Chương 214: Mượn rượu giải sầu
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Sau khi Phương Tiểu Ngư ra đi, Mộc Du Dương suy sụp tinh thần trong một
thời gian rất dài. Nhưng đau thương và thù hận đã qua, anh không thể
không tự ép mình phải phấn chấn trở lại.
Sáng nay, anh đưa Lạc Bảo Nhi đi học, giao cậu bé cho cô giáo Trương.
Cô giáo Trương cảm thấy rất áy náy với sự cố của Phương Tiểu Ngư nên cô lại càng đau lòng cho Lạc Bảo Nhi hơn.
Nhìn thấy Lạc Bảo Nhi nắm tay cô giáo Trương vào lớp, Mộc Du Dương lái xe đến công ty.
Vừa vào phòng đã thấy Lương Vệ Lễ đang bận rộn làm việc.
“Tôi đã trở lại, cậu có thể đi rồi.”
Lương Vệ Lễ ngẩng đầu, vui mừng nhìn anh, “Anh, rốt cuộc anh cũng về công ty rồi!”
Sau đó anh lại nhếch miệng nói: “Anh, anh có cần vô tình vậy không chứ? Mấy ngày nay em giúp anh xử lý mọi chuyện của công ty, vậy mà anh vừa đến lại đuổi em đi, nói mà cũng không đủ nghĩa nữa chứ!”
Mộc Du Dương nhẹ nhàng nói: “Mau đi đi, ở đây có tôi được rồi. Cậu đến Gloria, đi, ở đó cũng cần có cậu nữa.”
Đây mới đúng là một câu này, Lương Vệ Lễ hài lòng gật đầu rời đi.
Bỗng nhiên, anh lại nghĩ ra điều gì đó. Anh đến bàn lôi ra một tờ giấy A4 đưa trước mặt Mộc Du Dương, “Anh, đây là thư từ chức của An Ly. Từ sau khi Tiểu Ngư xảy ra chuyện, cô ấy cũng không đến công ty nữa.”
Mộc Du Dương chỉ vội vàng lướt mắt qua rồi lạnh lùng trả lời: “Ừ, sau này những chuyện thế này không cần nói với tôi. Nhân viên từ chức thì cậu cứ phê duyệt là được rồi, không cần báo cáo với tôi.”
Bây giờ, mọi chuyện liên quan đến An Ly, anh đều không có hứng thú.
Lương Vệ Lễ hiểu ý, gật đầu rồi rời đi. Mộc Du Dương ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính bắt đầu xem tài liệu.
Cả buổi chiều, Mộc Du Dương đã xử lý hết toàn bộ chồng tài liệu tồn lại của Lương Vệ Lễ. Anh ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, sắp đến giờ Lạc Bảo Nhi tan học rồi.
Anh đứng dậy rời khỏi văn phòng, lái xe đến trường đón Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư cũng đã từng như vậy. Mỗi ngày đi làm đúng giờ, cố gắng làm việc, sau đó đúng giờ tan sở, đến trường đón Lạc Bảo Nhi về nhà. Anh cũng theo nếp sống này của cô để cảm nhận đâu đó cô vẫn tồn tại bên anh.
Và cuộc sống bình thản này trôi qua được hai tháng, nhẹ nhàng, không chút sóng gió.
Không có Phương Tiểu Ngư xuất hiện trong cuộc sống, không còn tiếng cãi vã của cô, cũng không còn người đến xáo trộn mọi sinh hoạt của anh, phá vỡ tất cả các nguyên tắc của anh.
Tại sao, lòng anh lại trống rỗng thế này, lại buốt lạnh thế này.
Sau khi An Ly nghỉ làm ở Gloria, Mộc Du Dương cũng không gặp lại cô. Gloria bây giờ toàn bộ quyền hành đều giao cho Lương Vệ Lễ và Mộc Tuấn Nghiêu.
Không chỉ có thế, Mộc lão gia rất coi trọng Mộc Tuấn Nghiêu, ông sắp xếp cho anh quản lý thêm các chi nhánh của Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Tuấn Nghiêu ngày nào cũng làm việc tối mặt tối mày.
Sau khi Mộc Tuấn Nghiêu tan sở, anh không về biệt thự Mộc gia mà lái xe đến nơi khác.
