Chương 163: Là anh, là anh làm tôi biến thành dáng vẻ hiện tại
Nam Thư
31/08/2023
“Em biết sống với cô ta mệt mỏi đến mức nào không?” Cố Nam Thành mất khống chế rít gào với Trần Do Mỹ: “Anh đã sớm chịu đủ sự cứng đầu của cô ta, mọi thứ của cô ta đều là anh cho, không có anh thì Nam Tầm chả là cái thá gì cả, dựa vào cái gì còn anh phải dỗ dành, phải nhân nhượng cô ta?”
Trần Do Mỹ như bị dọa, hoảng sợ nhìn hắn.
Cố Nam Thành phát hiện mình mất khống chế, hít vào một hơi thật sâu: “Xin lỗi Tiểu Mỹ, không phải anh mắng em, anh chỉ bị áp lực lâu quá.”
Trần Do Mỹ chùi nước mắt, vùi mặt vào ngực Cố Nam Thành, dịu dàng săn sóc mà nói: “Nếu anh muốn thì em sẽ làm một người lắng nghe.”
Cố Nam Thành duỗi tay ôm chặt lấy eo cô ta, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Em biết không, kỳ thật anh luôn muốn đón mẹ và em gái đến ở chung. Sức khỏe mẹ anh không tốt, lượng công việc nhiều nên thường xuyên phải ở lại trường, Bắc Thành lại ở một mình bên ngoài, tuy rằng trong nhà có người hầu, nhưng trước sau anh vẫn không yên tâm.”
“Lúc trước vì mẹ phản đối anh và Nam Tầm ở bên nhau, anh mới dẫn cô ta dọn ra ngoài ở. Nhiều năm đã qua, mẹ anh đã sớm tán thành cô ta, trong tối ngoài sáng nói qua rất nhiều lần muốn dọn đến ở chung, như vậy có thể chơi với Hoan Hoan, nhưng Nam Tầm luôn không chấp nhận.”
“Hiện tại sức khỏe của mẹ ngày một giảm sút, anh còn có thể ở bên mẹ bao lâu? Nhưng Nam Tầm ghi hận chuyện năm đó, nhất quyết không chịu cùng anh làm tròn đạo hiếu.”
“Vì chuyện này, anh và cô ta đã cãi nhau vài lần, nhưng cô ta lại không chịu gật đầu, còn nói ngay trước mặt mẹ anh, ‘Nếu anh đón mẹ anh tới, tôi sẽ dẫn Hoan Hoan ra ngoài ở,” anh nghe lời này mà trái tim rét lạnh.”
Trần Do Mỹ nhíu chặt mày lại mà nói: “Phụng dưỡng người già là trách nhiệm của con cái mà, bác gái già rồi cũng hi vọng con cái ở bên cạnh, chị Nam Tầm nói như vậy sẽ làm bác gái tổn thương đến mức nào.”
Cố Nam Thành tiếp tục nói: “Sau lần khắc khẩu đó, mẹ anh không còn tới nhà, cho nên Tiểu Mỹ, anh và Nam Tầm đi đến bước đường như hôm nay thật sự không liên quan đến em, cho nên em không cần tự trách.”
Trần Do Mỹ đau lòng ôm lấy Cố Nam Thành, hiểu chuyện mà nói: “Nếu em là chị Nam Tầm, em nhất định sẽ không làm anh Nam Thành khó xử như thế.”
Cố Nam Thành nâng mặt Trần Do Mỹ lên, nhìn vào mắt cô ta mà hỏi: “Nếu là em, em có bằng lòng cùng anh hiếu kính mẹ không?”
Trần Do Mỹ không chút do dự mà gật đầu: “Đương nhiên, em yêu anh, tất nhiên cũng nguyện ý yêu thương người nhà anh, cùng anh chăm sóc họ.”
Cố Nam Thành nghe xong thì rất cảm động, nhịn không được hôn lên trán Trần Do Mỹ một cái, ôm chặt lấy cô tiếc nuối thở dài: “Em dịu dàng thiện lương như thế, vì sao anh không sớm gặp được em, Tiểu Mỹ chờ anh, anh nhất định sẽ cưới em làm vợ.”
