Chương 544: Có thích phần quà gặp mặt này của tôi không
Nam Thư
04/04/2024
Nếu như Đường Nguyên Minh cũng có thế lực ở bên kia rồi lôi kéo mấy tên đại ca bên đó cùng đối phó Lăng Tiêu thì tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng lo lắng, nhưng hiện tại cô không ra được, không cách nào liên lạc với bên ngoài nên hoàn toàn không biết tình hình của Lăng Tiêu ở Nam Phi.
Còn Văn Sâm, nghĩ đến anh ta làm Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt áy náy.
Nếu cô không bảo Văn Sâm để súng xuống thì có lẽ anh ta sẽ không chết!
Còn có ba, ba nhất định biết cô bị bắt cóc.
Xe của Thịnh Hoàn Hoàn còn đậu ở ven đường, điện thoại cũng ở trong đó, vệ sĩ hôm qua đi theo nhất định biết cô bị bắt cóc.
Không biết họ báo cảnh sát chưa, cảnh sát có tìm được nhà máy bỏ hoang hay không.
Nếu như ba trông thấy những thi thể này thì nhất định sẽ nổi điên.
Cô phải đi ra ngoài, cô phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Thịnh gia.
Tối hôm qua sau khi Thịnh Hoàn Hoàn mất tích, Thịnh gia đã rối loạn cả lên.
Trần Anh Kiệt dẫn người đi tìm, cuối cùng điều tra được nhà máy bỏ hoang, chết quá nhiều người nên anh ta chỉ có thể báo cảnh sát.
Sau khi Thịnh Xán biết tin tức này thì trực tiếp ngất xỉu.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên gấp đến độ xoay quanh, một đêm trôi qua không có chút tin tức nào của Thịnh Hoàn Hoàn làm họ sợ hãi đến tóc trắng hơn.
Cho dù phía cảnh sát bên đã phong tỏa tin tức này, nhưng vẫn tiết lộ phong thanh, chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt cóc đã được truyền lên mạng làm rất nhiều người lo lắng.
Nhưng rất nhanh tin tức này đã bị Đường Nguyên Minh đè ép xuống.
Sáng hôm sau, Đường Nguyên Minh xuất hiện trong Thịnh gia.
Trong vòng một đêm Thịnh Xán đã già hơn trước đó mấy tuổi: “A Minh, cháu đến rồi."
Đường Nguyên Minh ngồi xuống bên cạnh Thịnh Xán: “Bác trai, đừng quá lo lắng, cháu tin Hoàn Hoàn sẽ không sao, cháu đã đè ép dư luận xuống, nhưng phía công ty thì bác phải ra mặt mới được."
Hai mắt Thịnh Xán đỏ ngầu: “Vất vả cho cháu, bác thật sợ Hoàn Hoàn giống như mẹ con bé..."
Thịnh Xán nhịn không được nghẹn ngào.
Ông ấy vừa mất vợ, hiện tại con gái lại xảy ra chuyện như vậy, thử hỏi làm sao ông ấy chịu đựng được?
Đường Nguyên Minh vỗ nhẹ lên lưng Thịnh Xán: “Sẽ không, từ nhỏ Hoàn Hoàn đã rất may mắn, em ấy sẽ không có việc gì."
Thịnh Xán khẽ gật đầu, qua thật lâu cảm xúc mới bình phục lại một chút.
Đường Nguyên Minh cố ý hỏi: “Lăng Tiêu biết việc này chưa, thế lực của anh ta ở Hải Thành rất lớn, có lẽ anh ta sẽ có cách."
Đường Xán lắc đầu: “Hoàn Hoàn nói cậu ta đã ra nước ngoài rồi, từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ người của Lăng gia chưa từng tới, không gọi cả một cú điện thoại nữa."
Đường Nguyên Minh nghe xong thì đáy mắt lướt qua một tia sắc lạnh.
Lăng Tiêu cũng muốn trở về, nhưng hắn về được sao?
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Đường Xán lập tức nghe máy, là Tống Chí Thượng gọi đến, cao tầng công ty nghe thấy việc này nên đang rất bàng hoàng.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Xán mỏi mệt nói với Đường Nguyên Minh: “Bác phải đi đến công ty một chuyến."
