Chương 50: Người thiệt thòi nhất vẫn là cô ấy
Tác giả: Vạn Vạn
19/05/2020
Hàn Khải Uy trợn mắt: "Người trong giới đều biết Lan Phi là phụ nữ của Ưu Cố, còn ai dám cưới cô ấy?"
"Không phải người trong giới, viên chức bình thường thôi."
Hàn Khải Uy ngạc nhiên: "Cô ấy cố ý kích thích Ưu Cố à?"
"Khi nãy em mới gọi cho Lan Phi một cuộc để hỏi thăm tình hình, cô ấy nghiêm túc đó, đã chụp hình cưới với người đàn ông đó luôn rồi." Kỳ Thiên Tích đưa điện thoại cho Hàn Khải Uy: "Người này nè, không đẹp trai cũng không có tiền, cũng không biết muốn gì ở anh ta. Lan Phi với Ưu Cố quen nhau mười năm rồi, nếu cô ấy kiên trì thêm hai năm nữa, đợi đến lúc nhà họ Ưu hối Ưu Cố cưới vợ, không phải cô ấy là người đầu tiên được lựa chọn sao? Hiện giờ gả cho người ta, chẳng phải uổng phí hết những vất vả đã chịu đựng trong nhiều năm nay à? Não cô ấy úng nước mất rồi."
Hàn Kiều Uy lật xem tấm hình trong điện thoại, tấm hình cưới này trông rất bình thường, chỉ cần tìm vài tiệm chụp hình ngoài đường, bỏ ra vài trăm là được.
Người đàn ông ấy cũng rất bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Lan Phi dịu dàng khôn xiết.
Hàn Khải Uy trả điện thoại lại cho Kỳ Thiên Tích: "Đợi khi khác anh đi tìm Lan Phi nói chuyện thử."
"Hôm nay anh rảnh thế hả? Không cần chăm sóc Tiểu Bảo sao?"
"Tiểu Bảo theo mẹ nó về nhà ngoại rồi."
Kỳ Thiên Tích và Từ Mạc Á đưa mắt nhìn nhau: "Tiểu Bảo gọi Tô Dương Dương là mẹ à?"
"Ừ, nó thích Tô Dương Dương lắm."
Ưu Cố vẫn đang say ngủ đột nhiên rống lên: "Trừ phi ông đây chết rồi, chứ bằng không em đừng hòng gả cho bất cứ thằng nào."
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Hàn Khải Uy nói: "Bây giờ anh đi tìm Lan Phi, hai cậu để ý trông chừng nó. Mạc Á, trước khi cậu bay thì báo cho anh một tiếng, chúng ta lại tụ tập thêm một bữa."
"Chắc chắn rồi, anh giải quyết chuyện của cậu Ưu trước đi."
Ngoài ngoại thành.
Hàn Khải Uy dừng xe trước một tòa chung cư nom rất đỗi bình thường.
Tòa chung cư này hơi nhuốm màu năm tháng, trước chung cư có một vườn hoa nhỏ, hoa và chim chóc trong vườn cũng là những loại dễ dàng nhìn thấy trên thị trường.
Hàn Khải Uy đứng trước cánh cửa sắt loang lổ, anh không vươn tay đẩy.
Mà lấy điện thoại ra, gọi cho Lan Phi một cuộc.
Trong chốc lát, tiếng chuông quen thuộc vang lên bên trong nhà.
Giọng nói dịu dàng, êm tai của người con gái ấy cất lên: "Alo, anh Khải Uy."
"Tôi đang đứng ngoài cửa."
Lan Phi ngập ngừng: "Kỳ Thiên Tích đã nói với tôi rất nhiều, tôi đều đã giải thích cả rồi. Khải Uy, tôi không muốn gặp mặt người có liên quan đến anh ta cho lắm, đặc biệt là bạn bè của anh ta như các anh."
"Cô cảm thấy tôi đến đây rồi, nghe cô nói một hai câu là đi liền ư?"
Lan Phi khựng lại, rồi nói tiếp: "Anh đợi một lúc."
Hàn Khải Uy quay trở về xe, nhìn người con gái chầm chậm từ nhà bước ra.
Cô ấy không quá xinh đẹp, nhưng rất có duyên, trông rất trưởng thành và yên tĩnh.
