Chương 56: Anh ấy ở đâu? Nhuận Thanh!
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Nhuận Thanh xoay người lại nhìn nữ y tá bằng ánh mắt kì lạ, nói:
- Không phải chúng tôi đã đến rồi sao?
Vị bác sĩ nhìn hai người, dường như nghi hoặc gì đó, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy ra... hai người là người nhà của cậu Chu à?
- Đúng vậy!
- Vậy thì hai người phải đi theo cô ấy, đây là một bệnh nhân khác. Cậu Chu đã được chuyển sang phòng khác rồi!
Như bắt được hi vọng, Nhuận Thanh quay sang lay vội Trình Yên Yên nét mặt có phần phấn khích:
- Yên Yên! Đây không phải Chu Gia Vĩ!
Trình Yên Yên giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Nhuận Thanh như để chắc chắn lại một lần nữa những gì mình vừa nghe được rồi vội chống tay ngồi dậy. Trên đôi mắt ấy như vừa tìm được lại mặt trời sau một kỳ mưa dầm, như tìm thấy được một tia sáng le lói trong hang động tối tăm. Cô đưa tay mình cầm lấy vai Nhuận Thanh, khẽ lay:
- Anh ấy ở đâu? Nhuận Thanh!
Nữ y tá bên kia từ từ nước đến nhìn cô, nói khẽ:
- Cô đi theo tôi này!
Không một chút ngần ngại, Trình Yên Yên bước vội theo người y tá. Mỗi bước chân của cô hiện tại là một hi vọng lớn lao. Trong đôi mắt hoen đỏ ấy vẫn chỉ trông ngóng được nhìn thấy dáng hình quen thuộc ngày nào.
Nhuận Thanh đứng im lặng một lát rồi chậm bước theo Trình Yên Yên. Cậu không hiểu tại sao khi nghe tin kẻ nằm đó không phải Chu Gia Vĩ cậu lại thấy vui, thấy hạnh phúc, rõ ràng nếu người nằm bất động không một hơi thở kia là Chu Gia Vĩ thì Trình Yên Yên sẽ chỉ còn có cậu mà thôi. Đến lúc đó sẽ không còn tên thiếu gia họ Chu để Trình Yên Yên suốt đời mong nhớ và cũng rất có thể cậu sẽ được chen chân vào trái tim cô. Tại sao cậu lại không thấy buồn khi biết tin đó? Trái tim ấy hóa ra lại lớn lao đến thế, cho đến cuối cùng cậu vẫn chỉ muốn Trình Yên Yên được hạnh phúc bên người mình yêu nhất cho dù cậu sẽ phải chịu nhiều đớn đau thầm lặng. Đến chính cậu cũng không hiểu tại sao mình không ích kỉ hơn chút nữa, chỉ cần cậu cố gắng tranh giành thì Chu Gia Vĩ hắn sẽ không dễ dầu gì có được Trình Yên Yên. Cho đến cuối cùng cuộc tình ba người ấy vẫn chỉ có một kẻ thầm lặng cho đi, thầm lặng chịu đau đớn.
Nữ y tá dừng lại trước cửa một phòng bệnh, chỉ vào trong, nói:
- Bệnh nhân họ Chu ở đây! Lúc tôi liên lạc được cho hai người thì cậu ấy vẫn đang nguy kịch trong phòng cấp cứu, nhưng sau đó cậu ấy đã qua được cơn nguy kịch. Hiện tại ở phần chân cậu ấy bị thương khá nặng, có thể sẽ không dẫn đến tàn phế nhưng vẫn không nên chủ quan! Được rồi hai người vào thăm cậu ấy đi!
Nhuận Thanh nhìn nữ y tá khẽ gật đầu rồi đưa tay mở cửa phòng bệnh, nói khẽ:
- Cậu vào đi, tôi ở bên ngoài!
Trình Yên Yên bước chậm từng bước vào trong như muốn từ từ vững tâm trí mình lại.
Chu Gia Vĩ hắn nằm bất tỉnh trên giường, trên mặt vẫn đang gắp ống tiếp oxi, trên cánh tay là những ống dây truyền máu và chi chít những vết thương.
Trình Yên Yên bước chậm lại gần giường bệnh nước mắt trong đôi mắt ấy ứa ra không ngớt. Cô từ từ ngồi xuống giường, đưa đôi tay run run sờ nhẹ lên mặt hắn, cố lau đi những vết thương chi chít trên cơ thể ấy. Rồi chợt cô nức nở lên ôm chầm lấy hắn, áp chặt mặt mình vào ngực hắn mà nghe trái tim hắn đang đập từng nhịp. Nhịp tim ấy như chính cuộc sống của cô vậy, nếu một ngày nó ngừng đập thì cô cũng như đã chết rồi. Trình Yên Yên càng lúc càng xiết chặt Chu Gia Vĩ hơn, cố ôm chặt hắn vào người như để thỏa cái cảm xúc của mình.
