Chương 55: Chu Gia Vĩ, anh dậy đi mà!
Lê Phương Trúc
11/09/2023
Trình Yên Yên như chết lặng, ánh mắt cứng đờ đi, cảm xúc trong cô đông cứng lại và cả người run rẩy như gặp gió. Nước mắt cô rơi trên khuôn mặt băng giá. Cô hơi khẽ bước lùi về sau, lắc liên tục gương mặt đau đớn. Cô không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy, Tình Yên Yên đưa hai tay lên thái dương mình bóp mạnh như có mang tất cả tả về thực tại. Cô giá tất cả những gì mình vừa nghe thấy là một giấc mơ, một giấc mơ không hơn không kém và Chu Gia Vĩ vẫn đang còn ở nhà chờ cô trở về.
Nhuận Thanh đưa tay đỡ lấy cô, ánh mắt hơi đỏ. Cậu biết Trình Yên Yên sẽ không thể chịu được cú sốc này, cô sẽ phải chịu dày vò trong một thời gian rất dài, thế nhưng tất cả những gì mà cậu có thể làm chỉ là im lặng đứng bên cạnh cô, vỗ về cô một cách thầm lặng.
Trình Yên Yên chợt khóc lên nức nở chạy vào trong căn phòng cấp cứu. Nhuận Thanh chỉ còn biết chạy theo cô.
Bên trong, trên chiếc giường bệnh dáng một người đã được trùm kín từ đầu đến chân nằm bất động. Có lẽ người bác sĩ kia để cho người nhà vào thăm nên vẫn chưa đưa vào nhà xác.
Trình Yên Yên quỳ xuống bên cạnh dáng người ấy, nước mắt chảy ra không ngừng, cô đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay đã cứng đờ và đầy vết thương, cổ họng cô nghẹn cứng lại như chằng thể thốt thành lời. Chợt cô quay sang Nhuận Thanh, nói khẽ:
- Cậu ra ngoài một chút được không. Tôi muốn một mình ở bên anh ấy!
Nhuận Thanh đưa ánh mắt ngần ngại nhìn cô, khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại. Cậu vẫn không yên tâm để Trình Yên Yên một mình trong đấy. Cậu biết cô gọi cậu ra ngoài chỉ để được khóc cho thỏa cảm xúc mà thôi.
Cho đến khi cánh cửa đã khép lại, Trình Yên Yên mới nức nở lên đau đớn. Tay cô xiết chặt bàn tay đẫm máu kia áp lên mặt mình, để cho máu từ bàn tay ấy hòa cùng dòng với nước mắt cô và chảy xuống. Cô khẽ nói giọng như trách móc mà đau đớn:
- Chẳng phải anh bảo cần em nhớ ra anh sao? Em nhớ ra rồi này, sao anh lại nằm im thế chứ?
Trình Yên Yên nói rồi khóc lớn hơn, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình. Tay càng lúc càng xiết chặt bàn tay kia, lay gọi:
- Chu Gia Vĩ, anh dậy đi mà! Đừng im lặng như vậy có được không! – Tiếng nức nở của cô vang cả căng phòng yên tĩnh.
Vẫn chỉ có gió nhẹ khẽ thổi hiu hắt bên ngoài, chẳng có một âm thanh nào đáp trả lại tiếng gọi tha thiết ấy.
Trình Yên Yên nhổm người đứng dậy, khẽ ngồi lên giường, đặt nhẹ bàn tay ấy xuống rồi khẽ đưa tay vén chiếc khăn đắp trên người cái xác ra một chút. Những vết thương chi chít trên cơ thể ấy làm cô nức nở đến thương tâm.
Bên ngoài Nhuận Thanh nghe tiếng cô khóc càng lúc càng lớn đã chẳng thể ngồi im, vội đứng dậy bước đến mở cánh cửa, gọi khẽ:
- Yên Yên, ra ngoài được rồi!
- Không! Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy!
Trình Yên Yên nói rồi đưa tay cầm nhẹ bàn tay kia lên, xoa xoa trên bàn tay mình như cố lau đi những vết thương chi chít đó.
Trái tim cô bây giờ mà nói chẳng cảm nhận được gì ngoài những đau đớn và kỉ niệm đang dày vò. Cô cảm thấy như cả thế giới của mình vừa sụp đổ, như rằng cuộc sống của cô từ nay sẽ chẳng còn lại gì nữa. Hắn đối với cô hơn cả sinh mạng và hơn tất cả. Nếu như bây giờ có một liều thuốc thần kỳ đổi mạng cô lấy mạng hắn cô vẫn cam lòng.
Nhuận Thanh khẽ đưa tay đỡ cô đứng dậy, nói nhẹ:
- Cậu đừng đau lòng nữa, đi thôi!
