Chương 286: Điềm báo trước
Thẩm Kiều
17/04/2021
“Tôi chưa từng thấy chiếc khóa này!”
Nói xong, Thẩm Kiều đặt hai tấm hình vào chung một chỗ rồi trả về.
“Anh Hàn lạc mất chiếc khóa này à? Anh đang tìm nó hả?”
Trong mắt Hàn Thanh hơi có vẻ thất vọng, đầu mối này đã hoàn toàn bị chặt đứt, không thể sử dụng được nữa.
“Vâng! Chiếc khóa bình an này đang ở trên thân một người rất quan trọng đối với tôi, tôi đang tìm người mang chiếc khóa này!”
Thẩm Kiều bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy! Hay là… Anh thử đăng lên báo xem sao?”
Đăng lên báo ư?
Hàn Thanh cũng từng nghĩ đến việc này, nhưng làm như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái. Nhà họ Hàn rất có thân phận và địa vị ở Bắc Thành. Nếu Hàn Thanh để lộ tấm hình kia ra ngoài, sẽ có biết bao nhiêu người có ý nghĩ gây rối, muốn trộm rồng đổi phượng, hoặc giả mạo thay thế.
Chỉ suy nghĩ một lát, Thẩm Kiều đã lập tức bác bỏ ý nghĩa của mình: “À! Hình như đăng lên báo cũng không thực tế cho lắm. Thực ra có quá nhiều khóa bình an có kiểu dáng thế này, biết đâu anh đăng lên báo, sẽ có rất nhiều tên giả mạo muốn thay thế người thật. Không biết người mà anh Hàn tìm là người thế nào? Chiếc khóa này… Chắc đây là đồ của em bé sơ sinh nhỉ? Chắc hẳn người này cũng còn nhỏ đúng không?”
Khi nói ra những lời này, Thẩm Kiều còn dùng hai tay nâng gò má, dáng vẻ như đang suy nghĩ một cách chăm chú. Mỗi khi cô suy nghĩ một chuyện gì đó, hai đầu lông mày xinh đẹp đều nhíu lại.
Dáng vẻ này…
Càng giống hơn…
Trong lòng Hàn Thanh đột nhiên xúc động, có lời gì đó muốn bật thốt lên.
Cuối cùng anh ta nhìn Chu Vân và chú Kim đang ngồi sau lưng Thâm Kiều: “Tôi có mấy lời quan trọng muốn hỏi mợ chủ của hai người, liệu hai người có thể…”
Chu Vân vừa nghe những lời này, chuông báo động trong lòng lập tức vang lên, cô ta từ chối một cách dứt khoát: “Không được!”
Hóa ra anh ta còn định làm như vậy, vậy mà cô ta còn tưởng Hàn Thanh là một người đàn ông lịch sự đứng dắn, hóa ra anh ta chỉ giả vờ thôi, bây giờ lại muốn tách họ ra khỏi mợ chủ, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Chu Vân che trước mặt Thẩm Kiều như một con gà mái đang che chở cho con, chú Kim hơi dở khóc dở cười, ông ta vẫn cảm thấy mình rất có mắt nhìn người. Hôm qua, khi Hàn Thanh ôm Thẩm Kiều đến bệnh viện, anh ta không hề táy máy chân tay, chỉ đặt cô xuống rồi ngồi trông nom cho đến khi cô tỉnh lại. Chú Kim cảm thấy… Chắc chắn Hàn Thanh là một người đàn ông chính trực và lịch sự.
Chỉ là hôm nay anh ta lại nói với mợ chủ những lời này, chắc hẳn anh ta còn có những nguyên nhân khác.
Nhưng không ai biết rõ nguyên nhân này mà thôi. Theo ý kiến của ông ta, Hàn Thanh cũng giống như Tô Cửu vậy. Hai người đều rất tốt với mợ chủ của ông ta, nhưng lại không hề có một chút ý tứ giữa nam và nữ, ngược lại tình cảm của anh ta giống như… Có cảm giác giống như những người thân trong gia đình.