Xe dừng trước cửa một căn nhà nhỏ cách xa thành phố.
Đây là một loại biệt thự nhỏ, tổng cộng có hai lầu. Tuy diện tích nhỏ nhưng lại có một hoa viên rất to. Hai tháng trước Mộc Tuấn Nghiêu đã mua nó.
Lý do anh mua căn biệt thự này là vì cô.
Xuống xe, Mộc Tuấn Nghiêu nhìn quanh xem không có ai đi theo mới vào nhà.
Một cô gái ăn mặc giản dị bước ra từ căn nhà.
Cô gái nhìn anh cười tươi như hoa. Anh cũng mỉm cười, bước đến nắm tay ôm cô vào lòng.
“Tuấn Nghiêu, hôm nay anh về sớm thế?”
Nghe tiếng cô gái đang ôm trong lòng, tim Mộc Tuấn Nghiêu đập rộn ràng, anh khẽ nói: “Bởi vì anh nhớ em, Ngôn Ngôn.”
Cô gái tên Ngôn Ngôn này vui vẻ đưa tay vuốt ve mặt anh rồi dịu dàng nói: “Vậy chúng ta mau vào trong đi! Tuấn Nghiêu, hôm nay em nấu rất nhiều món ăn ngon cho anh đấy!”
Vừa nói cô gái vừa kéo tay Mộc Tuấn Nghiêu vào phòng.
Mộc Tuấn Nghiêu vừa vào đã nhìn thấy trên bàn bày đầy thức ăn ngon.
Trong lòng anh vô cùng cảm động, ngồi vào bàn ăn, anh liền cầm lên một miếng bánh quy bỏ vào miệng.
Làm bánh quy là sở trường của cô, nên lần này cũng không ngoại lệ, bánh rất ngon.
Ngôn Ngôn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh, cắt nhỏ bánh kem trên bàn thành từng miếng, “Tuấn Nghiêu, anh ăn thử cái này đi, cực kỳ ngon luôn! Em bảo đảm với anh hôm nay em không bỏ nhiều đường đâu!”
Mộc Tuấn Nghiêu khó xử nhìn miếng bánh kem. Đây là lần thứ tư cô làm bánh kem. Mùi vị của 3 lần trước đều… ừm…, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi đó, Mộc Tuấn Nghiêu đành nuốt lệ nuốt miếng bánh vào.
Quả nhiên…
“Sao vậy, Tuấn Nghiêu?” Ngôn Ngôn cười híp mắt hỏi.
Anh đành gật đầu, “Ngon lắm. Ngon lắm.”
Sau đó cố nén không nôn ra mà ăn hết cả cái bánh kem.
Mộc Tuấn Nghiêu từ trước đến nay không thích đồ ngọt nhưng từ khi chung sống với cô, hầu như tuần nào cũng phải có một bữa ăn đồ ngọt.
Chỉ cần cô ấy thích thì anh sẽ theo chiều ý cô.
Bát đĩa ngày mai có người đến rửa nên ăn uống xong họ cùng nhau vào phòng khách xem ti vi. Mộc Tuấn Nghiêu lớn thế này rồi, đây là cuộc sống yên bình đầu tiên mà anh được có.
Cô xem ti vi đến ngủ thiếp đi. Mộc Tuấn Nghiêu mỉm cười rồi đứng dậy bế cô lên lầu.
Đặt cô xuống giường, giúp cô đắp chăn xong rồi, Mộc Tuấn Nghiêu xoay người lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rời khỏi phòng.
Vừa xoay người đóng cửa, điện thoại chợt reo lên. Mộc Tuấn Nghiêu móc điện thoại ra xem, thì ra là điện thoại từ bệnh viện gọi đến.
“Alo, là anh Mộc đúng không?”
Là bác sĩ chính của Ngôn Ngôn.
Mộc Tuấn Nghiêu nhẹ nhàng đáp: “Ừ, là tôi.”
Bác sĩ nói: “Anh Mộc, cô Ngôn gần đây vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục trí nhớ sao? Nếu chưa thì tôi đề nghị anhngày mai đưa cô ấy đến tái khám lần nữa xem sao.”
Mộc Tuấn Nghiêu ừ một tiếng rồi gác điện thoại. Trong bóng đêm, anh có chút chau mày.
