Chương 543: Lăng Tiêu vĩnh viễn không về được
Nam Thư
04/04/2024
Anh như vậy thật làm người ta buồn nôn.
Tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh.
Hai câu nói này của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng vang lên trong đầu Đường Nguyên Minh, như hai thanh đao sắc nhọn đâm mạnh vào tim anh.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng thét đau khổ của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt anh ảm đạm đi, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Hoàn Hoàn, mặc kệ em có chịu hay không thì đời này anh cũng không buông tay.
Nếu anh tác thành cho em và Lăng Tiêu thì ai tác thành cho anh?
Rõ ràng là anh gặp em đầu tiên, anh bảo vệ em nhiều năm như vậy, vì sao lại không bằng một tên Lăng Tiêu mới quen biết không đến bốn tháng?
Thịnh Hoàn Hoàn núp trong một góc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, qua thật lâu cô mới đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này trên chiếc giường lớn màu xám có một bộ quần áo.
Không cần nghĩ cũng biết đó là Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho cô.
Cô không phát hiện đồ của mình trong phòng tắm, chắc là bị Đường Nguyên Minh vứt bỏ, cô muốn trở về thì phải mặc bộ đồ này.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà cầm quần áo bước vào phòng tắm, khóa cửa lại tháo từng cái cúc áo ra rồi ném áo sơmi của Đường Nguyên Minh đi thật xa.
Cô mặc quần áo do Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho mình vào, cô trong gương như một cô công chúa, nhưng lại là công chúa mất đi linh hồn.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy Đường Nguyên Minh ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt một bát mì nóng hổi, anh nhìn cô với ánh mắt tĩnh mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh mà đi thẳng tới cạnh cửa, nhanh chóng đưa tay nhập mật khẩu, anh từng nói mật khẩu là sinh nhật của cô.
Nhưng ba lần liên tục đều biểu hiện nhập sai mật khẩu.
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Đường Nguyên Minh, lạnh lẽo nói: “Nói mật khẩu cho tôi, tôi muốn trở về."
Đường Nguyên Minh lộ ra ánh mắt dịu dàng: “Em ăn tô mì này trước đã."
Thịnh Hoàn Hoàn cố kiềm chế tính tình mà nói lần nữa: “Nói mật khẩu cho tôi."
Đường Nguyên Minh không nói thêm gì nữa, dù ánh mắt cô lạnh lẽo phẫn nộ đến mức nào thì anh vẫn giữ vẻ dịu dàng, tràn ngập yêu thương nhìn cô.
Bị Đường Nguyên Minh nhìn như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như có vô số sợi dây thừng vô hình trói chặt lấy cô, sự thâm tình yêu thương này làm người ta ngạt thở.
"Tôi nói cho tôi biết mật khẩu."
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhịn được nữa mà sải bước đi tới, nâng bát mì trước mặt Đường Nguyên Minh lên mà hung tợn đập xuống đất.
"Bịch" một tiếng, mì và nước văng khắp nơi.
"Nói mật khẩu cho tôi." Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng lặp lại câu nói này.
Cô muốn trở về, rất có thể Văn Sâm còn nằm trong nhà máy bỏ hoang lạnh lẽo, nếu như bị chuột phát hiện thì chúng sẽ gặm thi thể của anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Nhưng Đường Nguyên Minh không bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, anh lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng rồi châm lửa, cách một lớp khói mỏng, ngũ quan bảnh trai của anh trông có vẻ hơi lạnh lùng.
"Hoàn Hoàn, chúng ta kết hôn đi!" Qua hồi lâu, Đường Nguyên Minh đột nhiên nói ra câu này.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Anh cảm thấy có khả năng sao?"
Đường Nguyên Minh phun ra mấy ngụm khói rồi không nhanh không chậm nhìn cô và nói: “Vậy em cứ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không cần đi đâu cả."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, sắc mặt càng nặng nề: “Anh muốn giam lỏng tôi?"
"Em nghĩ như vậy cũng được." Đường Nguyên Minh dụi tắt điếu thuốc rồi đứng lên, thân thể cao lớn đè ép về hướng cô: “Không ai biết em ở chỗ anh, người đời chỉ biết em bị bắt cóc. Cảnh sát sẽ dựa vào manh mối tìm tới nhà máy bỏ hoang, sau đó phát hiện những thi thể kia, mà em thì mất tích."
