Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 142: Sao An Định Nhiên lại ở đây
Khuyến Danh
28/01/2024
Lục Sóc mấp máy môi, thấp giọng nói: “Có lẽ nó muốn nghỉ ngơi đấy!”
An Đào Đào rất mau đã tiếp nhận cách nói này, cô gật đầu theo bản năng.
Cô phủi nếp nhăn trên quần áo rồi đứng đậy, nói: “Nếu nó muốn nghỉ ngơi thì chúng ta về thôi.
Lục Sóc gật đầu với vẻ mặt vô cảm, nhưng sự sắc bén trong mắt đột nhiên trở nên nhu hòa, không còn tính công kích nữa. Ban nãy, anh bỗng thấy ghen tị với con chó kia, rõ ràng ngốc như thế. nhưng lại được cô liên tục vuốt đầu, thật sự. chướng mắt!
An Đào Đào cảm nhận được bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo, nhưng thoáng cái lại trở về trạng thái ban đầu, như thể băng hỏa chồng chéo, cực kỳ quái lạ.
Cô rùng mình, định bớt nói đôi chút, cầu bình an.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Vừa bước vào phòng khách, An Đào Đào đã ngửi thấy mùi thơm tươi ngon, ngào ngạt, là mẹ Trần đang hầm canh trong bếp.
Canh gà tươi ngon, mẹ Trần bảo rằng để bồi bổ sức khỏe cho họ. Dù sao, họ đã phải chịu kinh hãi khi còn ở nước S, Lục Sóc còn vì thế mà bị thương. Tuy An Đào Đào cũng bị xây xát nhưng may không nghiêm trọng lắm.
“Hôm nay mẹ Trần hầm canh gà, Cửu Gia, anh có số hưởng rồi đấy!” An Đào Đào quay đầu, liếc Lục Sóc ở đẳng sau.
Anh bắt gặp ánh mắt của cô, bèn gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
Đúng lúc này, di động của An Đào Đào vang, lên.
Cô mở ra nhìn, phát hiện một tin nhắn trên đó, là Chu Mễ gửi tới.
Cô tò mò gạt màn hình di động, liếc nhìn thì thấy nội dung của tin nhắn, bên trên nói rằng trường đại học Hathaway của họ sắp đón chào. một sinh viên chuyển trường.
Nghe nói là một người đẹp chuyển tới từ nước S.
An Đào Đào chẳng hứng thú gì với người đẹp cả, bèn tùy tiện nhắn lại một tin rồi nhét đi động vào túi.
Lục Sóc phát hiện hành động này của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm như thể rada: “Đang xem gìhế"
An Đào Đào sững sờ, mở miệng giải thích theo phản xạ có điều kiện: “Chu Mễ gửi tin tới, nói là có một học sinh chuyển đến trường bọn em, hình như là người đẹp đến từ nước S.”
Lục Sóc đưa mắt sang chỗ khác, rõ ràng anh không hứng thú với người đẹp gì đó.
An Đào Đào nhún vai, uống xong canh gà hầm của mẹ Trần thì giúp anh xem miệng vết thương.
Miệng vết thương khép lại rất nhanh, thịt non. đã mọc ra, trông hơi hồng hồng như thể nặn ra nước được ngay vậy.
“Khôi phục rất tốt, nhưng anh vẫn chưa thể vận động mạnh.” An Đào Đào bôi thuốc giúp anh, Tại giúp anh quấn băng gạc: “Còn phải kiêng đồ đầu mỡ, đã biết chưa?”
Lúc này, An Đào Đào nghiễm nhiên coi anh là người bệnh bình thường, hoàn toàn quên mất sự.
nham hiểm, tàn nhẫn của anh.
Lục Sóc chăm chú nhìn hàng mỉ cong vút của cô, mặt không cảm xúc đáp lời.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương cho anh, An Đào Đào ôm túi vải nhỏ về phòng. Mấy hôm. nay, Lục Sóc lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, nên cô ở trong biệt thự cực kỳ thoải mái.
