Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh
Chương 79: Sự đời thích trêu ngươi
Ngô Thư Di
19/08/2023
Rất nhanh sau đó, tin tức Tô gia phá sản đã lan truyền khắp các mặt báo.
Ngày Tô Thị bị niêm phong cũng là ngày mà Tô Cẩn nhận tin sét đánh rằng mình mắc căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn ba.
Bao nhiêu gánh nặng đè lên vai, khiến Tô Cẩn sức cùng lực kiệt.
Mẹ con Tô Kim Nhã bắt đầu trở mặt, bỏ mặc ông ta với một đống nợ khổng lồ, ra đi không một lời từ biệt.
Trong đêm mưa tuyết, Tô Cẩn loạng choạng bước đi trên con phố vắng, rồi bất thình lình ngã quỵ xuống giữa đường, được người ta đưa đi cấp cứu.
Khi Viễn Hi Đình tới quầy trực ban hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Cận Thời Xuyên, thì vô tình nghe thấy mấy cô y tá xì xào bàn tán.
“Người đàn ông vừa được đẩy vào phòng cấp cứu nghe nói là ông chủ của Tô Thị. Công ty vừa báo nợ thì vợ con đã bỏ trốn, lại còn mang trong người bệnh ung thư.”
“Tôi còn nghe đồn ông ta đích thực là tra nam chính hiệu. Năm xưa ruồng rẫy vợ con, cướp đoạt gia nghiệp nhà vợ, đi theo tiểu tam. Bây giờ xem như là báo ứng.”
“Hiện tại chưa liên lạc được với người nhà, viện phí cũng không có ai nộp, chắc là bị bệnh viện trả về sớm thôi!”
Bước chân của Viễn Hi Đình bỗng khựng lại, cô dỏng tai nghe rõ từng chữ mà hai cô y tá vừa nói. Cõi lòng có chút xót xa, cũng có sự hả dạ.
Ông trời quả thật rất công bằng, cô không thể để Tô Cẩn chết sớm như thế được, ít nhất cũng phải cho ông ta nếm mùi vị cay đắng của mẹ cô năm xưa.
Nghĩ tới đây, cô liền xoay người lại, đi đến quầy thu ngân: “Cô y tá, tôi muốn nộp viện phí cho Tô Cẩn.”
“Cô là gì của ông ta?” Cô y tá hỏi lại.
Viễn Hi Đình nở nụ cười điềm nhiên: “Con gái.” Là người mà ông ta ruồng rẫy, nhẫn tâm suốt mười năm ròng.
Cô rất tò mò muốn biết cảm giác của Tô Cẩn khi phát hiện ra ở thời điểm cuối đời, người giúp ông ta đóng viện phí không phải là bà vợ và đứa con gái mà ông ta hết mực cưng chiều, mà lại chính là đứa con gái ông ta ghét bỏ, thì sẽ ra sao nhỉ?
Cô y tá vừa in ra hoá đơn, vừa lắng giọng hỏi: “Cô… không hận… ông ta sao?”
Vẻ mặt Viễn Hi Đình tỉnh bơ, đáp lại: “Hận chứ.” Sao có thể không hận được, nhưng cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là để Tô Cẩn tiếp tục sống, khiến ông ta phải tự bản thân cảm nhận cảm giác bị chính người mình yêu vứt bỏ sẽ như thế nào. Thời gian càng dài thì nỗi đau của ông ta khắc càng sâu.
Hai ngày sau, Tô Cẩn vừa thoát chết tỉnh lại liền được bác sĩ thông báo là con gái đã giúp ông ta thanh toán tiền viện phí, nụ cười trên đầu môi ông ta chưa kịp nở thì ba chữ “Viễn Hi Đình” thốt ra từ miệng bác sĩ tựa như sét đánh ngang tai, khiến lồng ngực ông ta căng cứng.
Khoé môi Tô Cẩn hiện lên nụ cười chua xót, đến cuối cùng người dang tay ra giúp đỡ ông ta lại là người bị ông ta phụ bạc suốt mười mấy năm qua, còn người mà ông ta dốc lòng cung phụng lại vì ông ta sa cơ mà rời bỏ không chút thương tiếc.
