Chương 235: Cô không phải con gái ruột của tô thạch diễn
Tác giả: Vạn Vạn
20/05/2021
“Chứng hoang tưởng?”
“Chính là kiểu ảo tưởng có một ngày cô ta được một tên cao, giàu có, đẹp trai nhìn trúng, xong cô ta nghĩ đời mình sẽ bước lên một đỉnh cao mới.”
“Đại đa số những người phụ nữ sống trong hoàn cảnh khó khăn đều sẽ có suy nghĩ như vậy. Có những lúc trong lời nói của cô ta sẽ bộc lộ ra những điểm như vậy.”
Trình Nguyệt Như khẽ gật đầu, đột nhiên phát hiện não mình trở nên trống rỗng.
Một lúc sau cô mới nói: “Cô có muốn vào gặp cô ta hay không?”
“Tôi gặp cô ta sẽ có lợi cho vụ án sao?”
“Thẳng thắn mà nói, thì tôi cũng không chắc chắn lắm.”
“Nếu như cần thiết, vậy cứ sắp xếp đi. Tôi nghĩ là cô có kế hoạch và dự tính của mình.”
Trình Nguyệt Như nhấc điện thoại trên bàn lên gọi điện thoại cho đội hình sự: “Tôi là Trình Nguyệt Như, đội trưởng Trương có đến không? Tôi muốn sắp xếp cho một người đi gặp Diệp Nhạc Vân.”
Trình Nguyệt Như đặt điện thoại xuống, nhìn Tô Dương Dương: “Chúng ta qua đó đi.”
Tô Dương Dương gật đầu, rời khỏi phòng làm việc cùng Trình Nguyệt Như, đi về phía phòng làm việc của đội hình sự.
Đội viên của đội hình sự dẫn Tô Dương Dương đến trước phòng thẩm vấn, giải thích: “Phản ứng lúc trước của cô ta có chút giống với Ninh Duy, cô phải chú ý, đừng để bị cô ta dẫn dắt cảm xúc, sẽ dễ bị áp lực.”
“Cảm ơn.”
Trình Nguyệt Như vỗ vai Tô Dương Dương: “Đi vào đi, tôi và đội trưởng Trương sẽ ở phòng giám sát dõi theo cô.”
Tô Dương Dương gật đầu, mở cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Diệp Nhạc Vân bị trói tay vào ghế, lúc nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi nhìn thấy là Tô Dương Dương, ánh mắt cô ta đột nhiên như sững lại.
Tô Dương Dương bình tĩnh đi đến trước mặt Diệp Nhạc Vân ngồi xuống: “Cô vẫn khỏe chứ?”
“Cô nói xem?” Diệp Nhạc Vân nói xong, biểu cảm mỉa mai, nói: “Vẫn chưa chết, chắc cũng tính là sống khá tốt. Tô Dương Dương, cô đang sống tốt như vậy, đến thăm một nghi phạm thảm hại như tôi làm gì?”
“Tôi có vài chuyện muốn hỏi cô.”
“Ồ? Nhưng tôi không muốn trả lời cô.”
Tô Dương Dương sắp xếp lại suy nghĩ của mình, bình tĩnh nhìn Diệp Nhạc Vân: “Từ trước đến nay cô không phải một người tùy hứng, cố chấp như vậy, với tính cách của cô càng không thể đi phạm tội, tôi tin cô không làm ra chuyện như vậy. Cô…”
Diệp Nhạc Vân lãnh đạm, ngắt lời Tô Dương Dương: “Cô tin tôi? Cô tin như thế nào chứ? Cô nói nghe hay thật đấy, sau lưng thì lại vứt hết quần áo và dây chuyền tôi gửi cho cô.”
“Đó là vì bên trong có máy nghe lén.” Tô Dương Dương khẽ nói: “Là ai bảo cô để vào đó?”
“Cô cho rằng tôi sẽ nói sao?” Diệp Nhạc Vân hỏi ngược lại.
“Cô không nói cũng không sao. Tôi muốn biết, lúc ở nhà hàng sân vườn, người hẹn tôi đi nhà hàng Thu Chi Vận có phải là cô hay không? Lúc đó cô định làm gì?”