Đúng rồi! Dáng vẻ của Hàn Thanh rất giống một người anh cả.
Nghĩ đến đây, chú Kim kéo kéo tay áo Chu Vân, ra hiệu cho cô ta im lặng một chút.
“Mợ chủ!” Chu Vân không hề để ý đến chú Kim, mà kéo vạt áo Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cũng nhận ra được là Hàn Thanh có chuyện quan trọng muốn hỏi cô, cô quay đầu nhìn chú Kim và Chu Vân, sau đó nói với họ: “Trước hết, hai người đi qua bên cạnh và chờ tôi một lát được không?”
“Mợ chủ! Không được!” Chu Vân trề môi và nhỏ giọng nói: “Ai biết anh ta có phải người tốt lành gì không?”
Những lời này cô ta nói rất nhỏ, nhưng rõ ràng là Hàn Thanh vẫn có thể nghe thấy, anh ta cũng không tức giận, vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh và ổn định như trước.
“Cô cứ yên tâm đi!” Thẩm Kiều vỗ võ bàn tay của cô ta và an ủi cô ta: “Trong lòng tôi tự biết chừng mực mài! Chú Kim! Làm phiền chú nhé!”
“Vâng thưa mợ chủ!” Chú Kim gật đầu, sau đó kéo bả vai Chu Vân và khuyên cô ta: “Chu Vân! Được rồi!
Chúng ta đi nhanh đi! Mợ chủ cũng lên tiếng rồi!”
Chu Vân cũng không còn cách nào, đành đi theo chú Kim rời khỏi nơi này. Hai người đi qua một bên, Chu Vân vẫn còn tức giận vềnh miệng: “Tại sao cháu lại cảm thấy người đàn ông đó không có ý tốt gì hết? Chú Kim! Sao chú lại nghe lời anh ta chứ?”
“Tin tưởng chú Kim đi! Chú chắc chắn cậu ta không phải loại người như cháu nghĩ!”
“Làm sao mà chú biết được?
Hôm nay chú chỉ mới gặp anh ta lần đầu thôi mà!”
“Cháu hãy nhìn vào ánh mắt của cậu ta, còn cả phong thái của cậu ta nữa. Ở Bắc Thành, gia tộc họ Hàn chỉ đứng sau Tập đoàn Dạ thị thôi. Cậu ta chính là người dẫn đầu của Tập đoàn Hàn Thị đấy!”
Nghe chú Kim nói Vậy, Chu Vân cảm thấy hơi khiếp sợ: “Người…
Người dẫn đầu Tập đoàn Hàn thị ư?
Cháu… Cháu không biết Tập đoàn Hàn Thị!”
“Cháu chỉ cần biết là cậu ta cũng gần giống như cậu Dạ là được!”
Chú Kim nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không nói tiếp nữa.
Trong lòng Chu Vân vẫn hơi buồn bực, cô ta chỉ có thể bực bội khoanh tay, đứng nhìn về phía Thẩm kiều.
Đợi sau khi hai Chu Vân và chú Kim đi sang một bên, bên cạnh đều yên tĩnh lại, Hàn Thanh cố đè nén vấn đề vào tận đáy lòng, anh ta không biết phải mở miệng thế nào.
“Anh Hàn! Anh có điều gì muốn nói với tôi vậy? Là chuyện liên quan đến… Tuyết U à?” Nói đến đây, Thẩm Kiều rũ mi mắt xuống, mấp máy môi rồi nói: “Nếu là chuyện liên quan đến Tuyết U, chắc hẳn hôm qua tôi đã nói rõ với anh rồi, chuyện giữa tôi và Tuyết U… Tôi không thể…”
“Thẩm Kiều! Cô hiểu lầm rồi! Tôi không muốn hỏi cô về chuyện giữa cô và Tuyết U, mà là chuyện liên quan đến bản thân cô.” Hàn Thanh cắt đứt lời Thẩm Kiều.
“Chuyện liên quan đến tôi ư?”
Thẩm Kiều ngập ngừng một lát, cô hơi ngạc nhiên nhìn anh ta.