Đường Nguyên Minh quan tâm nói: “Cháu đưa bác đi."
Thịnh Xán và Đường Nguyên Minh cùng đến tập đoàn Thịnh Thế, Thịnh Xán lập tức tổ chức hội nghị cấp cao, Đường Nguyên Minh thừa cơ hội hỏi số điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn từ Thịnh Xán.
Thịnh Xán không nghĩ nhiều nên đưa điện thoại cho Đường Nguyên Minh.
Sau khi Thịnh Xán rời đi, Đường Nguyên Minh lập tức lấy một cái điện thoại mới ra, phục chế tất cả phần mềm trong điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn vào điện thoại mới, còn cài virus trên điện thoại của cô.
….
Cuộc phẫu thuật của Văn Sâm rất thành công, đến trưa rốt cục anh ta cũng tỉnh.
Anh ta nhìn người phụ nữ vừa khóc vừa cười bên cạnh giường bệnh thì nhíu mày lại: “Cô đang vui hay đang buồn vậy?"
An Viên lau lau nước mắt trên mặt rồi cười nói với Văn Sâm: “Đương nhiên là vui rồi, anh còn sống thì tôi không phải chôn cùng anh."
Chôn cùng?
Ai hù dọa cô vậy?
Văn Sâm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mà đánh giá, cô là một cô gái rất bình thường, miễn cưỡng coi như thanh tú, đôi mắt ướt sũng chứng minh cô nhát gan sợ phiền phức: “Cô tên là gì?"
An Viên ngẩn người, sợ hãi nói: “An Viên, An trong bình an, Viên trong tròn trịa."
Viên trong tròn trịa?
Văn Sâm lại dò xét cô một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào gương mặt tròn trịa của cô: “Đúng là rất tròn."
An Viên cười xấu hổ: “Cái kia... Tôi có thể đi chưa?"
Văn Sâm hỏi: “Số điện thoại là bao nhiêu?"
"A?" An Viên âm thầm dò xét Văn Sâm, người đàn ông này không phải muốn cua cô đó chứ?
Mặc dù anh ta rất đẹp trai, nhưng không phải kiểu cô thích.
Văn Sâm lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi không thích nợ người khác."
Tức là muốn đưa tiền cho cô?
An Viên lập tức đọc ra một dãy số.
Văn Sâm gật đầu: “OK, tôi nhớ rồi, cô có thể đi rồi."
An Viên vội chuồn đi.
Rất nhanh Văn Sâm đã phát hiện An Viên cho mình số điện thoại giả.
Nói đùa cái gì, cô nào dám cho anh ta số thật của mình, tốt nhất vĩnh viễn đừng liên hệ với phần tử nguy hiểm này, giữa mạng quan trọng hơn.
Sau khi An Viên rời đi thì lập tức có người tiến đến.
Văn Sâm mặt không cảm xúc hỏi: “Thịnh tiểu thư an toàn chứ?"
Người đàn ông lắc đầu: “Thịnh tiểu thư mất tích rồi, Phùng thư ký bảo anh tỉnh lại thì lập tức gọi điện thoại cho anh ấy."
Thịnh tiểu thư mất tích rồi?
Chẳng lẽ Đường Nguyên Minh không đưa cô về Thịnh gia?
Văn Sâm lập tức nhận điện thoại gọi cho Phùng Việt, kể sơ lại về chuyện tối hôm qua, nói cho Phùng Việt có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh nhốt lại.
Phùng Việt nghe xong thì nặng nề nói: “Tôi sẽ phái người đi nhìn chằm chằm hắn, nếu có tin tức của Thịnh tiểu thư thì lập tức đi cứu người. Hiện tại tôi lo lắng là Lăng Gia, vẫn không gọi được cho họ, không biết gặp phải chuyện gì."
Văn Sâm trầm ngâm: “Chuyện bên kia không cần chúng ta nhọc lòng, tôi tin Lăng Gia và Diệp Thiếu có thể giải quyết, chúng ta cứ làm tốt chuyện ở Hải Thành đi, Thịnh tiểu thư nhất định không thể có chuyện được."
Phùng Việt nói: “Tôi biết, anh dưỡng thương thật tốt, có tiến triển mới tôi sẽ lập tức thông báo."