“Hỏi Hàn Khải Uy và Hàn Duy Trạch sẽ rõ ràng hơn.” Ánh mắt Diệp Nhạc Vân đột nhiên trở nên điên cuồng: “Tô Dương Dương, cô có biết tại sao tôi lại hận cô không? Vì cô quả thực rất đáng hận, quá khiến người khác ghen tị. Cô kết bạn với tôi có mục đích gì chứ? Là muốn chứng minh với tất cả mọi người cô rất có sức quyến rũ hay sao? Muốn thể hiện cảm giác ưu việt của bản thân? Cô biết tôi không có tiền, biết tôi nghèo, còn tặng tôi những món quà đắt đỏ mà tôi không thể mua được? Cô rốt cuộc có ý đồ gì chứ? Cô có biết những lúc cô tặng đồ cho tôi, trong lòng tôi hận cô như thế nào không? Có biết tôi muốn ném những thứ đó vào mặt cô như thế nào không?”
“Sao lúc đó cô không nói?”
“Sao tôi lại không nói? Có một kẻ ngốc tiêu tiền cho tôi, tại sao tôi phải nói ra?”
Tô Dương Dương khẽ cười, không cảm thấy quá bất ngờ: “Tôi tưởng rằng tôi cũng khá thông minh, hóa ra trong mắt người khác tôi là một kẻ ngốc.”
“Đúng thế. Cô biết không? Năm đó khi biết được cô bị Chung Tấn Duy lừa gạt tình cảm, lừa tiền, còn bị anh ta lừa ra nước ngoài, con gái lớp tôi vui mừng như thế nào cô biết không? Lúc đó chúng tôi giấu cô đi hát, nhảy múa, uống rượu thâu đêm, sau đó trở về giả vờ an ủi cô. Cô không biết sao?”
“Tôi biết.” Tô Dương Dương bình tĩnh trả lời.
“Sao cô có thể biết được chứ?” Diệp Nhạc Vân có chút không hài lòng.
“Mấy người cũng chẳng phải Ảnh đế, Ảnh hậu, tôi cũng không ngốc nghếch như vậy, sao lại không biết được chứ? Kết quả thì những người low như mấy người còn thấp kém hơn tôi.” Tô Dương Dương học theo cách nói chuyện của Trình Nguyệt Như, quả nhiên rất sảng khoái.
“Cô…” Diệp Nhạc Vân bị nói đến á khẩu.
“Hôm nay tôi đến thăm cô, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn xem cô khiến bản thân trở nên như thế nào rồi mà thôi.”
“Vậy sao? Vốn dĩ tôi còn muốn giấu cô một bí mật, nhưng bây giờ tôi lại muốn nói rồi.” Diệp Nhạc Vân nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Tô Dương Dương nhướng mày, có một dự cảm không tốt.
Diệp Nhạc Vân nhìn thấy biểu cảm của Tô Dương Dương, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái: “Cô tưởng rằng mình tốt hơn tôi bao nhiêu chứ? Tôi là một cô nhi, cô cũng vậy! Cô tưởng rằng Tô Thạch Diễn, Lưu Mộc Miên là ba mẹ ruột của cô sao? Không hề, năm đó bọn họ đón cô trở về từ viện cô nhi. Cô cũng chỉ là một đứa con hoang bị vứt bỏ, dựa vào đâu mà cô hạnh phúc hơn tôi chứ? Dựa vào đâu?!”
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn đôi môi không ngừng mấp máy của Diệp Nhạc Vân.
Đột nhiên tiếng Diệp Nhạc Vân biến mất, Tô Dương Dương rơi vào khoảng hỗn độn, cô nhìn gương mặt và đôi môi của Diệp Nhạc Vân, cũng nhìn thấy nụ cười ác độc trên gương mặt cô ta, nhưng không thể nghe thấy bất cứ tiếng nói nào nữa.
Cô không phải con ruột của ba mẹ mình sao?
Sao… sao có thể chứ?
Đầu óc của Tô Dương Dương đột nhiên trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được điều gì.
Trong phòng giám sát.
Sắc mặt của Trình Nguyệt Như và Trương Dương lập tức thay đổi.
Trình Nguyệt Như nhìn Tô Dương Dương và Diệp Nhạc Vân, cuối cùng tầm mắt cô rơi trên gương mặt Tô Dương Dương, quan sát kĩ ngũ quan của cô.