Hàn Khải Uy đã gặp Lan Phi nhiều lần, trước đây Lan Phi hay mặc những bộ đồ hàng hiệu sang trọng.
Nhưng bây giờ cô lại mặc quần áo bình dân, gương mặt cũng không tô son điểm phấn, trông có vẻ nhẹ nhàng trong trẻo, xinh đẹp lạ lùng.
Lan Phi đến bên ghế lái, đưa tay gõ kính xe.
Hàn Khải Uy hạ cửa xe xuống: "Lên xe đi."
"Tôi đưa anh đi dạo quanh đây."
Hàn Khải Uy không nói gì, anh xuống xe theo sau Lan Phi.
Lan Phi dắt Hàn Khải Uy đi vào một con đường nhỏ, rồi ngồi đại dưới mái đình ven đường.
Hàn Khải Uy chỉ đứng im nhìn lan can trong mái đình.
Lan phi bật cười: "Khải Uy, anh cũng cảm thấy quyết định của tôi quá vội vàng sao?"
"Cô kết hôn gấp gáp như vậy, xác suất hạnh phúc không cao đâu."
"Vậy anh thì sao? Chẳng phải anh cũng đột nhiên kết hôn với người phụ nữ vừa mới quen biết chưa được bao lâu đó sao?"
"Chúng ta không giống nhau."
"Đúng thật là không giống, phụ nữ lúc nào cũng thiệt thòi hơn đàn ông, nhất là đàn ông vừa có quyền vừa có thế như các anh. Ai mà thắng nổi các anh chứ?" Nụ cười của Lan Phi rất đỗi miễn cưỡng.
"Vì Ưu Cố không chịu cưới cô nên cô mới tìm người đàn ông khác đến kích thích cậu ta à?"
"Tôi không có rảnh rỗi đến vậy đâu. Đã đợi mười năm rồi thì còn sợ cái gì nữa chứ. Chỉ là tôi đột nhiên thấy chán ngán cuộc sống như vậy. Anh nói xem, Ưu Cố có yêu tôi không? Nếu anh ta yêu tôi, sao mỗi lần đều vứt tiền cho tôi, kêu tôi tự đi phá thai? Các anh có biết lúc tôi nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của bác sĩ và y tá, trong lòng đã nghĩ thế nào không? Mỗi lần đám đàn bà anh ta chơi bời ra oai với tôi, tôi cảm thấy thế nào không? Các anh là bạn của anh ta nên đều nghĩ anh ta chỉ chơi thêm được vài năm nữa thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đến lúc nhà họ Ưu ép anh ta cưới, tôi có thể gả cho anh ta ngay." Lan Phi lau nước mắt trên mặt, giọng nói run run: "Nhưng đấy cũng chỉ là một khả năng mà thôi. Mấy năm nay, nhà họ Ưu biết hết tôi đã hy sinh những gì cho anh ta, nhưng tại sao không có ai nhắc đến chuyện cưới hỏi của tôi với Ưu Cô. Tôi đã 29 tuổi rồi, năm sau sẽ 30."
Lan Phi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Vì phá thai quá nhiều lần mà sức khỏe của tôi rất kém. Có thể sau này tôi sẽ không mang thai được nữa, nhà họ Ưu cần người con dâu này không? Tôi nghĩ bọn họ nào có cần tôi. Hơn nữa, sau khi cưới Ưu Cố, không cần nghĩ cũng biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào, rồi vẫn như mười năm nay thôi. Tôi không hề hy vọng mình phải tiếp tục sống như vậy một chút này, hiện giờ tôi gặp được một người đàn ông, anh ấy nghèo hơn các anh nhiều, nhưng anh ấy sẽ chăm sóc tôi, sẽ quan tâm đến tôi, cho dù cuộc sống vật chất không đầy đủ đi chăng nữa cũng có làm sao đâu? Cũng không phải tôi với anh ấy không cố gắng, muốn sống cuộc sống bình thường thì hẳn không thành vấn đề."
"Cô cảm thấy anh ta sẽ không để ý quá khứ của cô à?"
"Tôi đã thú thật mọi chuyện với anh ấy rồi. Anh ấy nói anh ấy không để ý," Lan Phi nhìn Hàn Khải Uy: "Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Nhưng tôi không nghĩ anh ấy nói dối lừa gạt tôi đâu."
