Chương 788: Không theo ý mình
Thẩm Kiều
15/05/2021
**********
Nghe xong, Đoan Mộc Tuyết lập tức tỏ vẻ thẹn thùng, bưng đĩa trái cây áp sát hơn nữa. "Anh Thâm, anh ăn một miếng đi?"
Cô ta càng lúc càng sản lại gần hơn, mùi nước hoa trên người thoang thoảng, quanh quẩn bên người anh, mùi hương ngọt ngào đó khiến anh không khỏi nhớ đến mùi hương trên cơ thể của một cô gái khác.
Cô trợ lý kia của anh...
Ngày đó khi anh ôm cô vào lòng, rồi sau đó khi anh cởi chiếc áo len trên người cô ra, cũng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cô. Không giống nước hoa, như là hương thơm từ một loại sữa tắm nào đó.
Nhạt nhưng không hề vô vị, thơm nhưng không bị nồng. "Anh Thâm?"
Đoan Mộc Tuyết lại cất tiếng gọi, Dạ Mạc Thâm chuyển mắt sang nhìn cô ta, thấy cô ta đang dựa rất gần vào người anh, lớp trang điểm trên mặt cô ta rất dày, son môi cô ta dùng cũng là một màu đỏ tươi, làm cho người ta thấy khó chịu.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, bình tĩnh thu lại ánh nhìn, sau đó anh đứng dậy. "Về sau cô không cần làm những chuyện này cho tôi." Anh thản nhiên lên tiếng.
Nghe anh nói vậy, nụ cười trên mỗi Đoan Mộc Tuyết lập tức cứng đờ: "Tại sao vậy? Hiện giờ cơ thể anh rất cần được bổ sung các vitamin, Tiểu Tuyết chỉ muốn tốt cho anh Thậm thôi mà George ngồi ở bên cạnh cũng đã nghe ra được câu từ chối lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, cảm giác khó chịu trong lồng ngực ban nãy lập tức biến mất ngay lập tức, anh ta nhìn Dạ Mạc Thầm với vẻ thỏa mãn, rồi sau đó lên tiếng trả lời thay anh: "Đường đường là cô cả của nhà họ Đoan Mộc, quả là không phù hợp với việc hầu hạ một người đàn ông khác như thế này. Cô Đoan Mộc, không thì... Chúng ta chỉ nhìn thôi là được? Từ nay trở đi những chuyện như thế này cứ để người giúp việc làm đi?"
Đoan Mộc Tuyết có chút không cam lòng, ngẩng đầu lên nhìn thắng Dạ Mạc Thâm, nói: "Em biết những chuyện này nên để cho người giúp việc làm thì hơn, nhưng mà. Em muốn làm cho anh mà. Hơn nữa em cũng không thấy chút tủi thân nào cả."
George cười khinh bỉ đáp ngay: "Nhưng tôi thấy tủi thân thay cho người làm mà, nếu ngày nào cô cũng chạy đến nhà Uất Trì làm mấy chuyện này, vậy những người đó còn có việc gì để làm nữa đầu? Ôi chao, rõ ràng cô biết đây là việc mà bọn họ phải làm, mà cô còn nhất quyết đòi làm thay, không phải là đang cướp bát cơm của bọn họ sao?"
Đoan Mộc Tuyết: "..."
Cô ta cần môi dưới, nhìn George bằng cặp mắt căm thù, George lại đáp trả bằng một cái nhún vai, chẳng quan tâm.
Dù sao thì cái cô Đoan Mộc Tuyết này cũng không thích anh ta, còn bản thân anh ta thì sao, cũng không thích làm người xu nịnh, nên cứ thích làm gì thì làm thôi.
Huống chi hiện giờ George đang kiên định đứng ở bên phía chi dâu nhỏ! "Tôi còn có việc bận, George này, anh thay tôi đón tiếp đi." Dạ
Mạc Thâm nói xong câu này thì đi ngay ra khỏi cửa.
Đoan Mộc Tuyết lập tức cuống lên, muốn đuổi theo. "Anh Thâm!" George nhanh nhẹn ngăn bước chân của Đoan Mộc Tuyết: "Đừng đuổi nữa, cô không nghe thấy Uất Trì nói anh ấy có việc bận à? Bây giờ có có đuổi theo cũng không có tác dụng gì đâu." Không biết vì sao, khi George thấy Đoan Mộc Tuyết gặp chuyện thiệt như vậy chỉ cảm thấy vô cùng hả hệ.