Anh bước ra ban công lầu hai, châm một điếu thuốc.
Anh có thể giấu cô được bao lâu?
Hai tháng trước, Mộc Tuấn Nghiêu đưa Gloria phát triển trở lại, Mộc lão gia rất vui liền giao cho anh phụ trách một dự án lớn của Thịnh Thế Mộc Thiên.
Dự án này gần như một dự án từ thiện. Thịnh Thế Mộc Thiên sẽ cùng bên đối tác thảo luận chọn một vùng quê nghèo khó nhưng có khả năng phát triển để triển khai du lịch.
Sau đó, Mộc Tuấn Nghiêu và bên hợp tác đã quyết định chọn huyện Song Tử của thành phố C làm địa điểm thực hiện.
Song Tử là huyện nghèo nhưng đất rộng, phong cảnh sông nước hữu tình bao xung quanh. Trong bản đề nghị hợp tác của Mộc Tuấn Nghiêu, anh đề nghị khai thác cảnh du lịch bên dòng sông này trước, sau đó mở rộng ra xung quanh, thu hút khách du lịch đổ về huyện Song Tử.
Giao thông của huyện Song Tử thành phố C gần đây cũng phát triển rất tốt. Vì vậy phương án này là rất khả thi và lời đề nghị của Mộc Tuấn Nghiêu đã được thông qua.
Ngày hôm đó, lúc trời đã chạng vạng tối, Mộc Tuấn Nghiêu đang khảo sát thực địa ở đầu sông, còn một số chuyên gia đi theo thì kiểm tra chất lượng nước dòng sông.
Mộc Tuấn Nghiêu mãi mãi không quên được cảnh tượng ngày hôm đó. Nhân viên kiểm tra chất lượng nước vừa lặn xuống khoảng một phút thì thò đầu lên, thất kinh hô lớn: “Có người chết! Dưới sông có người chết!”
Lúc đó bọn họ đem theo rất nhiều công cụ nên dễ dáng vớt được “người chết” lên.
Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy hình dáng cô gái đó có phần quen thuộc.
Những người đi cùng gạt tóc che phủ trên gương mặt cô gái ra thì anh liền nhận ra người này chính Phương Tiểu Ngư!
Sáng nay, anh đưa Lạc Bảo Nhi đi học, giao cậu bé cho cô giáo Trương.
Cô giáo Trương cảm thấy rất áy náy với sự cố của Phương Tiểu Ngư nên cô lại càng đau lòng cho Lạc Bảo Nhi hơn.
Nhìn thấy Lạc Bảo Nhi nắm tay cô giáo Trương vào lớp, Mộc Du Dương lái xe đến công ty.
Vừa vào phòng đã thấy Lương Vệ Lễ đang bận rộn làm việc.
“Tôi đã trở lại, cậu có thể đi rồi.”
Lương Vệ Lễ ngẩng đầu, vui mừng nhìn anh, “Anh, rốt cuộc anh cũng về công ty rồi!”
Sau đó anh lại nhếch miệng nói: “Anh, anh có cần vô tình vậy không chứ? Mấy ngày nay em giúp anh xử lý mọi chuyện của công ty, vậy mà anh vừa đến lại đuổi em đi, nói mà cũng không đủ nghĩa nữa chứ!”
Mộc Du Dương nhẹ nhàng nói: “Mau đi đi, ở đây có tôi được rồi. Cậu đến Gloria, đi, ở đó cũng cần có cậu nữa.”
Đây mới đúng là một câu này, Lương Vệ Lễ hài lòng gật đầu rời đi.
Bỗng nhiên, anh lại nghĩ ra điều gì đó. Anh đến bàn lôi ra một tờ giấy A4 đưa trước mặt Mộc Du Dương, “Anh, đây là thư từ chức của An Ly. Từ sau khi Tiểu Ngư xảy ra chuyện, cô ấy cũng không đến công ty nữa.”
Mộc Du Dương chỉ vội vàng lướt mắt qua rồi lạnh lùng trả lời: “Ừ, sau này những chuyện thế này không cần nói với tôi. Nhân viên từ chức thì cậu cứ phê duyệt là được rồi, không cần báo cáo với tôi.”
