Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh
Chương 80: Em đúng là không nên tin anh
Ngô Thư Di
19/08/2023
Cận Thời Xuyên xuất viện, mọi hoạt động lại trở về bình thường.
Viễn Hi Đình nộp đơn đăng kí cho cuộc thi thiết kế thời trang trẻ toàn quốc nên dạo gần đây cô thường bận đến tối tăm mặt mũi. Ban ngày ở tập đoàn hoàn thành chuỗi công việc nhóm dự án thiết kế váy cưới và đầm dự hội. Tối đến lại vùi đầu vào việc vẽ bản thảo cho cuộc thi. Vì thời gian gấp rút nên cô không có nhiều thời gian để chuẩn bị, áp lực khiến lòng người bất an.
Cô chống tay trên đầu, hơi nghiêng người, đặt bút vẽ vẽ trên mặt giấy A4 trắng tinh một lúc, lại ngồi thẳng người dậy, nhàu nát trang giấy ném ra xa.
Mặt mày ủ rũ, cô liên tục vò vò mái tóc ngang lưng trở nên rối bời, bặm miệng thổi phồng một hơi thật mạnh, khiến mấy sợi tóc mái lưa thưa bay bay: “Hazzaa… sao lúc quan trọng lại chẳng có ý tưởng gì vậy trời?”
Anh ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng động không thể không liếc nhìn. Dáng vẻ chán chường của cô khiến anh không khỏi buồn cười.
Ngay lập tức một ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn anh, khiến nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngụm. Anh gấp sách đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, chân xỏ vội dép lê, đi thẳng về phía cô.
Dừng bước đằng sau lưng cô, khoảng cách sát sàn sạt, anh nhẹ cúi người xuống áp sát trên đỉnh đầu cô, nhìn qua một vài bản nháp đặt trên bàn, sau đó lại ưỡn ngực ra xa, cụp sâu mi mắt xuống nhìn cô. “Có đôi lúc thiết kế cũng giống như hội hoạ vậy, em cần để đầu óc mình thoải mái mới được. Càng gò ép thì càng ngột ngạt, càng ngột ngạt càng bí bách, hiểu không?”
Cô hơi ngẩng cổ nhìn lên, vừa tầm để mặt đối mặt với anh, nỉ non hỏi: “Làm sao để thư giãn? Anh thấy em có thời gian không?”
“Anh giúp em…” Vừa dứt lời, anh liền cúi sấp xuống, hôn mãnh liệt lên đôi môi mềm mại của cô, cánh môi nóng bỏng liên tục cọ nhiệt, khiến thân thể của cả hai mỗi lúc một tăng cao.
Cho tới khi nhiệt độ vượt quá mức cho phép, anh liền nhún người xuống bế bổng cô lên, đi về phía giường.
Hai chân cô liên tục cựa quậy, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự cuồng nhiệt của anh.
Anh nhẹ nhàng xô cô ngã ra giường, nhanh như cắt nhào tới đè lên cơ thể cô, đặt người cô nằm dưới thân mình.
Mặt cô xịu xuống, môi dưới hơi trề lên: “Đây là thư giãn đó hả? Em đúng là không nên tin anh mà…”
Ngón tay anh chạm nhẹ trên chóp mũi cô, khoé môi nở nụ cười hiền hoà: “Nghe anh đi, chắc chắn sẽ hiệu quả.”
Hơi thở nóng rực của anh lại một lần nữa chiếm lĩnh lấy cánh môi cô, uyển chuyển mút mát như đang thưởng thức một cây kẹo mút vị cam vậy, chua chua ngọt ngọt đầu lưỡi khiến người ta thích thú.
Hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề, sức nóng từ người anh truyền sang cơ thể cô, khiến mô da đang lạnh buốt của cô ngay lập tức trở nên hôi hổi.
Lửa cháy mãnh liệt, dục vọng xâm chiếm mỗi lúc một tăng cao, đẩy hai thể xác càng ngày càng ép sát vào nhau, nhập linh hồn hai người làm một, cao hứng lại tung bay, thần trí ngập sâu trong trầm mê ý loạn, không cách gì thanh tỉnh nổi.
Đỉnh cao của việc giao phối chính là sự ăn nhập, mỗi một bước chuyển động đều mềm mại và kịch tính, càng đê mê càng quấn quýt, không thể tách rời.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ lờ mờ một vài vệt sáng của cọc đèn ngoài trời giọi vào.
Không gian lặng thinh chỉ vọng lại tiếng rên “ưm… ửm…” không dứt.
Không ai nhìn rõ mặt ai, chỉ biết rằng hai thân thể cứ cuồng nhiệt quấn chặt lấy nhau không đứt, triền miên lại dai dẳng, cuồng bạo nhưng dịu dàng, trầm mê và hưởng lạc.