Hàn Thanh gật đầu đáp lại, ánh mắt anh ta lại nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó anh ta lại lầy ra một tấm hình khác từ trong túi.
Thẩm Kiều nhìn qua, đây là ảnh chụp một đứa bé sơ sinh.
Trong hình, da thịt em bé sơ sinh trắng nõn, hai quả đấm nho nhỏ giơ lên, tỏ ra rất thích thú, vô cùng đáng yêu.
“Ôi! Đứa bé đáng yêu quá!”‘ Vừa nhìn thấy đứa bé này, Thẩm Kiều lập tức cảm thấy rất yêu thích, nhìn tấm hình trong lòng bàn tay và cười nói: “Anh Hàn! Đây là con cái nhà ai vậy?”
Hàn Thanh nhìn dáng vẻ của cô, cũng không nhịn được, hơi nhếch môi nở nụ cười.
Nếu lúc này anh ta mở miệng nói một câu, cô bé này chính là cô, điều này có thể hù dọa cô không?
Mặc dù đến tận bây giờ, anh ta vẫn không thể xác định điều này, nhưng sâu trong lòng anh ta, giác quan thứ sáu đã nói với anh ta… Có lẽ Thẩm Kiều mới là người mà anh ta vẫn luôn tìm kiếm.
Đúng vậy!
Đứa bé sơ sinh này là người nhà họ Hàn, vừa ra đời không bao lâu đã mất tích, cô bé này cũng chính là em gái của anh ta, cô bé tên là Hàn Mộc Tử.
“Anh Hàn! Anh đang tìm đứa bé sơ sinh này đúng không? Chiếc khóa bình an trong bức ảnh lúc nãy là của em bé này phải không?”
“Đúng vậy!” Đôi mắt của Hàn Thanh trở nên dịu dàng hơn.
“Không ngờ anh lại tìm một đứa bé thế này! Đứa bé… Là con của anh à?” Thẩm Kiều hơi ngượng ngùng khi hỏi câu hỏi phía sau. Lúc hỏi xong, cô lại cảm thấy rất lúng túng, muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình để khỏi nói bậy.
Nhưng trên mặt Hàn Thanh lại không hề có vẻ buồn bực, ngược lại sắc mặt anh ta vô cùng dịu dàng, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng vô cùng ấm áp.
Thẩm Kiều vừa cảm thấy khó hiều, vừa cảm thấy hơi lúng túng, cô vội vàng trả lại tấm ảnh đứa bé sơ sinh.
“Thật sự xin lỗi anh Hàn! Hình như tôi hơi lỡ lời rồi! Tôi xin lỗi!”
Hàn Thanh cũng không nói chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta thì hình như anh ta cũng không tức giận. Tạm thời Thẩm Kiều vẫn không đoán được suy nghĩ của anh ta, cô chỉ có thể ngồi yên lặng.
Một lát sau, đôi môi Hàn Thanh đột nhiên giật giật, anh ta nhìn cô rồi yếu ớt mở miệng: “Tôi có thể hỏi cô…
Một vấn đề rất riêng tư không?”
Thẩm Kiều cảm thấy hơi sửng sốt: “Vấn đề riêng tư gì vậy?”
Hàn Thanh suy nghĩ một lát, rốt cuộc anh ta vẫn không thể hỏi ra khỏi miệng.
Ai lại đi hỏi một cô gái là trên mông của cô ta có một cái bớt hay không? Chỉ có mấy tên biến thái mới có thể làm những chuyện như vậy chứ! Anh ta thật sự không có cách nào hỏi ra miệng những loại vấn đề như thế.
Chuyện này cũng chỉ có anh ta biết được.
Bởi vì khi Tử Mộc ra đời, anh ta đã tự tay ôm cô bé. Lúc ấy, mẹ anh ta còn cố ý nói cho anh ta biết về vết bớt kia.
“Hàn Thanh! Con phải nhớ kỹ là trên mông em gái con có một cái bớt rất lớn. Sau này, nếu em gái con có đi lạc, chúng ta có thể nhờ nó mà tìm được con bé đấy!”