"Tôi chỉ cảm thấy cô làm vậy quá mạo hiểm. Ưu Cố cũng không phải là người bạc tình, cô ở bên cậu ta mười năm, cậu ta sẽ không đối xử tệ với cô đâu."
"Nhưng cái tôi cần là tình yêu, không phải tiền bạc." Lan Phi quay mặt về về hướng núi rừng, ánh mắt trở nên xa xăm: "Anh về nói với anh ta, tôi không hận anh ta. Yêu nhau mười năm nhưng cuối cùng lại đi đến bước đường này, tôi cũng phải gánh phần trách nhiệm, không thể nói là ai có lỗi với ai. Sau này vợ của anh ta chắc chắn sẽ tốt hơn tôi, không cần phải buồn bã quá lâu vì tôi, anh ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó đi."
Lan Phi nói dứt lời bèn nhổm người dậy bỏ đi, không buồn liếc nhìn Hàn Khải Uy thêm chút nào nữa.
Hàn Khải Uy lặng lẽ đứng đấy, không đánh giá chuyện tình của Ưu Cố và Lan Phi.
Những chuyện Ưu Cố làm rất bình thường trong giới quyền quý, có không ít người sau khi cưới vẫn chơi bời như trước đó, chỉ cần bàn bạc ổn thỏa trước đám cưới, vợ chồng hai người cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, hoặc là chơi bời các thể loại.
Nhưng không thể không thừa nhận, cách làm này rất đáng buồn.
Đàn ông ở giai cấp bọn họ có chơi đến năm 40 tuổi, muốn kết hôn thì vẫn sẽ có cả đám em gái mười mấy hai mươi tuổi vồ vập nhào đến.
Nhưng con gái thì khác.
Cho dù tiền có quyền có nhan sắc, qua 30 tuổi, đối tượng có thể kết hôn cũng ít đi.
Hàn Khải Uy không thể phủ định sự lựa chọn của Lan Phi được.
Cô ấy tặng thanh xuân và thời gian đẹp nhất trong đời người con gái cho Ưu Cố, nhưng lúc sắp bước qua tuổi 30, vẫn không có được đám cưới trong mong muốn.
Thậm chí cô ấy và Ưu Cố chia tay bằng cách này, đến phí chia tay cũng không có.
Nói cho cùng... người thiệt thòi vẫn là cô ấy mà thôi.
"Không phải người trong giới, viên chức bình thường thôi."
Hàn Khải Uy ngạc nhiên: "Cô ấy cố ý kích thích Ưu Cố à?"
"Khi nãy em mới gọi cho Lan Phi một cuộc để hỏi thăm tình hình, cô ấy nghiêm túc đó, đã chụp hình cưới với người đàn ông đó luôn rồi." Kỳ Thiên Tích đưa điện thoại cho Hàn Khải Uy: "Người này nè, không đẹp trai cũng không có tiền, cũng không biết muốn gì ở anh ta. Lan Phi với Ưu Cố quen nhau mười năm rồi, nếu cô ấy kiên trì thêm hai năm nữa, đợi đến lúc nhà họ Ưu hối Ưu Cố cưới vợ, không phải cô ấy là người đầu tiên được lựa chọn sao? Hiện giờ gả cho người ta, chẳng phải uổng phí hết những vất vả đã chịu đựng trong nhiều năm nay à? Não cô ấy úng nước mất rồi."
Hàn Kiều Uy lật xem tấm hình trong điện thoại, tấm hình cưới này trông rất bình thường, chỉ cần tìm vài tiệm chụp hình ngoài đường, bỏ ra vài trăm là được.
Người đàn ông ấy cũng rất bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Lan Phi dịu dàng khôn xiết.
Hàn Khải Uy trả điện thoại lại cho Kỳ Thiên Tích: "Đợi khi khác anh đi tìm Lan Phi nói chuyện thử."
"Hôm nay anh rảnh thế hả? Không cần chăm sóc Tiểu Bảo sao?"
"Tiểu Bảo theo mẹ nó về nhà ngoại rồi."
Kỳ Thiên Tích và Từ Mạc Á đưa mắt nhìn nhau: "Tiểu Bảo gọi Tô Dương Dương là mẹ à?"
"Ừ, nó thích Tô Dương Dương lắm."