Chỉ khi người ta đứng trên bờ vực sinh tử mới hiểu hết được hai chữ “nợ đời”. Oan nghiệp là do một tay ông ta tạo nên, có lẽ cũng đã tới lúc trả.
Tô Cẩn bứt đứt dây chuyền nước trên tay, loạng choạng xuống khỏi giường, một mạch chạy đi tìm Viễn Hi Đình.
Dọc theo hành lang bệnh viện đông người qua lại, người Tô Cẩn yếu ớt run lên bần bật, mỗi một bước chân đều nặng nề như cõng cả đỉnh núi Thái Sơn trên lưng.
Lúc tới gần cửa phòng bệnh của Cận Thời Xuyên, hai chân ông ta đột nhiên khựng lại, làm cách gì cũng không thể nào bước tiếp được. Tròng mắt ông ta hoe đỏ, sống mũi cay cay, cổ họng khô khan và ứ nghẹn.
Gặp rồi thì sao? Ông ta sẽ phải nói gì?
Nói là ông ta sắp chết rồi chỉ mong được cô tha thứ cho mình ư?
Ông ta tự cảm thấy bản thân đê hèn, lúc có tất cả trong tay thì không biết trân trọng, khi mất hết rồi mới dày mặt đến xin tha thứ thì có ích gì chứ?
“Cạch” lên một tiếng, cửa mở toang ra, bao nhiêu suy nghĩ của Tô Cẩn bị đánh bay khỏi đầu, ánh mắt ông ta trống rỗng nhìn chăm chăm về phía Viễn Hi Đình.
Cô sững lại vài giây, rồi mới hoàn hồn xoay người đóng cửa lại.
Cận Thời Xuyên nắm chặt lấy bàn tay đổ đầy mồ hôi của cô, thấp giọng nói: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Đừng lo, cho dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Viễn Hi Đình thè lưỡi liếm nhẹ bờ môi khô khốc, chầm chậm ngẩng ánh mắt trong veo lên nhìn Cận Thời Xuyên. Anh mỉm cười khích lệ, gật đầu một cái thật nhẹ, rồi kéo cô đi tới trước mặt Tô Cẩn.
Dưới cái lạnh của thời tiết, lòng người càng trở nên buốt giá hơn.
Tô Cẩn hơi cúi đầu, bao nhiêu sự ngạo nghễ thường ngày đều tan biến, chỉ còn sót lại sự căng thẳng và ngượng ngùng. Ông ta khô khan cất lời: “Hi Đình… cảm ơn con. Bố sẽ sớm trả lại tiền viện phí.”
Viễn Hi Đình vô thức nắm chặt lấy bàn tay Cận Thời Xuyên, bình thản nhìn Tô Cẩn, chậm rãi nói: “Không cần phải trả lại tiền đâu! Tôi đóng viện phí cho ông là vì tôi chưa muốn ông chết. Ông cần phải sống để cảm nhận nỗi đau khi bị người mình yêu phản bội. Tô Cẩn… đây là những gì ông nợ mẹ con tôi…”
Im lặng một lát, Viễn Hi Đình lại run run nói tiếp: “Ngày xưa ông vì mẹ con Nguỵ Lan mà không chút do dự đẩy mẹ tôi xuống vực thẳm. Ông sẵn sàng ra tay với người phụ nữ vì ông mà tận tuỵ, vì ông mà trao cả sản nghiệp gia tộc không chút thương tiếc. Còn ông lại vì một người đàn bà có chút nhan sắc hơn mẹ tôi, dẻo miệng hơn mẹ tôi, nghe lời ngon ngọt của bà ta mà ly hôn với mẹ tôi, đã vậy còn không chừa một đường sống cho bà ấy. Mộ mẹ tôi chưa xanh cỏ thì ông đã đón người phụ nữ kia về nhà, nghe lời bà ta đuổi cô cháu tôi ra khỏi Tô gia, khiến chúng tôi phải bươn trải khổ cực. Lúc chị tôi cấp cứu trong bệnh viện ông cũng chưa từng đoái hoài tới. Khi cháu ngoại của ông mắc bệnh phải cấp cứu, ông chưa từng sợt ra một đồng nào cho nó. Có bao giờ ông tự đặt tay lên ngực mình tự vấn lương tâm một lần nào chưa? Có bao giờ tối đến ông nằm mơ thấy mẹ tôi hay chưa? Hay bao năm qua ông chưa từng có một chút hối hận nào. Nếu không phải Tô gia bị phá sản thì chắc cả đời này ông cũng sẽ không bao giờ tới gặp tôi đâu nhỉ?”
