Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Chương 109: Em làm vợ tôi được không?
Levily 1503
26/09/2021
- Anh đã làm gì lão đại hả?
Hùng lao tới nắm lấy cổ áo của Vũ Phong, mọi người đều giữ bình tĩnh. Còn Hùng thì không, cậu ấy cực kỳ giận dữ, giận đến mức kinh người. Vũ Phong đáp lại.
- Cậu bình tĩnh đi, lão đại của cậu đang ở trong phòng cấp cứu, rồi cậu ta sẽ ổn thôi.
Vừa dứt lời thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Một vị bác sĩ bước ra ngoài với bộ dạng mệt mỏi, Uyển Đình thấy rõ mồ hôi lấm tấm trên khóe mắt của ông ta. Ông ta vén khẩu trang xuống rồi lên tiếng.
- Hiện tại bệnh nhân đã ổn định, cậu ấy vẫn còn yếu nên chúng tôi đã chuyển về phòng hồi sức. Xin người nhà đừng quá lo lắng.
Nói xong ông ấy cúi người rời đi, nhưng Uyển Đình kéo ông ta lại mà hỏi rõ.
- Vậy thì lý do vì sao anh ấy phải cấp cứu?
Ông bác sĩ lấy tay lau mồ hôi, miệng lên tiếng giải thích.
- Tất cả là do cậu ấy đã được tiêm một loại thuốc, khi đi vào cơ thể nó sẽ khiến cho chúng ta xuất hiện những triệu chứng như tim đập mạnh, khó thở, nếu không đưa đi cấp cứu kịp sẽ dẫn đến tử vong. Chúng tôi đang xác nhận lịch ca trực của y tá tiêm thuốc để truy ra xem ai là người đã làm việc này.
Uyển Đình tròn mắt. Vũ Phong không tin được, anh nhìn Minh Hoàng. Cả hai nhìn nhau như vừa mới nhận ra điều gì đó. Còn Lưu Dương thì vẫn điềm tĩnh. Bác sĩ đó sợ đến nỗi xanh mặt, nếu không cẩn thận thì cái bệnh viện này sẽ tàn theo luôn.
- Ai đã gây ra việc này?
Uyển Đình hỏi, ông bác sĩ lắc đầu không biết rồi rời đi. Cô ngồi lên ghế thở không nổi, có người muốn ám sát Tuấn Lãng, không phải, ám sát Vũ Phong mới đúng, nhưng Tuấn Lãng vô tình là người chịu trận. Đầu óc cô rối bời, cô vò đầu sắp nhớ ra chuyện gì đó quan trọng. Nhưng không nhớ ra được gì cả, cô luôn bị như vậy. Mỗi lúc sắp nhớ ra chuyện gì đó thì y như rằng sẽ không thể nhớ ra được gì cả.
- A!
Cô la lên một tiếng khiến cho những người đứng đó giật mình. Vũ Phong cùng Lưu Dương đồng loạt đi lại lo lắng. Vũ Phong lên tiếng trước.
- Em có sao không? Làm ơn, anh xin em đừng cố gắng nhớ ra điều gì cả.
Anh sợ đến mức run bần bật, anh từng nghe bác sĩ nói rằng nếu cô mà cố gắng nhớ ra thì đầu sẽ đau đến chết. Anh sợ chuyện đó xảy ra, vậy nên thà cô đừng nhớ gì về anh còn hơn là nhớ ra rồi bỏ anh mà đi. Vũ Phong ôm cô vào lòng, Uyển Đình chưa gì đã bắt đầu cạn kiệt sức lực mà gục lên người anh.
Lưu Dương vẫn chưa kịp làm gì cả, không hiểu sao luôn là anh đến muộn. Anh luôn đến muộn và luôn bỏ lỡ cô. Khi nãy anh còn định ôm cô vào lòng nhưng Vũ Phong đã giành trước rồi.
