Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 141: Về sau bất hết một mẻ
Khuyến Danh
28/01/2024
Gào xong, Lục Thâm vẫn chưa thể ổn định lại tâm trạng, đôi mắt đen láy lập tức trở nên đỏ au, còn nhìn thấy rõ tơ máu.
Lục Lôi Đình hơi ngạc nhiên nhìn Lục Thâm, hoàn toàn không biết sự thù hận của anh ta từ đâu ra: “Tiểu Thâm, sao cháu lại có suy nghĩ này? Tuy. tính Tiểu Sóc như vậy nhưng nó là người thân của chúng ta, cũng là người nắm quyền của nhà họ. Lục. Tốt nhất cháu nên thu lại tâm tư này, bị người khác nghe thấy sẽ không hay.”
“Cháu thật sự hết chịu nổi rồi, chú ba!” Lục Thâm gần như suy sụp giữ chặt góc bàn, nói: Cháu đã cố nén chuyện này trong lòng rất nhiều năm, bây giờ, cháu thật sự không nhịn nổi nữa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lục Lôi Đình cau mày, thấy hơi lạ thường.
Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ cay cú: “Cháu biết mọi người vẫn luôn giấu cháu, nhưng cháu rất rõ rốt cuộc bố mình đã chết như thế nào.”
Lục Lôi Đình sững sỡ, ánh mắt hơi lóe lên: " Tiểu Thâm, cháu đang nói gì thế hả?”
Lục Thâm nhìn chòng chọc vào mắt ông ấy rồi lên tiếng: “Bố cháu không phải chết trong vụ xả súng vô cớ kia, mà là bị Lục Sóc giết chết. Năm đó, để trở thành người nắm quyền của nhà họ Lục, Lục Sóc đã giết chết bố cháu. Nếu ông ấy vẫn còn sống thì bây giờ vị trí người cầm quyền nhà họ Lục kia là của bố cháu.”
Lục Lôi Đình bỗng trợn mắt, hô hấp cũng trở. nên đồn đập hơn.
Ông ấy che miệng Lục Thâm lại, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói: “Tiểu Thâm, việc này đừng có nói bừa, nếu bị người có ý xấu nghe thấy thì phải làm sao?”
May mà xung quanh không có ai, nếu không thật sự chơi xong rồi.
Lục Lôi Đình thở phào nhẹ nhõm, thả tay ra.
Ông ấy vừa mới buông tay, Lục Thâm lại không chịu an phận, anh ta đỏ mắt nói: “Khi chú nói chuyện với bà nội, cháu đã nghe không sót một chữ nào.”
Lục Thâm gật đầu, sự thù hận trong mắt vẫn. chưa tan: “Vì vậy mọi người đừng có lừa cháu, cháu vẫn luôn biết. Hai người không đám làm gì anh ta, thế thì cháu chỉ có thể tự ra tay. Dù gì đó. cũng là bố cháu, cũng là anh hai ruột thịt của chú ba”
Lục Lôi Đình cụp mắt, bầu không khí bỗng, chốc imắng.
Mãi một lúc lâu sau, ông ấy mới ngước mắt, nói: “Tiểu Thâm, việc này không tầm thường, sau. này cháu đừng nhắc lại mãi, mau đi xử lý chuyện tiền vốn đi, đừng để Tiểu Sóc tóm được nhược điểm. Anh hai cũng chỉ có mỗi đứa con trai là cháu thôi, cháu phải bình an, biết không?”
Lục Thâm cười mỉa mai: “Cháu sẽ xử lý chuyện tiền vốn, nhưng cháu sẽ không bao giờ tha thứ chuyện của ba cháu đâu.”
Dứt lời, Lục Thâm siết chặt nắm đấm rồi quay người rời đi.
Dù Lục Sóc có tài giỏi cỡ nào, người nhà họ. Lục đáng sợ ra sao, anh ta vẫn sẽ báo thù.
Mối thù giết bố không đội trời chung, đến chết mới thôi!
Lúc anh ta xoay người rời đi hoàn toàn không trông thấy tia sáng tăm tối và sâu thẳm toát ra trong mắt Lục Lôi Đình.