Nói xong, Thẩm Kiều đặt hai tấm hình vào chung một chỗ rồi trả về.
“Anh Hàn lạc mất chiếc khóa này à? Anh đang tìm nó hả?”
Trong mắt Hàn Thanh hơi có vẻ thất vọng, đầu mối này đã hoàn toàn bị chặt đứt, không thể sử dụng được nữa.
“Vâng! Chiếc khóa bình an này đang ở trên thân một người rất quan trọng đối với tôi, tôi đang tìm người mang chiếc khóa này!”
Thẩm Kiều bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy! Hay là… Anh thử đăng lên báo xem sao?”
Đăng lên báo ư?
Hàn Thanh cũng từng nghĩ đến việc này, nhưng làm như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái. Nhà họ Hàn rất có thân phận và địa vị ở Bắc Thành. Nếu Hàn Thanh để lộ tấm hình kia ra ngoài, sẽ có biết bao nhiêu người có ý nghĩ gây rối, muốn trộm rồng đổi phượng, hoặc giả mạo thay thế.
Chỉ suy nghĩ một lát, Thẩm Kiều đã lập tức bác bỏ ý nghĩa của mình: “À! Hình như đăng lên báo cũng không thực tế cho lắm. Thực ra có quá nhiều khóa bình an có kiểu dáng thế này, biết đâu anh đăng lên báo, sẽ có rất nhiều tên giả mạo muốn thay thế người thật. Không biết người mà anh Hàn tìm là người thế nào? Chiếc khóa này… Chắc đây là đồ của em bé sơ sinh nhỉ? Chắc hẳn người này cũng còn nhỏ đúng không?”
Khi nói ra những lời này, Thẩm Kiều còn dùng hai tay nâng gò má, dáng vẻ như đang suy nghĩ một cách chăm chú. Mỗi khi cô suy nghĩ một chuyện gì đó, hai đầu lông mày xinh đẹp đều nhíu lại.
Dáng vẻ này…
Càng giống hơn…
Trong lòng Hàn Thanh đột nhiên xúc động, có lời gì đó muốn bật thốt lên.
Cuối cùng anh ta nhìn Chu Vân và chú Kim đang ngồi sau lưng Thâm Kiều: “Tôi có mấy lời quan trọng muốn hỏi mợ chủ của hai người, liệu hai người có thể…”
Chu Vân vừa nghe những lời này, chuông báo động trong lòng lập tức vang lên, cô ta từ chối một cách dứt khoát: “Không được!”
Hóa ra anh ta còn định làm như vậy, vậy mà cô ta còn tưởng Hàn Thanh là một người đàn ông lịch sự đứng dắn, hóa ra anh ta chỉ giả vờ thôi, bây giờ lại muốn tách họ ra khỏi mợ chủ, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Chu Vân che trước mặt Thẩm Kiều như một con gà mái đang che chở cho con, chú Kim hơi dở khóc dở cười, ông ta vẫn cảm thấy mình rất có mắt nhìn người. Hôm qua, khi Hàn Thanh ôm Thẩm Kiều đến bệnh viện, anh ta không hề táy máy chân tay, chỉ đặt cô xuống rồi ngồi trông nom cho đến khi cô tỉnh lại. Chú Kim cảm thấy… Chắc chắn Hàn Thanh là một người đàn ông chính trực và lịch sự.
Chỉ là hôm nay anh ta lại nói với mợ chủ những lời này, chắc hẳn anh ta còn có những nguyên nhân khác.
Nhưng không ai biết rõ nguyên nhân này mà thôi. Theo ý kiến của ông ta, Hàn Thanh cũng giống như Tô Cửu vậy. Hai người đều rất tốt với mợ chủ của ông ta, nhưng lại không hề có một chút ý tứ giữa nam và nữ, ngược lại tình cảm của anh ta giống như… Có cảm giác giống như những người thân trong gia đình.
Đúng rồi! Dáng vẻ của Hàn Thanh rất giống một người anh cả.
