Chương 215: Không phải mồi chài sao?
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Lúc ấy đầu óc anh trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa mà quỳ xuống trước mặt cô, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô.
Trùng hợp là hôm đó trong số các nhân viên đi cùng vừa may có người từng làm bác sĩ. Bác sĩ trực tiếp làm một loạt động tác sơ cấp cứu hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo cho Phương Tiểu Ngư.
Cũng may lúc đó Phương Tiểu Ngư vừa rơi xuống nước không lâu, chỉ là bị dòng nước đẩy xuống vùng hạ lưu, may mắn được Mộc Tuấn Nghiêu cứu lên.
Bác sĩ sơ cứu không bao lâu thì Phương Tiểu Ngư nôn ra một ngụm nước to, sau đó cũng tỉnh lại.
Chỉ là vừa tỉnh lại được mấy giây, Phương Tiểu Ngư lại ngất xỉu.
Mộc Tuấn Nghiêu lúc đó làm gì còn quan tâm đến khảo sát nữa, mau chóng quay đầu về thành phố, tìm bệnh viện gần đó nhất đưa Phương Tiểu Ngư vào.
Kết quả nhận được là tuy Phương Tiểu Ngư rơi vào nước không quá lâu, nhưng não bộ đã thiếu ô-xi một thời gian, tuy cứu được, nhưng sẽ mất trí nhớ.
Phương Tiểu Ngư sau khi tỉnh dậy lại đã quên sạch sẽ mọi thứ. Lạc Bảo Nhi, Mộc Du Dương, cô chẳng còn nhớ được gì nữa.
Nhưng điều duy nhất cô còn nhớ chính là lúc đó cô làm sao lại rơi xuống nước. Khi cô tựa đầu vào lòng Mộc Tuấn Nghiêu mà khóc, nói cho anh biết cô bị người ta đẩy xuống sông, anh thật sự đau lòng chết đi được.
Những dây dưa giữa cô và Mộc Du Dương cùng Tống Đình Hi, Mộc Tuấn Nghiêu cũng biết được đại khái. Anh bắt đầu cảm thấy, có lẽ lần mất trí nhớ này với cô mà nói lại là chuyện tốt.
Ít nhất như thế, cô sẽ không còn bị những chuyện này làm phiền, cũng sẽ không có nhiều buồn phiền như thế nữa.
Thế nhưng, thật sự chỉ vì tốt cho cô sao?
Thật ra không phải.
Khi anh nhìn vào đôi mắt cô, khi anh nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, đột nhiên anh có một loại cảm giác mãnh liệt muốn ôm cô thật chặt vào lòng, muốn mãi mãi giữ cô ở bên, muốn mãi mãi bảo vệ cô, không để cô chịu tổn thương gì nữa.
Vậy nên anh không nói với bất kì ai rằng cô còn sống. Cho dù nhìn thấy Mộc Du Dương sống không bằng chết, dù nhìn thấy Mộc lão gia buồn rầu tang thương, dù nhìn thấy Lạc Bảo Nhi tối nào cũng nửa đêm khóc đến bừng tỉnh... anh vẫn không nói bí mật này ra.
Vì anh cũng muốn được ở bên cô.
Nếu anh công bố bí mật này ra thì cô chắc chắn sẽ chọn Mộc Du Dương, hoặc là Tống Đình Hi, mà không phải là Mộc Tuấn Nghiêu anh.
Thế nên sau khi cô xuất viện, anh đưa cô về thẳng biệt thự của mình, sắp xếp cho cô ở lại đây.
Anh nói với cô, cô tên Ngôn Ngôn, cô là thanh mai trúc mã của anh, cũng là vị hôn thê của anh.
Anh nói với cô, cô đã không còn người thân từ lâu, trước giờ chỉ có hai người họ nương tựa nhau mà sống. Vốn dĩ họ đã định kết hôn, chỉ là cô không may rơi xuống nước, mất trí nhớ mà thôi.
Anh nói, anh nhất định sẽ đợi đến ngày cô đồng ý lấy anh.
Anh và cô từng là bạn trên mạng nhiều năm, lúc đó họ ở trên mạng cái gì cũng nói nhau nghe, vậy nên anh biết mọi điều về cô.
