Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Chương 108: Cấp cứu lúc nửa đêm.
Levily 1503
26/09/2021
Nửa đêm, Uyển Đình đang ngồi trong phòng. Cô chưa ngủ, vẫn còn thức để đọc sách, cô đọc nguyên đêm, có khi đọc tới sáng. Và cô cảm thấy mình may mắn khi thức đến khuya như vậy. Bởi vì điện thoại của cô reo lên tiếng chuông, cô bắt máy, bên trong là giọng của Minh Hoàng đang hấp tấp.
- Uyển Đình… có chuyện lớn rồi!
Trần Uyển Đình bất ngờ, chưa kịp để cho Minh Hoàng nói gì thêm thì cô đã đứng lên khỏi giường. Cầm theo cái áo khoác rồi chạy ra ngoài luôn, cô chỉ mặc mỗi chiếc áo thun và quần đùi. Ngoài trời thì đang lạnh căm, nhưng cô vẫn cứ chạy ra ngoài. Bây giờ không có thời gian mở gara để lái xe, taxi thì cũng không có. Trong lúc cô đang hoảng hốt thì một chiếc xe đậu trước cửa. Cô nhìn vào trong, hóa ra là Lưu Dương.
- Em cũng nghe Minh Hoàng gọi điện đúng không? Lên xe anh đi cùng anh.
Nghe anh nói vậy thì Uyển Đình hấp tấp nhảy vào xe. Lưu Dương bắt đầu lăn bánh, còn Uyển Đình thì ngồi thở hổn hển vì cô đã chạy bán sống bán chết. Không hiểu sao cô lại như thế nữa, cô lo lắng cho anh, trong lòng như đổ lửa khi nghe Minh Hoàng nói có chuyện đã xảy ra. Lưu Dương liếc nhìn cô, anh tăng tốc rồi lên tiếng.
- Em đừng lo, anh nghĩ là không có chuyện gì to tát lắm đâu.
- Nhưng nếu không có chuyện gì thì tại sao nửa đêm Minh Hoàng lại gọi điện cho em? Nhất định là có chuyện rồi.
Uyển Đình muốn gào lên vì lo lắng. Lưu Dương sững người vài giây, bỗng nhiên mặt anh đen lại, Uyển Đình không để ý đến điều đó mà chỉ muốn đến bệnh viện thật nhanh. Lưu Dương nhìn cách ăn mặc vội vã của cô, có lẽ cô lo lắng cho Vũ Phong rất nhiều. Anh hỏi cô, giọng nói trầm và có chút đáng sợ.
- Em thích Mặc Vũ Phong sao?
- Gì cơ?
Uyển Đình cau mày mà nhìn Lưu Dương, hai hàng lông mày cô chợt giãn ra khi thấy anh đăm đăm nhìn về phía trước. Cô cảm giác có gì đó rất lạ đối với Lưu Dương, giống như anh vừa là anh, nhưng cũng không phải là anh.
- Không có gì đâu, chỉ là anh thấy em lo lắng cho Vũ Phong quá thôi.
Anh mỉm cười, sự căng thẳng trong người Uyển Đình bị đứt ngang. Cô thở phào một hơi, suýt thì đã bị áp lực mà Lưu Dương gây ra đè bẹp dí rồi. Cô công nhận rằng một khi Lưu Dương mà nghiêm túc thì sẽ rất đáng sợ, nhưng khi nãy thì nó còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Đến bệnh viện, cô đi như chạy. Lưu Dương đi theo sau cô mà còn không kịp theo tốc độ của cô. Anh càng đinh ninh rằng có lẽ Uyển Đình đã nhớ lại gì đó, hoặc là trái tim của cô lại bắt đầu đang đi tìm nơi mà nó thuộc về.
Uyển Đình thấy Minh Hoàng đang ngồi trước phòng cấp cứu, cậu chống tay lên đùi cúi mặt xuống… Miệng cô lúc này đắng ngắt không nói được lời nào. Cô không tin những gì mình vừa nhìn thấy, và có một chuyện khiến cho cô thắc mắc là vì sao Vũ Phong lại vào phòng cấp cứu vào giữa đêm thế này? Chẳng lẽ là anh lại gây gổ với Tuấn Lãng rồi hai người đánh nhau, đến mức phải vào cấp cứu?
Uyển Đình hùng hổ đi về phía phòng bệnh muốn mắng Tuấn Lãng một trận. Minh Hoàng thấy cô thì cậu muốn nói nhưng cô lại đi vào phòng bệnh. Cậu đứng dậy chạy theo sau rồi bắt gặp Lưu Dương.
- Sao cậu lại ở đây?
Minh Hoàng vừa ngáp vừa hỏi. Lưu Dương trả lời.