…
Nam Phi, bên bờ vùng biển quốc tế.
Vân Lang bị một đại ca ở nơi này bắt giữ, trừ Vân Lang ra còn có mấy người anh em khác.
Mà Vân Kỳ vừa bước ra khỏi sân bay đã bị mai phục, bị thương nặng suýt đã mất mạng, là Dạ Oanh mạo hiểm cứu anh ta một mạng.
Lần này phía Lăng Tiêu thương vong rất nặng nề, đối phương rất hung hăng, Lăng Tiêu và Diệp Sâm không thể không chạy đến một chuyến.
Hình như đối phương biết đến thế lực của Lăng Tiêu, không muốn đấu đá quá kịch liệt với hắn nên đã mời hắn đến đàm phán, địa điểm là ở vùng biển quốc tế.
Đối phương chỉ cho phép Lăng Tiêu dẫn mười người đi lên, để tỏ thành ý đã thả mấy người anh em của Lăng Tiêu ra, chỉ để lại Vân Lang và hai thành viên quan trọng khác.
Kỳ thật Lăng Tiêu và Diệp Sâm đều biết đối phương muốn xử lý họ trên thuyền, nhưng họ nhất định phải đi chuyến này.
Sau khi lên thuyền, tín hiệu điện thoại đã bị cắt.
Một người da trắng cao lớn dẫn một đám thủ hạ đi tới, Vân Lang và hai thủ hạ kia bị người của đối phương ép quỳ xuống đất, vết thương chằng chịt.
"Taisen?" Trông thấy người da trắng dẫn đầu, Diệp Sâm sầm mặt lại.
Taisen là đối thủ cũ của Lăng Tiêu, hai năm trước sau khi thua Lăng Tiêu thì gã đã dẫn người của mình rời khỏi nơi đây.
Không ngờ qua hai năm, Taisen lúc trước chật vật bỏ chạy lại trở về.
Vừa về đến gã đã cho Lăng Tiêu và Diệp Sâm “Bất ngờ lớn” như thế!
Taisen khẽ cười rồi hào phóng nói với Lăng Tiêu và Diệp Sâm: “Đã lâu không gặp, hai người bạn cũ có nhớ tôi không? Có thích món quà gặp mặt này của tôi không?"
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng lo lắng, nhưng hiện tại cô không ra được, không cách nào liên lạc với bên ngoài nên hoàn toàn không biết tình hình của Lăng Tiêu ở Nam Phi.
Còn Văn Sâm, nghĩ đến anh ta làm Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt áy náy.
Nếu cô không bảo Văn Sâm để súng xuống thì có lẽ anh ta sẽ không chết!
Còn có ba, ba nhất định biết cô bị bắt cóc.
Xe của Thịnh Hoàn Hoàn còn đậu ở ven đường, điện thoại cũng ở trong đó, vệ sĩ hôm qua đi theo nhất định biết cô bị bắt cóc.
Không biết họ báo cảnh sát chưa, cảnh sát có tìm được nhà máy bỏ hoang hay không.
Nếu như ba trông thấy những thi thể này thì nhất định sẽ nổi điên.
Cô phải đi ra ngoài, cô phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Thịnh gia.
Tối hôm qua sau khi Thịnh Hoàn Hoàn mất tích, Thịnh gia đã rối loạn cả lên.
Trần Anh Kiệt dẫn người đi tìm, cuối cùng điều tra được nhà máy bỏ hoang, chết quá nhiều người nên anh ta chỉ có thể báo cảnh sát.
Sau khi Thịnh Xán biết tin tức này thì trực tiếp ngất xỉu.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên gấp đến độ xoay quanh, một đêm trôi qua không có chút tin tức nào của Thịnh Hoàn Hoàn làm họ sợ hãi đến tóc trắng hơn.
Cho dù phía cảnh sát bên đã phong tỏa tin tức này, nhưng vẫn tiết lộ phong thanh, chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt cóc đã được truyền lên mạng làm rất nhiều người lo lắng.
Nhưng rất nhanh tin tức này đã bị Đường Nguyên Minh đè ép xuống.
Sáng hôm sau, Đường Nguyên Minh xuất hiện trong Thịnh gia.