Mong là những ngày này nhiều thêm đôi chút.
Nghỉ ngơi hai ba ngày, các vết xước trên người An Đào Đào đã biến mất, cô định tới trường đi học.
Vừa mới đến cổng trường, cô đột nhiên che ngực, không biết tại sao lòng hơi hoảng hốt như thể sắp xảy ra chuyện gì đó.
An Đào Đào hơi buồn bực, nhíu mày nhưng làm thế nào cũng không tìm ra nguyên do mình hốt hoàng.
Cô chỉ đành cắn môi, ôm tâm sự đi vào lớp.
Cô vừa mới đi vào trong thì đã bị Chu Mễ khoác vai, sau đó bên tai vang lên tiếng oán trách. của cô ấy: “Đào Đào à, mấy hôm nay cậu không, đến trường, làm tôi chán quá!”
An Đào Đào lập tức xin lỗi: “Là lỗi của tôi chẳng phải mấy hôm nay vẫn bị lệch múi giờ đấy à, bây giờ mới đỡ hơn.”
Qủa thật lệch múi giờ rất khó chịu, Chu Mễ nghe xong lập tức tha thứ cho cô:" Thôi được rồi tôi đành hào phóng tha thứ cho cậu vậy.”
“Chu Mễ đại đại đúng là người tốt!” An Đào. Đào khoa trương nói, ngay sau đó cẩm lấy cổ tay cô ấy.
Hai người nô đùa ầm ï, mãi đến lúc trở lại chỗ. ngồi mới chịu ngừng nghỉ. Chu Mễ chớp mắt lại đán sát tới: “Chẳng phải mấy hôm trước tôi có gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng có học sinh chuyển trường à?”
“Đúng rồi, người đó tới rồi hả?” An Đào Đào thuận miệng hỏi, nhưng cô cũng không tò mò lắm.
Chu Mễ gật đầu nói: “Đến rồi, hôm qua vừa tới, trông còn khá xinh đẹp, hóa ra lại cùng một lớp với bọn mình. Nhưng tôi luôn cảm thấy cô gái này quá kiêu căng, lúc nói chuyện toàn hếch mũi lên trời, cực kỳ khiến người ta khó chịu.”
“Khoa trương thế cơ á?” An Đào Đào chớp mắt, hơi bất đắc đĩ nói.
"Thật đấy, đợi cậu nhìn thấy người thật thì sẽ biết.” Chu Mễ bẹp miệng, đột nhiên hai tròng mắt sáng lên, nó: "Đến rồi, Đào Đào, cậu xem kìa, đó chính là sinh viên chuyển trường hôm nọ đấy, có phải trông cực kiêu căng không?”
An Đào Đào tò mò ngước mắt nhìn, vừa liếc thoáng qua, cô đột nhiên trợn tròn mắt, máu khắp người cũng bắt đầu ngưng kết.
Sao có thể...
Sao An Định Nhiên lại ở đây thế?
Không phải cô ta đang ở nước Sà? Sao tự dưng chuyển tới học ở Hathaway thế?
Giọng Chu Mễ vẫn văng vẳng không ngớt bên. tai: “Đào Đào, có phải cậu cũng cảm thấy cô ta cực kỳ kiêu căng, như thể cả thế giới này đều thiếu nợ cô ta không? Tuy rằng người này rất xinh đẹp, nhưng tôi thấy cô ta còn chẳng xinh bằng cậu."
Nhưng An Đào Đào lại không nghe thấy gì hết, cô như lạc vào trong một thế giới hoang vu.
Bên trong chỉ có một mình cô, vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức tay chân cô buốt giá, hô hấp cũng trở nên đồn đập.
Có lẽ ánh mắt cô quá nóng bỏng, An Định Nhiên sốt sắng quay đầu lại, vừa khéo đối mắt với cô.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí xung. quanh lại trở nên kỳ quái lần nữa.
