Chương 49: Em ở cạnh anh ấy là được rồi
Tác giả: Vạn Vạn
19/05/2020
Tô Dương Dương phát hiện, Hàn Khải Uy là một đại gia sinh hoạt rất điều độ, vì Tiểu Bảo mà anh đã điều chỉnh công việc và những buổi xã giao thành thời gian bình thường để ba con ở bên cạnh nhau.
Đến người làm bác sĩ như cô còn không thực hiện được, bận rộn như Hàn Khải Uy lại có thể.
Ba người ngồi xuống bàn ăn, cùng nhau dùng bữa sáng.
Lúc gần ăn xong, Hàn Khải Uy mới nói: "Hôm nay tôi phải ra ngoài xử lý vài chuyện, em chăm sóc Tiểu Bảo nhé."
"Mai tôi phải về nhà, dắt Tiểu Bảo theo không sao chứ?"
"Không sao, em ở bên cạnh thằng bé là được."
"Vâng, vậy tôi không có vấn đề gì."
Hàn Khải Uy nói xong rồi bèn lên lầu thay quần áo.
Tô Dương Dương ăn sáng xong bèn theo Tiểu Bảo ra vườn tưới cây, rồi cô lái xe chở cậu bé về nhà mình.
Tiểu Bảo viết trên ipad: "Ba nói bà ngoại bị bệnh, đúng không ạ?"
"Bà ngoại cảm nhẹ thôi, có thể nhìn thấy con thì sẽ khỏe lại ngay."
Gương mặt Tiểu Bảo thoáng có vẻ gượng gạo, một lúc sau mới viết: "Con không phải bác sĩ."
"Nhưng bà ngoại quý con, bà nhìn thấy con sẽ vui lắm, nên bệnh mới nhanh khỏi."
Tiểu Bảo gật đầu, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc ấy, có một chiếc xe buýt chở đầy ắp hành khách, người người chen lấn trong xe chạy ngang qua.
Vẻ mặt Tiểu Bảo hơi căng thẳng.
Tô Dương Dương phát hiện ra vẻ kỳ lạ của cậu bé, cô thầm ghi nhớ lại phản ứng này của Tiểu Bảo vào lòng.
Lúc Tô Dương Dương dắt tay Tiểu Bảo vào nhà, Lưu Mộc Miên đang bận rộn trong nhà bếp.
Tô Dương Dương thấy thế bèn bất mãn bảo: "Mẹ ơi, mẹ vẫn còn chưa khỏe mà sao cứ kiếm chuyện làm thế? Có gì cứ để đấy con về làm cho! Mẹ đừng coi con như không khí được chứ?"
"Biết con dắt cháu ngoại về nhà mà mẹ không chuẩn bị một ít bánh ngọt sở trường coi sao được?" Lưu Mộc Miên hừ lạnh.
Tô Dương Dương dặn Tiểu Bảo tự do chơi đùa, rồi mới đi vào nhà bếp, giơ tay sờ trán Lưu Mộc Miên: "May mà không sốt."
"Mẹ khỏe lắm." Lưu Mộc Miên cười híp mắt, bà bưng bánh ga tô vừa được phủ kem và trái cây ra ngoài: "Cục cưng, cháu ăn thử bánh kem bà ngoại làm đi."
Tiểu Bảo nhìn bánh kem với đôi mắt sáng bừng, cậu bé viết: "Mẹ đã từng làm rồi ạ."
"Chắc chắn nó làm không ngon như bà ngoại đâu."
Tô Dương Dương hừ khẽ: "Con còn đang ở đây đấy nhé, xin mẹ nói chuyện nể mặt một chút."
"Có cháu ngoại của mẹ ở đây thì con chỉ là không khí thôi."
Tô Dương Dương buồn bực nhún vai, thấy Tiểu Bảo không bài xích Lưu Mộc Miên mới để cậu bé ở lại với bà ngoại, còn cô đi lên thư phòng của hai ba con xem xem có thể tìm ra được manh mối gì hay không.
Tô Dương Dương lật những bản thiết kế của ba ra xem một chút, rồi mới ngồi vào bàn, kéo ngăn bàn bên phải ra.