Cũng không biết có phải do cô quá muốn tìm ra người em gái kia hay không mà khi nhìn thấy Tô Dương Dương cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Lúc trước cô cũng từng lấy mẫu tóc của Tô Dương Dương đi kiểm tra DNA, kết quả DNA của Tô Dương Dương và của cô hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mỗi lần nói chuyện cùng Tô Dương Dương, cô lại cảm thấy có cảm giác gần gũi.
Ban nãy lúc cô nhìn thấy bản báo cáo của Diệp Nhạc Vân, nhìn vào thân thế của cô ta, trong lòng cũng suy nghĩ không biết Diệp Nhạc Vân có phải em gái của mình hay không, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy ớn lạnh với những suy nghĩ của bản thân.
Nếu như Diệp Nhạc Vân là em gái của cô, cô sẽ có hàng nghìn cách để giúp đỡ cô ta, hơn nữa còn có thể khiến ba mẹ không biết đến sự tồn tại của cô ta, tránh để họ đau lòng.
Trình Nguyệt Như nói: “Đội trưởng Trương, có cần xen vào cuộc đối thoại của hai người họ không?”
“Tạm thời không cần.” Trương Dương nói, may mà trong phòng giám sát chỉ có anh và Trình Nguyệt Như, nếu không bí mật về thân thế của Tô Dương Dương sẽ bị mọi người đồn thổi.
“Khẩu cung của Diệp Nhạc Vân về thân thế của cô ta có phải thật không?”
Trương Dương nhìn cô với vẻ kì lạ: “Có phải cô bận rộn đến mức quên mất rồi không? Trước kia tôi đã đưa hồ sơ của Diệp Nhạc Vân cho cô.”
Trình Nguyệt Như vỗ trán mình: “Xin lỗi, tôi quên mất thật.”
Trình Nguyệt Như nói xong, lấy chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Trương Dương: “Tôi đã chụp ảnh rồi, trả lại để anh ghi chép lại vật chứng.”
“Có phát hiện gì không?”
“Có thì có, thời gian hôm qua có chút cấp bách, tôi chỉ kịp xem qua và chụp ảnh lại, vẫn chưa xem lại ảnh độ phân giải cao trên máy tính.”
“Chính là kiểu ảo tưởng có một ngày cô ta được một tên cao, giàu có, đẹp trai nhìn trúng, xong cô ta nghĩ đời mình sẽ bước lên một đỉnh cao mới.”
“Đại đa số những người phụ nữ sống trong hoàn cảnh khó khăn đều sẽ có suy nghĩ như vậy. Có những lúc trong lời nói của cô ta sẽ bộc lộ ra những điểm như vậy.”
Trình Nguyệt Như khẽ gật đầu, đột nhiên phát hiện não mình trở nên trống rỗng.
Một lúc sau cô mới nói: “Cô có muốn vào gặp cô ta hay không?”
“Tôi gặp cô ta sẽ có lợi cho vụ án sao?”
“Thẳng thắn mà nói, thì tôi cũng không chắc chắn lắm.”
“Nếu như cần thiết, vậy cứ sắp xếp đi. Tôi nghĩ là cô có kế hoạch và dự tính của mình.”
Trình Nguyệt Như nhấc điện thoại trên bàn lên gọi điện thoại cho đội hình sự: “Tôi là Trình Nguyệt Như, đội trưởng Trương có đến không? Tôi muốn sắp xếp cho một người đi gặp Diệp Nhạc Vân.”
Trình Nguyệt Như đặt điện thoại xuống, nhìn Tô Dương Dương: “Chúng ta qua đó đi.”
Tô Dương Dương gật đầu, rời khỏi phòng làm việc cùng Trình Nguyệt Như, đi về phía phòng làm việc của đội hình sự.
Đội viên của đội hình sự dẫn Tô Dương Dương đến trước phòng thẩm vấn, giải thích: “Phản ứng lúc trước của cô ta có chút giống với Ninh Duy, cô phải chú ý, đừng để bị cô ta dẫn dắt cảm xúc, sẽ dễ bị áp lực.”
“Cảm ơn.”
Trình Nguyệt Như vỗ vai Tô Dương Dương: “Đi vào đi, tôi và đội trưởng Trương sẽ ở phòng giám sát dõi theo cô.”