Trình Yên Yên vẫn gượng chân đứng lại, ánh mắt đỏ hoen đau đớn nhìn dáng người đang nằm bất động, nói giọng nghẹn ngào:
- Không, tôi không đi đâu cả! Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy thôi!
Trình Yên Yên nói rồi hơi đẩy nhẹ Nhuận Thanh ra ngồi xuống bên giường. Nhuận Thanh không còn cách nào khác chỉ đành lớn tiếng:
- Cậu nghĩ cậu khóc thì có được gì không? Cậu ta từng hành hạ cậu như thế nào cậu không nhớ sao? Quên cậu ta đi, Trình Yên Yên!
Đôi mắt Trình Yên Yên ướt dần, từ đôi mắt ấy nước mắt rơi ra lã chã. Cô đưa tay mình chạm nhẹ bàn tay cứng đờ kia, khẽ nói:
- Cậu không hiểu đâu! Tôi không cần anh ấy phải đối tốt với tôi, chỉ cần anh ấy sống tốt là được... Tôi không cần phải là người duy nhất bên cạnh anh ấy, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày là đủ. Và nếu bây giờ anh ấy có thể tỉnh lại, thì cái giá là gì tôi cũng chấp nhận.
Nhuận Thanh đưa ánh mắt đau đớn nhìn Trình Yên Yên. Cô nói rằng cậu không hiểu? Làm sao cô có thể biết rằng cậu yêu cô cũng da diết như cô yêu Chu Gia Vĩ, chỉ là tình yêu ấy thầm lặng quá mà thôi. Cậu cũng chỉ mong mỏi được nhìn thấy cô cười hạnh phúc mỗi ngày cho dù ánh mắt cô vẫn chỉ luôn hướng về Chu Gia Vĩ. Có lẽ tình yêu ấy, vẫn sẽ mãi mãi lặng thầm.
Bên ngoài có tiếng bước chân bước nhẹ vào cùng tiếng cửa mở ra. Một người bác sĩ bước tới giọng ồn ồn nói:
- Phiền hai người ra ngoài để chúng tôi di chuyển cậu ấy đến nhà xác.
Nhuận Thanh hơi khẽ kéo Trình Yên Yên đứng dậy. Trình Yên Yên vẫn cứ nắm lấy bàn tay ấy mà nức nở.
Chợt bên ngoài có tiếng một nữ y tá nói khẽ với người bảo vệ:
- Bác sĩ, dựa theo giấy tờ tùy thân trong ví bệnh nhân thì đã xác định được bệnh nhân là thiếu gia tập đoàn họ Chu, Chu Gia Vĩ. Tôi đã liên hệ cho người nhà bệnh nhân rồi nhưng không hiểu tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy ai đến!
Nhuận Thanh đưa tay đỡ lấy cô, ánh mắt hơi đỏ. Cậu biết Trình Yên Yên sẽ không thể chịu được cú sốc này, cô sẽ phải chịu dày vò trong một thời gian rất dài, thế nhưng tất cả những gì mà cậu có thể làm chỉ là im lặng đứng bên cạnh cô, vỗ về cô một cách thầm lặng.
Trình Yên Yên chợt khóc lên nức nở chạy vào trong căn phòng cấp cứu. Nhuận Thanh chỉ còn biết chạy theo cô.
Bên trong, trên chiếc giường bệnh dáng một người đã được trùm kín từ đầu đến chân nằm bất động. Có lẽ người bác sĩ kia để cho người nhà vào thăm nên vẫn chưa đưa vào nhà xác.
Trình Yên Yên quỳ xuống bên cạnh dáng người ấy, nước mắt chảy ra không ngừng, cô đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay đã cứng đờ và đầy vết thương, cổ họng cô nghẹn cứng lại như chằng thể thốt thành lời. Chợt cô quay sang Nhuận Thanh, nói khẽ:
- Cậu ra ngoài một chút được không. Tôi muốn một mình ở bên anh ấy!
Nhuận Thanh đưa ánh mắt ngần ngại nhìn cô, khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại. Cậu vẫn không yên tâm để Trình Yên Yên một mình trong đấy. Cậu biết cô gọi cậu ra ngoài chỉ để được khóc cho thỏa cảm xúc mà thôi.
Cho đến khi cánh cửa đã khép lại, Trình Yên Yên mới nức nở lên đau đớn. Tay cô xiết chặt bàn tay đẫm máu kia áp lên mặt mình, để cho máu từ bàn tay ấy hòa cùng dòng với nước mắt cô và chảy xuống. Cô khẽ nói giọng như trách móc mà đau đớn:
- Chẳng phải anh bảo cần em nhớ ra anh sao? Em nhớ ra rồi này, sao anh lại nằm im thế chứ?