Mặc dù ba của cô lưu số điện thoại vào di động, nhưng ông vẫn chép chúng lại vào quyển sổ riêng, để cho dễ tìm và ghi chú.
Tô Dương Dương lật sổ điện thoại ra, tìm được số của đồng nghiệp thân thiết với ba mình rồi gọi cho người ấy một cuộc.
Người nọ nhanh chóng bắt máy.
Tô Dương Dương nói: "Chào chú Hà, cháu là Tô Dương Dương."
"Tiểu Dương à, chào cháu. Cháu gọi điện cho chú để tìm hiểu việc của cha cháu ư?"
"Dạ, đột nhiên ba cháu lại xảy ra chuuyện, tạm thời cháu với mẹ cũng chưa biết phải giải quyết thế nào? Không còn cách nào khác mới phải gọi cho chú để tìm hiểu thêm một ít, xem có cách nào giải quyết việc này không."
"Gần đây chú cũng đang theo dõi chuyện này, đám người đó cố ý hãm hại ba cháu đấy, chú đã xem mấy cái được gọi là chứng cứ của bọn họ rồi, người ngoài ngành không biết nặng nhẹ thế nào chứ người trong ngành chỉ cần tỉ mỉ quan sát là biết ngay."
Tô Dương Dương nghe vậy, cô không khỏi thấy sốt ruột: "Nếu chuyên gia mà tòa án tìm đến lại là người bị bọn họ mua chuộc thì có phải ba cháu sẽ gặp nguy hiểm không?"
"Đúng vậy, chú cũng đang lo lắng chuyện này đây. Nhưng mà, hôm nay chú nghe ngóng được vài chuyện, bây giờ yên tâm hơn nhiều rồi."
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Nhà họ Kỳ nhúng tay vào việc này, nói là sẽ phái chuyên gia đi giám định."
"Nhà họ Kỳ?" Tô Dương Dương hơi bất ngờ, ba cô làm trong ngành kiến trúc, cô dần dần cũng quen thuộc với những chuyện trong ngành nghề này.
Địa vị của nhà họ Kỳ trong ngành kiến trúc tương đương với địa vị của Vạn Đạt trong lĩnh vực phim ảnh.
Vạn Đạt muốn chặn doanh thu phòng vé của bộ phim nào, thì chỉ cần giảm suất chiếu của bộ phim đó là xong.
Cũng như thế, nhà họ Kỳ không muốn cho kiến trúc sư nào làm ăn trong ngành nghề này, cũng chỉ cần nhích ngón tay mà thôi.
"Ừ, cho dù nhà họ Kỳ phái ai đi thì đều có lợi chứ không có hại gì cho ba cháu hết. Cháu nói mẹ đừng lo lắng quá, ba cháu sẽ được thả ra sớm thôi."
"Cảm ơn chú Hà ạ."
"Chú có làm đươc cái gì đâu, không cần phải cảm ơn chú. Đợi đến khi có tiến triển mới thì chú sẽ gọi cho mẹ cháu hoặc gọi cho cháu, cháu nhớ nói mẹ đừng lo."
"Dạ."
Tô Dương Dương đợi người bên kia đầu dây tắt máy mới đặt điện thoại xuống.
Trong đầu cô nhanh chóng nghĩ đến chiều hướng chuyển biến của mọi chuyện.
Thực chất, đáp án có thể dễ dàng nhận thấy.
Hàn Khải Uy đứng sau thúc đẩy chuyện này!
Khiến cô càng thấy mờ mịt và lúngt úng.
Nếu nói vì cô đã mất đi sự trong trắng vì Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo, thêm việc bị cưới về trong lúc còn chưa hay biết gì.
Xét trên hai việc này, đúng thật là Hàn Khải Uy nợ cô.
Nhưng 600 tỷ đó và đám cưới linh đình cũng được xem như quà bù đắp rồi.
Hiện giờ Hàn Khải Uy lại nhờ vả người khác vì cô.
Nếu nói Tô Dương Dương không cảm động thì quỷ cũng không tin nổi.
Hàn Khải Uy dừng xe trước cửa Tiêu Dao các, giao chìa khóa xe lại cho đứa bé giữ cửa, rồi đi thẳng vào phòng riêng trong Tiêu Dao các.