- Tôi chở Uyển Đình đến đây, có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Minh Hoàng lắc đầu, rồi cậu đi vào trong phòng bệnh. Uyển Đình đẩy cửa rất mạnh, cô bước vào trong vén bức màn chỗ giường của Tuấn Lãng ra muốn lớn tiếng nhưng cô phải im miệng lại, bởi vì trước mặt cô không phải Tuấn Lãng, mà là Vũ Phong.
- A… Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại ở đây?
Cô lắp bắp. Nhưng Vũ Phong lại nhắc nhở một câu.
- Suỵt, đừng lên tiếng. Khó khăn lắm anh mới dỗ bọn nhỏ vào giấc ngủ.
Anh xoa đầu Thiên và Hạ Ngưng, hai đứa nhỏ đang nằm trên đùi anh mà ngủ. Hai khóe mắt vẫn còn đẫm nước, Thiên thì vẫn nấc lên chưa dừng. Uyển Đình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuấn Lãng lại không có ở trong phòng.
Một lúc sau, Vũ Phong kể lại thì cô mới hiểu rõ. Hóa ra người gặp chuyện không phải là Vũ Phong mà là Tuấn Lãng. Nửa đêm đột ngột tim anh ấy đập nhanh, khó thở, cái máy bên cạnh vang lên tiếng cảnh báo khiến cho các y bác sĩ phải vội vã đem anh vào phòng cấp cứu. Bây giờ vẫn chưa rõ sống chết. Đám nhỏ sợ hãi khóc lóc, Vũ Phong đành ôm tụi nó mà ru ngủ. Khi hai đứa vừa ngủ thì cô đến nơi.
- Nhưng Tuấn Lãng bị làm sao? Tại sao anh ấy lại đột nhiên…
Uyển Đình rối đến mức không biết phải diễn tả làm sao cho đúng ý mình muốn nói. Vũ Phong lên tiếng trấn an.
- Cậu ta sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng.
Uyển Đình nhíu mày, trong lòng cô lúc này đã thôi cuồn cuộn sóng trào. Cô nghĩ mình nên bình tĩnh lại. Hôm nay cô đã hoảng loạn quá rồi.
Lưu Dương ngồi bên kia, anh ta tỏ ra điềm tĩnh đến lạ. Đáng lẽ ra người nằm trong phòng cấp cứu chính là Vũ Phong, ai ngờ đâu nó lại là Tuấn Lãng, xem ra người của anh có chút nhầm lẫn trong chuyện này rồi.
- Nhưng mà tại sao anh lại nằm trên giường của Tuấn Lãng?
Uyển Đình thắc mắc, đáng lẽ Vũ Phong phải nằm giường bên kia. Nhưng lúc này anh lại nằm ngay giường của Tuấn Lãng. Vũ Phong gãi đầu giải thích.
- Tại vì mỗi lần ngủ là thằng Thiên nó lại nói mớ, anh sợ ồn ào nên mới chuyển giường với Tuấn Lãng.
Cô bất lực khi nghe Vũ Phong kể lại quá trình thuyết phục Tuấn Lãng chuyển giường. Anh đã ẵm Tuấn Lãng trên tay rồi đặt cậu ta sang bên giường của mình mặc kệ hai tay vẫn còn quấn băng. Còn anh thì nằm trên giường của Tuấn Lãng.
Lưu Dương nghe được chuyện này thì cũng hiểu ra lý do vì sao kế hoạch hôm nay của anh không thành công. Mặc Vũ Phong coi bộ cũng may mắn. Nhưng sẽ không có lần sau đâu.
- Khủng long… không được làm hại mẹ của con!
Bỗng nhiên Mặc Trần Thiên giơ hai tay lên chới với, thằng nhóc mếu máo, có vẻ như thằng nhỏ vẫn còn bị ám ảnh về con khủng long ngày hôm nay. Uyển Đình nghe vậy thì thấy Thiên có hơi khó chịu khi nằm trên một chiếc giường chật chội. Cô nói nhỏ với Vũ Phong.
- Để tôi.
Rồi cô bế thằng bé trên tay, mắt nó khẽ mở rồi dán vào nhau ngay lập tức. Uyển Đình đưa thằng nhỏ sang giường bên cạnh để ngủ, còn Hạ Ngưng thì yên vị bên kia. Vũ Phong xuống giường. Người lớn đi ra ngoài hết để hai đứa nhỏ ngủ, Lưu Dương lên tiếng nói với Uyển Đình.
- Em thức đêm có được không, nếu không thì vào trong nghỉ ngơi đi, khi nào Tuấn Lãng ra ngoài thì anh sẽ gọi dậy.
- Đúng đó, em đi nghỉ đi. Còn Minh Hoàng, ai mượn cậu gọi cô ấy vào giờ này hả?