Trình Yên Yên nói rồi khóc lớn hơn, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình. Tay càng lúc càng xiết chặt bàn tay kia, lay gọi:
- Chu Gia Vĩ, anh dậy đi mà! Đừng im lặng như vậy có được không! – Tiếng nức nở của cô vang cả căng phòng yên tĩnh.
Vẫn chỉ có gió nhẹ khẽ thổi hiu hắt bên ngoài, chẳng có một âm thanh nào đáp trả lại tiếng gọi tha thiết ấy.
Trình Yên Yên nhổm người đứng dậy, khẽ ngồi lên giường, đặt nhẹ bàn tay ấy xuống rồi khẽ đưa tay vén chiếc khăn đắp trên người cái xác ra một chút. Những vết thương chi chít trên cơ thể ấy làm cô nức nở đến thương tâm.
Bên ngoài Nhuận Thanh nghe tiếng cô khóc càng lúc càng lớn đã chẳng thể ngồi im, vội đứng dậy bước đến mở cánh cửa, gọi khẽ:
- Yên Yên, ra ngoài được rồi!
- Không! Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy!
Trình Yên Yên nói rồi đưa tay cầm nhẹ bàn tay kia lên, xoa xoa trên bàn tay mình như cố lau đi những vết thương chi chít đó.
Trái tim cô bây giờ mà nói chẳng cảm nhận được gì ngoài những đau đớn và kỉ niệm đang dày vò. Cô cảm thấy như cả thế giới của mình vừa sụp đổ, như rằng cuộc sống của cô từ nay sẽ chẳng còn lại gì nữa. Hắn đối với cô hơn cả sinh mạng và hơn tất cả. Nếu như bây giờ có một liều thuốc thần kỳ đổi mạng cô lấy mạng hắn cô vẫn cam lòng.
Nhuận Thanh khẽ đưa tay đỡ cô đứng dậy, nói nhẹ:
- Cậu đừng đau lòng nữa, đi thôi!
Trình Yên Yên vẫn gượng chân đứng lại, ánh mắt đỏ hoen đau đớn nhìn dáng người đang nằm bất động, nói giọng nghẹn ngào:
- Không, tôi không đi đâu cả! Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy thôi!
Trình Yên Yên nói rồi hơi đẩy nhẹ Nhuận Thanh ra ngồi xuống bên giường. Nhuận Thanh không còn cách nào khác chỉ đành lớn tiếng:
- Cậu nghĩ cậu khóc thì có được gì không? Cậu ta từng hành hạ cậu như thế nào cậu không nhớ sao? Quên cậu ta đi, Trình Yên Yên!
Đôi mắt Trình Yên Yên ướt dần, từ đôi mắt ấy nước mắt rơi ra lã chã. Cô đưa tay mình chạm nhẹ bàn tay cứng đờ kia, khẽ nói:
- Cậu không hiểu đâu! Tôi không cần anh ấy phải đối tốt với tôi, chỉ cần anh ấy sống tốt là được... Tôi không cần phải là người duy nhất bên cạnh anh ấy, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày là đủ. Và nếu bây giờ anh ấy có thể tỉnh lại, thì cái giá là gì tôi cũng chấp nhận.
Nhuận Thanh đưa ánh mắt đau đớn nhìn Trình Yên Yên. Cô nói rằng cậu không hiểu? Làm sao cô có thể biết rằng cậu yêu cô cũng da diết như cô yêu Chu Gia Vĩ, chỉ là tình yêu ấy thầm lặng quá mà thôi. Cậu cũng chỉ mong mỏi được nhìn thấy cô cười hạnh phúc mỗi ngày cho dù ánh mắt cô vẫn chỉ luôn hướng về Chu Gia Vĩ. Có lẽ tình yêu ấy, vẫn sẽ mãi mãi lặng thầm.
Bên ngoài có tiếng bước chân bước nhẹ vào cùng tiếng cửa mở ra. Một người bác sĩ bước tới giọng ồn ồn nói:
- Phiền hai người ra ngoài để chúng tôi di chuyển cậu ấy đến nhà xác.
Nhuận Thanh hơi khẽ kéo Trình Yên Yên đứng dậy. Trình Yên Yên vẫn cứ nắm lấy bàn tay ấy mà nức nở.
Chợt bên ngoài có tiếng một nữ y tá nói khẽ với người bảo vệ:
- Bác sĩ, dựa theo giấy tờ tùy thân trong ví bệnh nhân thì đã xác định được bệnh nhân là thiếu gia tập đoàn họ Chu, Chu Gia Vĩ. Tôi đã liên hệ cho người nhà bệnh nhân rồi nhưng không hiểu tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy ai đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.