Chương 130: Kẻ đứng đằng sau
Vô Danh tiền bối
18/07/2019
Phương Tiểu Ngư nhớ lại sự việc lần ấy, lại nhớ đến vẻ mặt tuyệt tình của Mộc Du Dương.
Cô không xem tập hồ sơ ấy mà hỏi thẳng: “Là do ai làm thế? Có phải là Mộc Du Dương không?”
Tống Đình Hi lắc đầu trả lời: “Không phải Mộc Du Dương, mà là giám đốc Vương phòng marketing của công ty Gloria.”
Giám đốc Vương?
Phương Tiểu Ngư nhớ lại một chút, nhưng không có ấn tượng gì nhiều với người đàn ông ấy, chỉ nhớ hình như đó là một người đàn ông trung niên hơi béo, có mái tóc hói trên đỉnh đầu.
“Đình Hi, em muốn xin nghỉ buổi sáng nay, em phải đi tìm ông ta hỏi cho rõ ràng!” Nói xong, Phương Tiểu Ngư quay người định bỏ đi.
Tống Đình Hi chợt giữ tay Phương Tiểu Ngư lại nói: “Anh đi cùng em.”
Phương Tiểu Ngư hỏi thăm một đồng nghiệp cũ ở Gloria, biết được số điện thoại của giám đốc Vương, sau đó dùng thân phận người phụ trách của Louise để hẹn gặp ông ta tại một nhà hàng.
Giám đốc Vương chẳng mấy chốc đã đến, ông ta vừa ngồi xuống, Phương Tiểu Ngư đã liền hỏi luôn: “Giám đốc Vương, tại sao ông lại cướp đi hợp đồng của chúng tôi với Trang phục Đại Duyệt?”
Giám đốc Vương hơi ngẩn người, nếu biết Phương Tiểu Ngư hẹn gặp là để hỏi chuyện này thì ông ta chắc chắn đã không đến rồi. Nhưng hiện giờ cũng hết cách, dù sao cũng đã đến, ông ta đành giảo biện: “Làm gì có! Việc hợp tác giữa Gloria chúng tôi và Trang phục Đại Duyệt đâu phải là do tôi đứng ra bàn.”
Phương Tiểu Ngư đập bàn đánh rầm một tiếng rồi đứng phắt dậy quát: “Giám đốc Vương, ông đóng kịch làm gì? Chúng tôi đã tra ra được chứng cứ rõ ràng rồi! Việc này đích thị là do ông làm! Uổng công chúng ta từng là đồng nghiệp, tại sao ông lại đâm sau lưng tôi một nhát như thế?”
Khí thế của cô đã khiến giám đốc Vương khiếp sợ.
Tuy đã làm ở công ty mười mấy năm, lên được vị trí giám đốc, nhưng ông ta vẫn là một người rất nhát gan, sợ gặp chuyện.
Giờ thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Phương Tiểu Ngư, ông ta lập tức rúm ró.
Tống Đình Hi ngồi bên cạnh liền nói: “Giám đốc Vương, ông đoán xem nếu sếp của ông phát hiện ông chưa được đồng ý mà đã tự ý bàn một hợp đồng lớn như thế thì hậu quả của ông sẽ ra sao?”
Tống Đình Hi hiểu rõ, giám đốc Vương có thể không sợ anh và Phương Tiểu Ngư, nhưng không thể không sợ người sếp là Mộc Du Dương.
Giám đốc Vương quả nhiên hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Anh Tống, tôi nói thật cho anh biết vậy, vụ hợp tác lần này thật sự không phải ý của tôi, mà là phó phòng thiết kế, cũng chính là cô An Ly đã bảo tôi đi! Anh cũng biết quan hệ giữa cô An Ly và tổng tài Mộc mà đúng không? Thế nên khi cô ấy bảo tôi đi làm chuyện này, tôi đã không xin ý kiến của anh Mộc mà tự mình quyết định.”