Ngoài xã hội anh là cá mập mặt lạnh như băng, nhưng khi lên giường lại tràn đầy dã thú, bao nhiêu sự dịu dàng đều dành hết cho cô.
Sau một đêm nồng cháy, hai người đều lao vào công việc như một con thiêu thân không ngừng nghỉ.
Ngay từ thủa quen nhau, anh đã là một người nổi trội, tạo hoá đẻ ra anh là người có thiên phú kinh doanh đa ngành nghề, dù làm việc gì cũng gặt hái được thành công nhất định. Còn cô lại chẳng có tiềm năng đó, chỉ có thể dựa vào nỗ lực. Cô không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt phu nhân Cận Thời Xuyên, mà cô muốn mọi người đều biết đến cái tên Viễn Hi Đình khi nhắc tới vợ anh.
Trong giới thượng lưu này, cho dù chỗ dựa có chắc chắn đến đâu rồi cũng sẽ có ngày rơi vào bế tắc, chỉ khi đứng vững được bằng đôi chân mình thì mới có thể an tâm.
Sau bao ngày bận rộn không ngừng nghỉ, cuối cùng bản thảo thiết kế của Viễn Hi Đình cũng được thông qua, chính thức lọt vào vòng chung kết.
Niềm vui nhân đôi khi quán cà phê của Lưu Đào đang dần hoàn thiện, sắp tới sẽ khai trương.
Chiều hôm khai trương quán, Viễn Hi Đình xin nghỉ sớm một buổi, cùng Cận Thời Xuyên tới giúp Lưu Đào một tay.
Chỉ là cô nàng không cho hai người họ động vào bất cứ việc gì, tất cả đều đổ dồn lên vai Ôn Diên hết.
Anh chàng cao ráo đẹp trai khoác trên mình chiếc tạp giề màu nâu sáng, cứ hễ có khách vào ra lại cúi đầu tươi cười chào hỏi. Dường như, dáng vẻ phong lưu hào hoa trên người anh ta đều đã bị rũ bỏ triệt để, chỉ còn lại hình bóng chàng thanh niên nghiêm túc, hồ hởi nhiệt tình.
Từ ngày quyết tâm theo đuổi Lưu Đào, Ôn Diên hoàn toàn lột xác, tựa như con nhộng chui ra khỏi kén vậy, dáng vẻ mới lạ khiến người khác khó lòng nhận ra. Anh ta đã lâu rồi không lê la quán sá, càng không bao giờ đặt chân tới quán rượu, cũng không còn phóng túng giống như trước, luôn giữ khoảng cách nhất định với những người phụ nữ khác.
Kể từ hôm Lưu Đào có ý định mở quán cà phê, Ôn Diên luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi giúp đỡ cô nàng. Nào là xin cấp giấy chứng nhận an toàn thực phẩm, sơn tường lát gạch, thiết kế quầy lễ tân đến sắp xếp bàn ghế, nay kiêm luôn chức vụ quản lý, thu ngân, lẫn phục vụ.
Cận Thời Xuyên liếc nhìn dáng vẻ bận rộn của Ôn Diên, khoé môi nhếch lên một đường cong nhè nhẹ, với tay cầm lấy ly nước lọc trên bàn, chậm chạp nhấp ngụm nhỏ, rồi lại đặt ly xuống vị trí cũ, cất lên giọng điệu hết sức trào phúng, nói: “Cũng chỉ có Lưu Đào mới rèn giũa được cậu ta.”
Viễn Hi Đình cười lên hai tiếng mềm mại như tơ: “Ai rồi cũng phải trưởng thành thôi, chỉ là sớm hay muộn…”
Trưởng thành là gì không ai có thể định nghĩa được chính xác cả. Có thể trong một khoảng khắc nào đó bắt buộc mình phải lớn lên, không còn dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của thời niên thiếu nữa. Cũng có thể là khi con người ta lựa chọn vì một ai đó mà thay đổi mỗi ngày một tốt hơn.
Chặng đường đời nói dài cũng rất dài nhưng nói ngắn cũng rất ngắn. Tuổi thanh xuân của mỗi người đều có một câu chuyện, có thể là hài kịch, cũng có thể là bi kịch, nhưng chung quy lại, mỗi một khoảng khắc qua đi đều để lại những kỉ niệm đáng nhớ.
Một kiếp người dài lắm cũng chỉ được trăm năm, không ai có khả năng thoát khỏi số phận, chỉ còn cách lựa chọn đường đi và lối sống cho riêng mình, để đến khi quay đầu nhìn lại không phải hối tiếc.
Có người nói thanh xuân chính là hối tiếc, nhưng nếu đã là hối tiếc thì làm sao có được sự trọn vẹn…
Thời gian sẽ không vì ai mà dừng lại, chỉ có bản thân mình lựa chọn đứng lại hay bước tiếp mà thôi!