Nhuận Thanh ngồi bên ngoài vẻ mặt trầm ngâm. Cậu khẽ đứng dậy mở nhẹ cánh cửa để nhìn xem Trình Yên Yên đang làm gì, cậu sợ cô sẽ vì quá đau lòng hay xúc động mà ngất đi. Nhuận Thanh khẽ bước vào trong, đưa tay hơi kéo nhẹ Trình Yên Yên ngồi dậy, nói:
- Yên Yên, cậu ta còn đang bị thương, đừng xiết chặt quá!
Trình Yên Yên như nhận ra gì đó hơi nới lỏng tay nhưng vẫn ôm chặt Chu Gia Vĩ, mặt vẫn áp vào ngực hắn.
- Đứng dậy đi Yên Yên. – Nhuận Thanh nói khẽ.
Trình Yên Yên vẫn không động cựa, hơi nhắm mắt, bảo khẽ:
- Không, tôi không muốn đi đâu cả! Tôi ở đây với anh ấy!
Trình Yên Yên nói rồi áp mặt mình sát hơn vào bờ ngực ấy.
Nhuận Thanh đứng im lặng. Cậu biết mình không thể ngăn cản được cô. Trái tim cậu vẫn đang nhói lên từng nhịp khi thấy Trình Yên Yên ôm chặt Chu Gia Vĩ. Cậu chấp nhận thầm lặng như vậy, nhưng vẫn không thể chịu được khi nhìn thấy Trình Yên Yên ôm một người khác, vì một người khác mà khóc hay đau đớn.
Dù sao đi chăng nữa, cậu cũng không thể ngăn cản hay oán thán, tình yêu thầm lặng rồi sẽ mãi thầm lặng, cháy lên và chết đi cũng đều trong thầm lặng. Ai chẳng biết tình yêu ấy rồi sẽ không có kết quả, nhưng có mấy ai biết rằng dù có kết quả hay không thì sâu trong tâm trí cậu vẫn chỉ muốn Trình Yên Yên được hạnh phúc mà thôi.
Nhuận Thanh hơi nhắm nhẹ mắt mình, đôi mắt ấy hoen đỏ, không một ai hay biết. Cậu khẽ bước ra ngoài, đóng nhẹ cánh cửa lại mắt nhìn xa xăm nghe trái tim mình đau đớn.
Một người vì một người mà khóc, một người vì một người mà chấp nhận cho đi.
Trình Yên Yên vẫn áp chặt mặt mình vào ngực Chu Gia Vĩ mà khóc. Cô nhắm nhẹ mắt mình lại cảm nhận nhịp tim ấy rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
- Không phải chúng tôi đã đến rồi sao?
Vị bác sĩ nhìn hai người, dường như nghi hoặc gì đó, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy ra... hai người là người nhà của cậu Chu à?
- Đúng vậy!
- Vậy thì hai người phải đi theo cô ấy, đây là một bệnh nhân khác. Cậu Chu đã được chuyển sang phòng khác rồi!
Như bắt được hi vọng, Nhuận Thanh quay sang lay vội Trình Yên Yên nét mặt có phần phấn khích:
- Yên Yên! Đây không phải Chu Gia Vĩ!
Trình Yên Yên giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Nhuận Thanh như để chắc chắn lại một lần nữa những gì mình vừa nghe được rồi vội chống tay ngồi dậy. Trên đôi mắt ấy như vừa tìm được lại mặt trời sau một kỳ mưa dầm, như tìm thấy được một tia sáng le lói trong hang động tối tăm. Cô đưa tay mình cầm lấy vai Nhuận Thanh, khẽ lay:
- Anh ấy ở đâu? Nhuận Thanh!
Nữ y tá bên kia từ từ nước đến nhìn cô, nói khẽ:
- Cô đi theo tôi này!
Không một chút ngần ngại, Trình Yên Yên bước vội theo người y tá. Mỗi bước chân của cô hiện tại là một hi vọng lớn lao. Trong đôi mắt hoen đỏ ấy vẫn chỉ trông ngóng được nhìn thấy dáng hình quen thuộc ngày nào.
Nhuận Thanh đứng im lặng một lát rồi chậm bước theo Trình Yên Yên. Cậu không hiểu tại sao khi nghe tin kẻ nằm đó không phải Chu Gia Vĩ cậu lại thấy vui, thấy hạnh phúc, rõ ràng nếu người nằm bất động không một hơi thở kia là Chu Gia Vĩ thì Trình Yên Yên sẽ chỉ còn có cậu mà thôi. Đến lúc đó sẽ không còn tên thiếu gia họ Chu để Trình Yên Yên suốt đời mong nhớ và cũng rất có thể cậu sẽ được chen chân vào trái tim cô. Tại sao cậu lại không thấy buồn khi biết tin đó? Trái tim ấy hóa ra lại lớn lao đến thế, cho đến cuối cùng cậu vẫn chỉ muốn Trình Yên Yên được hạnh phúc bên người mình yêu nhất cho dù cậu sẽ phải chịu nhiều đớn đau thầm lặng. Đến chính cậu cũng không hiểu tại sao mình không ích kỉ hơn chút nữa, chỉ cần cậu cố gắng tranh giành thì Chu Gia Vĩ hắn sẽ không dễ dầu gì có được Trình Yên Yên. Cho đến cuối cùng cuộc tình ba người ấy vẫn chỉ có một kẻ thầm lặng cho đi, thầm lặng chịu đau đớn.