Ông ta không hề nói dối, hôm ấy An Ly đột nhiên đến tìm ông ta, bảo ông ta năm nay phải hợp tác với Trang phục Đại Duyệt.
Do biết rõ địa vị của An Ly trong lòng Mộc Du Dương nên ông ta không hề nghĩ ngợi nhiều, lập tức bỏ qua hết mọi quy trình, đến tìm Đại Duyệt bàn chuyện làm ăn.
Ông ta còn nói thêm một câu: “Anh Tống, cô Phương, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Có cho tôi thêm một trăm lá gan thì tôi cũng không dám vu khống cho cô An Ly đâu!”
Hiện giờ trên dưới Gloria đều đang đồn đại, phó phòng An Ly chính là Mộc tổng tài phu nhân tương lai của họ, thế thì ông ta làm sao mà dám vu khống cho An Ly?
Tại văn phòng tổng tài ở Gloria, An Ly và Mộc Du Dương đang bàn về chi tiết việc công bố sản phẩm mới lần này.
Lục Trạch chợt gõ cửa bước vào, cau mày nói: “Tổng tài, cô Phương đang la lối om sòm ngoài cửa đòi gặp phó phòng, tôi thấy sắc mặt cô ấy rất không ổn, thế nên không cho cô ấy vào. Giờ cô ấy đang chờ bên ngoài, phó phòng có muốn gặp cô ấy không?”
Mộc Du Dương ngẩng đầu, sắc mặt có hơi khó chịu. Cái cô gái điên khùng này, không phải đã nghỉ việc rồi sao? Sao lại chạy đến Gloria này làm gì?
An Ly lại mỉm cười nói với Lục Trạch: “Không sao đâu, cứ cho cô ấy vào đi, tôi chờ cô ấy ở đây.”
Lục Trạch bước ra bên ngoài một lát thì Phương Tiểu Ngư đã hùng hổ bước vào. Cô hoàn toàn không quan tâm đến Mộc Du Dương mà bước thẳng đến trước mặt An Ly.
Phương Tiểu Ngư giận dữ hỏi: “An Ly, tại sao cô lại cướp hợp đồng với Trang phục Đại Duyệt? Tôi thật sự đã nhìn lầm cô rồi!”
Uổng công mình lần trước đã giúp cô ta thiết kế bộ sưu tập thu đông cho Gloria!
Lúc ấy Phương Tiểu Ngư còn cảm thấy cô gái này thật đáng thương, còn trẻ mà hai chân đã bị liệt, thật không ngờ cô ta lại thâm hiểm thế này, giở thủ đoạn sau lưng cô!
An Ly tỏ vẻ vô tội nói: “Tiểu Ngư, cô đang nói cái gì thế? Ý cô là hợp đồng với Trang phục Đại Duyệt mà Gloria vừa mới kí được đấy à?”
Phương Tiểu Ngư càng tức giận lớn tiếng nói: “An Ly, cô đừng đóng kịch nữa có được không? Nếu cô muốn cạnh tranh với Louise thì hoàn toàn có thể đối đầu trực tiếp, không cần phải giở thủ đoạn sau lưng như thế! Dù gì thực lực của Gloria các người, muốn kí một hợp đồng không phải là rất dễ dàng sao?”
An Ly mỉm cười khẽ nói: “Tiểu Ngư, cô thật sự đã hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là cảm thấy Trang phục Đại Duyệt là một công ty lớn trong ngành, hợp tác với họ sẽ rất có lợi cho công ty. Tôi hoàn toàn không biết Louise các cô đã bàn hợp đồng với họ, nếu biết thì tôi tuyệt đối sẽ không làm như thế.”
Mộc Du Dương cũng nghi hoặc quay sang hỏi An Ly: “An Ly, thật sự là do em làm sao?”
Vừa rồi Phương Tiểu Ngư hung dữ như thế, An Ly không hề sợ sệt chút nào, nhưng giờ đây chỉ một câu hỏi của Mộc Du Dương lại khiến khóe mắt cô đỏ lên.