An Định Nhiên nhìn cô chằm chằm, trong. mắt có một loại cảm xúc khiến người ta nhìn không thấu, như đang tức giận cùng với không cam lòng, như thể bị người cướp mất thứ gì yêu. thích vậy.
An Đào Đào cũng nhìn cô ta chăm chú, sự lạnh lẽo trên người tan dần, tay chân lập tức khôi phục lại trí giác. Cô nhấp môi, lòng càng thêm rối bời.
Cô sẽ không bao giờ quên được, lần đầu tiên ở nhà họ An, cô ăn mặc rách rưới, còn An Định Nhiên mặc quần áo xa xỉ, khoanh tay trước ngực đứng trước bàn ăn, nhìn cô với ánh mắt đầy khinh. miệt như thể nữ vương nhìn xuống chúng. sinh.
Cô chẳng khác đứa ăn mày lấm lem, dĩ nhiên cô tự tỉ rồi nhưng không mãnh liệt đến thế.
Ăn xong bữa đó, cô được đưa tới nhà Lục Sóc, còn An Định Nhiên lại sống vui vẻ tự đo tự tại ở nước ngoài, mãi đến hôm nay, cô mới gặp lại côta.
Thế nên, cô ta trở về làm gì?
"An Đào Đào, tan học xong, tôi chờ cô ở quán cà phê.” An Định Nhiên khoanh tay trước ngực, nhanh chóng đứng vững bên cạnh bàn của cô.
Nói xong, cô ta quay người rời đi, tỏ vẻ không muốn nhiều lời với cô.
An Định Nhiên trông rất xinh đẹp, chỉ có làn da hơi ngăm đen, chứ không trắng như An Đào Đào. Cô ta được ông trời ưu ái như vậy, chỉ cần dùng phấn phủ là không nhìn ra màu đen vốn có. Hơn nữa, tính tình ngạo mạn, luôn vênh váo hếch cằm, vì thế có vẻ không đễ ở chung.
"Ý, Đào Đào cậu quen biết với cô ta à?” Chu. Mễ chợt kinh ngạc.
Cô ấy cảm thấy người tới không có ý tốt.
An Đào Đào rất mau đã tiếp nhận cách nói này, cô gật đầu theo bản năng.
Cô phủi nếp nhăn trên quần áo rồi đứng đậy, nói: “Nếu nó muốn nghỉ ngơi thì chúng ta về thôi.
Lục Sóc gật đầu với vẻ mặt vô cảm, nhưng sự sắc bén trong mắt đột nhiên trở nên nhu hòa, không còn tính công kích nữa. Ban nãy, anh bỗng thấy ghen tị với con chó kia, rõ ràng ngốc như thế. nhưng lại được cô liên tục vuốt đầu, thật sự. chướng mắt!
An Đào Đào cảm nhận được bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo, nhưng thoáng cái lại trở về trạng thái ban đầu, như thể băng hỏa chồng chéo, cực kỳ quái lạ.
Cô rùng mình, định bớt nói đôi chút, cầu bình an.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Vừa bước vào phòng khách, An Đào Đào đã ngửi thấy mùi thơm tươi ngon, ngào ngạt, là mẹ Trần đang hầm canh trong bếp.
Canh gà tươi ngon, mẹ Trần bảo rằng để bồi bổ sức khỏe cho họ. Dù sao, họ đã phải chịu kinh hãi khi còn ở nước S, Lục Sóc còn vì thế mà bị thương. Tuy An Đào Đào cũng bị xây xát nhưng may không nghiêm trọng lắm.
“Hôm nay mẹ Trần hầm canh gà, Cửu Gia, anh có số hưởng rồi đấy!” An Đào Đào quay đầu, liếc Lục Sóc ở đẳng sau.
Anh bắt gặp ánh mắt của cô, bèn gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
Đúng lúc này, di động của An Đào Đào vang, lên.
Cô mở ra nhìn, phát hiện một tin nhắn trên đó, là Chu Mễ gửi tới.
