Chương 1648: Có thể đảm đương
Thẩm Kiều
06/07/2021
Hôm nay là lễ trưởng thành của cô bé này. Uất Trì Diệc Thù đã cố tình chuẩn bị quà thật tốt, xác nhận lại rất nhiều lần là không có vấn đề gì nữa mới đi tới đây, kết quả vừa hỏi thì biết cô bé vẫn đang trang điểm trên tầng, anh vốn định chờ cô ở dưới.
Kết quả dì Đường và mẹ anh vẫn cố gắng xúi giục anh lên đó xem qua, ngay từ đầu Uất Trì Diệc Thù có vẻ không cam tâm lắm, cảm thấy cô gái nhỏ người ta đang trang điểm, anh đi lên để làm gì chứ?
Cho nên anh không đồng ý với họ.
Nhưng mẹ của anh là Hàn Mộc Tử lại nói thẳng: “Con sợ cái gì chứ? Không phải từ nhỏ hai đứa đã chơi chung với nhau rồi hay sao, nhìn cô bé trang điểm thì có sao đâu?”
Bà Đường cười tươi như hoa: “Đúng vậy đúng vậy, Mộc Tử nói đúng đó, chỉ là đang trang điểm thôi mà, lên xem cũng không sao hết, nếu như bây giờ con lên có lẽ con bé cũng đã trang điểm xong rồi, vừa lúc có thể là người đầu tiên được nhìn thấy đấy
Người đầu tiên.
Uất Trì Diệc Thù nghe vậy cũng có chút dao động, cuối cùng dưới sự giục giã của hai người họ cũng bước lên tầng trên.
Không ngờ vậy mà lại nhìn thấy kết quả này.
Cô gái nhỏ nhào vào trong lồng ngực anh òa khóc nức nở, nước mắt giống như lũ tràn bờ đê, anh đã có thể cảm nhận được sự ướt át trên áo sơ mi của mình. Uất Trì Diệc Thù đứng yên ở đó, có chút kinh ngạc cũng có chút không biết nên làm sao, rốt cuộc cô gái này hình như chưa từng khóc nức nở đến mức này, trước đó có khổ sở hay đau lòng tới đâu cũng không trực tiếp nhào vào trong lồng ngực anh khóc lớn như vậy, giống như đã chịu rất nhiều túi thân rồi.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý thấy tình cảnh này thì nghĩ thầm: Xong rồi, xong thật rồi, lớp trang điểm này chắc chắn phải làm lại lần nữa rồi, có thể nhẫn nhịn tới tận bây giờ cũng không dễ dàng gì, vẫn nên để cô khóc thì hơn.
Chuyện này nếu như nhịn không khóc thì sau đó cô bé sẽ còn phải chịu đựng tới mức nào nữa?
Cô gái nhỏ cứ khóc mãi, nghẹn ngào ngay cả một câu cũng không nói nên lời, chỉ mở miệng gọi một tiếng “anh ơi” đã lập tức khóc tới mức thở hổn hển, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc nữa, toàn bộ đều sụp đổ.
Uất Trì Diệc Thù không nói gì được, chỉ có thể đặt tay lên sau lưng cô gái nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cô, không nói lời nào lẳng lặng nghe cô khóc.
Cũng không biết đã qua bao lâu tiếng khóc của Đường Viên Viên mới dần dần nhỏ đi rồi dừng lại, nhưng vì trước đó đã khóc quá nhiều nên lúc này cả người vẫn theo bản năng run nhẹ từng đợt, mỗi lần cô nấc lên thì Uất Trì Diệc Thù cũng đau lòng vài phần.
Qua một lúc lâu, chuyên viên trang điểm tiến lên nói nhỏ: “Cô Đường à, phải trang điểm lại lần nữa thôi, lễ trưởng thành... sắp bắt đầu đến nơi rồi.”
Vừa dứt lời thì người ở bên dưới lại lên đây thúc giục.
Đường Viên Viên ủ rũ núp trong ngực Uất Trì Diệc Thù, hai tay ôm chặt vòng eo săn chắc của anh không nhúc nhích. “Không cần trang điểm nữa.”
Uất Trì Diệc Thù trầm giọng nói, trực tiếp đưa ra quyết định thay Đường Viên Viên.
