Chương 285: Tôi cần cô giải thích nghi ngờ
Thẩm Kiều
24/05/2021
Sau khi Thầm Kiều tự rời đi, Chu Vân và chú Kim cũng nhanh chóng đuổi theo cô.
“Mợ chủ! Chẳng phải mợ đã cứu cô ta à? Tại sao cô ta lại không muốn gặp mợ?”‘
“Không gặp thì không gặp vậy, chúng ta cứ về trước đi!” Thẩm Kiều cũng không muốn ép buộc ai cả. Hàn Tuyết U không muốn nhìn thấy cô, cô cũng có thể hiểu được tâm trạng cô ta, cũng giống như lúc trước, cô cũng không muốn nhìn thấy Hàn Tuyết U vậy.
Nếu như cô ta không nói ra những lời đó, có lẽ Thẩm Kiều cũng sẽ không rời khỏi khách sạn và đi tìm cô ta, càng không phát hiện ra cô ta tự tử.
Cho đến bây giờ, Thẩm Kiều vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ sự kiện cô ta tự tử.
“Vậy chẳng phải chúng ta đã đến đây vô ích sao?” Chu Vân không kìm nén được, châm chọc một câu: “Người phụ nữ đó đúng là không có lương tâm mài! Rõ ràng là mợ chủ đã giúp đỡ cô ta, kết quả cô ta còn không nói được một tiếng cảm ơn, còn to tiếng la hét là không muốn nhìn thấy mợ!’
Chu Lâm nghĩ là… Chắc hẳn lúc này, trong lòng Thẩm Kiều rất khó chịu!
Chú Kim nhìn Chu Vân, sau đó lắc đầu ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.
Lúc này, Chu Vân với kịp phản ứng, ý thức được vừa rồi mình quá tức giận nên nói sai, cô ta vội vàng xin lỗi Thẩm Kiều: “Mợ chủ! Tôi thật sự xin lỗi! Vừa rồi tôi nói sai rồi!’
“Không sao đâu!” Thẩm Kiều lắc đầu, sau đó cô lại tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
Khi họ gần đến cửa bệnh viện, một giọng nói quen thuộc gọi ba người lại, Thẩm Kiều quay đầu thì thấy Hàn Thanh đang đứng cách đó không xa, ánh mắt anh ta lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, bình tĩnh đứng yên ở đó.
Là anh ta à? Vừa nhìn thấy anh ta, trong lòng Thẩm Kiều thoáng qua cảm giác thân thiết, cô lập đức đi về phía anh ta.
“Anh Hàn!’
Hàn Thanh gật đầu chào cô, sau đó tùy ý liếc nhìn hai người sau lưng cô và nói: “Chúng ta tìm một chỗ nào đó gần đây rồi ngồi nói chuyện một lát nhé!’
Nghe anh ta nói vậy, Thầm Kiều hơi ngạc nhiên ngầng đầu nhìn anh ta: “Anh Hàn có chuyện gì vậy?’
“Cô đã cứu Tuyết U, tôi là anh cả của con bé, tất nhiên phải cám ơn cô!’
“Không! không cần đâu!” Thẩm Kiều lập tức đỏ mặt, vội vàng khoát tay từ chối: “Tôi chỉ là người phát hiện sớm thôi. Nếu lúc đó, người khác phát hiện cô ấy như vậy, chắc chắn họ cũng sẽ cứu cô ấy thôi. Hơn nữa tôi và Tuyết U đã quen biết nhiều năm như vậy… Tất nhiên tôi không thể thấy chết mà không cứu!’
Bây giờ cô không hề muốn nói là cô và Tuyết U thân thiết với nhau như chị em gái, bởi vì cô có cảm giác… Khoảng cách giữa cô và Tuyết U đang càng ngày càng xa.
Có lẽ bây giờ, hai người đã không được xem như chị em từ lâu rồi.
Ánh mắt Hàn Thanh vẫn bình tính nhìn cô: “Tôi không muốn tìm hiểu những chuyện riêng giữa hai người, nhưng tôi tin rằng cô Thẩm là một người tốt bụng.’
Thẩm Kiều: “…Anh Hàn!’
“Nhưng trong lòng tôi vẫn có một điều nghỉ ngờ, cần cô Thẩm giải đáp giúp tôi, được chứ?’
Nói tới đây, ánh mắt Hàn Thanh trở nên nóng rực. Chu Vân và chú Kim đang đi sau lưng Thẩm Kiều, khi nhìn thấy ánh mắt của anh ta, hai người không kìm nén được trợn tròn mắt nhìn nhau.
