Chương 129: Kiểm tra
Vô Danh tiền bối
18/07/2019
Cô đành phải dịu dàng giải thích: “Lạc Bảo Nhi ngoan, hôm qua mẹ bị kẻ
xấu bắt đi. Con xem, giờ không phải mẹ đã về rồi sao? Ngoan đi con,
chúng ta không sợ họ!”
Lạc Bảo Nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, sau đó đưa tay lau nước mắt rồi chợt quay người chạy đến bên cạnh Mộc Du Dương.
Cậu bé ôm chặt chân Mộc Du Dương, ngẩng đầu lên hạnh phúc nói: “Chú Mộc, cảm ơn chú đã cứu mẹ con ra! Lạc Bảo Nhi yêu chú Mộc nhất!”
Mộc Du Dương cúi đầu nhìn Lạc Bảo Nhi, trong lòng cũng trào dâng một cảm giác hạnh phúc.
Phương Tiểu Ngư thì lại biến sắc mặt, chết rồi chết rồi, như thế này thì sự sùng bái và yêu thương mà Lạc Bảo Nhi dành cho Mộc Du Dương lại càng tăng lên mấy phần, thế thì sau này không phải cô sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn với tên biến thái này sao?
Cô vội vàng bước đến trước mặt Mộc Du Dương, liếc anh một cái rồi bế Lạc Bảo Nhi lên, “Lạc Bảo Nhi ngoan, đã muộn lắm rồi, chúng ta về nhà thôi!”
“Tôi tiễn hai người.” Mộc Du Dương bình thản nói.
Mình tuyệt đối không thể cảm động bởi dáng vẻ vừa rồi của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi được.
Chỉ là vì mình quá thương Lạc Bảo Nhi nên mới muốn đưa họ về thôi.
Chắc chắn là như vậy!
Phương Tiểu Ngư vội vàng xua tay nói: “Không cần không cần đâu, tổng tài Mộc là người bận rộn, dân đen như chúng tôi sao dám làm phiền đến anh? Chúng tôi tự bắt taxi về là được rồi!”
Cô giờ chỉ mong có thể mau chóng cắt đứt quan hệ với tên biến thái này, làm sao có thể cho anh đưa về nhà được? Cô không ngốc đến mức cho anh biết cả địa chỉ nhà hiện giờ của mình!
Vẻ mặt Lạc Bảo Nhi tràn trề sự thất vọng, cậu cầu khẩn: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi muốn chú Mộc đưa mình về nhà.”
Mộc Du Dương liền tiếp lời: “Muốn về thì phải nghe lời tôi, nếu không thì hậu quả cô hiểu rồi đấy.”
Câu nói ấy Lạc Bảo Nhi không hiểu, nhưng Phương Tiểu Ngư thì lại hoàn toàn hiểu rất rõ. Nếu cô cứ kiên quyết từ chối thì Mộc Du Dương chắc chắn sẽ lại giở trò gì đó với cô.
Phương Tiểu Ngư chịu thua, đành phải gật đầu rồi bế Lạc Bảo Nhi lên xe của Mộc Du Dương.
Quay về đến căn hộ của Phương Tiểu Ngư, Mộc Du Dương không rời đi ngay mà theo hai mẹ con họ lên đến tận cửa.
Phương Tiểu Ngư vội vàng giấu chiếc chìa khóa nhà vào trong túi, vẻ mặt đầy cảnh giác hỏi Mộc Du Dương: “Sao anh còn chưa đi?”
Mộc Du Dươngg lạnh lùng cười rồi bước đến cúi đầu vào tai cô, nói bằng giọng mà chỉ có hai người họ nghe được: “Ngoan ngoãn mở cửa cho tôi, tôi phải kiểm tra xem cô có giấu tên nào ở bên trong không!”
Kiểm tra sao?
Phương Tiểu Ngư hừ mũi: “Mộc Du Dương, anh đang đùa cái gì thế? Anh có quyền gì mà kiểm tra nhà tôi? Anh lấy thân phận gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi?”
