Chương 236: Chúc cô rơi vào hoàn cảnh giống tôi
Tác giả: Vạn Vạn
20/05/2021
"Hay là cậu cứ giữ cái hộp này trước đã, đợi tối nay cậu trở về rồi nói."
"Đừng, chị kiêng kỵ nhất những việc này, tối hôm qua chị chịu phá lệ cho tôi mang đồ về nhà, tôi đã rất cảm kích rồi, những chuyện khác tôi tự giải quyết là được rồi."
"Được."
Trong lúc nói chuyện, mắt hai người vẫn không hề rời màn hình một chút nào, luôn chú ý động tĩnh trong phòng thẩm vấn.
Tô Dương Dương nhếch môi, nghĩ đến trước khi đi vào nhân viên đội cảnh sát hình sự đã nhắc nhở cô, đừng để bị Diệp Nhạc Vân khiêu khích. Cô nhìn vẻ khiêu khích của Diệp Nhạc Vân, cười nói: "Những lời cô nói, tôi đã sớm biết rồi."
"Sao cô có thể biết?"
"Cha mẹ tôi chưa từng giấu diếm tôi chuyện gì, nên ở nhà chuyện này cũng không phải chuyện bí mật, nhưng cũng không đến mức gặp ai cũng kể ra. Đối với tôi, họ có phải ba mẹ ruột hay không không quan trọng. Tôi không phải con ruột họ nhưng họ đều dành tình cảm và vật chất cho tôi thì tại sao tôi phải quan tâm đến có cùng huyết thống hay không chứ? Họ chiều chuộng tôi không khác gì ba mẹ ruột thì tôi còn gì phải bận tâm chứ?"
Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn Diệp Nhạc Vân: "Cô tưởng mọi người đều giống cô, gặp phải một cặp ba mẹ không ra gì khiến cô nhìn nhận sai lầm với thế giới sao?"
Tô Dương Dương không muốn nặng lời với Diệp Nhạc Vân, tính cách của Diệp Nhạc Vân cực đoan và thù nghịch, tất cả là do gia đình và ba mẹ cô ta tạo thành nên cô không muốn kích thích cô ta ở phương diện này.
Nghe vậy, Diệp Nhạc Vân ghen tỵ nhìn Tô Dương Dương, cô ta rất muốn nhào tới xé toang cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Tô Dương Dương. Dựa vào cái gì chứ, Tô Dương Dương vốn phải cùng chung số phận với cô ta, sao lại tốt hơn cô ta như vậy? Rốt cuộc cô ta thiếu cái gì chứ?
Tô Dương Dương giật giật khóe miệng: "Cám ơn cô đã nói thẳng với tôi như vậy, để tôi có thể sớm nghĩ cách đối phó với chuyện này. Nhưng cô vẫn muốn mất đi tự do thân thể mà đợi ở chỗ này sao? Cô không muốn ra ngoài sao?"
"Tô Dương Dương, cô nói vậy mà không cảm thấy dối trá sao? Tương lai của tôi không có hy vọng, sống hay chết, ở chỗ này hay ở bên ngoài thì có gì khác nhau đâu?" Diệp Nhạc Vân căm hận nhìn Tô Dương Dương: "Tôi chúc cô rơi vào hoàn cảnh giống như tôi."
***
Tô Dương Dương ngồi vào trong xe, điều chỉnh cảm xúc một chút, đang định khởi động xe thì thấy Trình Nguyệt Như cầm hai bình đồ uống nóng đi đến.
Trình Nguyệt Như tự động kéo cửa phụ ra, ngồi vào, rồi đưa cô một cốc đồ uống nóng: "Uống chút đã."
"Cảm ơn." Tô Dương Dương nhận cốc đồ uống nóng, nhưng không định uống.
Trình Nguyệt Như suy nghĩ một chút, làm sao để khéo léo hỏi vấn đề muốn hỏi. Sau khi suy nghĩ một lúc, Trình Nguyệt Như thấy rằng cứ hỏi thẳng tốt hơn: "Ba mẹ cô nói thế nào về thân thế của cô?"