Người ngồi gần cửa đứng dậy, cười nói: "Anh hai, xem như anh đến rồi, bây giờ muốn gặp anh cứ khó như gặp tổng thống nước M đấy nhỉ."
"Cậu ra nước ngoài mười mấy năm liền không về. Khó khăn lắm mới về nước một lần, anh có thể không đến sao?" Hàn Khải Uy lườm Từ Mạc Á, rồi ngồi xuống cạnh anh ta: "Lần này tính ở lại đây bao lâu?"
"Làm xong việc thì em về bên ấy ngay."
"Cậu vẫn không tính về nước à?"
"Em ở nước ngoài lâu nên quen rồi." Từ Mạc Á nghịch cái ly chân cao trong tay mình, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt anh ta có vẻ buồn bã."
"Nếu cậu thích thì anh cũng không có gì để nói, cho dù cậu không ở trong nước, nhưng nếu cần giúp cái gì thì cứ nói thẳng."
Từ Mạc Á mỉm cười: "Anh hai, anh khác với trước đây quá nhỉ."
"Có mấy ai trong số chúng ta giống lúc còn trẻ đây." Hàn Khải Uy uống một hớp rượu, nhìn Kỳ Thiên Tích phía đối diện và Ưu Cố đã lăn ra ngủ, hất cằm nói: "Ưu Cố sao đấy? Ban ngày ban mặt mà đã say rồi à."
Kỳ Thiên Tích bĩu môi: "Bạn gái cậu ta chạy theo người ta rồi."
"Lan Phi?"
"Không phải cô ấy thì còn ai vào đây." Kỳ Thiên Tích nói rồi buồn bực véo mặt Ưu Cố: "Anh nói xem có phải thằng nhóc này tự tìm đường chết không. Người con gái như Lan Phi mà cậu ta còn chê? Từ hồi đại học đến giờ đã bỏ mấy cái thai vì cậu ta rồi, cậu ta nuôi minh tinh bên ngoài, lại có quan hệ bất chính với những đứa con gái khác, người ta cầm hình nóng đến nhà họ Ưu quậy, Lan Phi cũng ra mặt giải quyết êm xuôi cả. Bây giờ thì hay rồi, con gái nhà người ta muốn cưới, cậu ta lại không chịu.
Đến người làm bác sĩ như cô còn không thực hiện được, bận rộn như Hàn Khải Uy lại có thể.
Ba người ngồi xuống bàn ăn, cùng nhau dùng bữa sáng.
Lúc gần ăn xong, Hàn Khải Uy mới nói: "Hôm nay tôi phải ra ngoài xử lý vài chuyện, em chăm sóc Tiểu Bảo nhé."
"Mai tôi phải về nhà, dắt Tiểu Bảo theo không sao chứ?"
"Không sao, em ở bên cạnh thằng bé là được."
"Vâng, vậy tôi không có vấn đề gì."
Hàn Khải Uy nói xong rồi bèn lên lầu thay quần áo.
Tô Dương Dương ăn sáng xong bèn theo Tiểu Bảo ra vườn tưới cây, rồi cô lái xe chở cậu bé về nhà mình.
Tiểu Bảo viết trên ipad: "Ba nói bà ngoại bị bệnh, đúng không ạ?"
"Bà ngoại cảm nhẹ thôi, có thể nhìn thấy con thì sẽ khỏe lại ngay."
Gương mặt Tiểu Bảo thoáng có vẻ gượng gạo, một lúc sau mới viết: "Con không phải bác sĩ."
"Nhưng bà ngoại quý con, bà nhìn thấy con sẽ vui lắm, nên bệnh mới nhanh khỏi."
Tiểu Bảo gật đầu, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc ấy, có một chiếc xe buýt chở đầy ắp hành khách, người người chen lấn trong xe chạy ngang qua.
Vẻ mặt Tiểu Bảo hơi căng thẳng.
Tô Dương Dương phát hiện ra vẻ kỳ lạ của cậu bé, cô thầm ghi nhớ lại phản ứng này của Tiểu Bảo vào lòng.
Lúc Tô Dương Dương dắt tay Tiểu Bảo vào nhà, Lưu Mộc Miên đang bận rộn trong nhà bếp.