Bây giờ, mọi chuyện liên quan đến An Ly, anh đều không có hứng thú.
Lương Vệ Lễ hiểu ý, gật đầu rồi rời đi. Mộc Du Dương ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính bắt đầu xem tài liệu.
Cả buổi chiều, Mộc Du Dương đã xử lý hết toàn bộ chồng tài liệu tồn lại của Lương Vệ Lễ. Anh ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, sắp đến giờ Lạc Bảo Nhi tan học rồi.
Anh đứng dậy rời khỏi văn phòng, lái xe đến trường đón Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư cũng đã từng như vậy. Mỗi ngày đi làm đúng giờ, cố gắng làm việc, sau đó đúng giờ tan sở, đến trường đón Lạc Bảo Nhi về nhà. Anh cũng theo nếp sống này của cô để cảm nhận đâu đó cô vẫn tồn tại bên anh.
Và cuộc sống bình thản này trôi qua được hai tháng, nhẹ nhàng, không chút sóng gió.
Không có Phương Tiểu Ngư xuất hiện trong cuộc sống, không còn tiếng cãi vã của cô, cũng không còn người đến xáo trộn mọi sinh hoạt của anh, phá vỡ tất cả các nguyên tắc của anh.
Tại sao, lòng anh lại trống rỗng thế này, lại buốt lạnh thế này.
Sau khi An Ly nghỉ làm ở Gloria, Mộc Du Dương cũng không gặp lại cô. Gloria bây giờ toàn bộ quyền hành đều giao cho Lương Vệ Lễ và Mộc Tuấn Nghiêu.
Không chỉ có thế, Mộc lão gia rất coi trọng Mộc Tuấn Nghiêu, ông sắp xếp cho anh quản lý thêm các chi nhánh của Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Tuấn Nghiêu ngày nào cũng làm việc tối mặt tối mày.
Sau khi Mộc Tuấn Nghiêu tan sở, anh không về biệt thự Mộc gia mà lái xe đến nơi khác.
Xe dừng trước cửa một căn nhà nhỏ cách xa thành phố.
Đây là một loại biệt thự nhỏ, tổng cộng có hai lầu. Tuy diện tích nhỏ nhưng lại có một hoa viên rất to. Hai tháng trước Mộc Tuấn Nghiêu đã mua nó.
Lý do anh mua căn biệt thự này là vì cô.
Xuống xe, Mộc Tuấn Nghiêu nhìn quanh xem không có ai đi theo mới vào nhà.
Một cô gái ăn mặc giản dị bước ra từ căn nhà.
Cô gái nhìn anh cười tươi như hoa. Anh cũng mỉm cười, bước đến nắm tay ôm cô vào lòng.
“Tuấn Nghiêu, hôm nay anh về sớm thế?”
Nghe tiếng cô gái đang ôm trong lòng, tim Mộc Tuấn Nghiêu đập rộn ràng, anh khẽ nói: “Bởi vì anh nhớ em, Ngôn Ngôn.”
Cô gái tên Ngôn Ngôn này vui vẻ đưa tay vuốt ve mặt anh rồi dịu dàng nói: “Vậy chúng ta mau vào trong đi! Tuấn Nghiêu, hôm nay em nấu rất nhiều món ăn ngon cho anh đấy!”
Vừa nói cô gái vừa kéo tay Mộc Tuấn Nghiêu vào phòng.
Mộc Tuấn Nghiêu vừa vào đã nhìn thấy trên bàn bày đầy thức ăn ngon.
Trong lòng anh vô cùng cảm động, ngồi vào bàn ăn, anh liền cầm lên một miếng bánh quy bỏ vào miệng.
Làm bánh quy là sở trường của cô, nên lần này cũng không ngoại lệ, bánh rất ngon.
Ngôn Ngôn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh, cắt nhỏ bánh kem trên bàn thành từng miếng, “Tuấn Nghiêu, anh ăn thử cái này đi, cực kỳ ngon luôn! Em bảo đảm với anh hôm nay em không bỏ nhiều đường đâu!”
Mộc Tuấn Nghiêu khó xử nhìn miếng bánh kem. Đây là lần thứ tư cô làm bánh kem. Mùi vị của 3 lần trước đều… ừm…, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi đó, Mộc Tuấn Nghiêu đành nuốt lệ nuốt miếng bánh vào.