Trời ơi! Người đàn ông này sẽ không mơ ước mợ chủ của bọn họ chứ? Như vậy thì không xong rồi!
“Không biết anh Hàn nghi ngờ về điều gì?’
Đôi môi Hàn Thanh hơi mấp máy: “Hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lại trò chuyện tiếp!’
Ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Mặc dù anh ta cũng biết, mình làm vậy là rất bất lịch sự, nhưng anh ta vẫn không kìm nén được.
Cô quá giống!
Mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng Hàn Thanh càng có cảm giác nặng nề hơn một chút. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu đó. Chẳng lẽ máu mủ ruột thịt đang chỉ dẫn anh ta sao?
Tối hôm qua, anh ta đã lấy được tài liệu mà Tô Cửu điều tra.
Tất cả tin tức liên quan đến thân thế của Thẩm Kiều đều được thống kê tỉ mi.
Anh ta cố gắng một buổi tối mới xem hết tất cả những tài liệu đó, xem kỹ từng câu từng chữ, cho nên lúc này, anh ta đã biết tất cả tin tức liên quan đến cô.
Sau đó anh ta phát hiện ra một điều, không chỉ tính tình và phong cách của cô bé này rất giống người kia, ngay cả cách nói chuyện, cách cư xử cũng vô cùng giống. Nếu mặt mũi cũng giống nhau, có lẽ Hàn Thanh đã nghĩ hai người là một người rồi.
Trong lòng có điều gì đó đang dần sáng tỏ, nhưng Hàn Thanh không dám thừa nhận.
Dù sao chuyện lần này có ý nghĩa rất lớn, nếu có bất cứ điều gì không may xảy ra, có lẽ sẽ làm cả hai người bị thương.
Vì vậy anh ta vẫn nên cần thận một chút thì tốt hơn.
Chu Vân tức giận định từ chối, nhưng nhìn lại thì Hàn Thanh cũng không giống loại người xấu xa, hơn nữa Thầm Kiều đã đồng ý, vì vậy cô ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể đi theo Thẩm Kiều.
Dù sao cô ta đã nghĩ kỹ rồi, cho dù cô ta đã nhìn lắm người, đối phương không phải là một người đàn ông chính trực mà là một kẻ phóng đãng, vậy cô ta và chú Kim vẫn có thể cứu được mợ chủ mà, đúng không?
Ngay bên cạnh bệnh viện có một nhà hàng, hoàn cảnh rất đẹp, yên tĩnh và mát mẻ. Sau khi mấy người vào nhà hàng, tìm một vị trí dựa vào cửa sổ rồi ngồi xuống, sau đó Thẩm Kiều và Hàn Thanh ngồi đối mặt với nhau.
Chu Vân quan sát vị trí nơi này, ở đây nhìn ra là lập tức có thể nhìn thấy người đi đường bên ngoài.
Xem ra Hàn Thanh thật sự nghỉ ngờ về điều gì, muốn nhờ Thẩm Kiều giải thích giúp mình, mà không có những suy nghĩ lung tung rối loạn, không đứng đắn.
Nghĩ như vậy, Chu Vân lập tức cảm thấy mình cũng có thể yên tâm röI.
Nhân viên phục vụ của quán đến dâng trà, Hàn Thanh và Thẩm Kiều đều tùy ý gọi vào món ăn, nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm thực đơn rời đi.
“Hoàn cảnh nơi này cũng khá xinh đẹp nhỉ!’
Thẩm Kiều ngắm nhìn bốn phía, sau đó khen ngợi một câu: “Tôi thật sự không ngờ, bên cạnh bệnh viện ồn ào náo động, cũng có thể tìm được một nơi xinh đẹp và yên tính thế này.’
Hàn Thanh không lên tiếng. Anh ta rũ mi mắt, nhíu mày giống như đang suy nghĩ về điều gì.
Thấy anh ta không lên tiếng, Thẩm Kiều cũng yên lặng không mở miệng nữa.
Suốt mấy phút, cô chỉ bình tĩnh ngồi như vậy. Sau đó Hàn Thanh đột nhiên lấy một tấm hình từ trong túi ra và đặt vào trước mặt Thẩm Kiều.
“Cô Thẩm có biết thứ này không?’
Thứ gì vậy?
Thẩm Kiều Nghỉ ngờ đưa tay lấy tấm hình qua.