Tô Dương Dương thấy thế bèn bất mãn bảo: "Mẹ ơi, mẹ vẫn còn chưa khỏe mà sao cứ kiếm chuyện làm thế? Có gì cứ để đấy con về làm cho! Mẹ đừng coi con như không khí được chứ?"
"Biết con dắt cháu ngoại về nhà mà mẹ không chuẩn bị một ít bánh ngọt sở trường coi sao được?" Lưu Mộc Miên hừ lạnh.
Tô Dương Dương dặn Tiểu Bảo tự do chơi đùa, rồi mới đi vào nhà bếp, giơ tay sờ trán Lưu Mộc Miên: "May mà không sốt."
"Mẹ khỏe lắm." Lưu Mộc Miên cười híp mắt, bà bưng bánh ga tô vừa được phủ kem và trái cây ra ngoài: "Cục cưng, cháu ăn thử bánh kem bà ngoại làm đi."
Tiểu Bảo nhìn bánh kem với đôi mắt sáng bừng, cậu bé viết: "Mẹ đã từng làm rồi ạ."
"Chắc chắn nó làm không ngon như bà ngoại đâu."
Tô Dương Dương hừ khẽ: "Con còn đang ở đây đấy nhé, xin mẹ nói chuyện nể mặt một chút."
"Có cháu ngoại của mẹ ở đây thì con chỉ là không khí thôi."
Tô Dương Dương buồn bực nhún vai, thấy Tiểu Bảo không bài xích Lưu Mộc Miên mới để cậu bé ở lại với bà ngoại, còn cô đi lên thư phòng của hai ba con xem xem có thể tìm ra được manh mối gì hay không.
Tô Dương Dương lật những bản thiết kế của ba ra xem một chút, rồi mới ngồi vào bàn, kéo ngăn bàn bên phải ra.
Mặc dù ba của cô lưu số điện thoại vào di động, nhưng ông vẫn chép chúng lại vào quyển sổ riêng, để cho dễ tìm và ghi chú.
Tô Dương Dương lật sổ điện thoại ra, tìm được số của đồng nghiệp thân thiết với ba mình rồi gọi cho người ấy một cuộc.
Người nọ nhanh chóng bắt máy.
Tô Dương Dương nói: "Chào chú Hà, cháu là Tô Dương Dương."
"Tiểu Dương à, chào cháu. Cháu gọi điện cho chú để tìm hiểu việc của cha cháu ư?"
"Dạ, đột nhiên ba cháu lại xảy ra chuuyện, tạm thời cháu với mẹ cũng chưa biết phải giải quyết thế nào? Không còn cách nào khác mới phải gọi cho chú để tìm hiểu thêm một ít, xem có cách nào giải quyết việc này không."
"Gần đây chú cũng đang theo dõi chuyện này, đám người đó cố ý hãm hại ba cháu đấy, chú đã xem mấy cái được gọi là chứng cứ của bọn họ rồi, người ngoài ngành không biết nặng nhẹ thế nào chứ người trong ngành chỉ cần tỉ mỉ quan sát là biết ngay."
Tô Dương Dương nghe vậy, cô không khỏi thấy sốt ruột: "Nếu chuyên gia mà tòa án tìm đến lại là người bị bọn họ mua chuộc thì có phải ba cháu sẽ gặp nguy hiểm không?"
"Đúng vậy, chú cũng đang lo lắng chuyện này đây. Nhưng mà, hôm nay chú nghe ngóng được vài chuyện, bây giờ yên tâm hơn nhiều rồi."
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Nhà họ Kỳ nhúng tay vào việc này, nói là sẽ phái chuyên gia đi giám định."
"Nhà họ Kỳ?" Tô Dương Dương hơi bất ngờ, ba cô làm trong ngành kiến trúc, cô dần dần cũng quen thuộc với những chuyện trong ngành nghề này.
Địa vị của nhà họ Kỳ trong ngành kiến trúc tương đương với địa vị của Vạn Đạt trong lĩnh vực phim ảnh.
Vạn Đạt muốn chặn doanh thu phòng vé của bộ phim nào, thì chỉ cần giảm suất chiếu của bộ phim đó là xong.
