Chương 162: Hiện tại không phải cô ta muốn ly hôn, là anh muốn ly hôn
Nam Thư
31/08/2023
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện Lăng Tiêu, thản nhiên hỏi hắn: “Tôi nấu cho Thiên Vũ chút mì, anh muốn ăn không?”
Giống như bọn họ chưa từng cãi nhau xích mích.
Lăng Thiên Vũ phòng bị nhìn Lăng Tiêu, sợ hắn lại làm Thịnh Hoàn Hoàn tức giận bỏ đi.
Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn hai “Mẹ con” này vài giây rồi vác cái mặt tuấn tú bí xị trở về phòng.
Lăng Tiêu đi rồi, Lăng Thiên Vũ lập tức cầm lấy bảng viết, viết xuống một hàng chữ rồi đưa đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: Hoàn Hoàn, ba nói không ăn.
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Hố ba bằng thực lực!!!
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nấu mì cho Lăng Tiêu, hắn rất ít chạm vào thức ăn bên ngoài.
Sau khi mì được bưng lên bàn, Lăng Thiên Vũ hận không thể gấp hết mì thịt bò thơm ngào ngạt vào cái chén nhỏ của mình. Đáng tiếc mì xếp núi nhỏ vẫn không chứa hết, cuối cùng cậu đành nhụt chí thỏa hiệp.
Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa bước vào phòng ngủ, Lăng Tiêu vừa đi ra từ phòng tắm, tóc còn đang nhỏ nước, trên lồng ngực gầy nhưng rắn chắc cũng dính bọt nước, hình ảnh này trông thật đẹp mắt mê người.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến tình cảnh mãnh liệt nồng nàn đêm đó, không được tự nhiên mà dời mắt đi: “Mì nấu xong rồi, tới ăn lúc nóng đi.”
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
“Tôi cho cô đi rồi sao?” Chưa đi được hai bước, giọng của Lăng Tiêu đã vang lên từ phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Lăng Tiêu lạnh mặt, tiện tay cầm cái áo sơ mi khoác lên trên người, động tác trôi chảy như nước, tiêu sái lưu loát: “Giúp tôi làm khô tóc.”
Câu nói của Lăng Tiêu mang theo ý ra lệnh thiếu ăn đòn, nói xong, hắn ngồi xuống mép giường, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bằng dáng vẻ duy ngã độc tôn.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, lấy máy sấy ra thuần thục thổi tóc giúp hắn.
Trong phòng ngủ to lớn chỉ có tiếng máy sấy, làm người ta đột nhiên cảm thấy thật áp lực.
Qua một lúc, Lăng Tiêu mới lạnh lẽo mở miệng trào phúng: “Biết nói dối không được nữa nên chịu trở lại à?”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, tiếp tục “Công việc” đang làm, như một cái máy không có tình cảm.
Giọng Lăng Tiêu trầm xuống vài phần: “Nói chuyện.”
Lúc này tóc Lăng Tiêu đã khô, Thịnh Hoàn Hoàn tắt máy sấy đi, vừa dẹp đồ vừa bình tĩnh trả lời hắn: “Dù sao tôi nói cái gì anh cũng không tin, còn có gì để nói, anh cảm thấy tôi giả vờ thì tôi giả vờ đó.”
Thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu rất giận dữ: “Thịnh, Hoàn, Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn cất máy sấy đi ngẩng đầu xoay người nhìn hắn: “Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi không nói sai.”
Lúc này sắc mặt Lăng Tiêu mới khôi phục một tia độ ấm: “Được, tôi chờ cô chứng minh.”
Hắn đã lục soát tầng hầm và hầm giam mấy lần vẫn không phát hiện cái gì, hắn cũng muốn xem cô sẽ chứng minh như thế nào.
Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng ngủ liền thấy Lăng Thiên Vũ buồn rầu nhìn chằm chằm cái chén nhỏ trước mặt, vừa rồi gấp quá nhiều, hiện tại cậu ăn không hết!!!
