn ông ấy một cái.
Đang ở trước mặt Tô Quy nên Thịnh Tư Nguyên chỉ có thể nuốt lời nói xuống để tránh Tô Quy nói ông ấy vong ân phụ nghĩa.
Thịnh Tư Nguyên lập tức đổi giọng: “Đi nhanh về nhanh."
Nói xong, ông ấy đen mặt lên xe.
Sau khi chiếc Rolls-Royce chạy đi, Tô Quy dò xét Thịnh Hoàn Hoàn một vòng rồi vỗ nhẹ bả vai Lăng Tiêu: “Vợ chồng trẻ đi chơi đi, vợ chồng chúng tôi không cần hai người tiễn."
Tô phu nhân phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn rồi đi cùng Tô Quy tiến lên chiếc xe phía trước, Lăng Tiêu gọi vệ sĩ bảo vệ tốt cho họ.
"Hình như Tô phu nhân rất thích em."
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn mà ngắm nghía thưởng thức, giống như món đồ chơi yêu dấu làm hắn yêu thích không buông tay.
Thịnh Hoàn Hoàn thử mấy lần cũng không thể rút tay về, chỉ có thể tuỳ hắn: “Có thể là dung mạo của em được cả nam nữ già trẻ yêu thích."
Cô nhếch môi lên, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp với Lăng Tiêu: “Cho nên Lăng tiên sinh, anh muốn tiếp tục cố lên nha!"
Lăng Tiêu bật cười, vươn đầu lưỡi liếm môi, hai tay lập tức dùng lực kéo cả người Thịnh Hoàn Hoàn ngồi lên hai chân hắn.
"A!" Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô.
Mà Lăng Tiêu thì hít hà một hơi.
Hai tay hắn ôm chặt vòng eo của cô: “Đừng nhúc nhích, trên đùi tôi có vết thương."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ngồi trên đùi hắn không dám nhúc nhích, đỏ mặt trừng hắn: “Biết mình bị thương còn không an phận?"
Lăng Tiêu cười cười, hơi nhếch môi mỏng lên, vẻ mặt dịu dàng và đương cong gương mặt ôn hoà đi quả thực là bảnh đến rối tinh rối mù, làm tim Thịnh Hoàn Hoàn như hươu con nhảy loạn.
Lúc này nụ cười trên mặt Lăng Tiêu dần dần biến mất, vẻ măt dịu dàng cũng hiện ra tính xâm lược tột độ, hắn đưa tay lên cổ của cô rồi nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đặt một ngón trỏ lên đôi môi mỏng gợi cảm đẹp mắt của hắn rồi lắc đầu: “Không được."
Lăng Tiêu nhíu mày lại, đôi mắt đen trở nên cực kỳ sắc bén, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Vì sao không được?"
Chỉ hôn một cái cũng không được sao?
Bà nội còn muốn họ mau chóng sinh em bé cho bà bồng mà!
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi đỏ mê người lên: “Không được."
Sau đó cô thay đổi chủ đề: “Lăng tiên sinh, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?"
Lăng Tiêu trầm ngâm: “Tôi có một trang viên gần đây, chúng ta đi qua đó đi."
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu.
Lăng Tiêu hỏi: “Em muốn đi đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn đề nghị: “Chúng ta đi xem phim đi?"
Thứ phụ nữ muốn rất đơn giản, đi dạo phố, xem phim, ăn cơm như những đôi yêu nhau.
Mà đàn ông... Phần lớn đều chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề.
Đối với loại đàn ông như Lăng Tiêu thì phim ảnh căn bản không phải sở thích của hắn, dù hẹn hò cũng không phải ở những nơi tạp nhạp đông người đó.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn thích, trừ đi chung thì hắn còn có thể làm thế nào?
Lúc xuống xe, Lăng Tiêu bị Thịnh Hoàn Hoàn che lại kín mít, khẩu trang, kính râm, mũ… tóm lại là võ trang đầy đủ.
Điều duy nhất làm Lăng Gia tương đối hài lòng chính là rạp chiếu phim còn có các cặp đôi đang ngồi, mặc dù phim ấu trĩ không thú vị, nhưng hắn có thể ôm Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc.
Thịnh Hoàn Hoàn không làm ồn hắn, cô xem phim, bên tai nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Kỳ thật như vậy rất tốt, từ trước tới bây giờ thứ cô muốn đều rất đơn giản.
Nhưng chỉ như vậy cũng là điều trước kia cô không dám nghĩ.
Lúc phim kết thúc, Lăng Tiêu còn đang ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của hắn hồi lâu, cuối cùng nghịch ngợm nhét bắp rang vào miệng hắn: “Dậy đi, heo."
Cháu rể chưa vào nhà?
Lời nói này giống như Lăng Tiêu muốn đến ở rể ấy.