Tô Dương Dương bị Trình Nguyệt Như hỏi thẳng vào vấn đề này thì khó chịu xoa mặt: "Thật ra, hôm nay tôi mới biết được chuyện này. Cô nói xem, có phải Diệp Nhạc Vân đang gạt tôi hay không? Về nhà tôi có nên trực tiếp hỏi ba mẹ tôi 'Ba mẹ, nghe nói con không phải con ruột của hai người’ hay không? Tôi sợ bọn họ sẽ xách dao chém tôi mấy cái mất."
"Cô nghĩ vậy à?" Trình Nguyệt Như không biết có nên nói là Tô Dương Dương quá cứng rắn hay không.
"Nếu không thì sao? Cuốn gói đòi sống đòi chết phải đi tìm ba mẹ ruột sao? Không phải chỉ tiểu thuyết và phim truyền hình mới diễn như thế sao? Hơn nữa, ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con, nếu tôi mà cuốn gói chạy mất thì bọn họ sẽ rất đau lòng."
"Cô không nghĩ ba mẹ ruột cô có lẽ cũng đang tìm cô sao?"
"Bọn họ chắc đã quen rồi, họ đã sống cuộc sống không có tôi cũng đã hơn hai mươi năm rồi. Ba mẹ tôi đã nuôi tôi hai mươi mấy năm, bọn họ không chịu được."
"Nghe cô nói hình như cũng đúng, ngộ nhỡ ba mẹ ruột cô cũng có một đứa con thì sao?"
Tô Dương Dương vẫn uống một ngụm đồ uống nóng. Trà sữa ấm áp dọc theo yết hầu chảy vào dạ dày lạnh cóng, khiến trái tim cảm thấy một chút ấm áp. Cô lập tức uống thêm mấy ngụm trà sữa nữa rồi mới trả lời: "Khả năng này không phải không có, nhưng cũng có thể năm đó bọn họ không quan tâm tôi nên mới vứt tôi đi. Còn có thể do dáng vẻ tôi quá đáng yêu nên bọn buôn người cảm thấy không lừa bán tôi là có lỗi với đạo đức và trách nhiệm nghề nghiệp của chúng nên chịu đựng sự cắn rứt lương tâm mà bán tôi đi, đồng thời, cũng không loại bỏ nguyên nhân do tôi sinh ra trong gia đình quyền thế, bọn họ muốn có con trai nối dõi tông đường, nhưng khi tôi sinh ra lại là con gái, trong lòng không chịu được, nên mới dứt tình mà vất tôi đi... Suy nghĩ kỹ càng một chút, có đến trăm loại khả năng, tôi có thể rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi không phải con gái ruột của ba mẹ tôi cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và bọn họ, lời Diệp Nhạc Vân thuận miệng nói ra cũng không phải thật."
Trình Nguyệt Như liếc nhìn tay cầm cốc của Tô Dương Dương, bàn tay đang run rẩy kịch liệt, rõ ràng, cô ấy có để ý lời của Diệp Nhạc Vân.
Trình Nguyệt Như vỗ vai cô: "Cô nói không sai. Chớ tin lời người phụ nữ điên cuồng đó, cái cô ta muốn là 'Tôi không thoải mái thì người khác cũng đừng mong thoải mái', không cần thiết để ý tới lời cô ta thuận miệng nói ra."
"Vừa rồi ở phòng quan sát, cô nhìn biểu hiện của Diệp Nhạc Vân khi nói câu đó, cô cho rằng cô ta đang nói láo sao?" Tô Dương Dương hỏi ngược lại.
"Phải xem lại video một lần nữa mới có thể xác định."
Tô Dương Dương ủ rũ gật đầu: "Thì ra là vậy. Pháp y Trình, cảm ơn trà sữa của cô. Tôi trở về đi làm đây, tôi chỉ xin nghỉ hai giờ, nếu không quay lại các đồng nghiệp sẽ vất dao phẫu thuật của tôi đi mất."
"Cô chắc chắn không sao chứ?"