Cũng như thế, nhà họ Kỳ không muốn cho kiến trúc sư nào làm ăn trong ngành nghề này, cũng chỉ cần nhích ngón tay mà thôi.
"Ừ, cho dù nhà họ Kỳ phái ai đi thì đều có lợi chứ không có hại gì cho ba cháu hết. Cháu nói mẹ đừng lo lắng quá, ba cháu sẽ được thả ra sớm thôi."
"Cảm ơn chú Hà ạ."
"Chú có làm đươc cái gì đâu, không cần phải cảm ơn chú. Đợi đến khi có tiến triển mới thì chú sẽ gọi cho mẹ cháu hoặc gọi cho cháu, cháu nhớ nói mẹ đừng lo."
"Dạ."
Tô Dương Dương đợi người bên kia đầu dây tắt máy mới đặt điện thoại xuống.
Trong đầu cô nhanh chóng nghĩ đến chiều hướng chuyển biến của mọi chuyện.
Thực chất, đáp án có thể dễ dàng nhận thấy.
Hàn Khải Uy đứng sau thúc đẩy chuyện này!
Khiến cô càng thấy mờ mịt và lúngt úng.
Nếu nói vì cô đã mất đi sự trong trắng vì Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo, thêm việc bị cưới về trong lúc còn chưa hay biết gì.
Xét trên hai việc này, đúng thật là Hàn Khải Uy nợ cô.
Nhưng 600 tỷ đó và đám cưới linh đình cũng được xem như quà bù đắp rồi.
Hiện giờ Hàn Khải Uy lại nhờ vả người khác vì cô.
Nếu nói Tô Dương Dương không cảm động thì quỷ cũng không tin nổi.
Hàn Khải Uy dừng xe trước cửa Tiêu Dao các, giao chìa khóa xe lại cho đứa bé giữ cửa, rồi đi thẳng vào phòng riêng trong Tiêu Dao các.
Người ngồi gần cửa đứng dậy, cười nói: "Anh hai, xem như anh đến rồi, bây giờ muốn gặp anh cứ khó như gặp tổng thống nước M đấy nhỉ."
"Cậu ra nước ngoài mười mấy năm liền không về. Khó khăn lắm mới về nước một lần, anh có thể không đến sao?" Hàn Khải Uy lườm Từ Mạc Á, rồi ngồi xuống cạnh anh ta: "Lần này tính ở lại đây bao lâu?"
"Làm xong việc thì em về bên ấy ngay."
"Cậu vẫn không tính về nước à?"
"Em ở nước ngoài lâu nên quen rồi." Từ Mạc Á nghịch cái ly chân cao trong tay mình, dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt anh ta có vẻ buồn bã."
"Nếu cậu thích thì anh cũng không có gì để nói, cho dù cậu không ở trong nước, nhưng nếu cần giúp cái gì thì cứ nói thẳng."
Từ Mạc Á mỉm cười: "Anh hai, anh khác với trước đây quá nhỉ."
"Có mấy ai trong số chúng ta giống lúc còn trẻ đây." Hàn Khải Uy uống một hớp rượu, nhìn Kỳ Thiên Tích phía đối diện và Ưu Cố đã lăn ra ngủ, hất cằm nói: "Ưu Cố sao đấy? Ban ngày ban mặt mà đã say rồi à."
Kỳ Thiên Tích bĩu môi: "Bạn gái cậu ta chạy theo người ta rồi."
"Lan Phi?"
"Không phải cô ấy thì còn ai vào đây." Kỳ Thiên Tích nói rồi buồn bực véo mặt Ưu Cố: "Anh nói xem có phải thằng nhóc này tự tìm đường chết không. Người con gái như Lan Phi mà cậu ta còn chê? Từ hồi đại học đến giờ đã bỏ mấy cái thai vì cậu ta rồi, cậu ta nuôi minh tinh bên ngoài, lại có quan hệ bất chính với những đứa con gái khác, người ta cầm hình nóng đến nhà họ Ưu quậy, Lan Phi cũng ra mặt giải quyết êm xuôi cả. Bây giờ thì hay rồi, con gái nhà người ta muốn cưới, cậu ta lại không chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.