Đoan Mộc Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn George với ánh mắt căm thù. "George, tôi đặc tội anh lúc nào vậy? Sao anh cứ thích chĩa mũi dùi vào tôi thế?" Giọng nói của cô ta không còn nhẹ nhàng, nét mặt cũng chẳng còn chút đáng yêu nào nữa, hiện giờ cô ta đang dùng một gương mặt và ánh mắt oán độc để nhìn George. Thấy cô ta như vậy, George đã hiểu ra.
Hiện giờ Dạ Mạc Thâm không có ở đây, cô ta đã không còn ngụy trang nữa rồi. Nhưng cô ta cũng không cần phải xé rách mặt mũi với anh ta mà, anh ta chỉ là một chàng thanh niên đẹp trai có tấm lòng lương thiện lại còn vô cùng chính trực mà thôi.
Nghĩ đến đây, George híp mắt cười: "Làm gì có, cô Đoạn Mộc xinh đẹp kiều diễm đến như vậy, tôi nhằm vào cô để làm gì?"
Có vẻ là lời khen dung mạo kia đã làm cho Đoan Mộc Tuyết có chút cảm động, ánh mắt của cô ta đã mềm đi hơn nhiều: "Anh không nhằm vào tôi, vậy lời anh vừa nói kia là có ý gì? Nói gì mà tôi cướp việc của người giúp việc? "Chẳng lẽ không phải sao? Cô đường đường là cô cả nhà Đoan Mộc, đương nhiên là cần phải được nâng niu trong lòng bàn tay, không đáng để làm những chuyện lặt vặt này chỉ vì một người đàn ông, mà tôi nói thật lòng này. cô làm chuyện của người giúp việc, người giúp việc lại không có việc làm, đến lúc đó người ta sẽ bị đuổi việc. Ừm, chặn đường làm ăn như thù giết cha mẹ, sẽ bị nguyền rủa suốt đời đấy."
Câu nói vừa rồi rất khó nghe, Đoan Mộc Tuyết nhìn George chăm chăm, lộ vẻ nghi ngờ. "Tôi không muốn chặn đường làm việc của người ta, tôi chỉ muốn quan tâm đến anh Thâm nhiều hơn thôi, George... Anh và anh ấy là bạn tốt của nhau, không bằng... Anh giúp tôi một chút nhé?"
Nói xong, Đoan Mộc Tuyết lại nở nụ cười dịu dàng, tiến sát lại gần George, muốn kéo tay anh ta. Sắc mặt George đột ngột thay đổi, anh ta vội vàng lùi ra chỗ khác, giống như Đoan Mộc Tuyết là một loại bệnh dịch nào đó vậy. "Đừng đừng đừng, tôi không giúp được cô gì đâu, tôi làm gì có khả năng điều khiến tâm trí của Uất Trì cơ chứ."
Ngụ ý là, tôi có giúp cô cũng không có tác dụng gì đâu, bởi dù sao thì Uất Trì cũng sẽ không thích cô. Lần này Đoan Mộc Tuyết nghe hiểu được, sắc mặt của cô ta trở nên cực kỳ khó coi, đứng đó nhìn George, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, ra vẻ tội nghiệp nhìn anh ta: "Anh thực sự không đồng ý giúp tôi ư? Tôi rất thích rất thích anh Thâm, hơn nữa trong tương lại chúng tôi cũng có thể trở thành hôn phu và hôn thể của nhau nữa.
Uay.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này mà xem, nếu George không chính tai nghe được những lời cô ta nói xấu, dèm pha mình trước mặt người làm, lại thêm những lời châm chọc khiêu khích kia nữa thì anh ta đã tin điều đó là thật.
Chỉ có thể nói là, diễn xuất quá giỏi, chà
George rất muốn đứng dậy đi ngay lập tức, nhưng mà Nghĩ đến việc Dạ Mạc Thâm vừa nhờ anh ta chiêu đãi Đoạn Mộc Tuyết, nên anh ta cũng chỉ có thể tiếp tục dây dưa ở chỗ nào.
Một bên khác, Dạ Mạc Thâm đã lái xe rời khỏi nhà Uất Trì, anh không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết những lời mà George vừa nói vẫn luôn vang vọng mãi trong đầu anh.