Lăng Tiêu liếc nhìn Lăng Thiên Vũ một cái, ngồi xuống đối diện cậu, không nóng không lạnh nói một câu: “Không phải kiên quyết không ăn sao?”
Lăng Thiên Vũ trừng Lăng Tiêu, tức giận nhảy xuống ghế, phồng má mà trở về phòng.
Lăng Tiêu ăn hết phần mì còn lại, sau đó lại trở về phòng ngủ, vào phòng sách.
Thịnh Hoàn Hoàn dọn chén đũa, trở về phòng rửa mặt rồi nằm xuống giường, qua hồi lâu Lăng Tiêu mới đi ra từ phòng sách, thân thể cô không khỏi căng thẳng.
Đêm nay Lăng Tiêu không chạm vào cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh cũng chậm rãi khép mắt lại.
Đêm đó ác mộng cứ liên tục kéo đến.
Trong mộng, một cô gái mặt đầy máu không ngừng đuổi theo cô, cô sợ hãi thét chói tai, không ngừng chạy vội về phía trước, dùng hết sức nhưng vẫn không cách nào chạy thoát cô ta.
“Thịnh Hoàn Hoàn, tỉnh tỉnh, Thịnh Hoàn Hoàn...”
“A...”
Thịnh Hoàn Hoàn thét chói tai bừng tỉnh từ cơn ác mộng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, đôi tay nắm chặt vạt áo trước ngực Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cô gái đầy mặt sợ hãi, duỗi tay vỗ vỗ thân thể căng cứng của cô, giọng nói ấm hơn ngày thường rất nhiều: “Chỉ là ác mộng, không có việc gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn há mồm thở phì phò, sau một lúc lâu mới lấy lại lý trí.
Cảm giác được phía sau lưng có một bàn tay đang nhẹ nhàng trấn an, Thịnh Hoàn Hoàn nâng mắt lên, thấy Lăng Tiêu đang nheo mắt lười biếng nhìn cô, hiển nhiên là bị cô đánh thức từ giấc ngủ.
“Xin lỗi, làm ồn anh.” Thịnh Hoàn Hoàn nhỏ giọng nói một câu.
Lăng Tiêu không đáp lại, tay vẫn đặt trên lưng cô không thu lại.
Nằm trong khuỷu tay Lăng Tiêu, thân thể căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần thả lỏng, thật lâu sau vẫn không tránh khỏi lòng ngực hắn.
“Sợ hãi thì ôm chặt tôi.” Lăng Tiêu nói những lời này xong thì khép mắt lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trong lòng hắn không nhúc nhích, một lát sau Lăng Tiêu thu tay lại rồi ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn ngửi mùi hương quen thuộc trên người Lăng Tiêu, cũng an tâm nhắm mắt lại, rất nhanh cơn buồn ngủ đã đánh úp đến, lần này không hề có ác mộng.
…..
Cố Nam Thành biết Trần Do Mỹ khóc ngất xỉu thì lòng nóng như lửa đốt, gã chạy tới thành Tây, mạo hiểm bị phóng viên bao vây và chụp mình mà lao vào tiểu khu.
Khi nhìn thấy Trần Do Mỹ, cô ta đang nằm trên giường lớn phòng ngủ chính, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, khóc đến mắt sưng húp, mái tóc dài đen nhánh khoác trên gối, càng có vẻ nhu nhược đáng thương, nhỏ xinh mềm yếu.
Cố Nam Thành đau lòng không thôi, ngồi một bên kiên nhẫn chờ cô ta tỉnh lại.
Vài phút sau, Trần Do Mỹ mở mắt ra, vừa nhìn thấy Cố Nam Thành liền quay mặt đi: “Đừng nhìn em, anh Nam Thành, dáng vẻ hiện tại của em nhất định rất xấu xí, em là một cô gái xấu xa.”