Thế nên cô tin mọi điều anh nói, tin anh là vị hôn phu của cô, tin rằng họ yêu nhau.
Phương Tiểu Ngư mở to mắt nằm ở trên giường, không tài nào ngủ được. Vừa rồi tiếng đóng cửa khi Mộc Tuấn Nghiêu ra ngoài đã đánh thức cô, giờ cô khó mà ngủ lại.
Cô nằm trên giường, bắt đầu cố gắng nhớ những chuyện trong quá khứ.
Tuy rằng cô mất trí nhớ, nhưng Mộc Tuấn Nghiêu kể cô nghe mọi điều, cô cũng tin những gì anh nói.
Vì cô luôn cảm thấy, Mộc Tuấn Nghiêu có nhiều nét tương tự với một khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ của cô. Cô nghĩ Mộc Tuấn Nghiêu hẳn là người trong kí ức của cô.
Cô còn mơ hồ nhớ được trong trí nhớ của cô, cô thường làm nhiều đồ ngọt thơm ngon cho một người ăn. Người đó và cô vô cùng thân thiết, ngày nào cũng ở bên cô. Cô nghĩ, người này hẳn là Mộc Tuấn Nghiêu.
Tất cả mọi chuyện trước kia, có thể cô sẽ không nhớ lại được nữa.
Về sau, cô sẽ chỉ nhớ tên cô là Ngôn Ngôn, trong cuộc sống của cô chỉ có một người, đó chính là Mộc Tuấn Nghiêu.
Vài ngày sau, Mộc Tuấn Nghiêu đưa Phương Tiểu Ngư đến bệnh viện tái khám. Kết quả kiểm tra cho thấy cô rất khỏe mạnh, nhưng khả năng cô phục hồi trí nhớ không quá cao.
Sau khi nhận được tin này, Phương Tiểu Ngư có hơi buồn, còn Mộc Tuấn Nghiêu lại rất vui.
Cô buồn là vì cuộc sống hơn hai mươi năm của cô, tất cả những chuyện vui hay không vui đều đã mất sạch.
Còn sở dĩ anh thấy vui là vì kết quả này cho thấy về sau cô sẽ chỉ thuộc về anh.
Ra khỏi bệnh viện, Phương Tiểu Ngư nói với Mộc Tuấn Nghiêu: “Tuấn Nghiêu, anh đi làm trước đi. Em muốn một mình đi dạo một lát.”
Mộc Tuấn Nghiêu do dự: “Ngôn Ngôn, em vẫn nên về trước đi. Để một mình em ngoài đường anh không yên tâm lắm.”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu: “Tuấn Nghiêu, em đã ngồi ở trong nhà gần hai tháng rồi. Hôm nay là lần đầu tiên em ra ngoài, em thật sự rất muốn đi dạo xung quanh. Hơn nữa, em mất trí nhớ chứ đâu có bị ngớ ngẩn, anh có gì không yên tâm chứ?”
Mộc Tuấn Nghiêu vẫn thấy hơi không yên. Thật ra điều anh sợ nhất chính là cô sẽ vô tình gặp Mộc Du Dương hoặc Tống Đình Hi.
“Thôi được, anh cùng em đi dạo phố nhé?” Mộc Tuấn Nghiêu dịu dàng nói.
Phương Tiểu Ngư lắc đầu: “Tuấn Nghiêu, anh còn như thế thì em sẽ giận đấy. Rõ ràng công việc anh rất bận, làm gì có thời gian ra ngoài chơi với em. Em không cần anh đi cùng, anh mau đi làm đi, bằng không sau này em không nấu đồ ngon cho anh ăn nữa.”
Thấy Phương Tiểu Ngư thật sự sắp nổi giận, Mộc Tuấn Nghiêu chỉ đành đồng ý cho cô đi dạo một mình.
Nhìn thấy cô bắt một chiếc taxi rời đi, anh nghĩ, có lẽ anh sẽ thấy không yên lòng suốt cả ngày hôm nay mất.
Thật ra, Phương Tiểu Ngư cũng không biết nên đi dạo ở đâu. Cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để đi dạo, nhưng cũng không biết nơi nào mới được gọi là nơi yên tĩnh.