Mộc Du Dương lạnh lùng cười đáp: “Xem ra mức độ giáo huấn hôm qua của tôi vẫn chưa đủ rồi, nếu không thì sao cô vẫn cứ không nghe lời thế này?”
Phương Tiểu Ngư bất giác thấy lạnh sống lưng, run rẩy rút chìa khóa ra mở cửa.
Vào trong nhà, Mộc Du Dương quả nhiên đi khắp nhà quan sát một lượt, không hề thấy dấu vết của người đàn ông nào.
“Đủ rồi đấy, chúng tôi chỉ mới dọn đến một ngày thôi, còn chưa ở thì đã bị anh bắt đi rồi! Sao có thể có đàn ông nào ở đây chứ?” Phương Tiểu Ngư mỉa mai.
Ai ngờ câu nói này lại bị Lạc Bảo Nhi nghe thấy, cậu nghi ngờ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang nói gì thế?”
Phương Tiểu Ngư vội vàng lắc đầu, “Không có gì không có gì, mẹ chỉ đang nói đùa với chú Mộc thôi!”
Mộc Du Dươngg bước đến bế Lạc Bảo Nhi cùng ngồi lên ghế sô pha rồi dịu dàng hỏi: “Lạc Bảo Nhi, con có yêu chú Mộc không?”
Lạc Bảo Nhi vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Mộc Du Dương lại hỏi: “Thế giữa chú Tống và chú Mộc thì Lạc Bảo Nhi yêu ai hơn?”
Lạc Bảo Nhi không cần nghĩ đã trả lời: “Đương nhiên là chú Mộc rồi!”
Mộc Du Dương muốn hỏi vì sao, nhưng Phương Tiểu Ngư đã liền hỏi thay anh: “Lạc Bảo Nhi, tại sao con lại yêu chú Mộc hơn?”
Cô cũng rất muốn biết tại sao Lạc Bảo Nhi lại có tình cảm sâu nặng như thế với Mộc Du Dương.
Câu hỏi này khiến Lạc Bảo Nhi gãi đầu, nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra đáp án.
Thật ra, ngay cả Lạc Bảo Nhi cũng không biết tại sao mình lại thích chú Mộc đến thế.
Hai người chú là chú Tống và chú Mộc thật ra đều đối xử tốt với cậu, cũng đều đối xử tốt với mẹ cậu, nhưng cậu vẫn cứ thích chú Mộc hơn, nếu chú Mộc mà là bố cậu thì thật tốt biết bao nhiêu!
Phương Tiểu Ngư thấy Lạc Bảo Nhi không trả lời được bèn nói: “Con không biết thì không cần trả lời. Mau đi tắm đi rồi đi ngủ, ngày mai còn phải đi học nữa!”
Sau đó cô quay sang Mộc Du Dương, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: “Anh cũng đã xem đủ rồi, cũng nên đi rồi đúng không?”
Mộc Du Dương lần này không phản đối câu nói của Phương Tiểu Ngư, anh đi thẳng ra ngoài cửa, sau đó đứng ở cửa quay đầu lại đưa tay bái bai Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư gửi tin nhắn cho Tống Đình Hi, báo với anh mình đã an toàn, bây giờ đang ở nhà. Gửi tin nhắn xong, cô liền leo lên giường đi ngủ.
Điều mà cô không biết chính là, Tống Đình Hi sau khi nhận được tin nhắn của cô thì mừng đến phát khóc, vội vàng chạy đến dưới nhà cô, ngây người đứng nhìn lên căn hộ của cô suốt cả đêm.
…
Hôm sau, sau khi đưa Lạc Bảo Nhi đi học, Phương Tiểu Ngư lên xe buýt đi đến Louise.
Hôm qua còn bị bắt nhốt ở tầng hầm, hôm nay lại phải làm ra vẻ không hề xảy ra chuyện gì hết mà đi làm, Phương Tiểu Ngư than thở, cuộc sống này sao mà khó quá.
Vừa ngồi xuống ghế thì chợt có một đồng nghiệp đi đến nói với Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, sếp Tống bảo cô đến văn phòng gặp anh ấy.”