Hùng lẫn Minh Hoàng đều tỏ ra nghiêm trọng, bởi vì đây không phải là chuyện giỡn. Tính mạng của Vũ Phong và Tuấn Lãng đều quý giá biết chừng nào. Vậy mà bây giờ lại có kẻ muốn tước lấy nó. Hai người nhìn nhau, cả hai bây giờ đều hiểu rằng mình nên làm gì.
Sáng sớm hôm sau, ngồi trên ghế Uyển Đình trơ mắt nhìn lên trần nhà. Lúc đó hình như cô đã nhớ ra rồi, dù chỉ một chút nhưng cô đã nhớ ra được, rằng bàn tay cô được ai đó nắm chặt, giọng nói trầm đáng thương. Vậy thôi, chỉ nhớ lại một chi tiết nhỏ bé như vậy mà đầu cô đau còn hơn búa bổ. Cô lắc đầu định thần lại rồi uống chút nước. Từ bên ngoài bà Tô bước vào trong, trên tay là một giỏ đồ ăn mang lên, bà ta suýt thì ngã ngửa khi thấy Uyển Đình đang ngồi trong phòng.
- Bà là ai vậy?
Uyển Đình mệt mỏi nhìn bà ấy. Vũ Phong đang ngồi cù lét khiến cho Thiên cười sặc sụa bên kia, khi thấy bà Tô thì anh lên tiếng.
- Là quản gia nhà anh, lần đầu em gặp mà nhỉ? Đây là Uyển Đình, thưa bác.
Vũ Phong nói với bà Tô, anh ra hiệu bằng cách nháy mắt để cho bà Tô diễn theo. Bà ấy có hơi luống cuống nhưng rồi cũng chào Uyển Đình. Cô gật đầu lễ phép chào lại rồi đi ra ngoài.
- Bà ơi, hôm nay bà nấu món gì vậy?
Hạ Ngưng kéo áo bà Tô mà hỏi. Bà Tô đặt giỏ đồ ăn lên bàn rồi bày ra ngoài, Thiên nhíu mày nhõng nhẽo.
- Ơ, con không thích ăn hành đâu.
- Thiên, ba đã bảo là con không được kén ăn cơ mà.
Vũ Phong nhắc nhở, Thiên phụng phịu không thích cho đến khi em gái nó lên tiếng.
- Nếu như anh hai ăn hành thì anh hai sẽ có sức để đánh khủng long đấy.
Vừa nghe câu này thì Thiên sáng mắt. Thằng bé nhảy xuống giường lên bàn ngồi, ăn miếng trứng có hành thì thằng bé cau mày rồi khó khăn nuốt nó. Vũ Phong mỉm cười, bà Tô đi lại chỗ anh đặt tô cháo trên bàn, anh nói:
- Bác à, Uyển Đình không còn nhớ gì về chúng ta, vậy cho nên bác cứ cư xử bình thường thôi nhé.
- Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.
Bà Tô nói rồi đi ra ngoài, Uyển Đình cùng lúc đi vào trong phòng. Bà đóng cửa lại nhìn vào trong, thấy Vũ Phong đang nũng nịu muốn cô đút cho ăn. Uyển Đình đành phải làm theo. Trông hai người mùi mẫn, lại thêm hai đứa nhóc đang ngoan ngoãn ăn sáng thì chắc chắn ai cũng nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc. Bà ta không thích điều này, Lưu Dương đi lại đứng bên cạnh bà, anh bình thản nhìn hai người họ, rồi nói với bà Tô.
- Cả tôi và bà đều không thích điều này. Cả cái kế hoạch đó, người nên nhận lấy cái chết thì không được nhận, người không nên thì lại nhận, bây giờ đang nằm trong phòng hồi sức.
Giọng anh nhẹ nhàng không có gì là trách móc. Nhưng chắc chỉ có mỗi bà Tô nhận ra được rằng đây là những lời cảnh cáo của Lưu Dương, bà ta chậm rãi đáp.