Cô tò mò gạt màn hình di động, liếc nhìn thì thấy nội dung của tin nhắn, bên trên nói rằng trường đại học Hathaway của họ sắp đón chào. một sinh viên chuyển trường.
Nghe nói là một người đẹp chuyển tới từ nước S.
An Đào Đào chẳng hứng thú gì với người đẹp cả, bèn tùy tiện nhắn lại một tin rồi nhét đi động vào túi.
Lục Sóc phát hiện hành động này của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm như thể rada: “Đang xem gìhế"
An Đào Đào sững sờ, mở miệng giải thích theo phản xạ có điều kiện: “Chu Mễ gửi tin tới, nói là có một học sinh chuyển đến trường bọn em, hình như là người đẹp đến từ nước S.”
Lục Sóc đưa mắt sang chỗ khác, rõ ràng anh không hứng thú với người đẹp gì đó.
An Đào Đào nhún vai, uống xong canh gà hầm của mẹ Trần thì giúp anh xem miệng vết thương.
Miệng vết thương khép lại rất nhanh, thịt non. đã mọc ra, trông hơi hồng hồng như thể nặn ra nước được ngay vậy.
“Khôi phục rất tốt, nhưng anh vẫn chưa thể vận động mạnh.” An Đào Đào bôi thuốc giúp anh, Tại giúp anh quấn băng gạc: “Còn phải kiêng đồ đầu mỡ, đã biết chưa?”
Lúc này, An Đào Đào nghiễm nhiên coi anh là người bệnh bình thường, hoàn toàn quên mất sự.
nham hiểm, tàn nhẫn của anh.
Lục Sóc chăm chú nhìn hàng mỉ cong vút của cô, mặt không cảm xúc đáp lời.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương cho anh, An Đào Đào ôm túi vải nhỏ về phòng. Mấy hôm. nay, Lục Sóc lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, nên cô ở trong biệt thự cực kỳ thoải mái.
Mong là những ngày này nhiều thêm đôi chút.
Nghỉ ngơi hai ba ngày, các vết xước trên người An Đào Đào đã biến mất, cô định tới trường đi học.
Vừa mới đến cổng trường, cô đột nhiên che ngực, không biết tại sao lòng hơi hoảng hốt như thể sắp xảy ra chuyện gì đó.
An Đào Đào hơi buồn bực, nhíu mày nhưng làm thế nào cũng không tìm ra nguyên do mình hốt hoàng.
Cô chỉ đành cắn môi, ôm tâm sự đi vào lớp.
Cô vừa mới đi vào trong thì đã bị Chu Mễ khoác vai, sau đó bên tai vang lên tiếng oán trách. của cô ấy: “Đào Đào à, mấy hôm nay cậu không, đến trường, làm tôi chán quá!”
An Đào Đào lập tức xin lỗi: “Là lỗi của tôi chẳng phải mấy hôm nay vẫn bị lệch múi giờ đấy à, bây giờ mới đỡ hơn.”
Qủa thật lệch múi giờ rất khó chịu, Chu Mễ nghe xong lập tức tha thứ cho cô:" Thôi được rồi tôi đành hào phóng tha thứ cho cậu vậy.”
“Chu Mễ đại đại đúng là người tốt!” An Đào. Đào khoa trương nói, ngay sau đó cẩm lấy cổ tay cô ấy.
Hai người nô đùa ầm ï, mãi đến lúc trở lại chỗ. ngồi mới chịu ngừng nghỉ. Chu Mễ chớp mắt lại đán sát tới: “Chẳng phải mấy hôm trước tôi có gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng có học sinh chuyển trường à?”
“Đúng rồi, người đó tới rồi hả?” An Đào Đào thuận miệng hỏi, nhưng cô cũng không tò mò lắm.
Chu Mễ gật đầu nói: “Đến rồi, hôm qua vừa tới, trông còn khá xinh đẹp, hóa ra lại cùng một lớp với bọn mình. Nhưng tôi luôn cảm thấy cô gái này quá kiêu căng, lúc nói chuyện toàn hếch mũi lên trời, cực kỳ khiến người ta khó chịu.”