Phương Tiểu Ngư đành đứng dậy đi về phía văn phòng phó tổng tài.
Cửa phòng không khóa, khẽ đẩy là đã mở. Phương Tiểu Ngư vừa mở ra đã thấy Tống Đình Hi đứng ngay cửa nhìn mình.
Giọng của anh có chút lạc đi: “Tiểu Ngư…”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đình Hi, cảm ơn anh đã chăm sóc Lạc Bảo Nhi.”
Tống Đình Hi không thể kiềm được nữa, ôm chặt cô vào lòng nói: “Tiểu Ngư, tên khốn Mộc Du Dương đã làm gì em rồi?”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười vỗ vai anh, tỏ vẻ thản nhiên nói: “Không có đâu! Đình Hi, anh ta không làm gì em hết, em vẫn ổn, anh không cần phải lo!”
Tống Đình Hi ôm chặt Phương Tiểu Ngư trong lòng đến mức khiến cô gần như ngạt thở.
Cô đưa tay đẩy mạnh anh ra rồi ngượng ngùng cười nói: “Đình Hi, em thật sự không sao mà.”
Có vẻ do Phương Tiểu Ngư đóng kịch quá giỏi nên Tống Đình Hi tin lời cô. Anh thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ nói: “Không sao là tốt.”
“Phải rồi, Đình Hi à, nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép đi đây! Em còn rất nhiều công việc phải làm!”
Phương Tiểu Ngư thật sự có rất nhiều việc phải làm, Gloria chuẩn bị công bố bộ sưu tập mùa này, trong khi Louise thì lại chưa ra được mẫu thiết kế nào.
Tiến độ như thế là quá chậm, sẽ không thể vượt qua Gloria được.
“Khoan đã, em khoan đi đã, Tiểu Ngư.” Tống Đình Hi chợt nắm tay cô kéo đến trước bàn làm việc.
Anh rút từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một tập hồ sơ rồi nói: “Đây là tài liệu mà trợ lí của anh sáng nay vừa mới đưa đến. Anh ấy đã điều tra ra được vì sao lần trước Đại Duyệt lại đột nhiên hủy hợp đồng với chúng ta rồi.”
Lạc Bảo Nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, sau đó đưa tay lau nước mắt rồi chợt quay người chạy đến bên cạnh Mộc Du Dương.
Cậu bé ôm chặt chân Mộc Du Dương, ngẩng đầu lên hạnh phúc nói: “Chú Mộc, cảm ơn chú đã cứu mẹ con ra! Lạc Bảo Nhi yêu chú Mộc nhất!”
Mộc Du Dương cúi đầu nhìn Lạc Bảo Nhi, trong lòng cũng trào dâng một cảm giác hạnh phúc.
Phương Tiểu Ngư thì lại biến sắc mặt, chết rồi chết rồi, như thế này thì sự sùng bái và yêu thương mà Lạc Bảo Nhi dành cho Mộc Du Dương lại càng tăng lên mấy phần, thế thì sau này không phải cô sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn với tên biến thái này sao?
Cô vội vàng bước đến trước mặt Mộc Du Dương, liếc anh một cái rồi bế Lạc Bảo Nhi lên, “Lạc Bảo Nhi ngoan, đã muộn lắm rồi, chúng ta về nhà thôi!”
“Tôi tiễn hai người.” Mộc Du Dương bình thản nói.
Mình tuyệt đối không thể cảm động bởi dáng vẻ vừa rồi của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi được.
Chỉ là vì mình quá thương Lạc Bảo Nhi nên mới muốn đưa họ về thôi.
Chắc chắn là như vậy!
Phương Tiểu Ngư vội vàng xua tay nói: “Không cần không cần đâu, tổng tài Mộc là người bận rộn, dân đen như chúng tôi sao dám làm phiền đến anh? Chúng tôi tự bắt taxi về là được rồi!”
Cô giờ chỉ mong có thể mau chóng cắt đứt quan hệ với tên biến thái này, làm sao có thể cho anh đưa về nhà được? Cô không ngốc đến mức cho anh biết cả địa chỉ nhà hiện giờ của mình!