Quả nhiên…
“Sao vậy, Tuấn Nghiêu?” Ngôn Ngôn cười híp mắt hỏi.
Anh đành gật đầu, “Ngon lắm. Ngon lắm.”
Sau đó cố nén không nôn ra mà ăn hết cả cái bánh kem.
Mộc Tuấn Nghiêu từ trước đến nay không thích đồ ngọt nhưng từ khi chung sống với cô, hầu như tuần nào cũng phải có một bữa ăn đồ ngọt.
Chỉ cần cô ấy thích thì anh sẽ theo chiều ý cô.
Bát đĩa ngày mai có người đến rửa nên ăn uống xong họ cùng nhau vào phòng khách xem ti vi. Mộc Tuấn Nghiêu lớn thế này rồi, đây là cuộc sống yên bình đầu tiên mà anh được có.
Cô xem ti vi đến ngủ thiếp đi. Mộc Tuấn Nghiêu mỉm cười rồi đứng dậy bế cô lên lầu.
Đặt cô xuống giường, giúp cô đắp chăn xong rồi, Mộc Tuấn Nghiêu xoay người lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rời khỏi phòng.
Vừa xoay người đóng cửa, điện thoại chợt reo lên. Mộc Tuấn Nghiêu móc điện thoại ra xem, thì ra là điện thoại từ bệnh viện gọi đến.
“Alo, là anh Mộc đúng không?”
Là bác sĩ chính của Ngôn Ngôn.
Mộc Tuấn Nghiêu nhẹ nhàng đáp: “Ừ, là tôi.”
Bác sĩ nói: “Anh Mộc, cô Ngôn gần đây vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục trí nhớ sao? Nếu chưa thì tôi đề nghị anhngày mai đưa cô ấy đến tái khám lần nữa xem sao.”
Mộc Tuấn Nghiêu ừ một tiếng rồi gác điện thoại. Trong bóng đêm, anh có chút chau mày.
Anh bước ra ban công lầu hai, châm một điếu thuốc.
Anh có thể giấu cô được bao lâu?
Hai tháng trước, Mộc Tuấn Nghiêu đưa Gloria phát triển trở lại, Mộc lão gia rất vui liền giao cho anh phụ trách một dự án lớn của Thịnh Thế Mộc Thiên.
Dự án này gần như một dự án từ thiện. Thịnh Thế Mộc Thiên sẽ cùng bên đối tác thảo luận chọn một vùng quê nghèo khó nhưng có khả năng phát triển để triển khai du lịch.
Sau đó, Mộc Tuấn Nghiêu và bên hợp tác đã quyết định chọn huyện Song Tử của thành phố C làm địa điểm thực hiện.
Song Tử là huyện nghèo nhưng đất rộng, phong cảnh sông nước hữu tình bao xung quanh. Trong bản đề nghị hợp tác của Mộc Tuấn Nghiêu, anh đề nghị khai thác cảnh du lịch bên dòng sông này trước, sau đó mở rộng ra xung quanh, thu hút khách du lịch đổ về huyện Song Tử.
Giao thông của huyện Song Tử thành phố C gần đây cũng phát triển rất tốt. Vì vậy phương án này là rất khả thi và lời đề nghị của Mộc Tuấn Nghiêu đã được thông qua.
Ngày hôm đó, lúc trời đã chạng vạng tối, Mộc Tuấn Nghiêu đang khảo sát thực địa ở đầu sông, còn một số chuyên gia đi theo thì kiểm tra chất lượng nước dòng sông.
Mộc Tuấn Nghiêu mãi mãi không quên được cảnh tượng ngày hôm đó. Nhân viên kiểm tra chất lượng nước vừa lặn xuống khoảng một phút thì thò đầu lên, thất kinh hô lớn: “Có người chết! Dưới sông có người chết!”
Lúc đó bọn họ đem theo rất nhiều công cụ nên dễ dáng vớt được “người chết” lên.
Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy hình dáng cô gái đó có phần quen thuộc.
Những người đi cùng gạt tóc che phủ trên gương mặt cô gái ra thì anh liền nhận ra người này chính Phương Tiểu Ngư!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.