Nữ y tá dừng lại trước cửa một phòng bệnh, chỉ vào trong, nói:
- Bệnh nhân họ Chu ở đây! Lúc tôi liên lạc được cho hai người thì cậu ấy vẫn đang nguy kịch trong phòng cấp cứu, nhưng sau đó cậu ấy đã qua được cơn nguy kịch. Hiện tại ở phần chân cậu ấy bị thương khá nặng, có thể sẽ không dẫn đến tàn phế nhưng vẫn không nên chủ quan! Được rồi hai người vào thăm cậu ấy đi!
Nhuận Thanh nhìn nữ y tá khẽ gật đầu rồi đưa tay mở cửa phòng bệnh, nói khẽ:
- Cậu vào đi, tôi ở bên ngoài!
Trình Yên Yên bước chậm từng bước vào trong như muốn từ từ vững tâm trí mình lại.
Chu Gia Vĩ hắn nằm bất tỉnh trên giường, trên mặt vẫn đang gắp ống tiếp oxi, trên cánh tay là những ống dây truyền máu và chi chít những vết thương.
Trình Yên Yên bước chậm lại gần giường bệnh nước mắt trong đôi mắt ấy ứa ra không ngớt. Cô từ từ ngồi xuống giường, đưa đôi tay run run sờ nhẹ lên mặt hắn, cố lau đi những vết thương chi chít trên cơ thể ấy. Rồi chợt cô nức nở lên ôm chầm lấy hắn, áp chặt mặt mình vào ngực hắn mà nghe trái tim hắn đang đập từng nhịp. Nhịp tim ấy như chính cuộc sống của cô vậy, nếu một ngày nó ngừng đập thì cô cũng như đã chết rồi. Trình Yên Yên càng lúc càng xiết chặt Chu Gia Vĩ hơn, cố ôm chặt hắn vào người như để thỏa cái cảm xúc của mình.
Nhuận Thanh ngồi bên ngoài vẻ mặt trầm ngâm. Cậu khẽ đứng dậy mở nhẹ cánh cửa để nhìn xem Trình Yên Yên đang làm gì, cậu sợ cô sẽ vì quá đau lòng hay xúc động mà ngất đi. Nhuận Thanh khẽ bước vào trong, đưa tay hơi kéo nhẹ Trình Yên Yên ngồi dậy, nói:
- Yên Yên, cậu ta còn đang bị thương, đừng xiết chặt quá!
Trình Yên Yên như nhận ra gì đó hơi nới lỏng tay nhưng vẫn ôm chặt Chu Gia Vĩ, mặt vẫn áp vào ngực hắn.
- Đứng dậy đi Yên Yên. – Nhuận Thanh nói khẽ.
Trình Yên Yên vẫn không động cựa, hơi nhắm mắt, bảo khẽ:
- Không, tôi không muốn đi đâu cả! Tôi ở đây với anh ấy!
Trình Yên Yên nói rồi áp mặt mình sát hơn vào bờ ngực ấy.
Nhuận Thanh đứng im lặng. Cậu biết mình không thể ngăn cản được cô. Trái tim cậu vẫn đang nhói lên từng nhịp khi thấy Trình Yên Yên ôm chặt Chu Gia Vĩ. Cậu chấp nhận thầm lặng như vậy, nhưng vẫn không thể chịu được khi nhìn thấy Trình Yên Yên ôm một người khác, vì một người khác mà khóc hay đau đớn.
Dù sao đi chăng nữa, cậu cũng không thể ngăn cản hay oán thán, tình yêu thầm lặng rồi sẽ mãi thầm lặng, cháy lên và chết đi cũng đều trong thầm lặng. Ai chẳng biết tình yêu ấy rồi sẽ không có kết quả, nhưng có mấy ai biết rằng dù có kết quả hay không thì sâu trong tâm trí cậu vẫn chỉ muốn Trình Yên Yên được hạnh phúc mà thôi.
Nhuận Thanh hơi nhắm nhẹ mắt mình, đôi mắt ấy hoen đỏ, không một ai hay biết. Cậu khẽ bước ra ngoài, đóng nhẹ cánh cửa lại mắt nhìn xa xăm nghe trái tim mình đau đớn.
Một người vì một người mà khóc, một người vì một người mà chấp nhận cho đi.
Trình Yên Yên vẫn áp chặt mặt mình vào ngực Chu Gia Vĩ mà khóc. Cô nhắm nhẹ mắt mình lại cảm nhận nhịp tim ấy rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.