Viễn Hi Đình nộp đơn đăng kí cho cuộc thi thiết kế thời trang trẻ toàn quốc nên dạo gần đây cô thường bận đến tối tăm mặt mũi. Ban ngày ở tập đoàn hoàn thành chuỗi công việc nhóm dự án thiết kế váy cưới và đầm dự hội. Tối đến lại vùi đầu vào việc vẽ bản thảo cho cuộc thi. Vì thời gian gấp rút nên cô không có nhiều thời gian để chuẩn bị, áp lực khiến lòng người bất an.
Cô chống tay trên đầu, hơi nghiêng người, đặt bút vẽ vẽ trên mặt giấy A4 trắng tinh một lúc, lại ngồi thẳng người dậy, nhàu nát trang giấy ném ra xa.
Mặt mày ủ rũ, cô liên tục vò vò mái tóc ngang lưng trở nên rối bời, bặm miệng thổi phồng một hơi thật mạnh, khiến mấy sợi tóc mái lưa thưa bay bay: “Hazzaa… sao lúc quan trọng lại chẳng có ý tưởng gì vậy trời?”
Anh ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng động không thể không liếc nhìn. Dáng vẻ chán chường của cô khiến anh không khỏi buồn cười.
Ngay lập tức một ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn anh, khiến nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngụm. Anh gấp sách đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, chân xỏ vội dép lê, đi thẳng về phía cô.
Dừng bước đằng sau lưng cô, khoảng cách sát sàn sạt, anh nhẹ cúi người xuống áp sát trên đỉnh đầu cô, nhìn qua một vài bản nháp đặt trên bàn, sau đó lại ưỡn ngực ra xa, cụp sâu mi mắt xuống nhìn cô. “Có đôi lúc thiết kế cũng giống như hội hoạ vậy, em cần để đầu óc mình thoải mái mới được. Càng gò ép thì càng ngột ngạt, càng ngột ngạt càng bí bách, hiểu không?”
Cô hơi ngẩng cổ nhìn lên, vừa tầm để mặt đối mặt với anh, nỉ non hỏi: “Làm sao để thư giãn? Anh thấy em có thời gian không?”
“Anh giúp em…” Vừa dứt lời, anh liền cúi sấp xuống, hôn mãnh liệt lên đôi môi mềm mại của cô, cánh môi nóng bỏng liên tục cọ nhiệt, khiến thân thể của cả hai mỗi lúc một tăng cao.
Cho tới khi nhiệt độ vượt quá mức cho phép, anh liền nhún người xuống bế bổng cô lên, đi về phía giường.
Hai chân cô liên tục cựa quậy, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự cuồng nhiệt của anh.
Anh nhẹ nhàng xô cô ngã ra giường, nhanh như cắt nhào tới đè lên cơ thể cô, đặt người cô nằm dưới thân mình.
Mặt cô xịu xuống, môi dưới hơi trề lên: “Đây là thư giãn đó hả? Em đúng là không nên tin anh mà…”
Ngón tay anh chạm nhẹ trên chóp mũi cô, khoé môi nở nụ cười hiền hoà: “Nghe anh đi, chắc chắn sẽ hiệu quả.”
Hơi thở nóng rực của anh lại một lần nữa chiếm lĩnh lấy cánh môi cô, uyển chuyển mút mát như đang thưởng thức một cây kẹo mút vị cam vậy, chua chua ngọt ngọt đầu lưỡi khiến người ta thích thú.
Hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề, sức nóng từ người anh truyền sang cơ thể cô, khiến mô da đang lạnh buốt của cô ngay lập tức trở nên hôi hổi.
Lửa cháy mãnh liệt, dục vọng xâm chiếm mỗi lúc một tăng cao, đẩy hai thể xác càng ngày càng ép sát vào nhau, nhập linh hồn hai người làm một, cao hứng lại tung bay, thần trí ngập sâu trong trầm mê ý loạn, không cách gì thanh tỉnh nổi.
Đỉnh cao của việc giao phối chính là sự ăn nhập, mỗi một bước chuyển động đều mềm mại và kịch tính, càng đê mê càng quấn quýt, không thể tách rời.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ lờ mờ một vài vệt sáng của cọc đèn ngoài trời giọi vào.
Không gian lặng thinh chỉ vọng lại tiếng rên “ưm… ửm…” không dứt.
Không ai nhìn rõ mặt ai, chỉ biết rằng hai thân thể cứ cuồng nhiệt quấn chặt lấy nhau không đứt, triền miên lại dai dẳng, cuồng bạo nhưng dịu dàng, trầm mê và hưởng lạc.