Cố Nam Thành kéo Trần Do Mỹ vào lòng, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, sao lại nói mình như vậy?”
Trần Do Mỹ tủi thân khóc rống lên: “Tất cả mọi người đang mắng em, bọn họ mắng thật khó nghe thật ác độc, nhưng họ mắng không sai, em là cô gái xấu xa, là em phá hủy hôn nhân của anh và chị Nam Tầm, em là hồ ly tinh.”
“Anh không cho em nói như thế, em không phải hồ ly tinh, người khác nói thế nào em không cần để ý tới, chỉ là mấy người râu ria, chỉ cần anh biết em thiện lương dũng cảm là được.” Cố Nam Thành ôm chặt lấy Trần Do Mỹ: “Em biết Nam Tầm làm cái gì không, cô ta rút hết tiền trong thẻ của anh đi, cho nên em không cần cảm thấy mắc nợ cô ta, hiện tại cô ta ra sức làm ầm ĩ cũng chỉ vì muốn càng nhiều tiền mà thôi.”
Trần Do Mỹ ngẩn người, ngây thơ nhìn Cố Nam Thành: “Vì sao chị Nam Tầm phải làm như thế, chị ấy thật sự tính ly hôn với anh sao?”
Cố Nam Thành cười lạnh: “Hiện tại không phải cô ta muốn ly hôn, là anh muốn ly hôn.”
Trần Do Mỹ nức nở nói: “Anh Nam Thành, anh đã nghĩ kỹ chưa, em không muốn tương lai anh hối hận, dù sao chị Nam Tầm cũng là mẹ của Hoan Hoan, chị ấy đã đi theo anh nhiều năm như thế, đã trả giá rất nhiều.”
Cố Nam Thành như bị chạm vào điểm yếu, lập tức trở nên nóng nảy: “Trả giá rất nhiều vì anh? Nam Tầm từng trả giá cái gì? Luôn là anh vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, anh nuôi cô ta nuông chiều cô ta, cô ta muốn cái gì thì được cái đó, không vừa lòng một chút thì xụ mặt chiến tranh lạnh, cũng không bận tâm đến cảm nhận của anh.”
Giống như bọn họ chưa từng cãi nhau xích mích.
Lăng Thiên Vũ phòng bị nhìn Lăng Tiêu, sợ hắn lại làm Thịnh Hoàn Hoàn tức giận bỏ đi.
Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn hai “Mẹ con” này vài giây rồi vác cái mặt tuấn tú bí xị trở về phòng.
Lăng Tiêu đi rồi, Lăng Thiên Vũ lập tức cầm lấy bảng viết, viết xuống một hàng chữ rồi đưa đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: Hoàn Hoàn, ba nói không ăn.
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Hố ba bằng thực lực!!!
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nấu mì cho Lăng Tiêu, hắn rất ít chạm vào thức ăn bên ngoài.
Sau khi mì được bưng lên bàn, Lăng Thiên Vũ hận không thể gấp hết mì thịt bò thơm ngào ngạt vào cái chén nhỏ của mình. Đáng tiếc mì xếp núi nhỏ vẫn không chứa hết, cuối cùng cậu đành nhụt chí thỏa hiệp.
Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa bước vào phòng ngủ, Lăng Tiêu vừa đi ra từ phòng tắm, tóc còn đang nhỏ nước, trên lồng ngực gầy nhưng rắn chắc cũng dính bọt nước, hình ảnh này trông thật đẹp mắt mê người.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến tình cảnh mãnh liệt nồng nàn đêm đó, không được tự nhiên mà dời mắt đi: “Mì nấu xong rồi, tới ăn lúc nóng đi.”
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
“Tôi cho cô đi rồi sao?” Chưa đi được hai bước, giọng của Lăng Tiêu đã vang lên từ phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Lăng Tiêu lạnh mặt, tiện tay cầm cái áo sơ mi khoác lên trên người, động tác trôi chảy như nước, tiêu sái lưu loát: “Giúp tôi làm khô tóc.”