Ưu Cố vẫn đang say ngủ đột nhiên rống lên: "Trừ phi ông đây chết rồi, chứ bằng không em đừng hòng gả cho bất cứ thằng nào."
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Hàn Khải Uy nói: "Bây giờ anh đi tìm Lan Phi, hai cậu để ý trông chừng nó. Mạc Á, trước khi cậu bay thì báo cho anh một tiếng, chúng ta lại tụ tập thêm một bữa."
"Chắc chắn rồi, anh giải quyết chuyện của cậu Ưu trước đi."
Ngoài ngoại thành.
Hàn Khải Uy dừng xe trước một tòa chung cư nom rất đỗi bình thường.
Tòa chung cư này hơi nhuốm màu năm tháng, trước chung cư có một vườn hoa nhỏ, hoa và chim chóc trong vườn cũng là những loại dễ dàng nhìn thấy trên thị trường.
Hàn Khải Uy đứng trước cánh cửa sắt loang lổ, anh không vươn tay đẩy.
Mà lấy điện thoại ra, gọi cho Lan Phi một cuộc.
Trong chốc lát, tiếng chuông quen thuộc vang lên bên trong nhà.
Giọng nói dịu dàng, êm tai của người con gái ấy cất lên: "Alo, anh Khải Uy."
"Tôi đang đứng ngoài cửa."
Lan Phi ngập ngừng: "Kỳ Thiên Tích đã nói với tôi rất nhiều, tôi đều đã giải thích cả rồi. Khải Uy, tôi không muốn gặp mặt người có liên quan đến anh ta cho lắm, đặc biệt là bạn bè của anh ta như các anh."
"Cô cảm thấy tôi đến đây rồi, nghe cô nói một hai câu là đi liền ư?"
Lan Phi khựng lại, rồi nói tiếp: "Anh đợi một lúc."
Hàn Khải Uy quay trở về xe, nhìn người con gái chầm chậm từ nhà bước ra.
Cô ấy không quá xinh đẹp, nhưng rất có duyên, trông rất trưởng thành và yên tĩnh.
Hàn Khải Uy đã gặp Lan Phi nhiều lần, trước đây Lan Phi hay mặc những bộ đồ hàng hiệu sang trọng.
Nhưng bây giờ cô lại mặc quần áo bình dân, gương mặt cũng không tô son điểm phấn, trông có vẻ nhẹ nhàng trong trẻo, xinh đẹp lạ lùng.
Lan Phi đến bên ghế lái, đưa tay gõ kính xe.
Hàn Khải Uy hạ cửa xe xuống: "Lên xe đi."
"Tôi đưa anh đi dạo quanh đây."
Hàn Khải Uy không nói gì, anh xuống xe theo sau Lan Phi.
Lan Phi dắt Hàn Khải Uy đi vào một con đường nhỏ, rồi ngồi đại dưới mái đình ven đường.
Hàn Khải Uy chỉ đứng im nhìn lan can trong mái đình.
Lan phi bật cười: "Khải Uy, anh cũng cảm thấy quyết định của tôi quá vội vàng sao?"
"Cô kết hôn gấp gáp như vậy, xác suất hạnh phúc không cao đâu."
"Vậy anh thì sao? Chẳng phải anh cũng đột nhiên kết hôn với người phụ nữ vừa mới quen biết chưa được bao lâu đó sao?"
"Chúng ta không giống nhau."
"Đúng thật là không giống, phụ nữ lúc nào cũng thiệt thòi hơn đàn ông, nhất là đàn ông vừa có quyền vừa có thế như các anh. Ai mà thắng nổi các anh chứ?" Nụ cười của Lan Phi rất đỗi miễn cưỡng.
"Vì Ưu Cố không chịu cưới cô nên cô mới tìm người đàn ông khác đến kích thích cậu ta à?"