“Khoa trương thế cơ á?” An Đào Đào chớp mắt, hơi bất đắc đĩ nói.
"Thật đấy, đợi cậu nhìn thấy người thật thì sẽ biết.” Chu Mễ bẹp miệng, đột nhiên hai tròng mắt sáng lên, nó: "Đến rồi, Đào Đào, cậu xem kìa, đó chính là sinh viên chuyển trường hôm nọ đấy, có phải trông cực kiêu căng không?”
An Đào Đào tò mò ngước mắt nhìn, vừa liếc thoáng qua, cô đột nhiên trợn tròn mắt, máu khắp người cũng bắt đầu ngưng kết.
Sao có thể...
Sao An Định Nhiên lại ở đây thế?
Không phải cô ta đang ở nước Sà? Sao tự dưng chuyển tới học ở Hathaway thế?
Giọng Chu Mễ vẫn văng vẳng không ngớt bên. tai: “Đào Đào, có phải cậu cũng cảm thấy cô ta cực kỳ kiêu căng, như thể cả thế giới này đều thiếu nợ cô ta không? Tuy rằng người này rất xinh đẹp, nhưng tôi thấy cô ta còn chẳng xinh bằng cậu."
Nhưng An Đào Đào lại không nghe thấy gì hết, cô như lạc vào trong một thế giới hoang vu.
Bên trong chỉ có một mình cô, vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức tay chân cô buốt giá, hô hấp cũng trở nên đồn đập.
Có lẽ ánh mắt cô quá nóng bỏng, An Định Nhiên sốt sắng quay đầu lại, vừa khéo đối mắt với cô.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí xung. quanh lại trở nên kỳ quái lần nữa.
An Định Nhiên nhìn cô chằm chằm, trong. mắt có một loại cảm xúc khiến người ta nhìn không thấu, như đang tức giận cùng với không cam lòng, như thể bị người cướp mất thứ gì yêu. thích vậy.
An Đào Đào cũng nhìn cô ta chăm chú, sự lạnh lẽo trên người tan dần, tay chân lập tức khôi phục lại trí giác. Cô nhấp môi, lòng càng thêm rối bời.
Cô sẽ không bao giờ quên được, lần đầu tiên ở nhà họ An, cô ăn mặc rách rưới, còn An Định Nhiên mặc quần áo xa xỉ, khoanh tay trước ngực đứng trước bàn ăn, nhìn cô với ánh mắt đầy khinh. miệt như thể nữ vương nhìn xuống chúng. sinh.
Cô chẳng khác đứa ăn mày lấm lem, dĩ nhiên cô tự tỉ rồi nhưng không mãnh liệt đến thế.
Ăn xong bữa đó, cô được đưa tới nhà Lục Sóc, còn An Định Nhiên lại sống vui vẻ tự đo tự tại ở nước ngoài, mãi đến hôm nay, cô mới gặp lại côta.
Thế nên, cô ta trở về làm gì?
"An Đào Đào, tan học xong, tôi chờ cô ở quán cà phê.” An Định Nhiên khoanh tay trước ngực, nhanh chóng đứng vững bên cạnh bàn của cô.
Nói xong, cô ta quay người rời đi, tỏ vẻ không muốn nhiều lời với cô.
An Định Nhiên trông rất xinh đẹp, chỉ có làn da hơi ngăm đen, chứ không trắng như An Đào Đào. Cô ta được ông trời ưu ái như vậy, chỉ cần dùng phấn phủ là không nhìn ra màu đen vốn có. Hơn nữa, tính tình ngạo mạn, luôn vênh váo hếch cằm, vì thế có vẻ không đễ ở chung.
"Ý, Đào Đào cậu quen biết với cô ta à?” Chu. Mễ chợt kinh ngạc.
Cô ấy cảm thấy người tới không có ý tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.