Đột nhiên cô nhớ ra công viên trung tâm của thành phố Y là một sự lựa chọn khá tốt.
Cô cầm ví tiền, trong đó đều là thẻ tín dụng mà Mộc Tuấn Nghiêu cho cô. Nhìn số thẻ tín dụng này, Phương Tiểu Ngư thấy có hơi không quen. Cô luôn có cảm giác, trước khi bản thân mất trí nhớ, hình như cô không phải người sống dựa vào đàn ông chu cấp.
Cô tìm tờ 100 đồng đưa cho tài xế, sau đó cho tiền thối vào trong ví tiền.
Công viên trung tâm thành phố Y lớn vô cùng, có thể phải mất một ngày mới đi hết.
Lúc cô đang chuẩn bị đi về phía trước, đột nhiên cách đó không xa có một người đàn ông xông tới chộp lấy tay cô, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hô: “Tiểu Ngư? Cô là Tiểu Ngư? Tiểu Ngư, cô chưa chết?”
Phương Tiểu Ngư vốn có hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe những lời người đàn ông nói, cô lập tức thấy hơi tức giận: “Anh nói gì vậy? Nếu tôi chết rồi thì sao còn đứng ở đây? Còn nữa, tôi không phải Tiểu Ngư gì cả, tôi là Ngôn Ngôn.”
Trưởng phòng Trương đầy vẻ nghi hoặc nhìn mặt Tiểu Ngư. Nhìn kĩ vẻ mặt của cô hồi lâu, sau khi xác định cô đúng là Phương Tiểu Ngư, trưởng phòng Trương mới nói: “Không nhầm đâu, không nhầm đâu! Cô chính là Tiểu Ngư! Phương Tiểu Ngư!”
Phương Tiểu Ngư bắt đầu cảm thấy người đàn ông trước mặt có hơi điên, cô giật tay mình ra khỏi tay anh ta rồi nói: “Tôi thật sự không phải Phương Tiểu Ngư. Tôi họ Ngôn, tên Ngôn, tôi là Ngôn Ngôn.”
Nói rồi cô xoay người rời đi, để lại trưởng phòng Trương đứng sượng trân ở kia.
Trưởng phòng Trương nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tống Đình Hi.
Trùng hợp là hôm đó trong số các nhân viên đi cùng vừa may có người từng làm bác sĩ. Bác sĩ trực tiếp làm một loạt động tác sơ cấp cứu hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo cho Phương Tiểu Ngư.
Cũng may lúc đó Phương Tiểu Ngư vừa rơi xuống nước không lâu, chỉ là bị dòng nước đẩy xuống vùng hạ lưu, may mắn được Mộc Tuấn Nghiêu cứu lên.
Bác sĩ sơ cứu không bao lâu thì Phương Tiểu Ngư nôn ra một ngụm nước to, sau đó cũng tỉnh lại.
Chỉ là vừa tỉnh lại được mấy giây, Phương Tiểu Ngư lại ngất xỉu.
Mộc Tuấn Nghiêu lúc đó làm gì còn quan tâm đến khảo sát nữa, mau chóng quay đầu về thành phố, tìm bệnh viện gần đó nhất đưa Phương Tiểu Ngư vào.
Kết quả nhận được là tuy Phương Tiểu Ngư rơi vào nước không quá lâu, nhưng não bộ đã thiếu ô-xi một thời gian, tuy cứu được, nhưng sẽ mất trí nhớ.
Phương Tiểu Ngư sau khi tỉnh dậy lại đã quên sạch sẽ mọi thứ. Lạc Bảo Nhi, Mộc Du Dương, cô chẳng còn nhớ được gì nữa.
Nhưng điều duy nhất cô còn nhớ chính là lúc đó cô làm sao lại rơi xuống nước. Khi cô tựa đầu vào lòng Mộc Tuấn Nghiêu mà khóc, nói cho anh biết cô bị người ta đẩy xuống sông, anh thật sự đau lòng chết đi được.
Những dây dưa giữa cô và Mộc Du Dương cùng Tống Đình Hi, Mộc Tuấn Nghiêu cũng biết được đại khái. Anh bắt đầu cảm thấy, có lẽ lần mất trí nhớ này với cô mà nói lại là chuyện tốt.