Khóe miệng Trần Do Mỹ nhếch lên cao cao.
Đêm nay Cố Nam Thành ngủ lại Tây Thành Lục Hồ, Trần Do Mỹ xuống bếp học nấu nướng vì gã làm gã rất cảm động, sau khi ăn xong Cố Nam Thành liền ôm Trần Do Mỹ trở về phòng ngủ, một lát sau cả phòng dâng tràn sắc xuân...
…
Ngày hôm sau, Nam Tầm vừa đưa Cố Hoan lên xe trường, Cố Nam Thành đã lái xe trở lại.
Nam Tầm như không nhìn thấy gã, lập tức đi vào trong phòng.
Cố Nam Thành nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nam Tầm, hung hăng đóng sầm cửa xe, đi nhanh đuổi theo, dùng sức nắm lấy tay Nam Tầm: “Cô chuyển tiền của tôi đi đâu?”
Nam Tầm quay đầu lại lạnh nhạt nhìn gã: “Buông tay.”
Cố Nam Thành buông cô ra, nhìn sắc mặt vàng vọt của cô mà ghét bỏ nói: “Cô cho rằng tôi muốn chạm vào cô? Nếu cô đã chuyển tiền đi, chúng ta bây giờ cũng chẳng vui vẻ gì, không bằng dứt khoát ly hôn đi.”
Nam Tầm vặn vẹo cổ tay bị gã nắm lấy, lạnh lùng nói: “Tôi nói muốn ly hôn cũng được, lấy hết tài sản của anh ra đổi, muốn tôi tính giúp anh xem có bao nhiêu không?”
Cố Nam Thành không hề che giấu chán ghét và khinh miệt trong lòng: “Nam Tầm, làm người đừng nên quá tham lam, nếu không cuối cùng không chiếm được cái gì cả, tôi vẫn có thể lấy lại số tiền cô chuyển ra ngoài.”
Nam Tầm cười lạnh: “Anh cứ việc thử xem.”
“Được, đây là cô ép tôi.”
Cố Nam Thành gọi điện thoại cho luật sư bảo phối hợp với cảnh sát điều tra ngay trước mặt Nam Tầm, sau đó lại gọi cho thư ký, bảo anh ta tìm hacker truy tìm hướng đi cuối cùng của nguồn tiền, cũng ra lệnh gã phải nhìn thấy kết quả sau một giờ.
Nam Tầm không để ý đến gã, không chút lo lắng đi lên lầu.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Nam Thành trở về phòng dọn đồ, lần này gã đem hết mọi thứ của mình đi.
Nam Tầm cứ ngồi một bên lạnh lùng nhìn gã, không nói cái gì cả.
Cố Nam Thành lấy đi tất cả mọi thứ, không để lại cả đôi vớ, người hầu kéo vài vali xuống lầu, phòng ngủ chính và phòng để quần áo lập tức trống vắng không ít.
Lúc này còn chưa có điện thoại gọi đến, Cố Nam Thành không kiên nhẫn đi ra ban công, gọi điện hỏi.
Nam Tầm như ước nguyện mà nghe thấy tiếng Cố Nam Thành tức giận mắng chửi người, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo trào phúng.
Số tiền đó cô đã chuyển tới ngân hàng nước ngoài, mười mấy tài khoản ở các quốc gia khác nhau, dù Cố Nam Thành tra được thì trong thời gian ngắn cũng không ngăn cản nổi.
Quả nhiên, lúc Cố Nam Thành tiến vào thì sắc mặt đã rất đen, Nam Tầm cười trào phúng mà nhìn gã: “Thế nào, có thể lấy về được không?”
Cố Nam Thành nói: “Chỉ cần tôi muốn là lấy về được.”
Nam Tầm cười nói: “Không, anh không lấy lại được, trước khi anh đóng băng lại, tôi sẽ dùng danh nghĩa của hai ta quyên góp hết cho cô nhi viện, không lấy lại được đồng nào cả.”