Đến khi anh chợt phản ứng lại thì xe đã dừng ở trước ngôi nhà mà cô đang ở.
Nhìn tòa nhà trước mắt này, Dạ Mạc Thâm không nhịn được mà đưa tay lên xoa hai bên thái dương, bờ môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Sao anh lại lái xe đến đây vậy chứ?
Trong lúc suy tư về vấn đề này, tay của Dạ Mạc Thậm đã mở cửa xe ra trong vô thức, chuẩn bị xuống xe, anh không khống chế được bản thân mình nữa, đi lên trước cổng khu nhà trọ Hiện giờ đang là ban ngày, anh đứng trước cửa một lúc lâu, nhưng không vào được.
Cửa đã bị khóa, những ai không sống ở đây không thể vào được nếu không có chìa khóa. Dạ Mạc Thâm không nhịn được mà thầm cười nhạo bản thân vài câu.
Anh đang làm gì vậy chứ??
Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, thế mà anh lại lái xe đến tận đây chẳng biết từ bao giờ.
Thôi, nên trở về thì hơn.
Đang lúc Dạ Mạc Thâm thấy không có gì xảy ra, chuẩn bị quay trở lại xe thì anh thấy Hàn Mộc Tử tay xách túi mua sầm đang đứng sau lưng mình, cô nhìn anh với vẻ mặt không thể tin noi.
Anh ấy... Sao anh ấy lại ở đây?"
Hàn Mộc Tử nhìn Dạ Mạc Thầm đang đứng trước cửa nhà mình, trong nháy mắt đó cô cảm thấy chuyện này không thể xảy ra được.
Xa xa, cô đã có linh cảm bóng người kia chính là anh, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng đó được, tự dựng Dạ Mạc Thâm lại chạy đến đứng trước cổng khu nhà cô làm gì cơ chứ?
Hiện giờ, khi anh quay người lại, Hàn Mộc Tử lại càng thêm sửng sốt. "Anh..." Bờ môi hồng của Hàn Mộc Tử hơi hé ra, nhưng không thể nói được câu nào.
Dạ Mạc Thâm thì ngược lại, anh bình tĩnh đi đến trước mặt cô, lạnh lùng yêu cầu: "Cô về đúng lúc lắm, đưa tôi lên nhà đi."
Nghe xong, Đoan Mộc Tuyết lập tức tỏ vẻ thẹn thùng, bưng đĩa trái cây áp sát hơn nữa. "Anh Thâm, anh ăn một miếng đi?"
Cô ta càng lúc càng sản lại gần hơn, mùi nước hoa trên người thoang thoảng, quanh quẩn bên người anh, mùi hương ngọt ngào đó khiến anh không khỏi nhớ đến mùi hương trên cơ thể của một cô gái khác.
Cô trợ lý kia của anh...
Ngày đó khi anh ôm cô vào lòng, rồi sau đó khi anh cởi chiếc áo len trên người cô ra, cũng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cô. Không giống nước hoa, như là hương thơm từ một loại sữa tắm nào đó.
Nhạt nhưng không hề vô vị, thơm nhưng không bị nồng. "Anh Thâm?"
Đoan Mộc Tuyết lại cất tiếng gọi, Dạ Mạc Thâm chuyển mắt sang nhìn cô ta, thấy cô ta đang dựa rất gần vào người anh, lớp trang điểm trên mặt cô ta rất dày, son môi cô ta dùng cũng là một màu đỏ tươi, làm cho người ta thấy khó chịu.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, bình tĩnh thu lại ánh nhìn, sau đó anh đứng dậy. "Về sau cô không cần làm những chuyện này cho tôi." Anh thản nhiên lên tiếng.
Nghe anh nói vậy, nụ cười trên mỗi Đoan Mộc Tuyết lập tức cứng đờ: "Tại sao vậy? Hiện giờ cơ thể anh rất cần được bổ sung các vitamin, Tiểu Tuyết chỉ muốn tốt cho anh Thậm thôi mà George ngồi ở bên cạnh cũng đã nghe ra được câu từ chối lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, cảm giác khó chịu trong lồng ngực ban nãy lập tức biến mất ngay lập tức, anh ta nhìn Dạ Mạc Thầm với vẻ thỏa mãn, rồi sau đó lên tiếng trả lời thay anh: "Đường đường là cô cả của nhà họ Đoan Mộc, quả là không phù hợp với việc hầu hạ một người đàn ông khác như thế này. Cô Đoan Mộc, không thì... Chúng ta chỉ nhìn thôi là được? Từ nay trở đi những chuyện như thế này cứ để người giúp việc làm đi?"
