Chương 9: . 1: Anh Dẫn Theo Phụ Nữ Bên Ngoài Về Nhà
Diệp Thất
14/05/2021
Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua Thi Hạ, không nói gì thêm, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ rồi xoay người rời khỏi.
Người phụ nữ này thoạt nhìn rất thông minh, nhưng, hoàn toàn chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Tuy nhiên, Thi Hạ nhìn bản báo cáo mạch lạc rõ ràng trong tay mình, lại rất khâm phục Lệ Cảnh Diễn.
Anh thực sự là người có tài khiến người ta mơ ước.
Mà người như vậy, thường chỉ có thể đứng nhìn họ từ xa, không tiếp xúc gần gũi, chứ đừng nói xảy ra chuyện gì với người như họ.
__
Cuối cùng, sau hai mươi phút làm đi làm lại, một bát mì cà chua trứng do Thi Hạ làm đã ra lò.
Sợi mì chắc khỏe, cà chua và trứng cũng có màu đỏ vàng rõ ràng, màu sắc rất đẹp mắt.
Cô bưng bát mì trong tay mình đến trước mặt của Lệ Cảnh Diễn, trong lòng vẫn hơi bất an.
"Được rồi, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nếu như anh không hài lòng, ngày mai tôi sẽ mời dì giúp việc tới." Cô thấp giọng nói.
Dù sao, cô đã biết ngay từ đầu Lệ Cảnh Diễn ăn uống rất kén chọn.
Lệ Cảnh Diễn cười, cầm đũa lên, gắp một sợi mì bỏ vào miệng.
Đó có thể là khí chất bẩm sinh, không biết vì sao Thi Hạ thấy rằng dáng vẻ cầm đũa ăn mì của Lệ Cảnh Diễn có vẻ không giống người thường.
Cả người anh toát ra khí thế mạnh mẽ, là cái người khác không thể bắt chước, cũng làm Thi Hạ cảm thấy hơi căng thẳng.
Tuy nhiên, Lệ Cảnh Diễn rất hài lòng với mì của Thi Hạ làm: "Không sao, ngon lắm, tay nghề nấu nướng cũng không tệ."
Thi Hạ cười cười.
"Cảm ơn."
Lệ Cảnh Diễn lại còn khen cô khiến cô thật bất ngờ.
Thi Hạ vốn nghĩ rằng, khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, trong nhà bếp sẽ có một vài bát dĩa chưa rửa sạch.
Không ngờ, Lệ Cảnh Diễn đã rửa sạch và chất ở đó.
Cũng được đấy, khá sạch sẽ.
"Thế nào, có hài lòng không?"
Lệ Cảnh Diễn đi từ ngoài vào, thấy Thi Hạ đang đứng ngẩn người bên bồn rửa bát.
Không cần nghĩ, anh cũng biết cô đang nghĩ cái gì.
Ngày đầu tiên sống chung với người phụ nữ này, dường như hết thảy đều không tệ.
"Anh đã đi đâu?"
Thi Hạ nhìn trên trán Lệ Cảnh Diễn vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trong lòng hơi bất ngờ.
"Chạy bộ sáng sớm." Lệ Cảnh Diễn nói rồi đi tới trước tủ lạnh, lấy một chai nước suối, uống ừng ực vài hớp.
Trên người anh vẫn mang theo mùi vị của nắng khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Thi Hạ khẽ mỉm cười, cô cũng không ngờ mình với Lệ Cảnh Diễn sống chung với nhau lại suông sẻ hơn trong tưởng tượng.
"Ai như cô, suốt ngày chỉ ăn mì ăn liền." Lệ Cảnh Diễn lẩm bẩm rồi hỏi: "Sáng nay ăn gì?"
Thi Hạ bĩu môi, cô khen ngợi anh nhưng anh lại phê bình cô.
"Chỉ có mì ăn liền."
"Hôm nay là thứ bảy, tôi nhớ không lầm, hôm nay các cô đâu phải đi làm?"
Thi Hạ thở dài, cô hiểu người đàn ông này có ý gì.