Anh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, dịu dàng vén lọn tóc trước mặt cô ra sau tai rồi dùng giọng điệu êm ái nhất nói ra những lời đáng sợ nhất: "Vài ngày sau cảnh sát không tìm thấy em, bên ngoài sẽ cho rằng em đã bị hại. Nhưng nếu em lành lặn xuất hiện trong tầm mắt mọi người thì em chính là người bị tình nghi giết chết họ, bởi vì chỉ có mình em còn sống."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy da đầu tê dại, người đàn ông trước mắt làm cô sợ hãi, anh không còn là anh Minh cô quen thuộc mà là một con quỷ đáng sợ.
"Anh không giam được tôi." Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn anh rồi cầm một cái ghế sải bước đi đến trước cửa, hung tợn đập mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đường Nguyên Minh nói: “Đừng lãng phí sức lực, dù là súng cũng không thể để lại dấu vết trên loại kim loại này, em có đập một năm cũng không làm được gì."
Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại rồi đột nhiên xoay người, cầm cái ghế trong tay hung hăng đập về hướng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh đưa tay chặn cái ghế lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ không hiện chút tức giận nào: “Trời còn chưa sáng, em trở về ngủ một lát nữa đi."
Nói xong, Đường Nguyên Minh quay người tiến vào phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi theo vào, trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo là vẻ căm hận không tiêu tan được: “Đường Nguyên Minh, anh biết mình đang làm gì không? Có lẽ người nhà và bạn bè đang tìm tôi khắp nơi, anh giam lỏng tôi ở đây có ý nghĩa gì?"
Đường Nguyên Minh nhìn mu bàn tay mình bắt đầu sưng lên thì nhếch môi lên lạnh nhạt cười nói: “Em luôn ở bên cạnh anh thì sao lại không có ý nghĩa?"
"Vậy niềm vui của tôi tsao? Tôi có người nhà bạn bè, chẳng lẽ anh muốn bẻ gãy cánh của tôi, nuôi nhốt tôi như chim trong lồng sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn tức đến toàn thân phát run, cô nắm chặt hai tay lạnh lẽo nhìn người đàn ông trước mắt: “Tôi không yêu anh, nếu cưỡng ép nhốt tôi ở đây thì anh chỉ có được một con búp bê không có linh hồn thôi."
Đường Nguyên Minh không quan tâm mà cười cười, mở tủ quần áo ra lấy cái áo choàng khoác lên người rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu em muốn tự do thì suy nghĩ đến chuyện kết hôn với anh đi, anh chờ em trả lời."
Nói xong, Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Nếu em muốn đợi Lăng Tiêu tới cứu mình thì nên sớm dẹp suy nghĩ đó đi, hắn vĩnh viễn không về được."
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói: “Anh nói vậy có ý gì?"
Đường Nguyên Minh nhếch môi cười với cô rồi “Đùng" một tiếng đã khóa cửa lại.
"Anh đừng đi, nói rõ rang lời vừa rồi đi." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên, lại phát hiện cửa bị khóa lại, cô tuyệt vọng đập hai cái lên cánh cửa: “Đường Nguyên Minh, anh trở lại cho tôi..."
Nhưng Đường Nguyên Minh không phản ứng đến cô nữa.
Đường Nguyên Minh rời đi, anh nhốt Thịnh Hoàn Hoàn trong phòng ngủ, không có điện thoại không có di động và cả TV nên cô không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Bởi vì nơi này là tầng cao nhất nên cửa sổ đều là dạng khóa chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn quăng giấy cầu cứu cũng không vứt đi được.
Cô tuyệt vọng ngồi dưới đất, nhiều lần nghĩ đến câu nói sau cùng của Đường Nguyên Minh.
Anh nói Lăng Tiêu vĩnh viễn không về được.
Đường Nguyên Minh sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời này, nhất định anh biết cái gì hoặc là lần này Lăng Tiêu đột nhiên ra nước ngoài là do anh giở trò.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Văn Sâm, Lăng Tiêu đi Nam Phi, phía bên kia có súng, có mỏ, những thứ này đều là khối thịt làm người ta thèm muốn đỏ mắt, rất nhiều người nhớ thương.
Tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh.
Hai câu nói này của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng vang lên trong đầu Đường Nguyên Minh, như hai thanh đao sắc nhọn đâm mạnh vào tim anh.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng thét đau khổ của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt anh ảm đạm đi, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Hoàn Hoàn, mặc kệ em có chịu hay không thì đời này anh cũng không buông tay.
Nếu anh tác thành cho em và Lăng Tiêu thì ai tác thành cho anh?
Rõ ràng là anh gặp em đầu tiên, anh bảo vệ em nhiều năm như vậy, vì sao lại không bằng một tên Lăng Tiêu mới quen biết không đến bốn tháng?
Thịnh Hoàn Hoàn núp trong một góc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, qua thật lâu cô mới đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này trên chiếc giường lớn màu xám có một bộ quần áo.
Không cần nghĩ cũng biết đó là Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho cô.
Cô không phát hiện đồ của mình trong phòng tắm, chắc là bị Đường Nguyên Minh vứt bỏ, cô muốn trở về thì phải mặc bộ đồ này.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà cầm quần áo bước vào phòng tắm, khóa cửa lại tháo từng cái cúc áo ra rồi ném áo sơmi của Đường Nguyên Minh đi thật xa.
Cô mặc quần áo do Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho mình vào, cô trong gương như một cô công chúa, nhưng lại là công chúa mất đi linh hồn.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy Đường Nguyên Minh ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt một bát mì nóng hổi, anh nhìn cô với ánh mắt tĩnh mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh mà đi thẳng tới cạnh cửa, nhanh chóng đưa tay nhập mật khẩu, anh từng nói mật khẩu là sinh nhật của cô.
Nhưng ba lần liên tục đều biểu hiện nhập sai mật khẩu.
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Đường Nguyên Minh, lạnh lẽo nói: “Nói mật khẩu cho tôi, tôi muốn trở về."
Đường Nguyên Minh lộ ra ánh mắt dịu dàng: “Em ăn tô mì này trước đã."
Thịnh Hoàn Hoàn cố kiềm chế tính tình mà nói lần nữa: “Nói mật khẩu cho tôi."
Đường Nguyên Minh không nói thêm gì nữa, dù ánh mắt cô lạnh lẽo phẫn nộ đến mức nào thì anh vẫn giữ vẻ dịu dàng, tràn ngập yêu thương nhìn cô.
Bị Đường Nguyên Minh nhìn như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như có vô số sợi dây thừng vô hình trói chặt lấy cô, sự thâm tình yêu thương này làm người ta ngạt thở.
"Tôi nói cho tôi biết mật khẩu."
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhịn được nữa mà sải bước đi tới, nâng bát mì trước mặt Đường Nguyên Minh lên mà hung tợn đập xuống đất.
"Bịch" một tiếng, mì và nước văng khắp nơi.
"Nói mật khẩu cho tôi." Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng lặp lại câu nói này.
Cô muốn trở về, rất có thể Văn Sâm còn nằm trong nhà máy bỏ hoang lạnh lẽo, nếu như bị chuột phát hiện thì chúng sẽ gặm thi thể của anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Nhưng Đường Nguyên Minh không bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, anh lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng rồi châm lửa, cách một lớp khói mỏng, ngũ quan bảnh trai của anh trông có vẻ hơi lạnh lùng.
"Hoàn Hoàn, chúng ta kết hôn đi!" Qua hồi lâu, Đường Nguyên Minh đột nhiên nói ra câu này.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Anh cảm thấy có khả năng sao?"
Đường Nguyên Minh phun ra mấy ngụm khói rồi không nhanh không chậm nhìn cô và nói: “Vậy em cứ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không cần đi đâu cả."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, sắc mặt càng nặng nề: “Anh muốn giam lỏng tôi?"
"Em nghĩ như vậy cũng được." Đường Nguyên Minh dụi tắt điếu thuốc rồi đứng lên, thân thể cao lớn đè ép về hướng cô: “Không ai biết em ở chỗ anh, người đời chỉ biết em bị bắt cóc. Cảnh sát sẽ dựa vào manh mối tìm tới nhà máy bỏ hoang, sau đó phát hiện những thi thể kia, mà em thì mất tích."