"Vẫn ổn mà, chuyện nhỏ nhặt thôi mà. Nếu trước khi kết hôn mà tôi biết chuyện này, có lẽ tôi sẽ rảnh rỗi mà đoán mò một chút. Nhưng tôi kết hôn rồi, tôi có chồng, có con, nào có thời gian mà nghĩ đến những thứ này có hay không có. Có con rồi mới hiểu là ba mẹ không hề dễ dàng. Dù không có quan hệ máu mủ, nhưng mấy năm nay bọn họ chưa từng bạc đãi tôi, đối xử với tôi tốt hơn so với bất cứ ai." Tô Dương Dương cười cười: "Cô cũng đi làm việc đi, đừng kiếm cớ nghỉ việc."
Trình Nguyệt Như thấy cô tỏ vẻ mạnh mẽ thì không nói gì nữa, xuống xe.
Tô Dương Dương lấy lại bình tĩnh lái xe rời khỏi cục cảnh sát, tùy tiện rẽ vào một ngõ nhỏ thưa người, lúc này cô không thể nhịn được nữa, gục xuống tay lái.
Cái gì có cùng huyết thống hay không cũng không sao, ba mẹ cô cưng chiều cô như vậy, cô không thèm để ý bọn họ có phải ba mẹ ruột hay không, đều là gạt người. Cô để ý muốn chết, được chứ, làm sao có thể không thèm để ý. Ba mẹ không thèm để ý chẳng liên quan, vì cô để ý.
Ba mẹ bác ái, dù cô không phải con ruột cũng đối xử như con ruột, hơn nữa còn càng cưng chiều cô hơn. Nhưng cô sao có thể mặt dày như vậy, không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ. Cô đã nhiều lần tỏ vẻ bướng bỉnh trước mặt ba mẹ. Khi ba mẹ thấy dáng vẻ bốc đồng, làm nũng đó của cô, có phải ba mẹ rất muốn ném cô ra ngoài cửa sổ hay không, không muốn nuôi cô nữa hay không?
Năm đó, cô mang hết tiền tiết kiệm của họ cho Chung Tấn Duy, chắc họ phải đau lòng lắm.
"Đừng, chị kiêng kỵ nhất những việc này, tối hôm qua chị chịu phá lệ cho tôi mang đồ về nhà, tôi đã rất cảm kích rồi, những chuyện khác tôi tự giải quyết là được rồi."
"Được."
Trong lúc nói chuyện, mắt hai người vẫn không hề rời màn hình một chút nào, luôn chú ý động tĩnh trong phòng thẩm vấn.
Tô Dương Dương nhếch môi, nghĩ đến trước khi đi vào nhân viên đội cảnh sát hình sự đã nhắc nhở cô, đừng để bị Diệp Nhạc Vân khiêu khích. Cô nhìn vẻ khiêu khích của Diệp Nhạc Vân, cười nói: "Những lời cô nói, tôi đã sớm biết rồi."
"Sao cô có thể biết?"
"Cha mẹ tôi chưa từng giấu diếm tôi chuyện gì, nên ở nhà chuyện này cũng không phải chuyện bí mật, nhưng cũng không đến mức gặp ai cũng kể ra. Đối với tôi, họ có phải ba mẹ ruột hay không không quan trọng. Tôi không phải con ruột họ nhưng họ đều dành tình cảm và vật chất cho tôi thì tại sao tôi phải quan tâm đến có cùng huyết thống hay không chứ? Họ chiều chuộng tôi không khác gì ba mẹ ruột thì tôi còn gì phải bận tâm chứ?"
Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn Diệp Nhạc Vân: "Cô tưởng mọi người đều giống cô, gặp phải một cặp ba mẹ không ra gì khiến cô nhìn nhận sai lầm với thế giới sao?"
Tô Dương Dương không muốn nặng lời với Diệp Nhạc Vân, tính cách của Diệp Nhạc Vân cực đoan và thù nghịch, tất cả là do gia đình và ba mẹ cô ta tạo thành nên cô không muốn kích thích cô ta ở phương diện này.