Sau khi về nhà, thì ra cô trở thành bảo mẫu của Lệ Cảnh Diễn!
"Tôi đi mua đồ ăn, mua đồ ăn xong tôi còn phải tăng ca." Thi Hạ mỉm cười giải thích.
Lệ Cảnh Diễn không nói gì thêm, trong lòng thầm trào phúng, người cuồng công việc thật đáng sợ!
Sau khi Thi Hạ rời khỏi nhà lúc mười giờ sáng, mãi cho đến bảy tám giờ tối vẫn chưa về nhà.
Lệ Cảnh Diễn ở nhà xử lý hợp đồng cả ngày và cảm thấy hơi chóng mặt.
Tuy nhiên, lúc này bạn tin đồn của anh Lục Hinh Lâm lại ghé qua.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Lệ Cảnh Diễn còn cảm thấy kì lạ, Thi Hạ không mang chìa khóa theo sao? Nhưng khóa nhà là mật mã vân tay mà!
Nhìn Lục Hinh Lâm ở cửa, Lệ Cảnh Diễn khẽ nhíu mày, có chút khó chịu.
"Cảnh Diễn, anh biến mất cả ngày hôm nay, làm em sốt ruột muốn chết."
Lục Hinh Lâm gặp Lệ Cảnh Diễn rồi, trông có vẻ rất phấn khích, như sắp bổ nhào vào trong ngực anh.
Nhưng lại bị Lệ Cảnh Diễn bình tĩnh né tránh.
"Sao cô biết chỗ này?" Anh mở miệng hỏi.
Lục Hinh Lâm chớp mắt, có vấn đề gì ư?
"Em nghe Lý Thao nói."
Lệ Cảnh Diễn không nói gì, nhưng anh nghĩ trong lòng, ngày mai mình sẽ cho trợ lý Lý Thao tăng ca thêm vài giờ, có lẽ nên làm thêm trong vài ngày sẽ thích hợp hơn!
Tuy nhiên, phản ứng của Thi Hạ rất thờ ơ, không biết khi nhìn thấy Lục Hinh Lâm sẽ có phản ứng gì.
Người phụ nữ này thoạt nhìn rất thông minh, nhưng, hoàn toàn chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Tuy nhiên, Thi Hạ nhìn bản báo cáo mạch lạc rõ ràng trong tay mình, lại rất khâm phục Lệ Cảnh Diễn.
Anh thực sự là người có tài khiến người ta mơ ước.
Mà người như vậy, thường chỉ có thể đứng nhìn họ từ xa, không tiếp xúc gần gũi, chứ đừng nói xảy ra chuyện gì với người như họ.
__
Cuối cùng, sau hai mươi phút làm đi làm lại, một bát mì cà chua trứng do Thi Hạ làm đã ra lò.
Sợi mì chắc khỏe, cà chua và trứng cũng có màu đỏ vàng rõ ràng, màu sắc rất đẹp mắt.
Cô bưng bát mì trong tay mình đến trước mặt của Lệ Cảnh Diễn, trong lòng vẫn hơi bất an.
"Được rồi, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nếu như anh không hài lòng, ngày mai tôi sẽ mời dì giúp việc tới." Cô thấp giọng nói.
Dù sao, cô đã biết ngay từ đầu Lệ Cảnh Diễn ăn uống rất kén chọn.
Lệ Cảnh Diễn cười, cầm đũa lên, gắp một sợi mì bỏ vào miệng.
Đó có thể là khí chất bẩm sinh, không biết vì sao Thi Hạ thấy rằng dáng vẻ cầm đũa ăn mì của Lệ Cảnh Diễn có vẻ không giống người thường.
Cả người anh toát ra khí thế mạnh mẽ, là cái người khác không thể bắt chước, cũng làm Thi Hạ cảm thấy hơi căng thẳng.
Tuy nhiên, Lệ Cảnh Diễn rất hài lòng với mì của Thi Hạ làm: "Không sao, ngon lắm, tay nghề nấu nướng cũng không tệ."