Nghĩ đến đây, chú Kim kéo kéo tay áo Chu Vân, ra hiệu cho cô ta im lặng một chút.
“Mợ chủ!” Chu Vân không hề để ý đến chú Kim, mà kéo vạt áo Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cũng nhận ra được là Hàn Thanh có chuyện quan trọng muốn hỏi cô, cô quay đầu nhìn chú Kim và Chu Vân, sau đó nói với họ: “Trước hết, hai người đi qua bên cạnh và chờ tôi một lát được không?”
“Mợ chủ! Không được!” Chu Vân trề môi và nhỏ giọng nói: “Ai biết anh ta có phải người tốt lành gì không?”
Những lời này cô ta nói rất nhỏ, nhưng rõ ràng là Hàn Thanh vẫn có thể nghe thấy, anh ta cũng không tức giận, vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh và ổn định như trước.
“Cô cứ yên tâm đi!” Thẩm Kiều vỗ võ bàn tay của cô ta và an ủi cô ta: “Trong lòng tôi tự biết chừng mực mài! Chú Kim! Làm phiền chú nhé!”
“Vâng thưa mợ chủ!” Chú Kim gật đầu, sau đó kéo bả vai Chu Vân và khuyên cô ta: “Chu Vân! Được rồi!
Chúng ta đi nhanh đi! Mợ chủ cũng lên tiếng rồi!”
Chu Vân cũng không còn cách nào, đành đi theo chú Kim rời khỏi nơi này. Hai người đi qua một bên, Chu Vân vẫn còn tức giận vềnh miệng: “Tại sao cháu lại cảm thấy người đàn ông đó không có ý tốt gì hết? Chú Kim! Sao chú lại nghe lời anh ta chứ?”
“Tin tưởng chú Kim đi! Chú chắc chắn cậu ta không phải loại người như cháu nghĩ!”
“Làm sao mà chú biết được?
Hôm nay chú chỉ mới gặp anh ta lần đầu thôi mà!”
“Cháu hãy nhìn vào ánh mắt của cậu ta, còn cả phong thái của cậu ta nữa. Ở Bắc Thành, gia tộc họ Hàn chỉ đứng sau Tập đoàn Dạ thị thôi. Cậu ta chính là người dẫn đầu của Tập đoàn Hàn Thị đấy!”
Nghe chú Kim nói Vậy, Chu Vân cảm thấy hơi khiếp sợ: “Người…
Người dẫn đầu Tập đoàn Hàn thị ư?
Cháu… Cháu không biết Tập đoàn Hàn Thị!”
“Cháu chỉ cần biết là cậu ta cũng gần giống như cậu Dạ là được!”
Chú Kim nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không nói tiếp nữa.
Trong lòng Chu Vân vẫn hơi buồn bực, cô ta chỉ có thể bực bội khoanh tay, đứng nhìn về phía Thẩm kiều.
Đợi sau khi hai Chu Vân và chú Kim đi sang một bên, bên cạnh đều yên tĩnh lại, Hàn Thanh cố đè nén vấn đề vào tận đáy lòng, anh ta không biết phải mở miệng thế nào.
“Anh Hàn! Anh có điều gì muốn nói với tôi vậy? Là chuyện liên quan đến… Tuyết U à?” Nói đến đây, Thẩm Kiều rũ mi mắt xuống, mấp máy môi rồi nói: “Nếu là chuyện liên quan đến Tuyết U, chắc hẳn hôm qua tôi đã nói rõ với anh rồi, chuyện giữa tôi và Tuyết U… Tôi không thể…”
“Thẩm Kiều! Cô hiểu lầm rồi! Tôi không muốn hỏi cô về chuyện giữa cô và Tuyết U, mà là chuyện liên quan đến bản thân cô.” Hàn Thanh cắt đứt lời Thẩm Kiều.
“Chuyện liên quan đến tôi ư?”
Thẩm Kiều ngập ngừng một lát, cô hơi ngạc nhiên nhìn anh ta.