Trong chiếc Rolls-Royce, Lục Sóc ngồi ghế sau, hai chân vắt chéo, đang nghịch một khẩu súng tỉnh xảo trong tay.
“Cậu nghĩ như nào về chuyện vừa rồi?” Lục Sóc khẽ nâng súng trong tay lên, giọng nói lạnh băng,
Cảm nhận được bầu không khí nặng nề, anh Đàm bị điểm danh hơi run lên, sau đó cất lời: Cảnh tượng vừa nãy có chút hỗn loạn, ai nấy đều. có lòng riêng, nhưng khi ấy hình như vẻ mặt của Lục Thâm hơi khác lạ.”
Lục Sóc buông khẩu súng lục xuống, cảm giác áp bách ập tới:"Cậu cho rằng là Lục Thâm hả?"
Anh Đàm nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Đúng là tôi cũng điều tra được có một. khoản tiền lớn được chuyển khỏi tài khoản của Lục Thâm. Nhưng mà số tiển đó quá lớn, chỉ với bản lĩnh của cậu ta chắc chắn không thể lấy ra nổi, trừ khi có người đứng sau âm thầm giúp đỡ.”
Lục Sóc nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt đen láy như mực: “Ý cậu là ngoài Lục Thâm ra thì vẫn còn người khác?”
Anh Đàm lại sững sờ, thật sự không dám nói lung tung: “Cửu Gia, việc này quá phức tạp, tôi cũng không đám nói bừa.”
Lục Sóc tựa vào ghế xe, đôi mắt đen thẳm như mực khiến người ta khó nhìn thấu cảm xúc chứa bên trong: “Nhà họ Lục chính là nơi ăn thịt người không nhả xương, người nào người nấy đều không hể đơn giản.”
Dứt lời, Lục Sóc chống đầu ngắm nhìn phong. cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng đấy mắt lại cuồn cuộn sự khát máu mãnh liệt.
Bầu không khí trong xe lại trở nên ngột ngạt, anh Đàm đánh tay lái, bỗng chốc như chú cá thiếu nước, suýt nữa nghẹt thở: ''Thế Cửu Gia có cần để Lục Thâm...”
Lục Sóc nhếch môi, vẻ tàn nhẫn thoáng hiện trong mắt: “Cứ để đó, sau này bắt hết một mẻ."
Anh Đàm gật đầu, mãi đến khi lái xe về tới biệt thự, bấy giờ bầu không khí ngột ngạt mới tan biến.
Lục Sóc xuống xe, có lẽ anh nhớ tới điều gì đó. nên thu lại vẻ lạnh lùng, cảm giác áp bách cùng uy nghiêm cũng tan biến, lập tức khiến anh Đàm. như tìm lại được hô hấp.
Đúng lúc này, An Đào Đào đang định đi tìm Becgie chơi, cô vừa ra khỏi phòng khách thì đã thấy Lục Sóc đứng trong sân.
Cô ngây ngẩn giây lát, sau đó mỉm cười ngọt ngào: “Cửu Gia, anh về rồi à
Hương thơm thanh mát của thiếu nữ lan tỏa. khắp không khí, Lục Sóc cụp mặt, nhanh chóng, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp rạng ngời, lấp lánh như những vì sao trên trời của cô.
Lục Sóc thu lại hơi thở trên người lần nữa, đường như địu đàng hơn không ít, anh khẽ đáp.
Anh Đàm đứng bên cạnh ngạc nhiên tới độ xém rớt hàm.
Người đàn ông dịu dàng ngay trước mặt là Cửu Gia nhà họ á?
Rõ ràng vừa nãy anh vẫn lộ ra vẻ lạnh băng, cũng không cần trở mặt nhanh như thế chứ?
Anh Đàm không muốn làm bóng đèn, biết điều xoay người rời đi
“Cửu Gia, em muốn đi tìm Becgie chơi, anh có muốn đi cùng không?” An Đào Đào nhéo đầu ngón tay, gương mặt nhỏ hơi ửng hồng, ngập ngừng không biết có nên mời Lục Sóc hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn mở lời.