Vẻ mặt Lạc Bảo Nhi tràn trề sự thất vọng, cậu cầu khẩn: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi muốn chú Mộc đưa mình về nhà.”
Mộc Du Dương liền tiếp lời: “Muốn về thì phải nghe lời tôi, nếu không thì hậu quả cô hiểu rồi đấy.”
Câu nói ấy Lạc Bảo Nhi không hiểu, nhưng Phương Tiểu Ngư thì lại hoàn toàn hiểu rất rõ. Nếu cô cứ kiên quyết từ chối thì Mộc Du Dương chắc chắn sẽ lại giở trò gì đó với cô.
Phương Tiểu Ngư chịu thua, đành phải gật đầu rồi bế Lạc Bảo Nhi lên xe của Mộc Du Dương.
Quay về đến căn hộ của Phương Tiểu Ngư, Mộc Du Dương không rời đi ngay mà theo hai mẹ con họ lên đến tận cửa.
Phương Tiểu Ngư vội vàng giấu chiếc chìa khóa nhà vào trong túi, vẻ mặt đầy cảnh giác hỏi Mộc Du Dương: “Sao anh còn chưa đi?”
Mộc Du Dươngg lạnh lùng cười rồi bước đến cúi đầu vào tai cô, nói bằng giọng mà chỉ có hai người họ nghe được: “Ngoan ngoãn mở cửa cho tôi, tôi phải kiểm tra xem cô có giấu tên nào ở bên trong không!”
Kiểm tra sao?
Phương Tiểu Ngư hừ mũi: “Mộc Du Dương, anh đang đùa cái gì thế? Anh có quyền gì mà kiểm tra nhà tôi? Anh lấy thân phận gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi?”
Mộc Du Dương lạnh lùng cười đáp: “Xem ra mức độ giáo huấn hôm qua của tôi vẫn chưa đủ rồi, nếu không thì sao cô vẫn cứ không nghe lời thế này?”
Phương Tiểu Ngư bất giác thấy lạnh sống lưng, run rẩy rút chìa khóa ra mở cửa.
Vào trong nhà, Mộc Du Dương quả nhiên đi khắp nhà quan sát một lượt, không hề thấy dấu vết của người đàn ông nào.
“Đủ rồi đấy, chúng tôi chỉ mới dọn đến một ngày thôi, còn chưa ở thì đã bị anh bắt đi rồi! Sao có thể có đàn ông nào ở đây chứ?” Phương Tiểu Ngư mỉa mai.
Ai ngờ câu nói này lại bị Lạc Bảo Nhi nghe thấy, cậu nghi ngờ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang nói gì thế?”
Phương Tiểu Ngư vội vàng lắc đầu, “Không có gì không có gì, mẹ chỉ đang nói đùa với chú Mộc thôi!”
Mộc Du Dươngg bước đến bế Lạc Bảo Nhi cùng ngồi lên ghế sô pha rồi dịu dàng hỏi: “Lạc Bảo Nhi, con có yêu chú Mộc không?”
Lạc Bảo Nhi vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Mộc Du Dương lại hỏi: “Thế giữa chú Tống và chú Mộc thì Lạc Bảo Nhi yêu ai hơn?”
Lạc Bảo Nhi không cần nghĩ đã trả lời: “Đương nhiên là chú Mộc rồi!”
Mộc Du Dương muốn hỏi vì sao, nhưng Phương Tiểu Ngư đã liền hỏi thay anh: “Lạc Bảo Nhi, tại sao con lại yêu chú Mộc hơn?”
Cô cũng rất muốn biết tại sao Lạc Bảo Nhi lại có tình cảm sâu nặng như thế với Mộc Du Dương.
Câu hỏi này khiến Lạc Bảo Nhi gãi đầu, nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra đáp án.
Thật ra, ngay cả Lạc Bảo Nhi cũng không biết tại sao mình lại thích chú Mộc đến thế.