Chuyên viên trang điểm nhìn thoáng qua Đường Viên Viên, phát hiện cô không hề nhúc nhích, hẳn là đồng ý với quyết định của Uất Trì Diệc Thù. “Hai người cứ ra ngoài trước đi, chỗ này giao lại cho tôi xử lý. “Vậy được rồi.”
Dù sao cũng là chuyện của nhà người khác, chuyên viên trang điểm là họ chỉ phụ trách tới đây trang điểm, không có lý do gì mà can thiệp vào chuyện của người khác.
Mọi người nhanh chóng lui ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đường Viên Viên và Uất Trì Diệc Thù. “Bây giờ mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại hai chúng ta thôi.”
Uất Trì Diệc Thù cúi người lau vệt nước mắt còn sót lại trên mặt giúp cô, khẽ xoa nhẹ hốc mắt đã đỏ ửng lên vì khóc của cô, đau lòng không chịu nổi: “Có thể nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì được không em?” “Anh ơi.” Đường Viên Viên mở miệng gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo sự nức nở như sắp khóc, giống như giây tiếp theo cô sẽ òa lên khóc tiếp.
Uất Trì Diệc Thù ngắt lời cô: “Được rồi, trước tiên đừng nói chuyện nữa, anh hỏi em, em chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được.”
Vì vậy Đường Viên Viên khẽ gật đầu. “Lễ trưởng thành hôm nay em có muốn tham dự nữa không?”
Bây giờ Đường Viên Viên không có tâm trạng làm gì hết, đó vốn dĩ là một dịp rất vui vẻ, nhưng bây giờ cô thật sự một chút cũng không cảm thấy vui vẻ nổi, không ngờ trưởng thành lại là một sự kiện đầy đau khổ như vậy.
Nhưng mà mọi người đã vì muốn tham dự buổi lễ trưởng thành này của cô mà bỏ rất nhiều công sức, nếu như cô không tham gia thì chẳng phải đã khiến họ lãng phí công sức cả rồi hay sao?
Cho nên Đường Viên Viên có chút do dự. “Nếu em không muốn tham gia nữa thì anh có thể giúp em, em không cần nghĩ tới những vị khách tới đây đâu, tất cả giao lại cho anh là được.” Đường Viên Viên còn đang do dự, nếu để anh trai nói giúp cô thì đến lúc đó tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu anh mất, tuy không tham gia lễ trưởng thành có lẽ không phải là chuyện lớn lao gì, nhưng mà Đường Viên Viên không nỡ để mọi người dị nghị nói xấu sau lưng Uất Trì Diệc Thù dù chỉ một câu “Thấy sao nào?”
Rất lâu sau, Đường Viên Viên mới chậm rãi lắc đầu. Uất Trì Diệc Thù: “Không muốn à? Không muốn đi? Nghĩa là muốn ở lại?”
Đường Viên Viên khẽ gật đầu. Sau đó cô hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình được rồi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi, em muốn ở lại đây, lễ trưởng thành này đã khiến không ít người nhọc lòng chuẩn bị rồi, còn có bộ lễ phục em đang mặc trên người đều là do nhà thiết kế tận tâm may từng đường kim mũi chỉ, em không thể chỉ vì mình không vui mà khiến tất cả mọi người thất vọng được. ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh* nhất
Dù sao cô cũng là nhân vật chính của hôm nay mà, nếu như là người khác thì còn tạm chấp nhận được, nhưng lễ trưởng thành ngày hôm nay được tổ chức vì cô, hôm nay là ngày đầu tiên cô được công nhận là người lớn, mới gặp chút chuyện nhỏ như này mà đã chạy trốn không dám đối mặt, vậy thì cô còn được coi là người lớn sao được nữa?
Coi như là một lần rèn luyện khi bắt đầu làm người lớn di!
Đường Viên Viên khẽ cắn môi dưới, chỉ là khi cô nghĩ tới Mạnh Khả Phi vẫn còn muốn khóc, thật sự không hiểu được vì chuyện gì mà mối quan hệ giữa hai người họ sẽ trở nên như vậy nữa. “Được rồi.” Uất Trì Diệc Thù vô cùng tôn trọng quyết định của cô, bàn tay khẽ xoa xoa đầu cô, nở nụ cười đầy cưng chiều: “Cô bé của anh đã lớn rồi, bắt đầu biết đảm đương mọi việc rồi.”