Cố Nam Thành bị lời này của Nam Tầm làm tức đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên đôi má gầy gò ảm đạm của cô, chán ghét nói: “Có câu tướng từ tâm sinh, cô xem dáng vẻ bây giờ của mình có giống năm đó chút nào không?”
Nam Tầm cảm thấy thực buồn cười: “Tôi và anh ở bên nhau năm vừa mười tám tuổi, lúc ấy còn tuổi xuân phơi phới, gần mười năm, anh còn hy vọng xa vời tôi đẹp như thiếu nữ, dung nhan không thay đổi? Con tiện nhân kia trẻ tuổi, anh bảo cô ta sinh đứa con thử xem.”
“Câm miệng, đừng để tôi nghe thấy hai chữ đó nữa.” Cố Nam Thành giận tím mặt: “Ai cũng sẽ có ngày già đi, có người dịu dàng hiền từ, có người khắc nghiệt xảo quyệt, tướng mạo hiện tại của cô chính là trường hợp sau. Nam Tầm, đừng để bản thân biến thành người mà mình từng căm ghét nhất.”
Nam Tầm cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném mạnh vào người Cố Nam Thành, tức giận chỉ vào gã mà điên cuồng thét lên: “Trên đời này ai cũng có tư cách nói nói những lời này, chỉ có anh là không có, là anh, là anh biến tôi thành dáng vẻ hiện tại.”
Cố Nam Thành nhìn người phụ nữ cuồng loạn trước mặt, lui về phía sau lấy điếu thuốc ra châm: “Cho nên rốt cuộc cô muốn cái gì, lần này tôi nhất định sẽ ly hôn.”
Vừa rồi cảm xúc của Nam Tầm mất khống chế, hiện tại thân thể đang phát run, cô quay mặt đi, dùng sức lau lệ trên khóe mắt, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhếch khóe miệng nhìn về phía Cố Nam Thành: “Muốn ly hôn để sống hạnh phúc với con tiện nhân kia à, nằm mơ.”
Cố Nam Thành rít vào một ngụm khói trắng, dùng tay không bóp tắt điếu thuốc, trên mặt đã không còn chút tức giận nào, chỉ còn lạnh nhạt như băng: “Một khi đã vậy, thế thì tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong câu đó, Cố Nam Thành rời khỏi Cố gia.
Trần Do Mỹ như bị dọa, hoảng sợ nhìn hắn.
Cố Nam Thành phát hiện mình mất khống chế, hít vào một hơi thật sâu: “Xin lỗi Tiểu Mỹ, không phải anh mắng em, anh chỉ bị áp lực lâu quá.”
Trần Do Mỹ chùi nước mắt, vùi mặt vào ngực Cố Nam Thành, dịu dàng săn sóc mà nói: “Nếu anh muốn thì em sẽ làm một người lắng nghe.”
Cố Nam Thành duỗi tay ôm chặt lấy eo cô ta, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Em biết không, kỳ thật anh luôn muốn đón mẹ và em gái đến ở chung. Sức khỏe mẹ anh không tốt, lượng công việc nhiều nên thường xuyên phải ở lại trường, Bắc Thành lại ở một mình bên ngoài, tuy rằng trong nhà có người hầu, nhưng trước sau anh vẫn không yên tâm.”
“Lúc trước vì mẹ phản đối anh và Nam Tầm ở bên nhau, anh mới dẫn cô ta dọn ra ngoài ở. Nhiều năm đã qua, mẹ anh đã sớm tán thành cô ta, trong tối ngoài sáng nói qua rất nhiều lần muốn dọn đến ở chung, như vậy có thể chơi với Hoan Hoan, nhưng Nam Tầm luôn không chấp nhận.”
“Hiện tại sức khỏe của mẹ ngày một giảm sút, anh còn có thể ở bên mẹ bao lâu? Nhưng Nam Tầm ghi hận chuyện năm đó, nhất quyết không chịu cùng anh làm tròn đạo hiếu.”