Nghe vậy, Diệp Nhạc Vân ghen tỵ nhìn Tô Dương Dương, cô ta rất muốn nhào tới xé toang cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Tô Dương Dương. Dựa vào cái gì chứ, Tô Dương Dương vốn phải cùng chung số phận với cô ta, sao lại tốt hơn cô ta như vậy? Rốt cuộc cô ta thiếu cái gì chứ?
Tô Dương Dương giật giật khóe miệng: "Cám ơn cô đã nói thẳng với tôi như vậy, để tôi có thể sớm nghĩ cách đối phó với chuyện này. Nhưng cô vẫn muốn mất đi tự do thân thể mà đợi ở chỗ này sao? Cô không muốn ra ngoài sao?"
"Tô Dương Dương, cô nói vậy mà không cảm thấy dối trá sao? Tương lai của tôi không có hy vọng, sống hay chết, ở chỗ này hay ở bên ngoài thì có gì khác nhau đâu?" Diệp Nhạc Vân căm hận nhìn Tô Dương Dương: "Tôi chúc cô rơi vào hoàn cảnh giống như tôi."
***
Tô Dương Dương ngồi vào trong xe, điều chỉnh cảm xúc một chút, đang định khởi động xe thì thấy Trình Nguyệt Như cầm hai bình đồ uống nóng đi đến.
Trình Nguyệt Như tự động kéo cửa phụ ra, ngồi vào, rồi đưa cô một cốc đồ uống nóng: "Uống chút đã."
"Cảm ơn." Tô Dương Dương nhận cốc đồ uống nóng, nhưng không định uống.
Trình Nguyệt Như suy nghĩ một chút, làm sao để khéo léo hỏi vấn đề muốn hỏi. Sau khi suy nghĩ một lúc, Trình Nguyệt Như thấy rằng cứ hỏi thẳng tốt hơn: "Ba mẹ cô nói thế nào về thân thế của cô?"
Tô Dương Dương bị Trình Nguyệt Như hỏi thẳng vào vấn đề này thì khó chịu xoa mặt: "Thật ra, hôm nay tôi mới biết được chuyện này. Cô nói xem, có phải Diệp Nhạc Vân đang gạt tôi hay không? Về nhà tôi có nên trực tiếp hỏi ba mẹ tôi 'Ba mẹ, nghe nói con không phải con ruột của hai người’ hay không? Tôi sợ bọn họ sẽ xách dao chém tôi mấy cái mất."
"Cô nghĩ vậy à?" Trình Nguyệt Như không biết có nên nói là Tô Dương Dương quá cứng rắn hay không.
"Nếu không thì sao? Cuốn gói đòi sống đòi chết phải đi tìm ba mẹ ruột sao? Không phải chỉ tiểu thuyết và phim truyền hình mới diễn như thế sao? Hơn nữa, ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con, nếu tôi mà cuốn gói chạy mất thì bọn họ sẽ rất đau lòng."
"Cô không nghĩ ba mẹ ruột cô có lẽ cũng đang tìm cô sao?"
"Bọn họ chắc đã quen rồi, họ đã sống cuộc sống không có tôi cũng đã hơn hai mươi năm rồi. Ba mẹ tôi đã nuôi tôi hai mươi mấy năm, bọn họ không chịu được."
"Nghe cô nói hình như cũng đúng, ngộ nhỡ ba mẹ ruột cô cũng có một đứa con thì sao?"