Tim Tô Cẩn như bị đâm một nhát, nát tan, nước mắt chảy dài trên đôi gò má nhợt nhạt. Cổ họng ông ta nghẹn ứ như có một bàn tay vô hình bóp chặt: “Xin… lỗi…”
Giọt lệ mặn đắng lăn trên khoé mi Viễn Hi Đình, cô cười chua chát: “Tôi đã rất nhiều lần mong nhận được hai từ “xin lỗi” này từ ông. Nhưng bây giờ thì tôi không cần nữa. Tô Cẩn… cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu. Ông cứ sống trong sự day dứt trong cả quãng đời còn lại đi…”
Hai chân Tô Cẩn mềm nhũn trong chốc lát rồi bất chợt cả người ngã quỵ xuống sàn. Nhưng Viễn Hi Đình vẫn tuyệt tình dứt khoát quay lưng rời đi, không thèm đếm xỉa gì tới ông ta nữa.
Hai mắt Tô Cẩn loè nhoè nhìn theo bóng lưng Viễn Hi Đình mỗi lúc một xa, rồi khuất hẳn nơi ngã rẽ hành lang đông người qua lại.
Cả cuộc đời ông ta sống trong sự khốn nạn, để đến cuối đời phải ôm một nỗi day dứt không cách nào diễn tả bằng lời.
Coi như một đời Tô Cẩn sống quá uổng phí rồi…
Ngày Tô Thị bị niêm phong cũng là ngày mà Tô Cẩn nhận tin sét đánh rằng mình mắc căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn ba.
Bao nhiêu gánh nặng đè lên vai, khiến Tô Cẩn sức cùng lực kiệt.
Mẹ con Tô Kim Nhã bắt đầu trở mặt, bỏ mặc ông ta với một đống nợ khổng lồ, ra đi không một lời từ biệt.
Trong đêm mưa tuyết, Tô Cẩn loạng choạng bước đi trên con phố vắng, rồi bất thình lình ngã quỵ xuống giữa đường, được người ta đưa đi cấp cứu.
Khi Viễn Hi Đình tới quầy trực ban hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Cận Thời Xuyên, thì vô tình nghe thấy mấy cô y tá xì xào bàn tán.
“Người đàn ông vừa được đẩy vào phòng cấp cứu nghe nói là ông chủ của Tô Thị. Công ty vừa báo nợ thì vợ con đã bỏ trốn, lại còn mang trong người bệnh ung thư.”
“Tôi còn nghe đồn ông ta đích thực là tra nam chính hiệu. Năm xưa ruồng rẫy vợ con, cướp đoạt gia nghiệp nhà vợ, đi theo tiểu tam. Bây giờ xem như là báo ứng.”
“Hiện tại chưa liên lạc được với người nhà, viện phí cũng không có ai nộp, chắc là bị bệnh viện trả về sớm thôi!”
Bước chân của Viễn Hi Đình bỗng khựng lại, cô dỏng tai nghe rõ từng chữ mà hai cô y tá vừa nói. Cõi lòng có chút xót xa, cũng có sự hả dạ.
Ông trời quả thật rất công bằng, cô không thể để Tô Cẩn chết sớm như thế được, ít nhất cũng phải cho ông ta nếm mùi vị cay đắng của mẹ cô năm xưa.