Cô nhìn Mộc Du Dương, có hơi nghẹn ngào nói: “Du Dương, anh đang nghi ngờ em sao?”
Trông thấy dáng vẻ ấy của An Ly, Mộc Du Dương lập tức mềm lòng.
Nét mặt anh hơi giãn ra, giọng điệu cũng hòa nhã hơn, anh nhẹ nhàng nói: “Không phải, An Ly, anh chỉ là hỏi vậy thôi. Nếu em không muốn trả lời thì không cần trả lời cũng được.”
An Ly cố kiềm nước mắt trả lời: “Du Dương, em thật sự không biết gì hết. Em chỉ cảm thấy làm như thế có lợi cho công ty nên mới làm thôi.”
“Cô nói dối!” Phương Tiểu Ngư hét lên. Cô không phải kẻ ngốc, không thể nào không nhìn ra màn kịch này!
“Đủ rồi! Phương Tiểu Ngư, An Ly đã giải thích rất rõ ràng, cô có thể đi được rồi!” Mộc Du Dương quát Phương Tiểu Ngư.
Giọng điệu của anh khi nói chuyện với cô nếu không lạnh lùng vô tình thì cũng là giận dữ trách móc.
Còn khi anh nói chuyện với An Ly thì lúc nào cũng rất dịu dàng.
Phương Tiểu Ngư không biết mình đã rời khỏi văn phòng ấy như thế nào, mỗi bước đi của cô nặng tựa ngàn cân.
Có lẽ sau khi nhìn thấy thái độ của Mộc Du Dương đối xử với An Ly khác hẳn với như khi đối xử với mình thì trái tim của cô đã chết rồi.
Dù sao từ đầu cô đến tìm An Ly cũng không mong cô ta sẽ thừa nhận đã làm chuyện ấy.
Cô chỉ đơn thuần muốn trút ra sự phẫn nộ trong lòng thôi.
Nhưng không ngờ lại bị cả hai người đó bắt tay sỉ nhục.
Đối với An Ly, Mộc Du Dương không bao giờ có nguyên tắc gì, lúc nào cũng thỏa hiệp vô điều kiện.
Cô không xem tập hồ sơ ấy mà hỏi thẳng: “Là do ai làm thế? Có phải là Mộc Du Dương không?”
Tống Đình Hi lắc đầu trả lời: “Không phải Mộc Du Dương, mà là giám đốc Vương phòng marketing của công ty Gloria.”
Giám đốc Vương?
Phương Tiểu Ngư nhớ lại một chút, nhưng không có ấn tượng gì nhiều với người đàn ông ấy, chỉ nhớ hình như đó là một người đàn ông trung niên hơi béo, có mái tóc hói trên đỉnh đầu.
“Đình Hi, em muốn xin nghỉ buổi sáng nay, em phải đi tìm ông ta hỏi cho rõ ràng!” Nói xong, Phương Tiểu Ngư quay người định bỏ đi.
Tống Đình Hi chợt giữ tay Phương Tiểu Ngư lại nói: “Anh đi cùng em.”
Phương Tiểu Ngư hỏi thăm một đồng nghiệp cũ ở Gloria, biết được số điện thoại của giám đốc Vương, sau đó dùng thân phận người phụ trách của Louise để hẹn gặp ông ta tại một nhà hàng.
Giám đốc Vương chẳng mấy chốc đã đến, ông ta vừa ngồi xuống, Phương Tiểu Ngư đã liền hỏi luôn: “Giám đốc Vương, tại sao ông lại cướp đi hợp đồng của chúng tôi với Trang phục Đại Duyệt?”
Giám đốc Vương hơi ngẩn người, nếu biết Phương Tiểu Ngư hẹn gặp là để hỏi chuyện này thì ông ta chắc chắn đã không đến rồi. Nhưng hiện giờ cũng hết cách, dù sao cũng đã đến, ông ta đành giảo biện: “Làm gì có! Việc hợp tác giữa Gloria chúng tôi và Trang phục Đại Duyệt đâu phải là do tôi đứng ra bàn.”