“Vì chuyện này, anh và cô ta đã cãi nhau vài lần, nhưng cô ta lại không chịu gật đầu, còn nói ngay trước mặt mẹ anh, ‘Nếu anh đón mẹ anh tới, tôi sẽ dẫn Hoan Hoan ra ngoài ở,” anh nghe lời này mà trái tim rét lạnh.”
Trần Do Mỹ nhíu chặt mày lại mà nói: “Phụng dưỡng người già là trách nhiệm của con cái mà, bác gái già rồi cũng hi vọng con cái ở bên cạnh, chị Nam Tầm nói như vậy sẽ làm bác gái tổn thương đến mức nào.”
Cố Nam Thành tiếp tục nói: “Sau lần khắc khẩu đó, mẹ anh không còn tới nhà, cho nên Tiểu Mỹ, anh và Nam Tầm đi đến bước đường như hôm nay thật sự không liên quan đến em, cho nên em không cần tự trách.”
Trần Do Mỹ đau lòng ôm lấy Cố Nam Thành, hiểu chuyện mà nói: “Nếu em là chị Nam Tầm, em nhất định sẽ không làm anh Nam Thành khó xử như thế.”
Cố Nam Thành nâng mặt Trần Do Mỹ lên, nhìn vào mắt cô ta mà hỏi: “Nếu là em, em có bằng lòng cùng anh hiếu kính mẹ không?”
Trần Do Mỹ không chút do dự mà gật đầu: “Đương nhiên, em yêu anh, tất nhiên cũng nguyện ý yêu thương người nhà anh, cùng anh chăm sóc họ.”
Cố Nam Thành nghe xong thì rất cảm động, nhịn không được hôn lên trán Trần Do Mỹ một cái, ôm chặt lấy cô tiếc nuối thở dài: “Em dịu dàng thiện lương như thế, vì sao anh không sớm gặp được em, Tiểu Mỹ chờ anh, anh nhất định sẽ cưới em làm vợ.”
Khóe miệng Trần Do Mỹ nhếch lên cao cao.
Đêm nay Cố Nam Thành ngủ lại Tây Thành Lục Hồ, Trần Do Mỹ xuống bếp học nấu nướng vì gã làm gã rất cảm động, sau khi ăn xong Cố Nam Thành liền ôm Trần Do Mỹ trở về phòng ngủ, một lát sau cả phòng dâng tràn sắc xuân...
…
Ngày hôm sau, Nam Tầm vừa đưa Cố Hoan lên xe trường, Cố Nam Thành đã lái xe trở lại.
Nam Tầm như không nhìn thấy gã, lập tức đi vào trong phòng.
Cố Nam Thành nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nam Tầm, hung hăng đóng sầm cửa xe, đi nhanh đuổi theo, dùng sức nắm lấy tay Nam Tầm: “Cô chuyển tiền của tôi đi đâu?”
Nam Tầm quay đầu lại lạnh nhạt nhìn gã: “Buông tay.”
Cố Nam Thành buông cô ra, nhìn sắc mặt vàng vọt của cô mà ghét bỏ nói: “Cô cho rằng tôi muốn chạm vào cô? Nếu cô đã chuyển tiền đi, chúng ta bây giờ cũng chẳng vui vẻ gì, không bằng dứt khoát ly hôn đi.”
Nam Tầm vặn vẹo cổ tay bị gã nắm lấy, lạnh lùng nói: “Tôi nói muốn ly hôn cũng được, lấy hết tài sản của anh ra đổi, muốn tôi tính giúp anh xem có bao nhiêu không?”
Cố Nam Thành không hề che giấu chán ghét và khinh miệt trong lòng: “Nam Tầm, làm người đừng nên quá tham lam, nếu không cuối cùng không chiếm được cái gì cả, tôi vẫn có thể lấy lại số tiền cô chuyển ra ngoài.”
Nam Tầm cười lạnh: “Anh cứ việc thử xem.”
“Được, đây là cô ép tôi.”
Cố Nam Thành gọi điện thoại cho luật sư bảo phối hợp với cảnh sát điều tra ngay trước mặt Nam Tầm, sau đó lại gọi cho thư ký, bảo anh ta tìm hacker truy tìm hướng đi cuối cùng của nguồn tiền, cũng ra lệnh gã phải nhìn thấy kết quả sau một giờ.