Ngoài xã hội anh là cá mập mặt lạnh như băng, nhưng khi lên giường lại tràn đầy dã thú, bao nhiêu sự dịu dàng đều dành hết cho cô.
Sau một đêm nồng cháy, hai người đều lao vào công việc như một con thiêu thân không ngừng nghỉ.
Ngay từ thủa quen nhau, anh đã là một người nổi trội, tạo hoá đẻ ra anh là người có thiên phú kinh doanh đa ngành nghề, dù làm việc gì cũng gặt hái được thành công nhất định. Còn cô lại chẳng có tiềm năng đó, chỉ có thể dựa vào nỗ lực. Cô không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt phu nhân Cận Thời Xuyên, mà cô muốn mọi người đều biết đến cái tên Viễn Hi Đình khi nhắc tới vợ anh.
Trong giới thượng lưu này, cho dù chỗ dựa có chắc chắn đến đâu rồi cũng sẽ có ngày rơi vào bế tắc, chỉ khi đứng vững được bằng đôi chân mình thì mới có thể an tâm.
Sau bao ngày bận rộn không ngừng nghỉ, cuối cùng bản thảo thiết kế của Viễn Hi Đình cũng được thông qua, chính thức lọt vào vòng chung kết.
Niềm vui nhân đôi khi quán cà phê của Lưu Đào đang dần hoàn thiện, sắp tới sẽ khai trương.
Chiều hôm khai trương quán, Viễn Hi Đình xin nghỉ sớm một buổi, cùng Cận Thời Xuyên tới giúp Lưu Đào một tay.
Chỉ là cô nàng không cho hai người họ động vào bất cứ việc gì, tất cả đều đổ dồn lên vai Ôn Diên hết.
Anh chàng cao ráo đẹp trai khoác trên mình chiếc tạp giề màu nâu sáng, cứ hễ có khách vào ra lại cúi đầu tươi cười chào hỏi. Dường như, dáng vẻ phong lưu hào hoa trên người anh ta đều đã bị rũ bỏ triệt để, chỉ còn lại hình bóng chàng thanh niên nghiêm túc, hồ hởi nhiệt tình.
Từ ngày quyết tâm theo đuổi Lưu Đào, Ôn Diên hoàn toàn lột xác, tựa như con nhộng chui ra khỏi kén vậy, dáng vẻ mới lạ khiến người khác khó lòng nhận ra. Anh ta đã lâu rồi không lê la quán sá, càng không bao giờ đặt chân tới quán rượu, cũng không còn phóng túng giống như trước, luôn giữ khoảng cách nhất định với những người phụ nữ khác.
Kể từ hôm Lưu Đào có ý định mở quán cà phê, Ôn Diên luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi giúp đỡ cô nàng. Nào là xin cấp giấy chứng nhận an toàn thực phẩm, sơn tường lát gạch, thiết kế quầy lễ tân đến sắp xếp bàn ghế, nay kiêm luôn chức vụ quản lý, thu ngân, lẫn phục vụ.
Cận Thời Xuyên liếc nhìn dáng vẻ bận rộn của Ôn Diên, khoé môi nhếch lên một đường cong nhè nhẹ, với tay cầm lấy ly nước lọc trên bàn, chậm chạp nhấp ngụm nhỏ, rồi lại đặt ly xuống vị trí cũ, cất lên giọng điệu hết sức trào phúng, nói: “Cũng chỉ có Lưu Đào mới rèn giũa được cậu ta.”
Viễn Hi Đình cười lên hai tiếng mềm mại như tơ: “Ai rồi cũng phải trưởng thành thôi, chỉ là sớm hay muộn…”
Trưởng thành là gì không ai có thể định nghĩa được chính xác cả. Có thể trong một khoảng khắc nào đó bắt buộc mình phải lớn lên, không còn dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của thời niên thiếu nữa. Cũng có thể là khi con người ta lựa chọn vì một ai đó mà thay đổi mỗi ngày một tốt hơn.
Chặng đường đời nói dài cũng rất dài nhưng nói ngắn cũng rất ngắn. Tuổi thanh xuân của mỗi người đều có một câu chuyện, có thể là hài kịch, cũng có thể là bi kịch, nhưng chung quy lại, mỗi một khoảng khắc qua đi đều để lại những kỉ niệm đáng nhớ.
Một kiếp người dài lắm cũng chỉ được trăm năm, không ai có khả năng thoát khỏi số phận, chỉ còn cách lựa chọn đường đi và lối sống cho riêng mình, để đến khi quay đầu nhìn lại không phải hối tiếc.
Có người nói thanh xuân chính là hối tiếc, nhưng nếu đã là hối tiếc thì làm sao có được sự trọn vẹn…
Thời gian sẽ không vì ai mà dừng lại, chỉ có bản thân mình lựa chọn đứng lại hay bước tiếp mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.