Nghĩ tới đây, cô liền xoay người lại, đi đến quầy thu ngân: “Cô y tá, tôi muốn nộp viện phí cho Tô Cẩn.”
“Cô là gì của ông ta?” Cô y tá hỏi lại.
Viễn Hi Đình nở nụ cười điềm nhiên: “Con gái.” Là người mà ông ta ruồng rẫy, nhẫn tâm suốt mười năm ròng.
Cô rất tò mò muốn biết cảm giác của Tô Cẩn khi phát hiện ra ở thời điểm cuối đời, người giúp ông ta đóng viện phí không phải là bà vợ và đứa con gái mà ông ta hết mực cưng chiều, mà lại chính là đứa con gái ông ta ghét bỏ, thì sẽ ra sao nhỉ?
Cô y tá vừa in ra hoá đơn, vừa lắng giọng hỏi: “Cô… không hận… ông ta sao?”
Vẻ mặt Viễn Hi Đình tỉnh bơ, đáp lại: “Hận chứ.” Sao có thể không hận được, nhưng cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là để Tô Cẩn tiếp tục sống, khiến ông ta phải tự bản thân cảm nhận cảm giác bị chính người mình yêu vứt bỏ sẽ như thế nào. Thời gian càng dài thì nỗi đau của ông ta khắc càng sâu.
Hai ngày sau, Tô Cẩn vừa thoát chết tỉnh lại liền được bác sĩ thông báo là con gái đã giúp ông ta thanh toán tiền viện phí, nụ cười trên đầu môi ông ta chưa kịp nở thì ba chữ “Viễn Hi Đình” thốt ra từ miệng bác sĩ tựa như sét đánh ngang tai, khiến lồng ngực ông ta căng cứng.
Khoé môi Tô Cẩn hiện lên nụ cười chua xót, đến cuối cùng người dang tay ra giúp đỡ ông ta lại là người bị ông ta phụ bạc suốt mười mấy năm qua, còn người mà ông ta dốc lòng cung phụng lại vì ông ta sa cơ mà rời bỏ không chút thương tiếc.
Chỉ khi người ta đứng trên bờ vực sinh tử mới hiểu hết được hai chữ “nợ đời”. Oan nghiệp là do một tay ông ta tạo nên, có lẽ cũng đã tới lúc trả.
Tô Cẩn bứt đứt dây chuyền nước trên tay, loạng choạng xuống khỏi giường, một mạch chạy đi tìm Viễn Hi Đình.
Dọc theo hành lang bệnh viện đông người qua lại, người Tô Cẩn yếu ớt run lên bần bật, mỗi một bước chân đều nặng nề như cõng cả đỉnh núi Thái Sơn trên lưng.
Lúc tới gần cửa phòng bệnh của Cận Thời Xuyên, hai chân ông ta đột nhiên khựng lại, làm cách gì cũng không thể nào bước tiếp được. Tròng mắt ông ta hoe đỏ, sống mũi cay cay, cổ họng khô khan và ứ nghẹn.
Gặp rồi thì sao? Ông ta sẽ phải nói gì?
Nói là ông ta sắp chết rồi chỉ mong được cô tha thứ cho mình ư?
Ông ta tự cảm thấy bản thân đê hèn, lúc có tất cả trong tay thì không biết trân trọng, khi mất hết rồi mới dày mặt đến xin tha thứ thì có ích gì chứ?
“Cạch” lên một tiếng, cửa mở toang ra, bao nhiêu suy nghĩ của Tô Cẩn bị đánh bay khỏi đầu, ánh mắt ông ta trống rỗng nhìn chăm chăm về phía Viễn Hi Đình.
Cô sững lại vài giây, rồi mới hoàn hồn xoay người đóng cửa lại.
Cận Thời Xuyên nắm chặt lấy bàn tay đổ đầy mồ hôi của cô, thấp giọng nói: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Đừng lo, cho dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Viễn Hi Đình thè lưỡi liếm nhẹ bờ môi khô khốc, chầm chậm ngẩng ánh mắt trong veo lên nhìn Cận Thời Xuyên. Anh mỉm cười khích lệ, gật đầu một cái thật nhẹ, rồi kéo cô đi tới trước mặt Tô Cẩn.