Phương Tiểu Ngư đập bàn đánh rầm một tiếng rồi đứng phắt dậy quát: “Giám đốc Vương, ông đóng kịch làm gì? Chúng tôi đã tra ra được chứng cứ rõ ràng rồi! Việc này đích thị là do ông làm! Uổng công chúng ta từng là đồng nghiệp, tại sao ông lại đâm sau lưng tôi một nhát như thế?”
Khí thế của cô đã khiến giám đốc Vương khiếp sợ.
Tuy đã làm ở công ty mười mấy năm, lên được vị trí giám đốc, nhưng ông ta vẫn là một người rất nhát gan, sợ gặp chuyện.
Giờ thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Phương Tiểu Ngư, ông ta lập tức rúm ró.
Tống Đình Hi ngồi bên cạnh liền nói: “Giám đốc Vương, ông đoán xem nếu sếp của ông phát hiện ông chưa được đồng ý mà đã tự ý bàn một hợp đồng lớn như thế thì hậu quả của ông sẽ ra sao?”
Tống Đình Hi hiểu rõ, giám đốc Vương có thể không sợ anh và Phương Tiểu Ngư, nhưng không thể không sợ người sếp là Mộc Du Dương.
Giám đốc Vương quả nhiên hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Anh Tống, tôi nói thật cho anh biết vậy, vụ hợp tác lần này thật sự không phải ý của tôi, mà là phó phòng thiết kế, cũng chính là cô An Ly đã bảo tôi đi! Anh cũng biết quan hệ giữa cô An Ly và tổng tài Mộc mà đúng không? Thế nên khi cô ấy bảo tôi đi làm chuyện này, tôi đã không xin ý kiến của anh Mộc mà tự mình quyết định.”
Ông ta không hề nói dối, hôm ấy An Ly đột nhiên đến tìm ông ta, bảo ông ta năm nay phải hợp tác với Trang phục Đại Duyệt.
Do biết rõ địa vị của An Ly trong lòng Mộc Du Dương nên ông ta không hề nghĩ ngợi nhiều, lập tức bỏ qua hết mọi quy trình, đến tìm Đại Duyệt bàn chuyện làm ăn.
Ông ta còn nói thêm một câu: “Anh Tống, cô Phương, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Có cho tôi thêm một trăm lá gan thì tôi cũng không dám vu khống cho cô An Ly đâu!”
Hiện giờ trên dưới Gloria đều đang đồn đại, phó phòng An Ly chính là Mộc tổng tài phu nhân tương lai của họ, thế thì ông ta làm sao mà dám vu khống cho An Ly?
Tại văn phòng tổng tài ở Gloria, An Ly và Mộc Du Dương đang bàn về chi tiết việc công bố sản phẩm mới lần này.
Lục Trạch chợt gõ cửa bước vào, cau mày nói: “Tổng tài, cô Phương đang la lối om sòm ngoài cửa đòi gặp phó phòng, tôi thấy sắc mặt cô ấy rất không ổn, thế nên không cho cô ấy vào. Giờ cô ấy đang chờ bên ngoài, phó phòng có muốn gặp cô ấy không?”
Mộc Du Dương ngẩng đầu, sắc mặt có hơi khó chịu. Cái cô gái điên khùng này, không phải đã nghỉ việc rồi sao? Sao lại chạy đến Gloria này làm gì?
An Ly lại mỉm cười nói với Lục Trạch: “Không sao đâu, cứ cho cô ấy vào đi, tôi chờ cô ấy ở đây.”
Lục Trạch bước ra bên ngoài một lát thì Phương Tiểu Ngư đã hùng hổ bước vào. Cô hoàn toàn không quan tâm đến Mộc Du Dương mà bước thẳng đến trước mặt An Ly.
Phương Tiểu Ngư giận dữ hỏi: “An Ly, tại sao cô lại cướp hợp đồng với Trang phục Đại Duyệt? Tôi thật sự đã nhìn lầm cô rồi!”