Tô Dương Dương gật đầu, mở cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Diệp Nhạc Vân bị trói tay vào ghế, lúc nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi nhìn thấy là Tô Dương Dương, ánh mắt cô ta đột nhiên như sững lại.
Tô Dương Dương bình tĩnh đi đến trước mặt Diệp Nhạc Vân ngồi xuống: “Cô vẫn khỏe chứ?”
“Cô nói xem?” Diệp Nhạc Vân nói xong, biểu cảm mỉa mai, nói: “Vẫn chưa chết, chắc cũng tính là sống khá tốt. Tô Dương Dương, cô đang sống tốt như vậy, đến thăm một nghi phạm thảm hại như tôi làm gì?”
“Tôi có vài chuyện muốn hỏi cô.”
“Ồ? Nhưng tôi không muốn trả lời cô.”
Tô Dương Dương sắp xếp lại suy nghĩ của mình, bình tĩnh nhìn Diệp Nhạc Vân: “Từ trước đến nay cô không phải một người tùy hứng, cố chấp như vậy, với tính cách của cô càng không thể đi phạm tội, tôi tin cô không làm ra chuyện như vậy. Cô…”
Diệp Nhạc Vân lãnh đạm, ngắt lời Tô Dương Dương: “Cô tin tôi? Cô tin như thế nào chứ? Cô nói nghe hay thật đấy, sau lưng thì lại vứt hết quần áo và dây chuyền tôi gửi cho cô.”
“Đó là vì bên trong có máy nghe lén.” Tô Dương Dương khẽ nói: “Là ai bảo cô để vào đó?”
“Cô cho rằng tôi sẽ nói sao?” Diệp Nhạc Vân hỏi ngược lại.
“Cô không nói cũng không sao. Tôi muốn biết, lúc ở nhà hàng sân vườn, người hẹn tôi đi nhà hàng Thu Chi Vận có phải là cô hay không? Lúc đó cô định làm gì?”
“Hỏi Hàn Khải Uy và Hàn Duy Trạch sẽ rõ ràng hơn.” Ánh mắt Diệp Nhạc Vân đột nhiên trở nên điên cuồng: “Tô Dương Dương, cô có biết tại sao tôi lại hận cô không? Vì cô quả thực rất đáng hận, quá khiến người khác ghen tị. Cô kết bạn với tôi có mục đích gì chứ? Là muốn chứng minh với tất cả mọi người cô rất có sức quyến rũ hay sao? Muốn thể hiện cảm giác ưu việt của bản thân? Cô biết tôi không có tiền, biết tôi nghèo, còn tặng tôi những món quà đắt đỏ mà tôi không thể mua được? Cô rốt cuộc có ý đồ gì chứ? Cô có biết những lúc cô tặng đồ cho tôi, trong lòng tôi hận cô như thế nào không? Có biết tôi muốn ném những thứ đó vào mặt cô như thế nào không?”
“Sao lúc đó cô không nói?”
“Sao tôi lại không nói? Có một kẻ ngốc tiêu tiền cho tôi, tại sao tôi phải nói ra?”
Tô Dương Dương khẽ cười, không cảm thấy quá bất ngờ: “Tôi tưởng rằng tôi cũng khá thông minh, hóa ra trong mắt người khác tôi là một kẻ ngốc.”
“Đúng thế. Cô biết không? Năm đó khi biết được cô bị Chung Tấn Duy lừa gạt tình cảm, lừa tiền, còn bị anh ta lừa ra nước ngoài, con gái lớp tôi vui mừng như thế nào cô biết không? Lúc đó chúng tôi giấu cô đi hát, nhảy múa, uống rượu thâu đêm, sau đó trở về giả vờ an ủi cô. Cô không biết sao?”
“Tôi biết.” Tô Dương Dương bình tĩnh trả lời.
“Sao cô có thể biết được chứ?” Diệp Nhạc Vân có chút không hài lòng.
“Mấy người cũng chẳng phải Ảnh đế, Ảnh hậu, tôi cũng không ngốc nghếch như vậy, sao lại không biết được chứ? Kết quả thì những người low như mấy người còn thấp kém hơn tôi.” Tô Dương Dương học theo cách nói chuyện của Trình Nguyệt Như, quả nhiên rất sảng khoái.