- Xin lỗi cậu, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.
- Tốt nhất là làm cho triệt để, tôi không muốn bị lòi đuôi ra đâu.
Lưu Dương lạnh lùng nói rồi quay người đi. Bà Tô siết chặt hai tay đầy tức giận. Sau khi mọi người ăn xong thì bà dọn dẹp rồi đưa Thiên và Hạ Ngưng đi học. Vậy nên trong phòng chỉ còn lại hai người.
Uyển Đình nhíu mày lau mặt cho Vũ Phong, vì anh muốn như vậy, cô mà không đồng ý là thế nào anh cũng đòi cho bằng được. Cái cảnh đó bị mấy đứa nhỏ thấy hết rồi, vậy mà còn đòi làm người cha gương mẫu cái nỗi gì.
- Đúng là cái đồ con nít.
Uyển Đình nói khi đang lau mặt cho anh. Bỗng nhiên Vũ Phong kéo sát cô lại gần mình rồi ôm cô. Uyển Đình đỏ mặt, cô mấp máy không biết làm gì thì Vũ Phong nói, giọng ngọt xớt.
- Em làm vợ của tôi được không? Em nhẹ nhàng và chu đáo, anh sợ rằng khi về nhà thì sẽ không sống nổi nếu không có sự chăm sóc của em.
Con tim Uyển Đình như đang giật nảy lên. Tay cô run run muốn chạm vào vai Vũ Phong, ấm áp quá, cô muốn cái ôm này diễn ra mãi mãi không bao giờ ngừng, cô muốn khoảnh khắc này tồn tại cho đến khi nào cô trút hơi thở cuối cùng.
Không biết từ đâu ra, trong lòng cô xuất hiện một tình yêu thật mãnh liệt đối với người đàn ông này. Cô chưa bao giờ yêu ai, cũng không biết tình yêu là gì. Nhưng không biết vì sao người đàn ông này lại mang đến cho cô một sự thân mật và ấm áp kỳ lạ.
Hùng lao tới nắm lấy cổ áo của Vũ Phong, mọi người đều giữ bình tĩnh. Còn Hùng thì không, cậu ấy cực kỳ giận dữ, giận đến mức kinh người. Vũ Phong đáp lại.
- Cậu bình tĩnh đi, lão đại của cậu đang ở trong phòng cấp cứu, rồi cậu ta sẽ ổn thôi.
Vừa dứt lời thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Một vị bác sĩ bước ra ngoài với bộ dạng mệt mỏi, Uyển Đình thấy rõ mồ hôi lấm tấm trên khóe mắt của ông ta. Ông ta vén khẩu trang xuống rồi lên tiếng.
- Hiện tại bệnh nhân đã ổn định, cậu ấy vẫn còn yếu nên chúng tôi đã chuyển về phòng hồi sức. Xin người nhà đừng quá lo lắng.
Nói xong ông ấy cúi người rời đi, nhưng Uyển Đình kéo ông ta lại mà hỏi rõ.
- Vậy thì lý do vì sao anh ấy phải cấp cứu?
Ông bác sĩ lấy tay lau mồ hôi, miệng lên tiếng giải thích.
- Tất cả là do cậu ấy đã được tiêm một loại thuốc, khi đi vào cơ thể nó sẽ khiến cho chúng ta xuất hiện những triệu chứng như tim đập mạnh, khó thở, nếu không đưa đi cấp cứu kịp sẽ dẫn đến tử vong. Chúng tôi đang xác nhận lịch ca trực của y tá tiêm thuốc để truy ra xem ai là người đã làm việc này.
Uyển Đình tròn mắt. Vũ Phong không tin được, anh nhìn Minh Hoàng. Cả hai nhìn nhau như vừa mới nhận ra điều gì đó. Còn Lưu Dương thì vẫn điềm tĩnh. Bác sĩ đó sợ đến nỗi xanh mặt, nếu không cẩn thận thì cái bệnh viện này sẽ tàn theo luôn.