Câu nói của Lăng Tiêu mang theo ý ra lệnh thiếu ăn đòn, nói xong, hắn ngồi xuống mép giường, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bằng dáng vẻ duy ngã độc tôn.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, lấy máy sấy ra thuần thục thổi tóc giúp hắn.
Trong phòng ngủ to lớn chỉ có tiếng máy sấy, làm người ta đột nhiên cảm thấy thật áp lực.
Qua một lúc, Lăng Tiêu mới lạnh lẽo mở miệng trào phúng: “Biết nói dối không được nữa nên chịu trở lại à?”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, tiếp tục “Công việc” đang làm, như một cái máy không có tình cảm.
Giọng Lăng Tiêu trầm xuống vài phần: “Nói chuyện.”
Lúc này tóc Lăng Tiêu đã khô, Thịnh Hoàn Hoàn tắt máy sấy đi, vừa dẹp đồ vừa bình tĩnh trả lời hắn: “Dù sao tôi nói cái gì anh cũng không tin, còn có gì để nói, anh cảm thấy tôi giả vờ thì tôi giả vờ đó.”
Thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu rất giận dữ: “Thịnh, Hoàn, Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn cất máy sấy đi ngẩng đầu xoay người nhìn hắn: “Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi không nói sai.”
Lúc này sắc mặt Lăng Tiêu mới khôi phục một tia độ ấm: “Được, tôi chờ cô chứng minh.”
Hắn đã lục soát tầng hầm và hầm giam mấy lần vẫn không phát hiện cái gì, hắn cũng muốn xem cô sẽ chứng minh như thế nào.
Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng ngủ liền thấy Lăng Thiên Vũ buồn rầu nhìn chằm chằm cái chén nhỏ trước mặt, vừa rồi gấp quá nhiều, hiện tại cậu ăn không hết!!!
Lăng Tiêu liếc nhìn Lăng Thiên Vũ một cái, ngồi xuống đối diện cậu, không nóng không lạnh nói một câu: “Không phải kiên quyết không ăn sao?”
Lăng Thiên Vũ trừng Lăng Tiêu, tức giận nhảy xuống ghế, phồng má mà trở về phòng.
Lăng Tiêu ăn hết phần mì còn lại, sau đó lại trở về phòng ngủ, vào phòng sách.
Thịnh Hoàn Hoàn dọn chén đũa, trở về phòng rửa mặt rồi nằm xuống giường, qua hồi lâu Lăng Tiêu mới đi ra từ phòng sách, thân thể cô không khỏi căng thẳng.
Đêm nay Lăng Tiêu không chạm vào cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh cũng chậm rãi khép mắt lại.
Đêm đó ác mộng cứ liên tục kéo đến.
Trong mộng, một cô gái mặt đầy máu không ngừng đuổi theo cô, cô sợ hãi thét chói tai, không ngừng chạy vội về phía trước, dùng hết sức nhưng vẫn không cách nào chạy thoát cô ta.
“Thịnh Hoàn Hoàn, tỉnh tỉnh, Thịnh Hoàn Hoàn...”
“A...”
Thịnh Hoàn Hoàn thét chói tai bừng tỉnh từ cơn ác mộng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, đôi tay nắm chặt vạt áo trước ngực Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cô gái đầy mặt sợ hãi, duỗi tay vỗ vỗ thân thể căng cứng của cô, giọng nói ấm hơn ngày thường rất nhiều: “Chỉ là ác mộng, không có việc gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn há mồm thở phì phò, sau một lúc lâu mới lấy lại lý trí.
Cảm giác được phía sau lưng có một bàn tay đang nhẹ nhàng trấn an, Thịnh Hoàn Hoàn nâng mắt lên, thấy Lăng Tiêu đang nheo mắt lười biếng nhìn cô, hiển nhiên là bị cô đánh thức từ giấc ngủ.