“Cô…” Diệp Nhạc Vân bị nói đến á khẩu.
“Hôm nay tôi đến thăm cô, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn xem cô khiến bản thân trở nên như thế nào rồi mà thôi.”
“Vậy sao? Vốn dĩ tôi còn muốn giấu cô một bí mật, nhưng bây giờ tôi lại muốn nói rồi.” Diệp Nhạc Vân nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Tô Dương Dương nhướng mày, có một dự cảm không tốt.
Diệp Nhạc Vân nhìn thấy biểu cảm của Tô Dương Dương, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái: “Cô tưởng rằng mình tốt hơn tôi bao nhiêu chứ? Tôi là một cô nhi, cô cũng vậy! Cô tưởng rằng Tô Thạch Diễn, Lưu Mộc Miên là ba mẹ ruột của cô sao? Không hề, năm đó bọn họ đón cô trở về từ viện cô nhi. Cô cũng chỉ là một đứa con hoang bị vứt bỏ, dựa vào đâu mà cô hạnh phúc hơn tôi chứ? Dựa vào đâu?!”
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn đôi môi không ngừng mấp máy của Diệp Nhạc Vân.
Đột nhiên tiếng Diệp Nhạc Vân biến mất, Tô Dương Dương rơi vào khoảng hỗn độn, cô nhìn gương mặt và đôi môi của Diệp Nhạc Vân, cũng nhìn thấy nụ cười ác độc trên gương mặt cô ta, nhưng không thể nghe thấy bất cứ tiếng nói nào nữa.
Cô không phải con ruột của ba mẹ mình sao?
Sao… sao có thể chứ?
Đầu óc của Tô Dương Dương đột nhiên trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được điều gì.
Trong phòng giám sát.
Sắc mặt của Trình Nguyệt Như và Trương Dương lập tức thay đổi.
Trình Nguyệt Như nhìn Tô Dương Dương và Diệp Nhạc Vân, cuối cùng tầm mắt cô rơi trên gương mặt Tô Dương Dương, quan sát kĩ ngũ quan của cô.
Cũng không biết có phải do cô quá muốn tìm ra người em gái kia hay không mà khi nhìn thấy Tô Dương Dương cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Lúc trước cô cũng từng lấy mẫu tóc của Tô Dương Dương đi kiểm tra DNA, kết quả DNA của Tô Dương Dương và của cô hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mỗi lần nói chuyện cùng Tô Dương Dương, cô lại cảm thấy có cảm giác gần gũi.
Ban nãy lúc cô nhìn thấy bản báo cáo của Diệp Nhạc Vân, nhìn vào thân thế của cô ta, trong lòng cũng suy nghĩ không biết Diệp Nhạc Vân có phải em gái của mình hay không, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy ớn lạnh với những suy nghĩ của bản thân.
Nếu như Diệp Nhạc Vân là em gái của cô, cô sẽ có hàng nghìn cách để giúp đỡ cô ta, hơn nữa còn có thể khiến ba mẹ không biết đến sự tồn tại của cô ta, tránh để họ đau lòng.
Trình Nguyệt Như nói: “Đội trưởng Trương, có cần xen vào cuộc đối thoại của hai người họ không?”
“Tạm thời không cần.” Trương Dương nói, may mà trong phòng giám sát chỉ có anh và Trình Nguyệt Như, nếu không bí mật về thân thế của Tô Dương Dương sẽ bị mọi người đồn thổi.
“Khẩu cung của Diệp Nhạc Vân về thân thế của cô ta có phải thật không?”
Trương Dương nhìn cô với vẻ kì lạ: “Có phải cô bận rộn đến mức quên mất rồi không? Trước kia tôi đã đưa hồ sơ của Diệp Nhạc Vân cho cô.”
Trình Nguyệt Như vỗ trán mình: “Xin lỗi, tôi quên mất thật.”
Trình Nguyệt Như nói xong, lấy chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Trương Dương: “Tôi đã chụp ảnh rồi, trả lại để anh ghi chép lại vật chứng.”
“Có phát hiện gì không?”
“Có thì có, thời gian hôm qua có chút cấp bách, tôi chỉ kịp xem qua và chụp ảnh lại, vẫn chưa xem lại ảnh độ phân giải cao trên máy tính.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.