Trong hình là một chiếc khóa bình an bằng vàng, cũng giống như những chiếc khóa bình an bình thường mà cô từng thấy, cô ta chỉ cười một tiếng: “Xin hỏi anh Hàn, cái khóa bình an này có điểm nào đặc biệt à?’
“Thật ra cũng không có gì đặc biệt!” Hàn Thanh buồn bã nở một nụ cười nhạt, giọng nói của anh ta trở nên bình tĩnh hơn nhiều: “Nó cũng giống hệt với tất cả những chiếc khóa bình an khác. Nhưng chiếc khóa này đặc biệt ở tài liệu chế tạo ra nó, còn có mặt sau nó!’
Tài liệu chế tạo và mặt sau ư?
Thẩm Kiều tạm ngừng một lát.
Đúng là chiếc khóa bình an trên hình được chế tạo bằng vật liệu khác với vật liệu chế tạo những chiếc khóa bình an thông thường.
“Chiếc khóa này được ông nội tôi chế tạo đặc biệt.’
Thẩm Kiều gật đầu một cái: “Nhưng trên hình này chỉ có thể nhìn thấy mặt trước của khóa, hoàn toàn không thấy được mặt sau mà’
Cô nói tới đây, Hàn Thanh lại đưa ra một tấm hình, lần này là hình chụp mặt sau của khóa.
Ban đầu, Thẩm Kiều vẫn không nhận ra chiếc khóa này có gì khác biệt, nhưng cô lại đột nhiên nghe thấy Chu Vân kêu lên sau lưng mình: “Mợ chủ! phía sau chiếc khóa có khắc chữ kìa!’
Lúc này Thẩm Kiều cũng chú ý tới, phía sau khóa có khắc lên hai chữ.
Mộc tử.
“Hai chữ này có ý nghĩa gì vậy?
Thầm Kiều nhìn hai chữ này, chỉ cảm thấy rất xa lạ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh: “Anh Hàn!
Anh đột nhiên hỏi tôi về chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì à?’
Hàn Thanh chỉ cảm thấy lời nói đang nghẹn giữa yết hầu. Một lát sau, anh ta vẫn nuốt trở về những lời đó là lại thay đổi câu khác.
“Cô Thẩm chưa bao giờ nhìn thấy cái khóa bình an này sao?’
Thẩm Kiều hơi nhíu đôi mày xinh đẹp, và nhẹ nhàng lắc đầu.
“Mợ chủ! Chẳng phải mợ đã cứu cô ta à? Tại sao cô ta lại không muốn gặp mợ?”‘
“Không gặp thì không gặp vậy, chúng ta cứ về trước đi!” Thẩm Kiều cũng không muốn ép buộc ai cả. Hàn Tuyết U không muốn nhìn thấy cô, cô cũng có thể hiểu được tâm trạng cô ta, cũng giống như lúc trước, cô cũng không muốn nhìn thấy Hàn Tuyết U vậy.
Nếu như cô ta không nói ra những lời đó, có lẽ Thẩm Kiều cũng sẽ không rời khỏi khách sạn và đi tìm cô ta, càng không phát hiện ra cô ta tự tử.
Cho đến bây giờ, Thẩm Kiều vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ sự kiện cô ta tự tử.
“Vậy chẳng phải chúng ta đã đến đây vô ích sao?” Chu Vân không kìm nén được, châm chọc một câu: “Người phụ nữ đó đúng là không có lương tâm mài! Rõ ràng là mợ chủ đã giúp đỡ cô ta, kết quả cô ta còn không nói được một tiếng cảm ơn, còn to tiếng la hét là không muốn nhìn thấy mợ!’
Chu Lâm nghĩ là… Chắc hẳn lúc này, trong lòng Thẩm Kiều rất khó chịu!
Chú Kim nhìn Chu Vân, sau đó lắc đầu ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.
Lúc này, Chu Vân với kịp phản ứng, ý thức được vừa rồi mình quá tức giận nên nói sai, cô ta vội vàng xin lỗi Thẩm Kiều: “Mợ chủ! Tôi thật sự xin lỗi! Vừa rồi tôi nói sai rồi!’
“Không sao đâu!” Thẩm Kiều lắc đầu, sau đó cô lại tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
Khi họ gần đến cửa bệnh viện, một giọng nói quen thuộc gọi ba người lại, Thẩm Kiều quay đầu thì thấy Hàn Thanh đang đứng cách đó không xa, ánh mắt anh ta lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, bình tĩnh đứng yên ở đó.