Trong vòng một đêm Thịnh Xán đã già hơn trước đó mấy tuổi: “A Minh, cháu đến rồi."
Đường Nguyên Minh ngồi xuống bên cạnh Thịnh Xán: “Bác trai, đừng quá lo lắng, cháu tin Hoàn Hoàn sẽ không sao, cháu đã đè ép dư luận xuống, nhưng phía công ty thì bác phải ra mặt mới được."
Hai mắt Thịnh Xán đỏ ngầu: “Vất vả cho cháu, bác thật sợ Hoàn Hoàn giống như mẹ con bé..."
Thịnh Xán nhịn không được nghẹn ngào.
Ông ấy vừa mất vợ, hiện tại con gái lại xảy ra chuyện như vậy, thử hỏi làm sao ông ấy chịu đựng được?
Đường Nguyên Minh vỗ nhẹ lên lưng Thịnh Xán: “Sẽ không, từ nhỏ Hoàn Hoàn đã rất may mắn, em ấy sẽ không có việc gì."
Thịnh Xán khẽ gật đầu, qua thật lâu cảm xúc mới bình phục lại một chút.
Đường Nguyên Minh cố ý hỏi: “Lăng Tiêu biết việc này chưa, thế lực của anh ta ở Hải Thành rất lớn, có lẽ anh ta sẽ có cách."
Đường Xán lắc đầu: “Hoàn Hoàn nói cậu ta đã ra nước ngoài rồi, từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ người của Lăng gia chưa từng tới, không gọi cả một cú điện thoại nữa."
Đường Nguyên Minh nghe xong thì đáy mắt lướt qua một tia sắc lạnh.
Lăng Tiêu cũng muốn trở về, nhưng hắn về được sao?
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Đường Xán lập tức nghe máy, là Tống Chí Thượng gọi đến, cao tầng công ty nghe thấy việc này nên đang rất bàng hoàng.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Xán mỏi mệt nói với Đường Nguyên Minh: “Bác phải đi đến công ty một chuyến."
Đường Nguyên Minh quan tâm nói: “Cháu đưa bác đi."
Thịnh Xán và Đường Nguyên Minh cùng đến tập đoàn Thịnh Thế, Thịnh Xán lập tức tổ chức hội nghị cấp cao, Đường Nguyên Minh thừa cơ hội hỏi số điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn từ Thịnh Xán.
Thịnh Xán không nghĩ nhiều nên đưa điện thoại cho Đường Nguyên Minh.
Sau khi Thịnh Xán rời đi, Đường Nguyên Minh lập tức lấy một cái điện thoại mới ra, phục chế tất cả phần mềm trong điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn vào điện thoại mới, còn cài virus trên điện thoại của cô.
….
Cuộc phẫu thuật của Văn Sâm rất thành công, đến trưa rốt cục anh ta cũng tỉnh.
Anh ta nhìn người phụ nữ vừa khóc vừa cười bên cạnh giường bệnh thì nhíu mày lại: “Cô đang vui hay đang buồn vậy?"
An Viên lau lau nước mắt trên mặt rồi cười nói với Văn Sâm: “Đương nhiên là vui rồi, anh còn sống thì tôi không phải chôn cùng anh."
Chôn cùng?
Ai hù dọa cô vậy?
Văn Sâm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mà đánh giá, cô là một cô gái rất bình thường, miễn cưỡng coi như thanh tú, đôi mắt ướt sũng chứng minh cô nhát gan sợ phiền phức: “Cô tên là gì?"
An Viên ngẩn người, sợ hãi nói: “An Viên, An trong bình an, Viên trong tròn trịa."
Viên trong tròn trịa?
Văn Sâm lại dò xét cô một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào gương mặt tròn trịa của cô: “Đúng là rất tròn."
An Viên cười xấu hổ: “Cái kia... Tôi có thể đi chưa?"
Văn Sâm hỏi: “Số điện thoại là bao nhiêu?"
"A?" An Viên âm thầm dò xét Văn Sâm, người đàn ông này không phải muốn cua cô đó chứ?
Mặc dù anh ta rất đẹp trai, nhưng không phải kiểu cô thích.
Văn Sâm lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi không thích nợ người khác."
Tức là muốn đưa tiền cho cô?