"Tôi không có rảnh rỗi đến vậy đâu. Đã đợi mười năm rồi thì còn sợ cái gì nữa chứ. Chỉ là tôi đột nhiên thấy chán ngán cuộc sống như vậy. Anh nói xem, Ưu Cố có yêu tôi không? Nếu anh ta yêu tôi, sao mỗi lần đều vứt tiền cho tôi, kêu tôi tự đi phá thai? Các anh có biết lúc tôi nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của bác sĩ và y tá, trong lòng đã nghĩ thế nào không? Mỗi lần đám đàn bà anh ta chơi bời ra oai với tôi, tôi cảm thấy thế nào không? Các anh là bạn của anh ta nên đều nghĩ anh ta chỉ chơi thêm được vài năm nữa thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đến lúc nhà họ Ưu ép anh ta cưới, tôi có thể gả cho anh ta ngay." Lan Phi lau nước mắt trên mặt, giọng nói run run: "Nhưng đấy cũng chỉ là một khả năng mà thôi. Mấy năm nay, nhà họ Ưu biết hết tôi đã hy sinh những gì cho anh ta, nhưng tại sao không có ai nhắc đến chuyện cưới hỏi của tôi với Ưu Cô. Tôi đã 29 tuổi rồi, năm sau sẽ 30."
Lan Phi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Vì phá thai quá nhiều lần mà sức khỏe của tôi rất kém. Có thể sau này tôi sẽ không mang thai được nữa, nhà họ Ưu cần người con dâu này không? Tôi nghĩ bọn họ nào có cần tôi. Hơn nữa, sau khi cưới Ưu Cố, không cần nghĩ cũng biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào, rồi vẫn như mười năm nay thôi. Tôi không hề hy vọng mình phải tiếp tục sống như vậy một chút này, hiện giờ tôi gặp được một người đàn ông, anh ấy nghèo hơn các anh nhiều, nhưng anh ấy sẽ chăm sóc tôi, sẽ quan tâm đến tôi, cho dù cuộc sống vật chất không đầy đủ đi chăng nữa cũng có làm sao đâu? Cũng không phải tôi với anh ấy không cố gắng, muốn sống cuộc sống bình thường thì hẳn không thành vấn đề."
"Cô cảm thấy anh ta sẽ không để ý quá khứ của cô à?"
"Tôi đã thú thật mọi chuyện với anh ấy rồi. Anh ấy nói anh ấy không để ý," Lan Phi nhìn Hàn Khải Uy: "Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Nhưng tôi không nghĩ anh ấy nói dối lừa gạt tôi đâu."
"Tôi chỉ cảm thấy cô làm vậy quá mạo hiểm. Ưu Cố cũng không phải là người bạc tình, cô ở bên cậu ta mười năm, cậu ta sẽ không đối xử tệ với cô đâu."
"Nhưng cái tôi cần là tình yêu, không phải tiền bạc." Lan Phi quay mặt về về hướng núi rừng, ánh mắt trở nên xa xăm: "Anh về nói với anh ta, tôi không hận anh ta. Yêu nhau mười năm nhưng cuối cùng lại đi đến bước đường này, tôi cũng phải gánh phần trách nhiệm, không thể nói là ai có lỗi với ai. Sau này vợ của anh ta chắc chắn sẽ tốt hơn tôi, không cần phải buồn bã quá lâu vì tôi, anh ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó đi."
Lan Phi nói dứt lời bèn nhổm người dậy bỏ đi, không buồn liếc nhìn Hàn Khải Uy thêm chút nào nữa.
Hàn Khải Uy lặng lẽ đứng đấy, không đánh giá chuyện tình của Ưu Cố và Lan Phi.
Những chuyện Ưu Cố làm rất bình thường trong giới quyền quý, có không ít người sau khi cưới vẫn chơi bời như trước đó, chỉ cần bàn bạc ổn thỏa trước đám cưới, vợ chồng hai người cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, hoặc là chơi bời các thể loại.
Nhưng không thể không thừa nhận, cách làm này rất đáng buồn.
Đàn ông ở giai cấp bọn họ có chơi đến năm 40 tuổi, muốn kết hôn thì vẫn sẽ có cả đám em gái mười mấy hai mươi tuổi vồ vập nhào đến.
Nhưng con gái thì khác.
Cho dù tiền có quyền có nhan sắc, qua 30 tuổi, đối tượng có thể kết hôn cũng ít đi.
Hàn Khải Uy không thể phủ định sự lựa chọn của Lan Phi được.
Cô ấy tặng thanh xuân và thời gian đẹp nhất trong đời người con gái cho Ưu Cố, nhưng lúc sắp bước qua tuổi 30, vẫn không có được đám cưới trong mong muốn.
Thậm chí cô ấy và Ưu Cố chia tay bằng cách này, đến phí chia tay cũng không có.
Nói cho cùng... người thiệt thòi vẫn là cô ấy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.