Nam Tầm không để ý đến gã, không chút lo lắng đi lên lầu.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Nam Thành trở về phòng dọn đồ, lần này gã đem hết mọi thứ của mình đi.
Nam Tầm cứ ngồi một bên lạnh lùng nhìn gã, không nói cái gì cả.
Cố Nam Thành lấy đi tất cả mọi thứ, không để lại cả đôi vớ, người hầu kéo vài vali xuống lầu, phòng ngủ chính và phòng để quần áo lập tức trống vắng không ít.
Lúc này còn chưa có điện thoại gọi đến, Cố Nam Thành không kiên nhẫn đi ra ban công, gọi điện hỏi.
Nam Tầm như ước nguyện mà nghe thấy tiếng Cố Nam Thành tức giận mắng chửi người, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo trào phúng.
Số tiền đó cô đã chuyển tới ngân hàng nước ngoài, mười mấy tài khoản ở các quốc gia khác nhau, dù Cố Nam Thành tra được thì trong thời gian ngắn cũng không ngăn cản nổi.
Quả nhiên, lúc Cố Nam Thành tiến vào thì sắc mặt đã rất đen, Nam Tầm cười trào phúng mà nhìn gã: “Thế nào, có thể lấy về được không?”
Cố Nam Thành nói: “Chỉ cần tôi muốn là lấy về được.”
Nam Tầm cười nói: “Không, anh không lấy lại được, trước khi anh đóng băng lại, tôi sẽ dùng danh nghĩa của hai ta quyên góp hết cho cô nhi viện, không lấy lại được đồng nào cả.”
Cố Nam Thành bị lời này của Nam Tầm làm tức đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên đôi má gầy gò ảm đạm của cô, chán ghét nói: “Có câu tướng từ tâm sinh, cô xem dáng vẻ bây giờ của mình có giống năm đó chút nào không?”
Nam Tầm cảm thấy thực buồn cười: “Tôi và anh ở bên nhau năm vừa mười tám tuổi, lúc ấy còn tuổi xuân phơi phới, gần mười năm, anh còn hy vọng xa vời tôi đẹp như thiếu nữ, dung nhan không thay đổi? Con tiện nhân kia trẻ tuổi, anh bảo cô ta sinh đứa con thử xem.”
“Câm miệng, đừng để tôi nghe thấy hai chữ đó nữa.” Cố Nam Thành giận tím mặt: “Ai cũng sẽ có ngày già đi, có người dịu dàng hiền từ, có người khắc nghiệt xảo quyệt, tướng mạo hiện tại của cô chính là trường hợp sau. Nam Tầm, đừng để bản thân biến thành người mà mình từng căm ghét nhất.”
Nam Tầm cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném mạnh vào người Cố Nam Thành, tức giận chỉ vào gã mà điên cuồng thét lên: “Trên đời này ai cũng có tư cách nói nói những lời này, chỉ có anh là không có, là anh, là anh biến tôi thành dáng vẻ hiện tại.”
Cố Nam Thành nhìn người phụ nữ cuồng loạn trước mặt, lui về phía sau lấy điếu thuốc ra châm: “Cho nên rốt cuộc cô muốn cái gì, lần này tôi nhất định sẽ ly hôn.”
Vừa rồi cảm xúc của Nam Tầm mất khống chế, hiện tại thân thể đang phát run, cô quay mặt đi, dùng sức lau lệ trên khóe mắt, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhếch khóe miệng nhìn về phía Cố Nam Thành: “Muốn ly hôn để sống hạnh phúc với con tiện nhân kia à, nằm mơ.”
Cố Nam Thành rít vào một ngụm khói trắng, dùng tay không bóp tắt điếu thuốc, trên mặt đã không còn chút tức giận nào, chỉ còn lạnh nhạt như băng: “Một khi đã vậy, thế thì tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong câu đó, Cố Nam Thành rời khỏi Cố gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.