- Ai đã gây ra việc này?
Uyển Đình hỏi, ông bác sĩ lắc đầu không biết rồi rời đi. Cô ngồi lên ghế thở không nổi, có người muốn ám sát Tuấn Lãng, không phải, ám sát Vũ Phong mới đúng, nhưng Tuấn Lãng vô tình là người chịu trận. Đầu óc cô rối bời, cô vò đầu sắp nhớ ra chuyện gì đó quan trọng. Nhưng không nhớ ra được gì cả, cô luôn bị như vậy. Mỗi lúc sắp nhớ ra chuyện gì đó thì y như rằng sẽ không thể nhớ ra được gì cả.
- A!
Cô la lên một tiếng khiến cho những người đứng đó giật mình. Vũ Phong cùng Lưu Dương đồng loạt đi lại lo lắng. Vũ Phong lên tiếng trước.
- Em có sao không? Làm ơn, anh xin em đừng cố gắng nhớ ra điều gì cả.
Anh sợ đến mức run bần bật, anh từng nghe bác sĩ nói rằng nếu cô mà cố gắng nhớ ra thì đầu sẽ đau đến chết. Anh sợ chuyện đó xảy ra, vậy nên thà cô đừng nhớ gì về anh còn hơn là nhớ ra rồi bỏ anh mà đi. Vũ Phong ôm cô vào lòng, Uyển Đình chưa gì đã bắt đầu cạn kiệt sức lực mà gục lên người anh.
Lưu Dương vẫn chưa kịp làm gì cả, không hiểu sao luôn là anh đến muộn. Anh luôn đến muộn và luôn bỏ lỡ cô. Khi nãy anh còn định ôm cô vào lòng nhưng Vũ Phong đã giành trước rồi.
Hùng lẫn Minh Hoàng đều tỏ ra nghiêm trọng, bởi vì đây không phải là chuyện giỡn. Tính mạng của Vũ Phong và Tuấn Lãng đều quý giá biết chừng nào. Vậy mà bây giờ lại có kẻ muốn tước lấy nó. Hai người nhìn nhau, cả hai bây giờ đều hiểu rằng mình nên làm gì.
Sáng sớm hôm sau, ngồi trên ghế Uyển Đình trơ mắt nhìn lên trần nhà. Lúc đó hình như cô đã nhớ ra rồi, dù chỉ một chút nhưng cô đã nhớ ra được, rằng bàn tay cô được ai đó nắm chặt, giọng nói trầm đáng thương. Vậy thôi, chỉ nhớ lại một chi tiết nhỏ bé như vậy mà đầu cô đau còn hơn búa bổ. Cô lắc đầu định thần lại rồi uống chút nước. Từ bên ngoài bà Tô bước vào trong, trên tay là một giỏ đồ ăn mang lên, bà ta suýt thì ngã ngửa khi thấy Uyển Đình đang ngồi trong phòng.
- Bà là ai vậy?
Uyển Đình mệt mỏi nhìn bà ấy. Vũ Phong đang ngồi cù lét khiến cho Thiên cười sặc sụa bên kia, khi thấy bà Tô thì anh lên tiếng.
- Là quản gia nhà anh, lần đầu em gặp mà nhỉ? Đây là Uyển Đình, thưa bác.
Vũ Phong nói với bà Tô, anh ra hiệu bằng cách nháy mắt để cho bà Tô diễn theo. Bà ấy có hơi luống cuống nhưng rồi cũng chào Uyển Đình. Cô gật đầu lễ phép chào lại rồi đi ra ngoài.
- Bà ơi, hôm nay bà nấu món gì vậy?
Hạ Ngưng kéo áo bà Tô mà hỏi. Bà Tô đặt giỏ đồ ăn lên bàn rồi bày ra ngoài, Thiên nhíu mày nhõng nhẽo.