Vũ Phong cau mày nhìn Minh Hoàng khiến cho cậu ấy chảy mồ hôi lạnh. Minh Hoàng cúi người tỏ vẻ hối lỗi. Uyển Đình cười trừ. Từ đầu hành lang, một tiếng động như ai đó đang chạy vang lên đều đều. Hùng chạy đến, và gương mặt cậu ẩn hiện một sự giận dữ.
- Uyển Đình… có chuyện lớn rồi!
Trần Uyển Đình bất ngờ, chưa kịp để cho Minh Hoàng nói gì thêm thì cô đã đứng lên khỏi giường. Cầm theo cái áo khoác rồi chạy ra ngoài luôn, cô chỉ mặc mỗi chiếc áo thun và quần đùi. Ngoài trời thì đang lạnh căm, nhưng cô vẫn cứ chạy ra ngoài. Bây giờ không có thời gian mở gara để lái xe, taxi thì cũng không có. Trong lúc cô đang hoảng hốt thì một chiếc xe đậu trước cửa. Cô nhìn vào trong, hóa ra là Lưu Dương.
- Em cũng nghe Minh Hoàng gọi điện đúng không? Lên xe anh đi cùng anh.
Nghe anh nói vậy thì Uyển Đình hấp tấp nhảy vào xe. Lưu Dương bắt đầu lăn bánh, còn Uyển Đình thì ngồi thở hổn hển vì cô đã chạy bán sống bán chết. Không hiểu sao cô lại như thế nữa, cô lo lắng cho anh, trong lòng như đổ lửa khi nghe Minh Hoàng nói có chuyện đã xảy ra. Lưu Dương liếc nhìn cô, anh tăng tốc rồi lên tiếng.
- Em đừng lo, anh nghĩ là không có chuyện gì to tát lắm đâu.
- Nhưng nếu không có chuyện gì thì tại sao nửa đêm Minh Hoàng lại gọi điện cho em? Nhất định là có chuyện rồi.
Uyển Đình muốn gào lên vì lo lắng. Lưu Dương sững người vài giây, bỗng nhiên mặt anh đen lại, Uyển Đình không để ý đến điều đó mà chỉ muốn đến bệnh viện thật nhanh. Lưu Dương nhìn cách ăn mặc vội vã của cô, có lẽ cô lo lắng cho Vũ Phong rất nhiều. Anh hỏi cô, giọng nói trầm và có chút đáng sợ.
- Em thích Mặc Vũ Phong sao?
- Gì cơ?
Uyển Đình cau mày mà nhìn Lưu Dương, hai hàng lông mày cô chợt giãn ra khi thấy anh đăm đăm nhìn về phía trước. Cô cảm giác có gì đó rất lạ đối với Lưu Dương, giống như anh vừa là anh, nhưng cũng không phải là anh.
- Không có gì đâu, chỉ là anh thấy em lo lắng cho Vũ Phong quá thôi.
Anh mỉm cười, sự căng thẳng trong người Uyển Đình bị đứt ngang. Cô thở phào một hơi, suýt thì đã bị áp lực mà Lưu Dương gây ra đè bẹp dí rồi. Cô công nhận rằng một khi Lưu Dương mà nghiêm túc thì sẽ rất đáng sợ, nhưng khi nãy thì nó còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Đến bệnh viện, cô đi như chạy. Lưu Dương đi theo sau cô mà còn không kịp theo tốc độ của cô. Anh càng đinh ninh rằng có lẽ Uyển Đình đã nhớ lại gì đó, hoặc là trái tim của cô lại bắt đầu đang đi tìm nơi mà nó thuộc về.
Uyển Đình thấy Minh Hoàng đang ngồi trước phòng cấp cứu, cậu chống tay lên đùi cúi mặt xuống… Miệng cô lúc này đắng ngắt không nói được lời nào. Cô không tin những gì mình vừa nhìn thấy, và có một chuyện khiến cho cô thắc mắc là vì sao Vũ Phong lại vào phòng cấp cứu vào giữa đêm thế này? Chẳng lẽ là anh lại gây gổ với Tuấn Lãng rồi hai người đánh nhau, đến mức phải vào cấp cứu?
Uyển Đình hùng hổ đi về phía phòng bệnh muốn mắng Tuấn Lãng một trận. Minh Hoàng thấy cô thì cậu muốn nói nhưng cô lại đi vào phòng bệnh. Cậu đứng dậy chạy theo sau rồi bắt gặp Lưu Dương.
- Sao cậu lại ở đây?
Minh Hoàng vừa ngáp vừa hỏi. Lưu Dương trả lời.
- Tôi chở Uyển Đình đến đây, có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Minh Hoàng lắc đầu, rồi cậu đi vào trong phòng bệnh. Uyển Đình đẩy cửa rất mạnh, cô bước vào trong vén bức màn chỗ giường của Tuấn Lãng ra muốn lớn tiếng nhưng cô phải im miệng lại, bởi vì trước mặt cô không phải Tuấn Lãng, mà là Vũ Phong.