Bây giờ, cô chỉ mong anh đừng đồng ý.
“Đi thôi.” Lục Sóc đi đến bên cạnh cô, mùi hương bạc hà dễ ngửi truyền tới.
An Đào Đào sầu não bĩu môi, cô không ngờ anh sẽ đồng ý, giờ cô hối hận còn kịp không?
Rõ ràng là không thể rồi, Lục Sóc đã đi tới sân. sau. Becgie đang ngủ trưa, thoáng chốc ngửi thấy mùi của hai ông bà chủ, nó mở to mắt rồi đột nhiên hơn hở chạy tới, vẫy đu
Becgie cực kỳ nhiệt tình, khiến trái tìm An. Đào Đào bỗng mềm nhữn. Cô ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó mấy cái: “Nhóc Becgie, sao hôm nay mày nhiệt tình thế?”
Cô vốn muốn hỏi chuyện nhà tổ với Lục Sóc đôi khi làm một người vô tri có thể sẽ sống càng. vui vẻ hơn.
An Đào Đào nhún vai, tiếp tục vuốt ve đầu chú chó.
Lục Sóc đứng bên cạnh yên tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như biển cả: “Thích lắm hả?”
Nghe thấy giọng anh, An Đào Đào cố nghển cổ nhìn anh rồi nói: “Thích! Mềm mại lại rất nhiệt tình, vốn chẳng ai có thể chống cự được.”
Lục Sóc cười khẩy, anh không hề thấy đáng, yêu, chỉ thấy con chó này ngày càng ngu ngốc, thế mà cũng biết làm nũng.
Có lẽ cảm nhận được ý lạnh trên người anh, Becgie cực kỳ nhạy cảm cụp tai xuống, rụt cổ lại: " Ưm..”
Nó để lại cho cô một bóng lưng nhỏ bé đáng thương, chậm chạp đi vào ổ chó, sau đó nằm cuộn bên trong không ra, có thể nói ham muốn sống sót của nó rất mạnh.
“Nó làm sao thế?” An Đào Đào thấy lạ nhìn về phía Becgie.
Lục Lôi Đình hơi ngạc nhiên nhìn Lục Thâm, hoàn toàn không biết sự thù hận của anh ta từ đâu ra: “Tiểu Thâm, sao cháu lại có suy nghĩ này? Tuy. tính Tiểu Sóc như vậy nhưng nó là người thân của chúng ta, cũng là người nắm quyền của nhà họ. Lục. Tốt nhất cháu nên thu lại tâm tư này, bị người khác nghe thấy sẽ không hay.”
“Cháu thật sự hết chịu nổi rồi, chú ba!” Lục Thâm gần như suy sụp giữ chặt góc bàn, nói: Cháu đã cố nén chuyện này trong lòng rất nhiều năm, bây giờ, cháu thật sự không nhịn nổi nữa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lục Lôi Đình cau mày, thấy hơi lạ thường.
Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ cay cú: “Cháu biết mọi người vẫn luôn giấu cháu, nhưng cháu rất rõ rốt cuộc bố mình đã chết như thế nào.”
Lục Lôi Đình sững sỡ, ánh mắt hơi lóe lên: " Tiểu Thâm, cháu đang nói gì thế hả?”
Lục Thâm nhìn chòng chọc vào mắt ông ấy rồi lên tiếng: “Bố cháu không phải chết trong vụ xả súng vô cớ kia, mà là bị Lục Sóc giết chết. Năm đó, để trở thành người nắm quyền của nhà họ Lục, Lục Sóc đã giết chết bố cháu. Nếu ông ấy vẫn còn sống thì bây giờ vị trí người cầm quyền nhà họ Lục kia là của bố cháu.”
Lục Lôi Đình bỗng trợn mắt, hô hấp cũng trở. nên đồn đập hơn.
Ông ấy che miệng Lục Thâm lại, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói: “Tiểu Thâm, việc này đừng có nói bừa, nếu bị người có ý xấu nghe thấy thì phải làm sao?”