“Xin lỗi, làm ồn anh.” Thịnh Hoàn Hoàn nhỏ giọng nói một câu.
Lăng Tiêu không đáp lại, tay vẫn đặt trên lưng cô không thu lại.
Nằm trong khuỷu tay Lăng Tiêu, thân thể căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần thả lỏng, thật lâu sau vẫn không tránh khỏi lòng ngực hắn.
“Sợ hãi thì ôm chặt tôi.” Lăng Tiêu nói những lời này xong thì khép mắt lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trong lòng hắn không nhúc nhích, một lát sau Lăng Tiêu thu tay lại rồi ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn ngửi mùi hương quen thuộc trên người Lăng Tiêu, cũng an tâm nhắm mắt lại, rất nhanh cơn buồn ngủ đã đánh úp đến, lần này không hề có ác mộng.
…..
Cố Nam Thành biết Trần Do Mỹ khóc ngất xỉu thì lòng nóng như lửa đốt, gã chạy tới thành Tây, mạo hiểm bị phóng viên bao vây và chụp mình mà lao vào tiểu khu.
Khi nhìn thấy Trần Do Mỹ, cô ta đang nằm trên giường lớn phòng ngủ chính, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, khóc đến mắt sưng húp, mái tóc dài đen nhánh khoác trên gối, càng có vẻ nhu nhược đáng thương, nhỏ xinh mềm yếu.
Cố Nam Thành đau lòng không thôi, ngồi một bên kiên nhẫn chờ cô ta tỉnh lại.
Vài phút sau, Trần Do Mỹ mở mắt ra, vừa nhìn thấy Cố Nam Thành liền quay mặt đi: “Đừng nhìn em, anh Nam Thành, dáng vẻ hiện tại của em nhất định rất xấu xí, em là một cô gái xấu xa.”
Cố Nam Thành kéo Trần Do Mỹ vào lòng, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, sao lại nói mình như vậy?”
Trần Do Mỹ tủi thân khóc rống lên: “Tất cả mọi người đang mắng em, bọn họ mắng thật khó nghe thật ác độc, nhưng họ mắng không sai, em là cô gái xấu xa, là em phá hủy hôn nhân của anh và chị Nam Tầm, em là hồ ly tinh.”
“Anh không cho em nói như thế, em không phải hồ ly tinh, người khác nói thế nào em không cần để ý tới, chỉ là mấy người râu ria, chỉ cần anh biết em thiện lương dũng cảm là được.” Cố Nam Thành ôm chặt lấy Trần Do Mỹ: “Em biết Nam Tầm làm cái gì không, cô ta rút hết tiền trong thẻ của anh đi, cho nên em không cần cảm thấy mắc nợ cô ta, hiện tại cô ta ra sức làm ầm ĩ cũng chỉ vì muốn càng nhiều tiền mà thôi.”
Trần Do Mỹ ngẩn người, ngây thơ nhìn Cố Nam Thành: “Vì sao chị Nam Tầm phải làm như thế, chị ấy thật sự tính ly hôn với anh sao?”
Cố Nam Thành cười lạnh: “Hiện tại không phải cô ta muốn ly hôn, là anh muốn ly hôn.”
Trần Do Mỹ nức nở nói: “Anh Nam Thành, anh đã nghĩ kỹ chưa, em không muốn tương lai anh hối hận, dù sao chị Nam Tầm cũng là mẹ của Hoan Hoan, chị ấy đã đi theo anh nhiều năm như thế, đã trả giá rất nhiều.”
Cố Nam Thành như bị chạm vào điểm yếu, lập tức trở nên nóng nảy: “Trả giá rất nhiều vì anh? Nam Tầm từng trả giá cái gì? Luôn là anh vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, anh nuôi cô ta nuông chiều cô ta, cô ta muốn cái gì thì được cái đó, không vừa lòng một chút thì xụ mặt chiến tranh lạnh, cũng không bận tâm đến cảm nhận của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.