Là anh ta à? Vừa nhìn thấy anh ta, trong lòng Thẩm Kiều thoáng qua cảm giác thân thiết, cô lập đức đi về phía anh ta.
“Anh Hàn!’
Hàn Thanh gật đầu chào cô, sau đó tùy ý liếc nhìn hai người sau lưng cô và nói: “Chúng ta tìm một chỗ nào đó gần đây rồi ngồi nói chuyện một lát nhé!’
Nghe anh ta nói vậy, Thầm Kiều hơi ngạc nhiên ngầng đầu nhìn anh ta: “Anh Hàn có chuyện gì vậy?’
“Cô đã cứu Tuyết U, tôi là anh cả của con bé, tất nhiên phải cám ơn cô!’
“Không! không cần đâu!” Thẩm Kiều lập tức đỏ mặt, vội vàng khoát tay từ chối: “Tôi chỉ là người phát hiện sớm thôi. Nếu lúc đó, người khác phát hiện cô ấy như vậy, chắc chắn họ cũng sẽ cứu cô ấy thôi. Hơn nữa tôi và Tuyết U đã quen biết nhiều năm như vậy… Tất nhiên tôi không thể thấy chết mà không cứu!’
Bây giờ cô không hề muốn nói là cô và Tuyết U thân thiết với nhau như chị em gái, bởi vì cô có cảm giác… Khoảng cách giữa cô và Tuyết U đang càng ngày càng xa.
Có lẽ bây giờ, hai người đã không được xem như chị em từ lâu rồi.
Ánh mắt Hàn Thanh vẫn bình tính nhìn cô: “Tôi không muốn tìm hiểu những chuyện riêng giữa hai người, nhưng tôi tin rằng cô Thẩm là một người tốt bụng.’
Thẩm Kiều: “…Anh Hàn!’
“Nhưng trong lòng tôi vẫn có một điều nghỉ ngờ, cần cô Thẩm giải đáp giúp tôi, được chứ?’
Nói tới đây, ánh mắt Hàn Thanh trở nên nóng rực. Chu Vân và chú Kim đang đi sau lưng Thẩm Kiều, khi nhìn thấy ánh mắt của anh ta, hai người không kìm nén được trợn tròn mắt nhìn nhau.
Trời ơi! Người đàn ông này sẽ không mơ ước mợ chủ của bọn họ chứ? Như vậy thì không xong rồi!
“Không biết anh Hàn nghi ngờ về điều gì?’
Đôi môi Hàn Thanh hơi mấp máy: “Hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lại trò chuyện tiếp!’
Ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Mặc dù anh ta cũng biết, mình làm vậy là rất bất lịch sự, nhưng anh ta vẫn không kìm nén được.
Cô quá giống!
Mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng Hàn Thanh càng có cảm giác nặng nề hơn một chút. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu đó. Chẳng lẽ máu mủ ruột thịt đang chỉ dẫn anh ta sao?
Tối hôm qua, anh ta đã lấy được tài liệu mà Tô Cửu điều tra.
Tất cả tin tức liên quan đến thân thế của Thẩm Kiều đều được thống kê tỉ mi.
Anh ta cố gắng một buổi tối mới xem hết tất cả những tài liệu đó, xem kỹ từng câu từng chữ, cho nên lúc này, anh ta đã biết tất cả tin tức liên quan đến cô.
Sau đó anh ta phát hiện ra một điều, không chỉ tính tình và phong cách của cô bé này rất giống người kia, ngay cả cách nói chuyện, cách cư xử cũng vô cùng giống. Nếu mặt mũi cũng giống nhau, có lẽ Hàn Thanh đã nghĩ hai người là một người rồi.
Trong lòng có điều gì đó đang dần sáng tỏ, nhưng Hàn Thanh không dám thừa nhận.
Dù sao chuyện lần này có ý nghĩa rất lớn, nếu có bất cứ điều gì không may xảy ra, có lẽ sẽ làm cả hai người bị thương.
Vì vậy anh ta vẫn nên cần thận một chút thì tốt hơn.
Chu Vân tức giận định từ chối, nhưng nhìn lại thì Hàn Thanh cũng không giống loại người xấu xa, hơn nữa Thầm Kiều đã đồng ý, vì vậy cô ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể đi theo Thẩm Kiều.
Dù sao cô ta đã nghĩ kỹ rồi, cho dù cô ta đã nhìn lắm người, đối phương không phải là một người đàn ông chính trực mà là một kẻ phóng đãng, vậy cô ta và chú Kim vẫn có thể cứu được mợ chủ mà, đúng không?