- Ơ, con không thích ăn hành đâu.
- Thiên, ba đã bảo là con không được kén ăn cơ mà.
Vũ Phong nhắc nhở, Thiên phụng phịu không thích cho đến khi em gái nó lên tiếng.
- Nếu như anh hai ăn hành thì anh hai sẽ có sức để đánh khủng long đấy.
Vừa nghe câu này thì Thiên sáng mắt. Thằng bé nhảy xuống giường lên bàn ngồi, ăn miếng trứng có hành thì thằng bé cau mày rồi khó khăn nuốt nó. Vũ Phong mỉm cười, bà Tô đi lại chỗ anh đặt tô cháo trên bàn, anh nói:
- Bác à, Uyển Đình không còn nhớ gì về chúng ta, vậy cho nên bác cứ cư xử bình thường thôi nhé.
- Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.
Bà Tô nói rồi đi ra ngoài, Uyển Đình cùng lúc đi vào trong phòng. Bà đóng cửa lại nhìn vào trong, thấy Vũ Phong đang nũng nịu muốn cô đút cho ăn. Uyển Đình đành phải làm theo. Trông hai người mùi mẫn, lại thêm hai đứa nhóc đang ngoan ngoãn ăn sáng thì chắc chắn ai cũng nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc. Bà ta không thích điều này, Lưu Dương đi lại đứng bên cạnh bà, anh bình thản nhìn hai người họ, rồi nói với bà Tô.
- Cả tôi và bà đều không thích điều này. Cả cái kế hoạch đó, người nên nhận lấy cái chết thì không được nhận, người không nên thì lại nhận, bây giờ đang nằm trong phòng hồi sức.
Giọng anh nhẹ nhàng không có gì là trách móc. Nhưng chắc chỉ có mỗi bà Tô nhận ra được rằng đây là những lời cảnh cáo của Lưu Dương, bà ta chậm rãi đáp.
- Xin lỗi cậu, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.
- Tốt nhất là làm cho triệt để, tôi không muốn bị lòi đuôi ra đâu.
Lưu Dương lạnh lùng nói rồi quay người đi. Bà Tô siết chặt hai tay đầy tức giận. Sau khi mọi người ăn xong thì bà dọn dẹp rồi đưa Thiên và Hạ Ngưng đi học. Vậy nên trong phòng chỉ còn lại hai người.
Uyển Đình nhíu mày lau mặt cho Vũ Phong, vì anh muốn như vậy, cô mà không đồng ý là thế nào anh cũng đòi cho bằng được. Cái cảnh đó bị mấy đứa nhỏ thấy hết rồi, vậy mà còn đòi làm người cha gương mẫu cái nỗi gì.
- Đúng là cái đồ con nít.
Uyển Đình nói khi đang lau mặt cho anh. Bỗng nhiên Vũ Phong kéo sát cô lại gần mình rồi ôm cô. Uyển Đình đỏ mặt, cô mấp máy không biết làm gì thì Vũ Phong nói, giọng ngọt xớt.
- Em làm vợ của tôi được không? Em nhẹ nhàng và chu đáo, anh sợ rằng khi về nhà thì sẽ không sống nổi nếu không có sự chăm sóc của em.
Con tim Uyển Đình như đang giật nảy lên. Tay cô run run muốn chạm vào vai Vũ Phong, ấm áp quá, cô muốn cái ôm này diễn ra mãi mãi không bao giờ ngừng, cô muốn khoảnh khắc này tồn tại cho đến khi nào cô trút hơi thở cuối cùng.
Không biết từ đâu ra, trong lòng cô xuất hiện một tình yêu thật mãnh liệt đối với người đàn ông này. Cô chưa bao giờ yêu ai, cũng không biết tình yêu là gì. Nhưng không biết vì sao người đàn ông này lại mang đến cho cô một sự thân mật và ấm áp kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.