Ít nhất như thế, cô sẽ không còn bị những chuyện này làm phiền, cũng sẽ không có nhiều buồn phiền như thế nữa.
Thế nhưng, thật sự chỉ vì tốt cho cô sao?
Thật ra không phải.
Khi anh nhìn vào đôi mắt cô, khi anh nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, đột nhiên anh có một loại cảm giác mãnh liệt muốn ôm cô thật chặt vào lòng, muốn mãi mãi giữ cô ở bên, muốn mãi mãi bảo vệ cô, không để cô chịu tổn thương gì nữa.
Vậy nên anh không nói với bất kì ai rằng cô còn sống. Cho dù nhìn thấy Mộc Du Dương sống không bằng chết, dù nhìn thấy Mộc lão gia buồn rầu tang thương, dù nhìn thấy Lạc Bảo Nhi tối nào cũng nửa đêm khóc đến bừng tỉnh... anh vẫn không nói bí mật này ra.
Vì anh cũng muốn được ở bên cô.
Nếu anh công bố bí mật này ra thì cô chắc chắn sẽ chọn Mộc Du Dương, hoặc là Tống Đình Hi, mà không phải là Mộc Tuấn Nghiêu anh.
Thế nên sau khi cô xuất viện, anh đưa cô về thẳng biệt thự của mình, sắp xếp cho cô ở lại đây.
Anh nói với cô, cô tên Ngôn Ngôn, cô là thanh mai trúc mã của anh, cũng là vị hôn thê của anh.
Anh nói với cô, cô đã không còn người thân từ lâu, trước giờ chỉ có hai người họ nương tựa nhau mà sống. Vốn dĩ họ đã định kết hôn, chỉ là cô không may rơi xuống nước, mất trí nhớ mà thôi.
Anh nói, anh nhất định sẽ đợi đến ngày cô đồng ý lấy anh.
Anh và cô từng là bạn trên mạng nhiều năm, lúc đó họ ở trên mạng cái gì cũng nói nhau nghe, vậy nên anh biết mọi điều về cô.
Thế nên cô tin mọi điều anh nói, tin anh là vị hôn phu của cô, tin rằng họ yêu nhau.
Phương Tiểu Ngư mở to mắt nằm ở trên giường, không tài nào ngủ được. Vừa rồi tiếng đóng cửa khi Mộc Tuấn Nghiêu ra ngoài đã đánh thức cô, giờ cô khó mà ngủ lại.
Cô nằm trên giường, bắt đầu cố gắng nhớ những chuyện trong quá khứ.
Tuy rằng cô mất trí nhớ, nhưng Mộc Tuấn Nghiêu kể cô nghe mọi điều, cô cũng tin những gì anh nói.
Vì cô luôn cảm thấy, Mộc Tuấn Nghiêu có nhiều nét tương tự với một khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ của cô. Cô nghĩ Mộc Tuấn Nghiêu hẳn là người trong kí ức của cô.
Cô còn mơ hồ nhớ được trong trí nhớ của cô, cô thường làm nhiều đồ ngọt thơm ngon cho một người ăn. Người đó và cô vô cùng thân thiết, ngày nào cũng ở bên cô. Cô nghĩ, người này hẳn là Mộc Tuấn Nghiêu.
Tất cả mọi chuyện trước kia, có thể cô sẽ không nhớ lại được nữa.
Về sau, cô sẽ chỉ nhớ tên cô là Ngôn Ngôn, trong cuộc sống của cô chỉ có một người, đó chính là Mộc Tuấn Nghiêu.
Vài ngày sau, Mộc Tuấn Nghiêu đưa Phương Tiểu Ngư đến bệnh viện tái khám. Kết quả kiểm tra cho thấy cô rất khỏe mạnh, nhưng khả năng cô phục hồi trí nhớ không quá cao.
Sau khi nhận được tin này, Phương Tiểu Ngư có hơi buồn, còn Mộc Tuấn Nghiêu lại rất vui.
Cô buồn là vì cuộc sống hơn hai mươi năm của cô, tất cả những chuyện vui hay không vui đều đã mất sạch.
Còn sở dĩ anh thấy vui là vì kết quả này cho thấy về sau cô sẽ chỉ thuộc về anh.