An Viên lập tức đọc ra một dãy số.
Văn Sâm gật đầu: “OK, tôi nhớ rồi, cô có thể đi rồi."
An Viên vội chuồn đi.
Rất nhanh Văn Sâm đã phát hiện An Viên cho mình số điện thoại giả.
Nói đùa cái gì, cô nào dám cho anh ta số thật của mình, tốt nhất vĩnh viễn đừng liên hệ với phần tử nguy hiểm này, giữa mạng quan trọng hơn.
Sau khi An Viên rời đi thì lập tức có người tiến đến.
Văn Sâm mặt không cảm xúc hỏi: “Thịnh tiểu thư an toàn chứ?"
Người đàn ông lắc đầu: “Thịnh tiểu thư mất tích rồi, Phùng thư ký bảo anh tỉnh lại thì lập tức gọi điện thoại cho anh ấy."
Thịnh tiểu thư mất tích rồi?
Chẳng lẽ Đường Nguyên Minh không đưa cô về Thịnh gia?
Văn Sâm lập tức nhận điện thoại gọi cho Phùng Việt, kể sơ lại về chuyện tối hôm qua, nói cho Phùng Việt có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh nhốt lại.
Phùng Việt nghe xong thì nặng nề nói: “Tôi sẽ phái người đi nhìn chằm chằm hắn, nếu có tin tức của Thịnh tiểu thư thì lập tức đi cứu người. Hiện tại tôi lo lắng là Lăng Gia, vẫn không gọi được cho họ, không biết gặp phải chuyện gì."
Văn Sâm trầm ngâm: “Chuyện bên kia không cần chúng ta nhọc lòng, tôi tin Lăng Gia và Diệp Thiếu có thể giải quyết, chúng ta cứ làm tốt chuyện ở Hải Thành đi, Thịnh tiểu thư nhất định không thể có chuyện được."
Phùng Việt nói: “Tôi biết, anh dưỡng thương thật tốt, có tiến triển mới tôi sẽ lập tức thông báo."
…
Nam Phi, bên bờ vùng biển quốc tế.
Vân Lang bị một đại ca ở nơi này bắt giữ, trừ Vân Lang ra còn có mấy người anh em khác.
Mà Vân Kỳ vừa bước ra khỏi sân bay đã bị mai phục, bị thương nặng suýt đã mất mạng, là Dạ Oanh mạo hiểm cứu anh ta một mạng.
Lần này phía Lăng Tiêu thương vong rất nặng nề, đối phương rất hung hăng, Lăng Tiêu và Diệp Sâm không thể không chạy đến một chuyến.
Hình như đối phương biết đến thế lực của Lăng Tiêu, không muốn đấu đá quá kịch liệt với hắn nên đã mời hắn đến đàm phán, địa điểm là ở vùng biển quốc tế.
Đối phương chỉ cho phép Lăng Tiêu dẫn mười người đi lên, để tỏ thành ý đã thả mấy người anh em của Lăng Tiêu ra, chỉ để lại Vân Lang và hai thành viên quan trọng khác.
Kỳ thật Lăng Tiêu và Diệp Sâm đều biết đối phương muốn xử lý họ trên thuyền, nhưng họ nhất định phải đi chuyến này.
Sau khi lên thuyền, tín hiệu điện thoại đã bị cắt.
Một người da trắng cao lớn dẫn một đám thủ hạ đi tới, Vân Lang và hai thủ hạ kia bị người của đối phương ép quỳ xuống đất, vết thương chằng chịt.
"Taisen?" Trông thấy người da trắng dẫn đầu, Diệp Sâm sầm mặt lại.
Taisen là đối thủ cũ của Lăng Tiêu, hai năm trước sau khi thua Lăng Tiêu thì gã đã dẫn người của mình rời khỏi nơi đây.
Không ngờ qua hai năm, Taisen lúc trước chật vật bỏ chạy lại trở về.
Vừa về đến gã đã cho Lăng Tiêu và Diệp Sâm “Bất ngờ lớn” như thế!
Taisen khẽ cười rồi hào phóng nói với Lăng Tiêu và Diệp Sâm: “Đã lâu không gặp, hai người bạn cũ có nhớ tôi không? Có thích món quà gặp mặt này của tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.