Đoan Mộc Tuyết có chút không cam lòng, ngẩng đầu lên nhìn thắng Dạ Mạc Thâm, nói: "Em biết những chuyện này nên để cho người giúp việc làm thì hơn, nhưng mà. Em muốn làm cho anh mà. Hơn nữa em cũng không thấy chút tủi thân nào cả."
George cười khinh bỉ đáp ngay: "Nhưng tôi thấy tủi thân thay cho người làm mà, nếu ngày nào cô cũng chạy đến nhà Uất Trì làm mấy chuyện này, vậy những người đó còn có việc gì để làm nữa đầu? Ôi chao, rõ ràng cô biết đây là việc mà bọn họ phải làm, mà cô còn nhất quyết đòi làm thay, không phải là đang cướp bát cơm của bọn họ sao?"
Đoan Mộc Tuyết: "..."
Cô ta cần môi dưới, nhìn George bằng cặp mắt căm thù, George lại đáp trả bằng một cái nhún vai, chẳng quan tâm.
Dù sao thì cái cô Đoan Mộc Tuyết này cũng không thích anh ta, còn bản thân anh ta thì sao, cũng không thích làm người xu nịnh, nên cứ thích làm gì thì làm thôi.
Huống chi hiện giờ George đang kiên định đứng ở bên phía chi dâu nhỏ! "Tôi còn có việc bận, George này, anh thay tôi đón tiếp đi." Dạ
Mạc Thâm nói xong câu này thì đi ngay ra khỏi cửa.
Đoan Mộc Tuyết lập tức cuống lên, muốn đuổi theo. "Anh Thâm!" George nhanh nhẹn ngăn bước chân của Đoan Mộc Tuyết: "Đừng đuổi nữa, cô không nghe thấy Uất Trì nói anh ấy có việc bận à? Bây giờ có có đuổi theo cũng không có tác dụng gì đâu." Không biết vì sao, khi George thấy Đoan Mộc Tuyết gặp chuyện thiệt như vậy chỉ cảm thấy vô cùng hả hệ.
Đoan Mộc Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn George với ánh mắt căm thù. "George, tôi đặc tội anh lúc nào vậy? Sao anh cứ thích chĩa mũi dùi vào tôi thế?" Giọng nói của cô ta không còn nhẹ nhàng, nét mặt cũng chẳng còn chút đáng yêu nào nữa, hiện giờ cô ta đang dùng một gương mặt và ánh mắt oán độc để nhìn George. Thấy cô ta như vậy, George đã hiểu ra.
Hiện giờ Dạ Mạc Thâm không có ở đây, cô ta đã không còn ngụy trang nữa rồi. Nhưng cô ta cũng không cần phải xé rách mặt mũi với anh ta mà, anh ta chỉ là một chàng thanh niên đẹp trai có tấm lòng lương thiện lại còn vô cùng chính trực mà thôi.
Nghĩ đến đây, George híp mắt cười: "Làm gì có, cô Đoạn Mộc xinh đẹp kiều diễm đến như vậy, tôi nhằm vào cô để làm gì?"
Có vẻ là lời khen dung mạo kia đã làm cho Đoan Mộc Tuyết có chút cảm động, ánh mắt của cô ta đã mềm đi hơn nhiều: "Anh không nhằm vào tôi, vậy lời anh vừa nói kia là có ý gì? Nói gì mà tôi cướp việc của người giúp việc? "Chẳng lẽ không phải sao? Cô đường đường là cô cả nhà Đoan Mộc, đương nhiên là cần phải được nâng niu trong lòng bàn tay, không đáng để làm những chuyện lặt vặt này chỉ vì một người đàn ông, mà tôi nói thật lòng này. cô làm chuyện của người giúp việc, người giúp việc lại không có việc làm, đến lúc đó người ta sẽ bị đuổi việc. Ừm, chặn đường làm ăn như thù giết cha mẹ, sẽ bị nguyền rủa suốt đời đấy."
Câu nói vừa rồi rất khó nghe, Đoan Mộc Tuyết nhìn George chăm chăm, lộ vẻ nghi ngờ. "Tôi không muốn chặn đường làm việc của người ta, tôi chỉ muốn quan tâm đến anh Thâm nhiều hơn thôi, George... Anh và anh ấy là bạn tốt của nhau, không bằng... Anh giúp tôi một chút nhé?"