Ngay bên cạnh bệnh viện có một nhà hàng, hoàn cảnh rất đẹp, yên tĩnh và mát mẻ. Sau khi mấy người vào nhà hàng, tìm một vị trí dựa vào cửa sổ rồi ngồi xuống, sau đó Thẩm Kiều và Hàn Thanh ngồi đối mặt với nhau.
Chu Vân quan sát vị trí nơi này, ở đây nhìn ra là lập tức có thể nhìn thấy người đi đường bên ngoài.
Xem ra Hàn Thanh thật sự nghỉ ngờ về điều gì, muốn nhờ Thẩm Kiều giải thích giúp mình, mà không có những suy nghĩ lung tung rối loạn, không đứng đắn.
Nghĩ như vậy, Chu Vân lập tức cảm thấy mình cũng có thể yên tâm röI.
Nhân viên phục vụ của quán đến dâng trà, Hàn Thanh và Thẩm Kiều đều tùy ý gọi vào món ăn, nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm thực đơn rời đi.
“Hoàn cảnh nơi này cũng khá xinh đẹp nhỉ!’
Thẩm Kiều ngắm nhìn bốn phía, sau đó khen ngợi một câu: “Tôi thật sự không ngờ, bên cạnh bệnh viện ồn ào náo động, cũng có thể tìm được một nơi xinh đẹp và yên tính thế này.’
Hàn Thanh không lên tiếng. Anh ta rũ mi mắt, nhíu mày giống như đang suy nghĩ về điều gì.
Thấy anh ta không lên tiếng, Thẩm Kiều cũng yên lặng không mở miệng nữa.
Suốt mấy phút, cô chỉ bình tĩnh ngồi như vậy. Sau đó Hàn Thanh đột nhiên lấy một tấm hình từ trong túi ra và đặt vào trước mặt Thẩm Kiều.
“Cô Thẩm có biết thứ này không?’
Thứ gì vậy?
Thẩm Kiều Nghỉ ngờ đưa tay lấy tấm hình qua.
Trong hình là một chiếc khóa bình an bằng vàng, cũng giống như những chiếc khóa bình an bình thường mà cô từng thấy, cô ta chỉ cười một tiếng: “Xin hỏi anh Hàn, cái khóa bình an này có điểm nào đặc biệt à?’
“Thật ra cũng không có gì đặc biệt!” Hàn Thanh buồn bã nở một nụ cười nhạt, giọng nói của anh ta trở nên bình tĩnh hơn nhiều: “Nó cũng giống hệt với tất cả những chiếc khóa bình an khác. Nhưng chiếc khóa này đặc biệt ở tài liệu chế tạo ra nó, còn có mặt sau nó!’
Tài liệu chế tạo và mặt sau ư?
Thẩm Kiều tạm ngừng một lát.
Đúng là chiếc khóa bình an trên hình được chế tạo bằng vật liệu khác với vật liệu chế tạo những chiếc khóa bình an thông thường.
“Chiếc khóa này được ông nội tôi chế tạo đặc biệt.’
Thẩm Kiều gật đầu một cái: “Nhưng trên hình này chỉ có thể nhìn thấy mặt trước của khóa, hoàn toàn không thấy được mặt sau mà’
Cô nói tới đây, Hàn Thanh lại đưa ra một tấm hình, lần này là hình chụp mặt sau của khóa.
Ban đầu, Thẩm Kiều vẫn không nhận ra chiếc khóa này có gì khác biệt, nhưng cô lại đột nhiên nghe thấy Chu Vân kêu lên sau lưng mình: “Mợ chủ! phía sau chiếc khóa có khắc chữ kìa!’
Lúc này Thẩm Kiều cũng chú ý tới, phía sau khóa có khắc lên hai chữ.
Mộc tử.
“Hai chữ này có ý nghĩa gì vậy?
Thầm Kiều nhìn hai chữ này, chỉ cảm thấy rất xa lạ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh: “Anh Hàn!
Anh đột nhiên hỏi tôi về chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì à?’
Hàn Thanh chỉ cảm thấy lời nói đang nghẹn giữa yết hầu. Một lát sau, anh ta vẫn nuốt trở về những lời đó là lại thay đổi câu khác.
“Cô Thẩm chưa bao giờ nhìn thấy cái khóa bình an này sao?’
Thẩm Kiều hơi nhíu đôi mày xinh đẹp, và nhẹ nhàng lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.