Hai người chú là chú Tống và chú Mộc thật ra đều đối xử tốt với cậu, cũng đều đối xử tốt với mẹ cậu, nhưng cậu vẫn cứ thích chú Mộc hơn, nếu chú Mộc mà là bố cậu thì thật tốt biết bao nhiêu!
Phương Tiểu Ngư thấy Lạc Bảo Nhi không trả lời được bèn nói: “Con không biết thì không cần trả lời. Mau đi tắm đi rồi đi ngủ, ngày mai còn phải đi học nữa!”
Sau đó cô quay sang Mộc Du Dương, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: “Anh cũng đã xem đủ rồi, cũng nên đi rồi đúng không?”
Mộc Du Dương lần này không phản đối câu nói của Phương Tiểu Ngư, anh đi thẳng ra ngoài cửa, sau đó đứng ở cửa quay đầu lại đưa tay bái bai Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư gửi tin nhắn cho Tống Đình Hi, báo với anh mình đã an toàn, bây giờ đang ở nhà. Gửi tin nhắn xong, cô liền leo lên giường đi ngủ.
Điều mà cô không biết chính là, Tống Đình Hi sau khi nhận được tin nhắn của cô thì mừng đến phát khóc, vội vàng chạy đến dưới nhà cô, ngây người đứng nhìn lên căn hộ của cô suốt cả đêm.
…
Hôm sau, sau khi đưa Lạc Bảo Nhi đi học, Phương Tiểu Ngư lên xe buýt đi đến Louise.
Hôm qua còn bị bắt nhốt ở tầng hầm, hôm nay lại phải làm ra vẻ không hề xảy ra chuyện gì hết mà đi làm, Phương Tiểu Ngư than thở, cuộc sống này sao mà khó quá.
Vừa ngồi xuống ghế thì chợt có một đồng nghiệp đi đến nói với Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, sếp Tống bảo cô đến văn phòng gặp anh ấy.”
Phương Tiểu Ngư đành đứng dậy đi về phía văn phòng phó tổng tài.
Cửa phòng không khóa, khẽ đẩy là đã mở. Phương Tiểu Ngư vừa mở ra đã thấy Tống Đình Hi đứng ngay cửa nhìn mình.
Giọng của anh có chút lạc đi: “Tiểu Ngư…”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đình Hi, cảm ơn anh đã chăm sóc Lạc Bảo Nhi.”
Tống Đình Hi không thể kiềm được nữa, ôm chặt cô vào lòng nói: “Tiểu Ngư, tên khốn Mộc Du Dương đã làm gì em rồi?”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười vỗ vai anh, tỏ vẻ thản nhiên nói: “Không có đâu! Đình Hi, anh ta không làm gì em hết, em vẫn ổn, anh không cần phải lo!”
Tống Đình Hi ôm chặt Phương Tiểu Ngư trong lòng đến mức khiến cô gần như ngạt thở.
Cô đưa tay đẩy mạnh anh ra rồi ngượng ngùng cười nói: “Đình Hi, em thật sự không sao mà.”
Có vẻ do Phương Tiểu Ngư đóng kịch quá giỏi nên Tống Đình Hi tin lời cô. Anh thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ nói: “Không sao là tốt.”
“Phải rồi, Đình Hi à, nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép đi đây! Em còn rất nhiều công việc phải làm!”
Phương Tiểu Ngư thật sự có rất nhiều việc phải làm, Gloria chuẩn bị công bố bộ sưu tập mùa này, trong khi Louise thì lại chưa ra được mẫu thiết kế nào.
Tiến độ như thế là quá chậm, sẽ không thể vượt qua Gloria được.
“Khoan đã, em khoan đi đã, Tiểu Ngư.” Tống Đình Hi chợt nắm tay cô kéo đến trước bàn làm việc.
Anh rút từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một tập hồ sơ rồi nói: “Đây là tài liệu mà trợ lí của anh sáng nay vừa mới đưa đến. Anh ấy đã điều tra ra được vì sao lần trước Đại Duyệt lại đột nhiên hủy hợp đồng với chúng ta rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.