Cô, cô bé của anh? Đường Viên Viên nghe câu này xong cứ cảm thấy có chút cưng chiều, nhưng lúc này thật sự không phù hợp để tâm tình hoảng loạn được, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói với Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi em đi rửa mặt đã, anh gọi chuyên viên trang điểm lên đây giúp em được không, còn buổi tiệc ở bên đó nữa... Anh cố gắng kéo dài thời gian giúp em một lát là được, anh có thể giúp em được không anh?”
Uất Trì Diệc Thù gõ nhẹ lên trán cô: “Đi đi, em xuống đó chào hỏi trước, em cứ từ từ trang điểm lại” “Cảm ơn anh”
Sau khi Uất Trì Diệc Thù đi khỏi đó, Đường Viên Viên tới phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh.
Tuy thời tiết lúc này không lạnh lẽo như vậy, nhưng không khí lạnh của mùa đông vẫn chưa tan hết, dùng nước lạnh để rửa mặt thật sự vô cùng dễ dàng để tỉnh táo hơn, chỉ một lát sau Đường Viên Viên đã lạnh tới mức run lên. Cô lấy khăn mặt lau sạch nước còn sót lại trên mặt mình, sau đó xoa nhẹ hai mắt mình rồi bước ra ngoài.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý đã quay lại, khi thấy cô có chút bối rối không biết nên nói gì cho đúng. “Thật sự xin lỗi, lại phải làm phiền các chị lần nữa rồi.” Đường Viên Viên nói một câu xin lỗi trước, sao đó kh lưng xuống rồi mới ngẩng lên nhẹ giọng nói: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi.”
Cô bé đã hiểu chuyện tới mức này rồi, ánh mắt chuyên viên trang điểm nhìn cô tràn ngập vẻ đau lòng, gật đầu: “Được rồi, chúng ta sẽ trang điểm lại lần nữa nhé, nhưng mà mắt em bây giờ hơi đỏ, cho nên chúng ta không thể trang điểm giống như lúc trước được, phải đổi kiểu khác
Đường Viên Viên cười nhẹ một cái: “Đều được ạ, chỉ cần có thể ra ngoài gặp mọi người được là ổn rồi.”
Tuy trước đó cô đã mong mình lớn lên thật nhanh, nhưng bây giờ khi thật sự chạm đến khoảnh khắc này cô mới phát hiện ra, thì ra cái giá phải trả của việc trưởng thành thật sự lớn như vậy. Chuyên viên trang điểm và trợ lý đứng bên cạnh rất nhanh đã bội xong kem nền giúp cô, sau đó bắt đầu đánh phấn và tô son.
Kết quả dì Đường và mẹ anh vẫn cố gắng xúi giục anh lên đó xem qua, ngay từ đầu Uất Trì Diệc Thù có vẻ không cam tâm lắm, cảm thấy cô gái nhỏ người ta đang trang điểm, anh đi lên để làm gì chứ?
Cho nên anh không đồng ý với họ.
Nhưng mẹ của anh là Hàn Mộc Tử lại nói thẳng: “Con sợ cái gì chứ? Không phải từ nhỏ hai đứa đã chơi chung với nhau rồi hay sao, nhìn cô bé trang điểm thì có sao đâu?”
Bà Đường cười tươi như hoa: “Đúng vậy đúng vậy, Mộc Tử nói đúng đó, chỉ là đang trang điểm thôi mà, lên xem cũng không sao hết, nếu như bây giờ con lên có lẽ con bé cũng đã trang điểm xong rồi, vừa lúc có thể là người đầu tiên được nhìn thấy đấy
Người đầu tiên.
Uất Trì Diệc Thù nghe vậy cũng có chút dao động, cuối cùng dưới sự giục giã của hai người họ cũng bước lên tầng trên.
Không ngờ vậy mà lại nhìn thấy kết quả này.
Cô gái nhỏ nhào vào trong lồng ngực anh òa khóc nức nở, nước mắt giống như lũ tràn bờ đê, anh đã có thể cảm nhận được sự ướt át trên áo sơ mi của mình. Uất Trì Diệc Thù đứng yên ở đó, có chút kinh ngạc cũng có chút không biết nên làm sao, rốt cuộc cô gái này hình như chưa từng khóc nức nở đến mức này, trước đó có khổ sở hay đau lòng tới đâu cũng không trực tiếp nhào vào trong lồng ngực anh khóc lớn như vậy, giống như đã chịu rất nhiều túi thân rồi.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý thấy tình cảnh này thì nghĩ thầm: Xong rồi, xong thật rồi, lớp trang điểm này chắc chắn phải làm lại lần nữa rồi, có thể nhẫn nhịn tới tận bây giờ cũng không dễ dàng gì, vẫn nên để cô khóc thì hơn.