Nhưng lấy hiểu biết của Tô Quy đối với thực lực của Lăng Tiêu thì Thịnh Tư Nguyên nhiều lắm cũng chỉ là chiếm lợi ngoài miệng thôi: “Ánh mắt của cháu anh không tệ."
Thịnh Tư Nguyên nghe xong lời này lập tức không chịu: “Cái gì gọi là ánh mắt cháu tôi không tệ? Tôi cho anh biết, người theo đuổi cháu tôi có thể xếp từ thành Tây tới thành Đông, anh phải nói ánh mắt của Lăng Tiêu không tệ."
Tô Quy lại như bốn lạng chống ngàn cân: “Lấy tướng mạo và quyền thế của Lăng Tiêu người ta thì phụ nữ theo đuổi cậu ta không xếp từ thành Tây tới thành Đông sao?"
Thịnh Tư Nguyên nhất thời không phản bác được: “Anh nói đúng, xem ra tôi phải bảo Hoàn Hoàn nhà tôi thận trọng suy xét thêm, dù sao bên cạnh Lăng Tiêu có quá nhiều cám dỗ."
Tô Quy tức giận: “Anh nói lời này thật là vong ân phụ nghĩa, xứng với Lăng Tiêu người ta sao? Xem ra lần này tôi đi ra không nên đến Thịnh gia."
Thịnh Tư Nguyên bị lời nói của Tô Quy làm hơi xấu hổ: “Tôi không có ý đó..."
Mộ Tư nghe hai cụ nói đùa thì trong lòng cực kỳ khó chịu, cô gái mà họ nói đến chỉ thiếu chút nữa đã được gả cho anh ta.
Nếu lúc ấy anh ta không bỏ cô rời đi thì lúc này trong bụng cô đã mang đứa con của anh ta rồi.
Nhưng trên thế giới này cái gì cũng có, nhưng không có nếu.
Chuyện đã qua rồi, dù bạn có dùng hết mọi cách cũng không thể thay đổi thời gian.
Một lát sau Thịnh Tư Nguyên đẩy Mộ Tư ra ngoài và nói tin tức tốt này cho Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cuối cùng tảng đá luôn đè nặng trong lòng cô cũng biến mất, cô cười nói với Mộ Tư: “Chúc mừng anh."
Nụ cười của Mộ Tư vẫn dịu dàng sạch sẽ, nhưng có thêm chút phiền muộn nhàn nhạt: “Hôm nào anh sẽ đi thăm bác trai."
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đang cười, nhưng câu trả lời của cô lại rất lạnh lùng: “Tôi nghĩ ba tôi sẽ không muốn gặp anh."
Mặc dù lời này rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.
Lúc trước Mộ Tư quá nhẫn tâm, dù Thịnh Xán cầu khẩn như thế nào thì trái tim anh ta vẫn lạnh lẽo như đá, về sau Thịnh Xán xảy ra tai nạn, anh ta vẫn không quay đầu lại.
Tình cảm và ân tình nhiều năm qua chẳng là gì trong mắt anh ta cả, nếu đã như vậy thì cần gì gặp lại nữa?
Mộ Tư nói: “Anh không xin ông ấy tha thứ cho mình, chỉ muốn cảm ơn ông ấy đã dốc lòng dạy bảo nhiều năm qua."
Nói xong, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu đứng sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn: “Chuyện ngày hôm nay rất cảm ơn Lăng tổng, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này."
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Hi vọng lời cảm ơn của Mộ tổng là thật lòng."
Sau đó hắn nhìn về phía vợ chồng Tô Quy: “Không còn sớm nữa, tôi đưa ông bà trở về."
Mộ Tư nhìn đoàn người Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đi ra ngoài thì trong lòng vẫn không cam lòng, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, sẽ không!
Dù thế nào anh ta cũng phải nghĩ cách để được Thịnh Xán tha thứ.
Lúc này Bạch Tuyết đi xuống rồi tự trách đi đến trước mặt Mộ Tư: “Thật xin lỗi anh Mộ Tư, vừa rồi em chỉ hiếu kì muốn nhìn một cái, không ngờ lại bị người kia phát hiện."
Mộ Tư nhìn đôi tay bất an siết chặt quần áo của Bạch Tuyết mà thở dài khe khẽ rồi đưa tay sờ đầu cô ta: “Không có gì, em an tâm ở lại đi, qua hai ngày nữa anh cho người đưa em trở về."
Đáy mắt Bạch Tuyết lướt qua một tia lạnh lẽo rồi ngoan ngoãn khẽ gật đầu: “Được."
Sau khi đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi thì Lăng Tiêu liền nói với Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão lên xe trước, cháu và Hoàn Hoàn tiễn Tô Lão."
Đương nhiên Thịnh Tư Nguyên rất có ý kiến, đêm hôm khuya khoắt ai biết cậu muốn tiễn người ta đi nơi nào?