Anh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, dịu dàng vén lọn tóc trước mặt cô ra sau tai rồi dùng giọng điệu êm ái nhất nói ra những lời đáng sợ nhất: "Vài ngày sau cảnh sát không tìm thấy em, bên ngoài sẽ cho rằng em đã bị hại. Nhưng nếu em lành lặn xuất hiện trong tầm mắt mọi người thì em chính là người bị tình nghi giết chết họ, bởi vì chỉ có mình em còn sống."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy da đầu tê dại, người đàn ông trước mắt làm cô sợ hãi, anh không còn là anh Minh cô quen thuộc mà là một con quỷ đáng sợ.
"Anh không giam được tôi." Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn anh rồi cầm một cái ghế sải bước đi đến trước cửa, hung tợn đập mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đường Nguyên Minh nói: “Đừng lãng phí sức lực, dù là súng cũng không thể để lại dấu vết trên loại kim loại này, em có đập một năm cũng không làm được gì."
Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại rồi đột nhiên xoay người, cầm cái ghế trong tay hung hăng đập về hướng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh đưa tay chặn cái ghế lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ không hiện chút tức giận nào: “Trời còn chưa sáng, em trở về ngủ một lát nữa đi."
Nói xong, Đường Nguyên Minh quay người tiến vào phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi theo vào, trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo là vẻ căm hận không tiêu tan được: “Đường Nguyên Minh, anh biết mình đang làm gì không? Có lẽ người nhà và bạn bè đang tìm tôi khắp nơi, anh giam lỏng tôi ở đây có ý nghĩa gì?"
Đường Nguyên Minh nhìn mu bàn tay mình bắt đầu sưng lên thì nhếch môi lên lạnh nhạt cười nói: “Em luôn ở bên cạnh anh thì sao lại không có ý nghĩa?"
"Vậy niềm vui của tôi tsao? Tôi có người nhà bạn bè, chẳng lẽ anh muốn bẻ gãy cánh của tôi, nuôi nhốt tôi như chim trong lồng sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn tức đến toàn thân phát run, cô nắm chặt hai tay lạnh lẽo nhìn người đàn ông trước mắt: “Tôi không yêu anh, nếu cưỡng ép nhốt tôi ở đây thì anh chỉ có được một con búp bê không có linh hồn thôi."
Đường Nguyên Minh không quan tâm mà cười cười, mở tủ quần áo ra lấy cái áo choàng khoác lên người rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu em muốn tự do thì suy nghĩ đến chuyện kết hôn với anh đi, anh chờ em trả lời."
Nói xong, Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Nếu em muốn đợi Lăng Tiêu tới cứu mình thì nên sớm dẹp suy nghĩ đó đi, hắn vĩnh viễn không về được."
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói: “Anh nói vậy có ý gì?"
Đường Nguyên Minh nhếch môi cười với cô rồi “Đùng" một tiếng đã khóa cửa lại.
"Anh đừng đi, nói rõ rang lời vừa rồi đi." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên, lại phát hiện cửa bị khóa lại, cô tuyệt vọng đập hai cái lên cánh cửa: “Đường Nguyên Minh, anh trở lại cho tôi..."
Nhưng Đường Nguyên Minh không phản ứng đến cô nữa.
Đường Nguyên Minh rời đi, anh nhốt Thịnh Hoàn Hoàn trong phòng ngủ, không có điện thoại không có di động và cả TV nên cô không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Bởi vì nơi này là tầng cao nhất nên cửa sổ đều là dạng khóa chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn quăng giấy cầu cứu cũng không vứt đi được.
Cô tuyệt vọng ngồi dưới đất, nhiều lần nghĩ đến câu nói sau cùng của Đường Nguyên Minh.
Anh nói Lăng Tiêu vĩnh viễn không về được.
Đường Nguyên Minh sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời này, nhất định anh biết cái gì hoặc là lần này Lăng Tiêu đột nhiên ra nước ngoài là do anh giở trò.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Văn Sâm, Lăng Tiêu đi Nam Phi, phía bên kia có súng, có mỏ, những thứ này đều là khối thịt làm người ta thèm muốn đỏ mắt, rất nhiều người nhớ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.