Uổng công mình lần trước đã giúp cô ta thiết kế bộ sưu tập thu đông cho Gloria!
Lúc ấy Phương Tiểu Ngư còn cảm thấy cô gái này thật đáng thương, còn trẻ mà hai chân đã bị liệt, thật không ngờ cô ta lại thâm hiểm thế này, giở thủ đoạn sau lưng cô!
An Ly tỏ vẻ vô tội nói: “Tiểu Ngư, cô đang nói cái gì thế? Ý cô là hợp đồng với Trang phục Đại Duyệt mà Gloria vừa mới kí được đấy à?”
Phương Tiểu Ngư càng tức giận lớn tiếng nói: “An Ly, cô đừng đóng kịch nữa có được không? Nếu cô muốn cạnh tranh với Louise thì hoàn toàn có thể đối đầu trực tiếp, không cần phải giở thủ đoạn sau lưng như thế! Dù gì thực lực của Gloria các người, muốn kí một hợp đồng không phải là rất dễ dàng sao?”
An Ly mỉm cười khẽ nói: “Tiểu Ngư, cô thật sự đã hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là cảm thấy Trang phục Đại Duyệt là một công ty lớn trong ngành, hợp tác với họ sẽ rất có lợi cho công ty. Tôi hoàn toàn không biết Louise các cô đã bàn hợp đồng với họ, nếu biết thì tôi tuyệt đối sẽ không làm như thế.”
Mộc Du Dương cũng nghi hoặc quay sang hỏi An Ly: “An Ly, thật sự là do em làm sao?”
Vừa rồi Phương Tiểu Ngư hung dữ như thế, An Ly không hề sợ sệt chút nào, nhưng giờ đây chỉ một câu hỏi của Mộc Du Dương lại khiến khóe mắt cô đỏ lên.
Cô nhìn Mộc Du Dương, có hơi nghẹn ngào nói: “Du Dương, anh đang nghi ngờ em sao?”
Trông thấy dáng vẻ ấy của An Ly, Mộc Du Dương lập tức mềm lòng.
Nét mặt anh hơi giãn ra, giọng điệu cũng hòa nhã hơn, anh nhẹ nhàng nói: “Không phải, An Ly, anh chỉ là hỏi vậy thôi. Nếu em không muốn trả lời thì không cần trả lời cũng được.”
An Ly cố kiềm nước mắt trả lời: “Du Dương, em thật sự không biết gì hết. Em chỉ cảm thấy làm như thế có lợi cho công ty nên mới làm thôi.”
“Cô nói dối!” Phương Tiểu Ngư hét lên. Cô không phải kẻ ngốc, không thể nào không nhìn ra màn kịch này!
“Đủ rồi! Phương Tiểu Ngư, An Ly đã giải thích rất rõ ràng, cô có thể đi được rồi!” Mộc Du Dương quát Phương Tiểu Ngư.
Giọng điệu của anh khi nói chuyện với cô nếu không lạnh lùng vô tình thì cũng là giận dữ trách móc.
Còn khi anh nói chuyện với An Ly thì lúc nào cũng rất dịu dàng.
Phương Tiểu Ngư không biết mình đã rời khỏi văn phòng ấy như thế nào, mỗi bước đi của cô nặng tựa ngàn cân.
Có lẽ sau khi nhìn thấy thái độ của Mộc Du Dương đối xử với An Ly khác hẳn với như khi đối xử với mình thì trái tim của cô đã chết rồi.
Dù sao từ đầu cô đến tìm An Ly cũng không mong cô ta sẽ thừa nhận đã làm chuyện ấy.
Cô chỉ đơn thuần muốn trút ra sự phẫn nộ trong lòng thôi.
Nhưng không ngờ lại bị cả hai người đó bắt tay sỉ nhục.
Đối với An Ly, Mộc Du Dương không bao giờ có nguyên tắc gì, lúc nào cũng thỏa hiệp vô điều kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.