May mà xung quanh không có ai, nếu không thật sự chơi xong rồi.
Lục Lôi Đình thở phào nhẹ nhõm, thả tay ra.
Ông ấy vừa mới buông tay, Lục Thâm lại không chịu an phận, anh ta đỏ mắt nói: “Khi chú nói chuyện với bà nội, cháu đã nghe không sót một chữ nào.”
Lục Thâm gật đầu, sự thù hận trong mắt vẫn. chưa tan: “Vì vậy mọi người đừng có lừa cháu, cháu vẫn luôn biết. Hai người không đám làm gì anh ta, thế thì cháu chỉ có thể tự ra tay. Dù gì đó. cũng là bố cháu, cũng là anh hai ruột thịt của chú ba”
Lục Lôi Đình cụp mắt, bầu không khí bỗng, chốc imắng.
Mãi một lúc lâu sau, ông ấy mới ngước mắt, nói: “Tiểu Thâm, việc này không tầm thường, sau. này cháu đừng nhắc lại mãi, mau đi xử lý chuyện tiền vốn đi, đừng để Tiểu Sóc tóm được nhược điểm. Anh hai cũng chỉ có mỗi đứa con trai là cháu thôi, cháu phải bình an, biết không?”
Lục Thâm cười mỉa mai: “Cháu sẽ xử lý chuyện tiền vốn, nhưng cháu sẽ không bao giờ tha thứ chuyện của ba cháu đâu.”
Dứt lời, Lục Thâm siết chặt nắm đấm rồi quay người rời đi.
Dù Lục Sóc có tài giỏi cỡ nào, người nhà họ. Lục đáng sợ ra sao, anh ta vẫn sẽ báo thù.
Mối thù giết bố không đội trời chung, đến chết mới thôi!
Lúc anh ta xoay người rời đi hoàn toàn không trông thấy tia sáng tăm tối và sâu thẳm toát ra trong mắt Lục Lôi Đình.
Trong chiếc Rolls-Royce, Lục Sóc ngồi ghế sau, hai chân vắt chéo, đang nghịch một khẩu súng tỉnh xảo trong tay.
“Cậu nghĩ như nào về chuyện vừa rồi?” Lục Sóc khẽ nâng súng trong tay lên, giọng nói lạnh băng,
Cảm nhận được bầu không khí nặng nề, anh Đàm bị điểm danh hơi run lên, sau đó cất lời: Cảnh tượng vừa nãy có chút hỗn loạn, ai nấy đều. có lòng riêng, nhưng khi ấy hình như vẻ mặt của Lục Thâm hơi khác lạ.”
Lục Sóc buông khẩu súng lục xuống, cảm giác áp bách ập tới:"Cậu cho rằng là Lục Thâm hả?"
Anh Đàm nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Đúng là tôi cũng điều tra được có một. khoản tiền lớn được chuyển khỏi tài khoản của Lục Thâm. Nhưng mà số tiển đó quá lớn, chỉ với bản lĩnh của cậu ta chắc chắn không thể lấy ra nổi, trừ khi có người đứng sau âm thầm giúp đỡ.”
Lục Sóc nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt đen láy như mực: “Ý cậu là ngoài Lục Thâm ra thì vẫn còn người khác?”
Anh Đàm lại sững sờ, thật sự không dám nói lung tung: “Cửu Gia, việc này quá phức tạp, tôi cũng không đám nói bừa.”
Lục Sóc tựa vào ghế xe, đôi mắt đen thẳm như mực khiến người ta khó nhìn thấu cảm xúc chứa bên trong: “Nhà họ Lục chính là nơi ăn thịt người không nhả xương, người nào người nấy đều không hể đơn giản.”
Dứt lời, Lục Sóc chống đầu ngắm nhìn phong. cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng đấy mắt lại cuồn cuộn sự khát máu mãnh liệt.
Bầu không khí trong xe lại trở nên ngột ngạt, anh Đàm đánh tay lái, bỗng chốc như chú cá thiếu nước, suýt nữa nghẹt thở: ''Thế Cửu Gia có cần để Lục Thâm...”