Dưới cái lạnh của thời tiết, lòng người càng trở nên buốt giá hơn.
Tô Cẩn hơi cúi đầu, bao nhiêu sự ngạo nghễ thường ngày đều tan biến, chỉ còn sót lại sự căng thẳng và ngượng ngùng. Ông ta khô khan cất lời: “Hi Đình… cảm ơn con. Bố sẽ sớm trả lại tiền viện phí.”
Viễn Hi Đình vô thức nắm chặt lấy bàn tay Cận Thời Xuyên, bình thản nhìn Tô Cẩn, chậm rãi nói: “Không cần phải trả lại tiền đâu! Tôi đóng viện phí cho ông là vì tôi chưa muốn ông chết. Ông cần phải sống để cảm nhận nỗi đau khi bị người mình yêu phản bội. Tô Cẩn… đây là những gì ông nợ mẹ con tôi…”
Im lặng một lát, Viễn Hi Đình lại run run nói tiếp: “Ngày xưa ông vì mẹ con Nguỵ Lan mà không chút do dự đẩy mẹ tôi xuống vực thẳm. Ông sẵn sàng ra tay với người phụ nữ vì ông mà tận tuỵ, vì ông mà trao cả sản nghiệp gia tộc không chút thương tiếc. Còn ông lại vì một người đàn bà có chút nhan sắc hơn mẹ tôi, dẻo miệng hơn mẹ tôi, nghe lời ngon ngọt của bà ta mà ly hôn với mẹ tôi, đã vậy còn không chừa một đường sống cho bà ấy. Mộ mẹ tôi chưa xanh cỏ thì ông đã đón người phụ nữ kia về nhà, nghe lời bà ta đuổi cô cháu tôi ra khỏi Tô gia, khiến chúng tôi phải bươn trải khổ cực. Lúc chị tôi cấp cứu trong bệnh viện ông cũng chưa từng đoái hoài tới. Khi cháu ngoại của ông mắc bệnh phải cấp cứu, ông chưa từng sợt ra một đồng nào cho nó. Có bao giờ ông tự đặt tay lên ngực mình tự vấn lương tâm một lần nào chưa? Có bao giờ tối đến ông nằm mơ thấy mẹ tôi hay chưa? Hay bao năm qua ông chưa từng có một chút hối hận nào. Nếu không phải Tô gia bị phá sản thì chắc cả đời này ông cũng sẽ không bao giờ tới gặp tôi đâu nhỉ?”
Tim Tô Cẩn như bị đâm một nhát, nát tan, nước mắt chảy dài trên đôi gò má nhợt nhạt. Cổ họng ông ta nghẹn ứ như có một bàn tay vô hình bóp chặt: “Xin… lỗi…”
Giọt lệ mặn đắng lăn trên khoé mi Viễn Hi Đình, cô cười chua chát: “Tôi đã rất nhiều lần mong nhận được hai từ “xin lỗi” này từ ông. Nhưng bây giờ thì tôi không cần nữa. Tô Cẩn… cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu. Ông cứ sống trong sự day dứt trong cả quãng đời còn lại đi…”
Hai chân Tô Cẩn mềm nhũn trong chốc lát rồi bất chợt cả người ngã quỵ xuống sàn. Nhưng Viễn Hi Đình vẫn tuyệt tình dứt khoát quay lưng rời đi, không thèm đếm xỉa gì tới ông ta nữa.
Hai mắt Tô Cẩn loè nhoè nhìn theo bóng lưng Viễn Hi Đình mỗi lúc một xa, rồi khuất hẳn nơi ngã rẽ hành lang đông người qua lại.
Cả cuộc đời ông ta sống trong sự khốn nạn, để đến cuối đời phải ôm một nỗi day dứt không cách nào diễn tả bằng lời.
Coi như một đời Tô Cẩn sống quá uổng phí rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.