Nói xong, Đoan Mộc Tuyết lại nở nụ cười dịu dàng, tiến sát lại gần George, muốn kéo tay anh ta. Sắc mặt George đột ngột thay đổi, anh ta vội vàng lùi ra chỗ khác, giống như Đoan Mộc Tuyết là một loại bệnh dịch nào đó vậy. "Đừng đừng đừng, tôi không giúp được cô gì đâu, tôi làm gì có khả năng điều khiến tâm trí của Uất Trì cơ chứ."
Ngụ ý là, tôi có giúp cô cũng không có tác dụng gì đâu, bởi dù sao thì Uất Trì cũng sẽ không thích cô. Lần này Đoan Mộc Tuyết nghe hiểu được, sắc mặt của cô ta trở nên cực kỳ khó coi, đứng đó nhìn George, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, ra vẻ tội nghiệp nhìn anh ta: "Anh thực sự không đồng ý giúp tôi ư? Tôi rất thích rất thích anh Thâm, hơn nữa trong tương lại chúng tôi cũng có thể trở thành hôn phu và hôn thể của nhau nữa.
Uay.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này mà xem, nếu George không chính tai nghe được những lời cô ta nói xấu, dèm pha mình trước mặt người làm, lại thêm những lời châm chọc khiêu khích kia nữa thì anh ta đã tin điều đó là thật.
Chỉ có thể nói là, diễn xuất quá giỏi, chà
George rất muốn đứng dậy đi ngay lập tức, nhưng mà Nghĩ đến việc Dạ Mạc Thâm vừa nhờ anh ta chiêu đãi Đoạn Mộc Tuyết, nên anh ta cũng chỉ có thể tiếp tục dây dưa ở chỗ nào.
Một bên khác, Dạ Mạc Thâm đã lái xe rời khỏi nhà Uất Trì, anh không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết những lời mà George vừa nói vẫn luôn vang vọng mãi trong đầu anh.
Đến khi anh chợt phản ứng lại thì xe đã dừng ở trước ngôi nhà mà cô đang ở.
Nhìn tòa nhà trước mắt này, Dạ Mạc Thâm không nhịn được mà đưa tay lên xoa hai bên thái dương, bờ môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Sao anh lại lái xe đến đây vậy chứ?
Trong lúc suy tư về vấn đề này, tay của Dạ Mạc Thậm đã mở cửa xe ra trong vô thức, chuẩn bị xuống xe, anh không khống chế được bản thân mình nữa, đi lên trước cổng khu nhà trọ Hiện giờ đang là ban ngày, anh đứng trước cửa một lúc lâu, nhưng không vào được.
Cửa đã bị khóa, những ai không sống ở đây không thể vào được nếu không có chìa khóa. Dạ Mạc Thâm không nhịn được mà thầm cười nhạo bản thân vài câu.
Anh đang làm gì vậy chứ??
Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, thế mà anh lại lái xe đến tận đây chẳng biết từ bao giờ.
Thôi, nên trở về thì hơn.
Đang lúc Dạ Mạc Thâm thấy không có gì xảy ra, chuẩn bị quay trở lại xe thì anh thấy Hàn Mộc Tử tay xách túi mua sầm đang đứng sau lưng mình, cô nhìn anh với vẻ mặt không thể tin noi.
Anh ấy... Sao anh ấy lại ở đây?"
Hàn Mộc Tử nhìn Dạ Mạc Thầm đang đứng trước cửa nhà mình, trong nháy mắt đó cô cảm thấy chuyện này không thể xảy ra được.
Xa xa, cô đã có linh cảm bóng người kia chính là anh, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng đó được, tự dựng Dạ Mạc Thâm lại chạy đến đứng trước cổng khu nhà cô làm gì cơ chứ?
Hiện giờ, khi anh quay người lại, Hàn Mộc Tử lại càng thêm sửng sốt. "Anh..." Bờ môi hồng của Hàn Mộc Tử hơi hé ra, nhưng không thể nói được câu nào.
Dạ Mạc Thâm thì ngược lại, anh bình tĩnh đi đến trước mặt cô, lạnh lùng yêu cầu: "Cô về đúng lúc lắm, đưa tôi lên nhà đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.