Chuyện này nếu như nhịn không khóc thì sau đó cô bé sẽ còn phải chịu đựng tới mức nào nữa?
Cô gái nhỏ cứ khóc mãi, nghẹn ngào ngay cả một câu cũng không nói nên lời, chỉ mở miệng gọi một tiếng “anh ơi” đã lập tức khóc tới mức thở hổn hển, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc nữa, toàn bộ đều sụp đổ.
Uất Trì Diệc Thù không nói gì được, chỉ có thể đặt tay lên sau lưng cô gái nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cô, không nói lời nào lẳng lặng nghe cô khóc.
Cũng không biết đã qua bao lâu tiếng khóc của Đường Viên Viên mới dần dần nhỏ đi rồi dừng lại, nhưng vì trước đó đã khóc quá nhiều nên lúc này cả người vẫn theo bản năng run nhẹ từng đợt, mỗi lần cô nấc lên thì Uất Trì Diệc Thù cũng đau lòng vài phần.
Qua một lúc lâu, chuyên viên trang điểm tiến lên nói nhỏ: “Cô Đường à, phải trang điểm lại lần nữa thôi, lễ trưởng thành... sắp bắt đầu đến nơi rồi.”
Vừa dứt lời thì người ở bên dưới lại lên đây thúc giục.
Đường Viên Viên ủ rũ núp trong ngực Uất Trì Diệc Thù, hai tay ôm chặt vòng eo săn chắc của anh không nhúc nhích. “Không cần trang điểm nữa.”
Uất Trì Diệc Thù trầm giọng nói, trực tiếp đưa ra quyết định thay Đường Viên Viên.
Chuyên viên trang điểm nhìn thoáng qua Đường Viên Viên, phát hiện cô không hề nhúc nhích, hẳn là đồng ý với quyết định của Uất Trì Diệc Thù. “Hai người cứ ra ngoài trước đi, chỗ này giao lại cho tôi xử lý. “Vậy được rồi.”
Dù sao cũng là chuyện của nhà người khác, chuyên viên trang điểm là họ chỉ phụ trách tới đây trang điểm, không có lý do gì mà can thiệp vào chuyện của người khác.
Mọi người nhanh chóng lui ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đường Viên Viên và Uất Trì Diệc Thù. “Bây giờ mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại hai chúng ta thôi.”
Uất Trì Diệc Thù cúi người lau vệt nước mắt còn sót lại trên mặt giúp cô, khẽ xoa nhẹ hốc mắt đã đỏ ửng lên vì khóc của cô, đau lòng không chịu nổi: “Có thể nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì được không em?” “Anh ơi.” Đường Viên Viên mở miệng gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo sự nức nở như sắp khóc, giống như giây tiếp theo cô sẽ òa lên khóc tiếp.
Uất Trì Diệc Thù ngắt lời cô: “Được rồi, trước tiên đừng nói chuyện nữa, anh hỏi em, em chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được.”
Vì vậy Đường Viên Viên khẽ gật đầu. “Lễ trưởng thành hôm nay em có muốn tham dự nữa không?”
Bây giờ Đường Viên Viên không có tâm trạng làm gì hết, đó vốn dĩ là một dịp rất vui vẻ, nhưng bây giờ cô thật sự một chút cũng không cảm thấy vui vẻ nổi, không ngờ trưởng thành lại là một sự kiện đầy đau khổ như vậy.
Nhưng mà mọi người đã vì muốn tham dự buổi lễ trưởng thành này của cô mà bỏ rất nhiều công sức, nếu như cô không tham gia thì chẳng phải đã khiến họ lãng phí công sức cả rồi hay sao?
Cho nên Đường Viên Viên có chút do dự. “Nếu em không muốn tham gia nữa thì anh có thể giúp em, em không cần nghĩ tới những vị khách tới đây đâu, tất cả giao lại cho anh là được.” Đường Viên Viên còn đang do dự, nếu để anh trai nói giúp cô thì đến lúc đó tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu anh mất, tuy không tham gia lễ trưởng thành có lẽ không phải là chuyện lớn lao gì, nhưng mà Đường Viên Viên không nỡ để mọi người dị nghị nói xấu sau lưng Uất Trì Diệc Thù dù chỉ một câu “Thấy sao nào?”