Lục Sóc nhếch môi, vẻ tàn nhẫn thoáng hiện trong mắt: “Cứ để đó, sau này bắt hết một mẻ."
Anh Đàm gật đầu, mãi đến khi lái xe về tới biệt thự, bấy giờ bầu không khí ngột ngạt mới tan biến.
Lục Sóc xuống xe, có lẽ anh nhớ tới điều gì đó. nên thu lại vẻ lạnh lùng, cảm giác áp bách cùng uy nghiêm cũng tan biến, lập tức khiến anh Đàm. như tìm lại được hô hấp.
Đúng lúc này, An Đào Đào đang định đi tìm Becgie chơi, cô vừa ra khỏi phòng khách thì đã thấy Lục Sóc đứng trong sân.
Cô ngây ngẩn giây lát, sau đó mỉm cười ngọt ngào: “Cửu Gia, anh về rồi à
Hương thơm thanh mát của thiếu nữ lan tỏa. khắp không khí, Lục Sóc cụp mặt, nhanh chóng, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp rạng ngời, lấp lánh như những vì sao trên trời của cô.
Lục Sóc thu lại hơi thở trên người lần nữa, đường như địu đàng hơn không ít, anh khẽ đáp.
Anh Đàm đứng bên cạnh ngạc nhiên tới độ xém rớt hàm.
Người đàn ông dịu dàng ngay trước mặt là Cửu Gia nhà họ á?
Rõ ràng vừa nãy anh vẫn lộ ra vẻ lạnh băng, cũng không cần trở mặt nhanh như thế chứ?
Anh Đàm không muốn làm bóng đèn, biết điều xoay người rời đi
“Cửu Gia, em muốn đi tìm Becgie chơi, anh có muốn đi cùng không?” An Đào Đào nhéo đầu ngón tay, gương mặt nhỏ hơi ửng hồng, ngập ngừng không biết có nên mời Lục Sóc hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn mở lời.
Bây giờ, cô chỉ mong anh đừng đồng ý.
“Đi thôi.” Lục Sóc đi đến bên cạnh cô, mùi hương bạc hà dễ ngửi truyền tới.
An Đào Đào sầu não bĩu môi, cô không ngờ anh sẽ đồng ý, giờ cô hối hận còn kịp không?
Rõ ràng là không thể rồi, Lục Sóc đã đi tới sân. sau. Becgie đang ngủ trưa, thoáng chốc ngửi thấy mùi của hai ông bà chủ, nó mở to mắt rồi đột nhiên hơn hở chạy tới, vẫy đu
Becgie cực kỳ nhiệt tình, khiến trái tìm An. Đào Đào bỗng mềm nhữn. Cô ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó mấy cái: “Nhóc Becgie, sao hôm nay mày nhiệt tình thế?”
Cô vốn muốn hỏi chuyện nhà tổ với Lục Sóc đôi khi làm một người vô tri có thể sẽ sống càng. vui vẻ hơn.
An Đào Đào nhún vai, tiếp tục vuốt ve đầu chú chó.
Lục Sóc đứng bên cạnh yên tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như biển cả: “Thích lắm hả?”
Nghe thấy giọng anh, An Đào Đào cố nghển cổ nhìn anh rồi nói: “Thích! Mềm mại lại rất nhiệt tình, vốn chẳng ai có thể chống cự được.”
Lục Sóc cười khẩy, anh không hề thấy đáng, yêu, chỉ thấy con chó này ngày càng ngu ngốc, thế mà cũng biết làm nũng.
Có lẽ cảm nhận được ý lạnh trên người anh, Becgie cực kỳ nhạy cảm cụp tai xuống, rụt cổ lại: " Ưm..”
Nó để lại cho cô một bóng lưng nhỏ bé đáng thương, chậm chạp đi vào ổ chó, sau đó nằm cuộn bên trong không ra, có thể nói ham muốn sống sót của nó rất mạnh.
“Nó làm sao thế?” An Đào Đào thấy lạ nhìn về phía Becgie.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.