Hàn Thanh gật đầu đáp lại, ánh mắt anh ta lại nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó anh ta lại lầy ra một tấm hình khác từ trong túi.
Thẩm Kiều nhìn qua, đây là ảnh chụp một đứa bé sơ sinh.
Trong hình, da thịt em bé sơ sinh trắng nõn, hai quả đấm nho nhỏ giơ lên, tỏ ra rất thích thú, vô cùng đáng yêu.
“Ôi! Đứa bé đáng yêu quá!”‘ Vừa nhìn thấy đứa bé này, Thẩm Kiều lập tức cảm thấy rất yêu thích, nhìn tấm hình trong lòng bàn tay và cười nói: “Anh Hàn! Đây là con cái nhà ai vậy?”
Hàn Thanh nhìn dáng vẻ của cô, cũng không nhịn được, hơi nhếch môi nở nụ cười.
Nếu lúc này anh ta mở miệng nói một câu, cô bé này chính là cô, điều này có thể hù dọa cô không?
Mặc dù đến tận bây giờ, anh ta vẫn không thể xác định điều này, nhưng sâu trong lòng anh ta, giác quan thứ sáu đã nói với anh ta… Có lẽ Thẩm Kiều mới là người mà anh ta vẫn luôn tìm kiếm.
Đúng vậy!
Đứa bé sơ sinh này là người nhà họ Hàn, vừa ra đời không bao lâu đã mất tích, cô bé này cũng chính là em gái của anh ta, cô bé tên là Hàn Mộc Tử.
“Anh Hàn! Anh đang tìm đứa bé sơ sinh này đúng không? Chiếc khóa bình an trong bức ảnh lúc nãy là của em bé này phải không?”
“Đúng vậy!” Đôi mắt của Hàn Thanh trở nên dịu dàng hơn.
“Không ngờ anh lại tìm một đứa bé thế này! Đứa bé… Là con của anh à?” Thẩm Kiều hơi ngượng ngùng khi hỏi câu hỏi phía sau. Lúc hỏi xong, cô lại cảm thấy rất lúng túng, muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình để khỏi nói bậy.
Nhưng trên mặt Hàn Thanh lại không hề có vẻ buồn bực, ngược lại sắc mặt anh ta vô cùng dịu dàng, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng vô cùng ấm áp.
Thẩm Kiều vừa cảm thấy khó hiều, vừa cảm thấy hơi lúng túng, cô vội vàng trả lại tấm ảnh đứa bé sơ sinh.
“Thật sự xin lỗi anh Hàn! Hình như tôi hơi lỡ lời rồi! Tôi xin lỗi!”
Hàn Thanh cũng không nói chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta thì hình như anh ta cũng không tức giận. Tạm thời Thẩm Kiều vẫn không đoán được suy nghĩ của anh ta, cô chỉ có thể ngồi yên lặng.
Một lát sau, đôi môi Hàn Thanh đột nhiên giật giật, anh ta nhìn cô rồi yếu ớt mở miệng: “Tôi có thể hỏi cô…
Một vấn đề rất riêng tư không?”
Thẩm Kiều cảm thấy hơi sửng sốt: “Vấn đề riêng tư gì vậy?”
Hàn Thanh suy nghĩ một lát, rốt cuộc anh ta vẫn không thể hỏi ra khỏi miệng.
Ai lại đi hỏi một cô gái là trên mông của cô ta có một cái bớt hay không? Chỉ có mấy tên biến thái mới có thể làm những chuyện như vậy chứ! Anh ta thật sự không có cách nào hỏi ra miệng những loại vấn đề như thế.
Chuyện này cũng chỉ có anh ta biết được.
Bởi vì khi Tử Mộc ra đời, anh ta đã tự tay ôm cô bé. Lúc ấy, mẹ anh ta còn cố ý nói cho anh ta biết về vết bớt kia.
“Hàn Thanh! Con phải nhớ kỹ là trên mông em gái con có một cái bớt rất lớn. Sau này, nếu em gái con có đi lạc, chúng ta có thể nhờ nó mà tìm được con bé đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.