Tô Dương Dương vẫn uống một ngụm đồ uống nóng. Trà sữa ấm áp dọc theo yết hầu chảy vào dạ dày lạnh cóng, khiến trái tim cảm thấy một chút ấm áp. Cô lập tức uống thêm mấy ngụm trà sữa nữa rồi mới trả lời: "Khả năng này không phải không có, nhưng cũng có thể năm đó bọn họ không quan tâm tôi nên mới vứt tôi đi. Còn có thể do dáng vẻ tôi quá đáng yêu nên bọn buôn người cảm thấy không lừa bán tôi là có lỗi với đạo đức và trách nhiệm nghề nghiệp của chúng nên chịu đựng sự cắn rứt lương tâm mà bán tôi đi, đồng thời, cũng không loại bỏ nguyên nhân do tôi sinh ra trong gia đình quyền thế, bọn họ muốn có con trai nối dõi tông đường, nhưng khi tôi sinh ra lại là con gái, trong lòng không chịu được, nên mới dứt tình mà vất tôi đi... Suy nghĩ kỹ càng một chút, có đến trăm loại khả năng, tôi có thể rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi không phải con gái ruột của ba mẹ tôi cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và bọn họ, lời Diệp Nhạc Vân thuận miệng nói ra cũng không phải thật."
Trình Nguyệt Như liếc nhìn tay cầm cốc của Tô Dương Dương, bàn tay đang run rẩy kịch liệt, rõ ràng, cô ấy có để ý lời của Diệp Nhạc Vân.
Trình Nguyệt Như vỗ vai cô: "Cô nói không sai. Chớ tin lời người phụ nữ điên cuồng đó, cái cô ta muốn là 'Tôi không thoải mái thì người khác cũng đừng mong thoải mái', không cần thiết để ý tới lời cô ta thuận miệng nói ra."
"Vừa rồi ở phòng quan sát, cô nhìn biểu hiện của Diệp Nhạc Vân khi nói câu đó, cô cho rằng cô ta đang nói láo sao?" Tô Dương Dương hỏi ngược lại.
"Phải xem lại video một lần nữa mới có thể xác định."
Tô Dương Dương ủ rũ gật đầu: "Thì ra là vậy. Pháp y Trình, cảm ơn trà sữa của cô. Tôi trở về đi làm đây, tôi chỉ xin nghỉ hai giờ, nếu không quay lại các đồng nghiệp sẽ vất dao phẫu thuật của tôi đi mất."
"Cô chắc chắn không sao chứ?"
"Vẫn ổn mà, chuyện nhỏ nhặt thôi mà. Nếu trước khi kết hôn mà tôi biết chuyện này, có lẽ tôi sẽ rảnh rỗi mà đoán mò một chút. Nhưng tôi kết hôn rồi, tôi có chồng, có con, nào có thời gian mà nghĩ đến những thứ này có hay không có. Có con rồi mới hiểu là ba mẹ không hề dễ dàng. Dù không có quan hệ máu mủ, nhưng mấy năm nay bọn họ chưa từng bạc đãi tôi, đối xử với tôi tốt hơn so với bất cứ ai." Tô Dương Dương cười cười: "Cô cũng đi làm việc đi, đừng kiếm cớ nghỉ việc."
Trình Nguyệt Như thấy cô tỏ vẻ mạnh mẽ thì không nói gì nữa, xuống xe.
Tô Dương Dương lấy lại bình tĩnh lái xe rời khỏi cục cảnh sát, tùy tiện rẽ vào một ngõ nhỏ thưa người, lúc này cô không thể nhịn được nữa, gục xuống tay lái.
Cái gì có cùng huyết thống hay không cũng không sao, ba mẹ cô cưng chiều cô như vậy, cô không thèm để ý bọn họ có phải ba mẹ ruột hay không, đều là gạt người. Cô để ý muốn chết, được chứ, làm sao có thể không thèm để ý. Ba mẹ không thèm để ý chẳng liên quan, vì cô để ý.
Ba mẹ bác ái, dù cô không phải con ruột cũng đối xử như con ruột, hơn nữa còn càng cưng chiều cô hơn. Nhưng cô sao có thể mặt dày như vậy, không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ. Cô đã nhiều lần tỏ vẻ bướng bỉnh trước mặt ba mẹ. Khi ba mẹ thấy dáng vẻ bốc đồng, làm nũng đó của cô, có phải ba mẹ rất muốn ném cô ra ngoài cửa sổ hay không, không muốn nuôi cô nữa hay không?
Năm đó, cô mang hết tiền tiết kiệm của họ cho Chung Tấn Duy, chắc họ phải đau lòng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.