- A… Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại ở đây?
Cô lắp bắp. Nhưng Vũ Phong lại nhắc nhở một câu.
- Suỵt, đừng lên tiếng. Khó khăn lắm anh mới dỗ bọn nhỏ vào giấc ngủ.
Anh xoa đầu Thiên và Hạ Ngưng, hai đứa nhỏ đang nằm trên đùi anh mà ngủ. Hai khóe mắt vẫn còn đẫm nước, Thiên thì vẫn nấc lên chưa dừng. Uyển Đình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuấn Lãng lại không có ở trong phòng.
Một lúc sau, Vũ Phong kể lại thì cô mới hiểu rõ. Hóa ra người gặp chuyện không phải là Vũ Phong mà là Tuấn Lãng. Nửa đêm đột ngột tim anh ấy đập nhanh, khó thở, cái máy bên cạnh vang lên tiếng cảnh báo khiến cho các y bác sĩ phải vội vã đem anh vào phòng cấp cứu. Bây giờ vẫn chưa rõ sống chết. Đám nhỏ sợ hãi khóc lóc, Vũ Phong đành ôm tụi nó mà ru ngủ. Khi hai đứa vừa ngủ thì cô đến nơi.
- Nhưng Tuấn Lãng bị làm sao? Tại sao anh ấy lại đột nhiên…
Uyển Đình rối đến mức không biết phải diễn tả làm sao cho đúng ý mình muốn nói. Vũ Phong lên tiếng trấn an.
- Cậu ta sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng.
Uyển Đình nhíu mày, trong lòng cô lúc này đã thôi cuồn cuộn sóng trào. Cô nghĩ mình nên bình tĩnh lại. Hôm nay cô đã hoảng loạn quá rồi.
Lưu Dương ngồi bên kia, anh ta tỏ ra điềm tĩnh đến lạ. Đáng lẽ ra người nằm trong phòng cấp cứu chính là Vũ Phong, ai ngờ đâu nó lại là Tuấn Lãng, xem ra người của anh có chút nhầm lẫn trong chuyện này rồi.
- Nhưng mà tại sao anh lại nằm trên giường của Tuấn Lãng?
Uyển Đình thắc mắc, đáng lẽ Vũ Phong phải nằm giường bên kia. Nhưng lúc này anh lại nằm ngay giường của Tuấn Lãng. Vũ Phong gãi đầu giải thích.
- Tại vì mỗi lần ngủ là thằng Thiên nó lại nói mớ, anh sợ ồn ào nên mới chuyển giường với Tuấn Lãng.
Cô bất lực khi nghe Vũ Phong kể lại quá trình thuyết phục Tuấn Lãng chuyển giường. Anh đã ẵm Tuấn Lãng trên tay rồi đặt cậu ta sang bên giường của mình mặc kệ hai tay vẫn còn quấn băng. Còn anh thì nằm trên giường của Tuấn Lãng.
Lưu Dương nghe được chuyện này thì cũng hiểu ra lý do vì sao kế hoạch hôm nay của anh không thành công. Mặc Vũ Phong coi bộ cũng may mắn. Nhưng sẽ không có lần sau đâu.
- Khủng long… không được làm hại mẹ của con!
Bỗng nhiên Mặc Trần Thiên giơ hai tay lên chới với, thằng nhóc mếu máo, có vẻ như thằng nhỏ vẫn còn bị ám ảnh về con khủng long ngày hôm nay. Uyển Đình nghe vậy thì thấy Thiên có hơi khó chịu khi nằm trên một chiếc giường chật chội. Cô nói nhỏ với Vũ Phong.
- Để tôi.
Rồi cô bế thằng bé trên tay, mắt nó khẽ mở rồi dán vào nhau ngay lập tức. Uyển Đình đưa thằng nhỏ sang giường bên cạnh để ngủ, còn Hạ Ngưng thì yên vị bên kia. Vũ Phong xuống giường. Người lớn đi ra ngoài hết để hai đứa nhỏ ngủ, Lưu Dương lên tiếng nói với Uyển Đình.
- Em thức đêm có được không, nếu không thì vào trong nghỉ ngơi đi, khi nào Tuấn Lãng ra ngoài thì anh sẽ gọi dậy.
- Đúng đó, em đi nghỉ đi. Còn Minh Hoàng, ai mượn cậu gọi cô ấy vào giờ này hả?
Vũ Phong cau mày nhìn Minh Hoàng khiến cho cậu ấy chảy mồ hôi lạnh. Minh Hoàng cúi người tỏ vẻ hối lỗi. Uyển Đình cười trừ. Từ đầu hành lang, một tiếng động như ai đó đang chạy vang lên đều đều. Hùng chạy đến, và gương mặt cậu ẩn hiện một sự giận dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.