Rất lâu sau, Đường Viên Viên mới chậm rãi lắc đầu. Uất Trì Diệc Thù: “Không muốn à? Không muốn đi? Nghĩa là muốn ở lại?”
Đường Viên Viên khẽ gật đầu. Sau đó cô hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình được rồi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi, em muốn ở lại đây, lễ trưởng thành này đã khiến không ít người nhọc lòng chuẩn bị rồi, còn có bộ lễ phục em đang mặc trên người đều là do nhà thiết kế tận tâm may từng đường kim mũi chỉ, em không thể chỉ vì mình không vui mà khiến tất cả mọi người thất vọng được. ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh* nhất
Dù sao cô cũng là nhân vật chính của hôm nay mà, nếu như là người khác thì còn tạm chấp nhận được, nhưng lễ trưởng thành ngày hôm nay được tổ chức vì cô, hôm nay là ngày đầu tiên cô được công nhận là người lớn, mới gặp chút chuyện nhỏ như này mà đã chạy trốn không dám đối mặt, vậy thì cô còn được coi là người lớn sao được nữa?
Coi như là một lần rèn luyện khi bắt đầu làm người lớn di!
Đường Viên Viên khẽ cắn môi dưới, chỉ là khi cô nghĩ tới Mạnh Khả Phi vẫn còn muốn khóc, thật sự không hiểu được vì chuyện gì mà mối quan hệ giữa hai người họ sẽ trở nên như vậy nữa. “Được rồi.” Uất Trì Diệc Thù vô cùng tôn trọng quyết định của cô, bàn tay khẽ xoa xoa đầu cô, nở nụ cười đầy cưng chiều: “Cô bé của anh đã lớn rồi, bắt đầu biết đảm đương mọi việc rồi.”
Cô, cô bé của anh? Đường Viên Viên nghe câu này xong cứ cảm thấy có chút cưng chiều, nhưng lúc này thật sự không phù hợp để tâm tình hoảng loạn được, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói với Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi em đi rửa mặt đã, anh gọi chuyên viên trang điểm lên đây giúp em được không, còn buổi tiệc ở bên đó nữa... Anh cố gắng kéo dài thời gian giúp em một lát là được, anh có thể giúp em được không anh?”
Uất Trì Diệc Thù gõ nhẹ lên trán cô: “Đi đi, em xuống đó chào hỏi trước, em cứ từ từ trang điểm lại” “Cảm ơn anh”
Sau khi Uất Trì Diệc Thù đi khỏi đó, Đường Viên Viên tới phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh.
Tuy thời tiết lúc này không lạnh lẽo như vậy, nhưng không khí lạnh của mùa đông vẫn chưa tan hết, dùng nước lạnh để rửa mặt thật sự vô cùng dễ dàng để tỉnh táo hơn, chỉ một lát sau Đường Viên Viên đã lạnh tới mức run lên. Cô lấy khăn mặt lau sạch nước còn sót lại trên mặt mình, sau đó xoa nhẹ hai mắt mình rồi bước ra ngoài.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý đã quay lại, khi thấy cô có chút bối rối không biết nên nói gì cho đúng. “Thật sự xin lỗi, lại phải làm phiền các chị lần nữa rồi.” Đường Viên Viên nói một câu xin lỗi trước, sao đó kh lưng xuống rồi mới ngẩng lên nhẹ giọng nói: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi.”
Cô bé đã hiểu chuyện tới mức này rồi, ánh mắt chuyên viên trang điểm nhìn cô tràn ngập vẻ đau lòng, gật đầu: “Được rồi, chúng ta sẽ trang điểm lại lần nữa nhé, nhưng mà mắt em bây giờ hơi đỏ, cho nên chúng ta không thể trang điểm giống như lúc trước được, phải đổi kiểu khác
Đường Viên Viên cười nhẹ một cái: “Đều được ạ, chỉ cần có thể ra ngoài gặp mọi người được là ổn rồi.”
Tuy trước đó cô đã mong mình lớn lên thật nhanh, nhưng bây giờ khi thật sự chạm đến khoảnh khắc này cô mới phát hiện ra, thì ra cái giá phải trả của việc trưởng thành thật sự lớn như vậy. Chuyên viên trang điểm và trợ lý đứng bên cạnh rất nhanh đã bội xong kem nền giúp cô, sau đó bắt đầu đánh phấn và tô son.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.