Thi Hạ cười cười.
"Cảm ơn."
Lệ Cảnh Diễn lại còn khen cô khiến cô thật bất ngờ.
Thi Hạ vốn nghĩ rằng, khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, trong nhà bếp sẽ có một vài bát dĩa chưa rửa sạch.
Không ngờ, Lệ Cảnh Diễn đã rửa sạch và chất ở đó.
Cũng được đấy, khá sạch sẽ.
"Thế nào, có hài lòng không?"
Lệ Cảnh Diễn đi từ ngoài vào, thấy Thi Hạ đang đứng ngẩn người bên bồn rửa bát.
Không cần nghĩ, anh cũng biết cô đang nghĩ cái gì.
Ngày đầu tiên sống chung với người phụ nữ này, dường như hết thảy đều không tệ.
"Anh đã đi đâu?"
Thi Hạ nhìn trên trán Lệ Cảnh Diễn vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trong lòng hơi bất ngờ.
"Chạy bộ sáng sớm." Lệ Cảnh Diễn nói rồi đi tới trước tủ lạnh, lấy một chai nước suối, uống ừng ực vài hớp.
Trên người anh vẫn mang theo mùi vị của nắng khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Thi Hạ khẽ mỉm cười, cô cũng không ngờ mình với Lệ Cảnh Diễn sống chung với nhau lại suông sẻ hơn trong tưởng tượng.
"Ai như cô, suốt ngày chỉ ăn mì ăn liền." Lệ Cảnh Diễn lẩm bẩm rồi hỏi: "Sáng nay ăn gì?"
Thi Hạ bĩu môi, cô khen ngợi anh nhưng anh lại phê bình cô.
"Chỉ có mì ăn liền."
"Hôm nay là thứ bảy, tôi nhớ không lầm, hôm nay các cô đâu phải đi làm?"
Thi Hạ thở dài, cô hiểu người đàn ông này có ý gì.
Sau khi về nhà, thì ra cô trở thành bảo mẫu của Lệ Cảnh Diễn!
"Tôi đi mua đồ ăn, mua đồ ăn xong tôi còn phải tăng ca." Thi Hạ mỉm cười giải thích.
Lệ Cảnh Diễn không nói gì thêm, trong lòng thầm trào phúng, người cuồng công việc thật đáng sợ!
Sau khi Thi Hạ rời khỏi nhà lúc mười giờ sáng, mãi cho đến bảy tám giờ tối vẫn chưa về nhà.
Lệ Cảnh Diễn ở nhà xử lý hợp đồng cả ngày và cảm thấy hơi chóng mặt.
Tuy nhiên, lúc này bạn tin đồn của anh Lục Hinh Lâm lại ghé qua.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Lệ Cảnh Diễn còn cảm thấy kì lạ, Thi Hạ không mang chìa khóa theo sao? Nhưng khóa nhà là mật mã vân tay mà!
Nhìn Lục Hinh Lâm ở cửa, Lệ Cảnh Diễn khẽ nhíu mày, có chút khó chịu.
"Cảnh Diễn, anh biến mất cả ngày hôm nay, làm em sốt ruột muốn chết."
Lục Hinh Lâm gặp Lệ Cảnh Diễn rồi, trông có vẻ rất phấn khích, như sắp bổ nhào vào trong ngực anh.
Nhưng lại bị Lệ Cảnh Diễn bình tĩnh né tránh.
"Sao cô biết chỗ này?" Anh mở miệng hỏi.
Lục Hinh Lâm chớp mắt, có vấn đề gì ư?
"Em nghe Lý Thao nói."
Lệ Cảnh Diễn không nói gì, nhưng anh nghĩ trong lòng, ngày mai mình sẽ cho trợ lý Lý Thao tăng ca thêm vài giờ, có lẽ nên làm thêm trong vài ngày sẽ thích hợp hơn!
Tuy nhiên, phản ứng của Thi Hạ rất thờ ơ, không biết khi nhìn thấy Lục Hinh Lâm sẽ có phản ứng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.