Ra khỏi bệnh viện, Phương Tiểu Ngư nói với Mộc Tuấn Nghiêu: “Tuấn Nghiêu, anh đi làm trước đi. Em muốn một mình đi dạo một lát.”
Mộc Tuấn Nghiêu do dự: “Ngôn Ngôn, em vẫn nên về trước đi. Để một mình em ngoài đường anh không yên tâm lắm.”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu: “Tuấn Nghiêu, em đã ngồi ở trong nhà gần hai tháng rồi. Hôm nay là lần đầu tiên em ra ngoài, em thật sự rất muốn đi dạo xung quanh. Hơn nữa, em mất trí nhớ chứ đâu có bị ngớ ngẩn, anh có gì không yên tâm chứ?”
Mộc Tuấn Nghiêu vẫn thấy hơi không yên. Thật ra điều anh sợ nhất chính là cô sẽ vô tình gặp Mộc Du Dương hoặc Tống Đình Hi.
“Thôi được, anh cùng em đi dạo phố nhé?” Mộc Tuấn Nghiêu dịu dàng nói.
Phương Tiểu Ngư lắc đầu: “Tuấn Nghiêu, anh còn như thế thì em sẽ giận đấy. Rõ ràng công việc anh rất bận, làm gì có thời gian ra ngoài chơi với em. Em không cần anh đi cùng, anh mau đi làm đi, bằng không sau này em không nấu đồ ngon cho anh ăn nữa.”
Thấy Phương Tiểu Ngư thật sự sắp nổi giận, Mộc Tuấn Nghiêu chỉ đành đồng ý cho cô đi dạo một mình.
Nhìn thấy cô bắt một chiếc taxi rời đi, anh nghĩ, có lẽ anh sẽ thấy không yên lòng suốt cả ngày hôm nay mất.
Thật ra, Phương Tiểu Ngư cũng không biết nên đi dạo ở đâu. Cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để đi dạo, nhưng cũng không biết nơi nào mới được gọi là nơi yên tĩnh.
Đột nhiên cô nhớ ra công viên trung tâm của thành phố Y là một sự lựa chọn khá tốt.
Cô cầm ví tiền, trong đó đều là thẻ tín dụng mà Mộc Tuấn Nghiêu cho cô. Nhìn số thẻ tín dụng này, Phương Tiểu Ngư thấy có hơi không quen. Cô luôn có cảm giác, trước khi bản thân mất trí nhớ, hình như cô không phải người sống dựa vào đàn ông chu cấp.
Cô tìm tờ 100 đồng đưa cho tài xế, sau đó cho tiền thối vào trong ví tiền.
Công viên trung tâm thành phố Y lớn vô cùng, có thể phải mất một ngày mới đi hết.
Lúc cô đang chuẩn bị đi về phía trước, đột nhiên cách đó không xa có một người đàn ông xông tới chộp lấy tay cô, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hô: “Tiểu Ngư? Cô là Tiểu Ngư? Tiểu Ngư, cô chưa chết?”
Phương Tiểu Ngư vốn có hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe những lời người đàn ông nói, cô lập tức thấy hơi tức giận: “Anh nói gì vậy? Nếu tôi chết rồi thì sao còn đứng ở đây? Còn nữa, tôi không phải Tiểu Ngư gì cả, tôi là Ngôn Ngôn.”
Trưởng phòng Trương đầy vẻ nghi hoặc nhìn mặt Tiểu Ngư. Nhìn kĩ vẻ mặt của cô hồi lâu, sau khi xác định cô đúng là Phương Tiểu Ngư, trưởng phòng Trương mới nói: “Không nhầm đâu, không nhầm đâu! Cô chính là Tiểu Ngư! Phương Tiểu Ngư!”
Phương Tiểu Ngư bắt đầu cảm thấy người đàn ông trước mặt có hơi điên, cô giật tay mình ra khỏi tay anh ta rồi nói: “Tôi thật sự không phải Phương Tiểu Ngư. Tôi họ Ngôn, tên Ngôn, tôi là Ngôn Ngôn.”
Nói rồi cô xoay người rời đi, để lại trưởng phòng Trương đứng sượng trân ở kia.
Trưởng phòng Trương nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tống Đình Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.