Khi đang định mở miệng, Tô Quy lại lạnh lùng liếc nhìn ông ấy một cái.
Đang ở trước mặt Tô Quy nên Thịnh Tư Nguyên chỉ có thể nuốt lời nói xuống để tránh Tô Quy nói ông ấy vong ân phụ nghĩa.
Thịnh Tư Nguyên lập tức đổi giọng: “Đi nhanh về nhanh."
Nói xong, ông ấy đen mặt lên xe.
Sau khi chiếc Rolls-Royce chạy đi, Tô Quy dò xét Thịnh Hoàn Hoàn một vòng rồi vỗ nhẹ bả vai Lăng Tiêu: “Vợ chồng trẻ đi chơi đi, vợ chồng chúng tôi không cần hai người tiễn."
Tô phu nhân phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn rồi đi cùng Tô Quy tiến lên chiếc xe phía trước, Lăng Tiêu gọi vệ sĩ bảo vệ tốt cho họ.
"Hình như Tô phu nhân rất thích em."
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn mà ngắm nghía thưởng thức, giống như món đồ chơi yêu dấu làm hắn yêu thích không buông tay.
Thịnh Hoàn Hoàn thử mấy lần cũng không thể rút tay về, chỉ có thể tuỳ hắn: “Có thể là dung mạo của em được cả nam nữ già trẻ yêu thích."
Cô nhếch môi lên, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp với Lăng Tiêu: “Cho nên Lăng tiên sinh, anh muốn tiếp tục cố lên nha!"
Lăng Tiêu bật cười, vươn đầu lưỡi liếm môi, hai tay lập tức dùng lực kéo cả người Thịnh Hoàn Hoàn ngồi lên hai chân hắn.
"A!" Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô.
Mà Lăng Tiêu thì hít hà một hơi.
Hai tay hắn ôm chặt vòng eo của cô: “Đừng nhúc nhích, trên đùi tôi có vết thương."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ngồi trên đùi hắn không dám nhúc nhích, đỏ mặt trừng hắn: “Biết mình bị thương còn không an phận?"
Lăng Tiêu cười cười, hơi nhếch môi mỏng lên, vẻ mặt dịu dàng và đương cong gương mặt ôn hoà đi quả thực là bảnh đến rối tinh rối mù, làm tim Thịnh Hoàn Hoàn như hươu con nhảy loạn.
Lúc này nụ cười trên mặt Lăng Tiêu dần dần biến mất, vẻ măt dịu dàng cũng hiện ra tính xâm lược tột độ, hắn đưa tay lên cổ của cô rồi nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đặt một ngón trỏ lên đôi môi mỏng gợi cảm đẹp mắt của hắn rồi lắc đầu: “Không được."
Lăng Tiêu nhíu mày lại, đôi mắt đen trở nên cực kỳ sắc bén, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Vì sao không được?"
Chỉ hôn một cái cũng không được sao?
Bà nội còn muốn họ mau chóng sinh em bé cho bà bồng mà!
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi đỏ mê người lên: “Không được."
Sau đó cô thay đổi chủ đề: “Lăng tiên sinh, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?"
Lăng Tiêu trầm ngâm: “Tôi có một trang viên gần đây, chúng ta đi qua đó đi."
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu.
Lăng Tiêu hỏi: “Em muốn đi đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn đề nghị: “Chúng ta đi xem phim đi?"
Thứ phụ nữ muốn rất đơn giản, đi dạo phố, xem phim, ăn cơm như những đôi yêu nhau.
Mà đàn ông... Phần lớn đều chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề.
Đối với loại đàn ông như Lăng Tiêu thì phim ảnh căn bản không phải sở thích của hắn, dù hẹn hò cũng không phải ở những nơi tạp nhạp đông người đó.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn thích, trừ đi chung thì hắn còn có thể làm thế nào?
Lúc xuống xe, Lăng Tiêu bị Thịnh Hoàn Hoàn che lại kín mít, khẩu trang, kính râm, mũ… tóm lại là võ trang đầy đủ.
Điều duy nhất làm Lăng Gia tương đối hài lòng chính là rạp chiếu phim còn có các cặp đôi đang ngồi, mặc dù phim ấu trĩ không thú vị, nhưng hắn có thể ôm Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc.
Thịnh Hoàn Hoàn không làm ồn hắn, cô xem phim, bên tai nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Kỳ thật như vậy rất tốt, từ trước tới bây giờ thứ cô muốn đều rất đơn giản.
Nhưng chỉ như vậy cũng là điều trước kia cô không dám nghĩ.
Lúc phim kết thúc, Lăng Tiêu còn đang ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của hắn hồi lâu, cuối cùng nghịch ngợm nhét bắp rang vào miệng hắn: “Dậy đi, heo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.